Chương 18
Chương 18 : Ngọn Lửa Cổ Đại – Bí Ẩn Được Hé Lộ
Hang động gầm thét, một cơn địa chấn chồm lấy mọi ngóc ngách. Bụi đá tung bay như mưa, trong khi từ những vết rạn nứt trên trần hang, dung nham đỏ rực ồ ạt đổ xuống, biến sàn đá thành những vũng lửa bốc khói ngút trời.
Con quái vật dung nham sừng sững đứng đó, một tượng đài tàn bạo giữa cảnh tượng hủy diệt. Nhưng ngay cả nó cũng không tránh khỏi sự tàn phá. Những vết nứt đỏ au xé toạc lớp vỏ đá, hé lộ dòng nham thạch đang sôi sục bên trong, tựa như những vết sẹo rực cháy trên da thịt khổng lồ. Chúng bò lan, những tia sét đỏ rực rỡ vạch ngang thân thể nó.
Đôi mắt nó bùng lên thành hai lò lửa, những mặt trời chết chóc thiêu đốt bóng tối. Một tiếng gầm xé toạc không gian vang lên từ cổ họng quái vật, một âm thanh kinh hoàng khiến cả hang động rên xiết, như thể sắp vỡ vụn ra thành cát bụi.
Linda, Xavier và Akkio. Họ biết, đây là tất cả hoặc không gì cả. Khoảnh khắc này sẽ quyết định số phận của họ, và có lẽ, cả thế giới.
Từ lòng bàn tay Akkio, giải phóng một luồng ánh sáng trắng tinh khiết, thuần khiết đến đau mắt. Nguồn năng lượng vô song bùng nổ thành một mũi tên bạc rực lửa, xé tan màn đêm với tốc độ điên cuồng, lao thẳng đến vết thương hở hoác trên mình con quái vật.
Nhưng chỉ một khắc sau, sự kinh hoàng ập đến. Dòng nham thạch sền sệt, sôi sục bao bọc lấy cơ thể gớm ghiếc của nó, bỗng đông đặc lại, như một lớp giáp sống. Nó lan nhanh đến vùng da bị tổn thương, nuốt chửng những mảng thịt tan nát do đòn tấn công của Akkio. Quá trình tái sinh diễn ra với tốc độ chóng mặt, lấp đầy những khoảng trống ghê rợn, tái tạo lại hình hài quái dị của nó, một sự phục hồi đáng kinh hãi.
"Nó đang tự hồi phục!" Xavier hét lên, mắt cô ánh lên vẻ lo lắng.
Linda nghiến chặt răng, cảm giác rõ rệt viên ngọc nước đang rung lên một cách dữ dội, mạnh mẽ trong lòng bàn tay cô. Từng đợt rung động dường như đang lan tỏa khắp cơ thể cô, khiến cô cảm thấy bỏng rát.
Cô ý thức được, sâu sắc hơn bao giờ hết, rằng chỉ có mình cô mới có đủ khả năng, đủ sức mạnh để chấm dứt cuộc chiến khốc liệt này. Chỉ có cô mới có thể ngăn chặn sự tàn phá và khổ đau đang diễn ra.
Nhưng vấn đề, một vấn đề lớn, lại là—
Viên ngọc đang kiểm soát cô hay chính cô đang kiểm soát nó?
"Linda!" Akkio hét lên, kéo cô về thực tại.
Linda hít một hơi thật sâu, đưa viên ngọc nước lên cao.
"Hãy chấm dứt chuyện này."
BÙM!
Từ lòng đất tăm tối, một tiếng nổ xé lòng xé toạc hiện thực, đẩy tung lên không trung một bức tường nước khổng lồ, điên cuồng. Năng lượng thô bạo, cuồng nộ trào dâng cùng cột sóng, như muốn nghiền nát mọi thứ trên đường đi. Linda vung tay, những ngón tay múa may trên không trung, điều khiển dòng nước hung hãn với độ chính xác đến lạnh người. Và rồi, một mệnh lệnh dứt khoát như tiếng sấm rền vang, cột sóng sụp đổ. Nó ập xuống con quái vật dung nham.
Lửa táp vào nước, một tiếng rít chói tai xé toạc không gian tĩnh lặng. Lập tức, hơi nước cuồn cuộn bốc lên như một bức màn khổng lồ, nuốt chửng cả hang động trong làn khói mờ ảo.
Một tiếng gầm xé tan màn đêm, nỗi thống khổ trào dâng trong thanh âm man rợ của con quái vật. Những vòng xoáy nước dữ dội siết chặt lấy nó, nghiến nát từng thớ thịt.
"KẾT THÚC ĐI, LINDA!" Akkio hét lên.
Linda tập trung toàn bộ ý chí, dồn ép dòng nước như một lưỡi dao sắc lạnh, xé toạc lớp dung nham nóng rực. Mục tiêu duy nhất: phá hủy hạt nhân năng lượng đang rực cháy bên trong.
RẮC!
Âm thanh rạn nứt xé tan màn đêm tĩnh mịch. Trong một khoảnh khắc nghẹt thở, lớp vỏ ngoài kiên cố của con quái vật bắt đầu vỡ vụn, sụp đổ như một tòa lâu đài cát trước sóng dữ.
ẦM!
Nó vỡ vụn, tan tành thành vô số những mảnh đá đen sắc cạnh, rơi lả tả xuống mặt đất. Không còn sót lại dù chỉ một tia sáng đỏ yếu ớt nào, tất cả đã tắt ngấm.
Linda đứng chôn chân tại chỗ, bất động như tượng đá. Hơi thở cô nặng nhọc, dồn dập như vừa trải qua một trận chiến khốc liệt. Cô cảm nhận được sức mạnh của viên ngọc nước đang dần lắng xuống, trở nên hiền hòa hơn trong lòng bàn tay cô. Nguồn năng lượng cuồn cuộn lúc nãy nay đã dịu đi đáng kể.
Cô siết nhẹ bàn tay, một cảm giác thỏa mãn trào dâng. Cô đã thành công. Cô đã chế ngự được nó, kiểm soát được hoàn toàn sức mạnh tiềm ẩn bên trong viên ngọc.
Khi mọi thứ tưởng chừng như đã kết thúc—mặt đất bất chợt rung lên.
Một vòng tròn ánh sáng xuất hiện ngay vị trí con quái vật vừa biến mất.
Rồi BÙM!
Một cánh cửa, không phải gỗ hay kim loại, mà là đá nguyên khối khổng lồ, nặng nề từ từ hé mở. Chuyển động chậm chạp, đầy khó khăn của nó tạo ra những tiếng rền rĩ ghê người trong lòng núi. Cánh cửa đá mở ra, không nhiều, nhưng đủ để lộ ra một lối đi sâu hun hút, một đường hầm tối tăm và đáng sợ. Đường hầm này dường như kéo dài vô tận, chia ra rất nhiều đường khuất sâu bên dưới lòng núi lửa, nơi ánh sáng không thể chạm tới và những bí mật cổ xưa có lẽ vẫn còn đang ngủ yên.
"Nó đây rồi..." Xavier thở hắt ra, nhìn xuống.
"Lối vào viên ngọc Lửa." Akkio gật đầu.
Linda nắm chặt lấy viên ngọc nước trong lòng bàn tay, ngón tay siết lại như thể muốn nghiền nát nó. Ánh mắt cô không rời, dán chặt vào màn đêm đen kịt, thăm thẳm, vô tận như chốn vực sâu không đáy. Bóng tối bao trùm tất cả, nuốt chửng mọi vật thể, khiến cho tầm nhìn trở nên hạn hẹp và đáng sợ.
Ở sâu bên dưới vực thẳm kia, nơi mà ánh sáng không thể xuyên tới, đang ẩn chứa một thế lực kinh hoàng. Sức mạnh đó vô cùng lớn lao, vượt xa mọi hiểm nguy mà Linda và đồng đội từng phải đối mặt, từng trải qua. Nó là một mối đe dọa khủng khiếp, một điều gì đó đáng sợ hơn bất cứ thứ gì họ có thể tưởng tượng.
"Chúng ta sẵn sàng chưa?" Linda hỏi, giọng vẫn còn hơi run.
Ánh mắt Xavier và Akkio chạm nhau, một tia hiểu ý loé lên, và rồi, nụ cười đồng loạt nở rộ trên môi cả hai.
"Đương nhiên rồi."
Cả ba người chầm chậm bước vào sâu hơn, tiến vào hang động ẩn mình dưới lòng núi lửa. Bóng tối dày đặc bao trùm lấy mọi vật, một bóng tối đặc quánh và đáng sợ. Nhiệt độ tăng cao một cách đáng kể, không gian ngột ngạt và nóng rực. Hơi nóng hầm hập từ sâu bên trong hang phả thẳng vào mặt, mang theo cái nóng bỏng rát như thể muốn thiêu cháy từng thớ da thịt. Cảm giác như ngọn lửa vô hình đang liếm láp, rình rập thiêu đốt. Những bức tường đá gồ ghề, xù xì phát ra ánh sáng lờ mờ, một thứ ánh sáng ma quái và huyền ảo. Nguồn sáng yếu ớt đó đến từ những dòng dung nham nóng chảy, chúng chảy chậm rãi và uể oải giữa các khe nứt chằng chịt trên vách đá.
Ba người tách nhau mỗi người đi theo một hướng khác nhau , mỗi hướng đi một nơi khác biệt so với hai người còn lại. Sự chia tách này đặt ra một thách thức lớn cho việc duy trì liên lạc. Trong hoàn cảnh này, thiết bị bộ đàm nhỏ bé được gắn trên tai mỗi người đóng vai trò vô cùng quan trọng. Đó là phương tiện duy nhất, là kênh liên lạc duy nhất có thể giúp họ giữ kết nối với nhau, trao đổi thông tin và phối hợp hành động mặc dù đang ở những vị trí hoàn toàn tách biệt.
“Mọi người cẩn thận, nơi này không đơn giản.” Xavier nhắc nhở, giọng nói vọng lại qua bộ đàm.
“Ừ, đừng có chết sớm nhé, tớ còn chưa nợ mấy cậu lần nào đâu.''Akkio cười cợt.
Một tiếng thở dài khe khẽ bật ra từ Linda khi ngón tay cô lướt trên viên ngọc Nước. Một sự rung động tinh tế, gần như không nhận ra, chạy dọc theo lòng bàn tay cô, một lời thì thầm cảnh báo mơ hồ đến lạ. Viên ngọc, dường như sống động, đang cố gắng nói điều gì đó.
“Đi thôi.”
Linda tiếp tục bước đi, và càng lúc càng tiến sâu hơn vào bên trong. Càng đi, cô càng cảm nhận rõ rệt cái nóng gia tăng. Nhiệt độ không ngừng tăng lên, như một lò nung đang chờ đợi. Không khí xung quanh trở nên oi bức và ngột ngạt hơn bao giờ hết. Cảm giác khó chịu bủa vây lấy cô, không khí dường như nặng trĩu, mỗi bước chân đều trở nên khó khăn hơn. Nó đè nặng lên người cô, tạo ra một áp lực vô hình, khiến cho lồng ngực cô thắt lại, việc hít thở trở nên khó khăn hơn, và cô cảm thấy nghẹt thở đến khó chịu.
Bàn tay cô, mềm mại và nhỏ nhắn, lướt nhẹ nhàng trên bề mặt vách đá thô ráp, gồ ghề. Cảm giác sần sùi, lạnh lẽo của đá cứa nhẹ vào da thịt cô, nhưng cô không hề nao núng. Mỗi bước chân cô di chuyển đều chầm chậm, vô cùng cẩn trọng, như thể cô đang cố gắng dò tìm một bí mật ẩn giấu sâu kín trong lòng ngọn núi. Cô bước đi chậm rãi, lắng nghe tiếng vọng của đá, cảm nhận sự tĩnh lặng bao trùm, như một người đang lắng nghe một câu chuyện cổ xưa được kể bằng đá và gió.
Cuối cùng, cô thấy viên ngọc Lửa, lấp lánh một cách kỳ lạ trong bóng tối. Cô cẩn thận đưa tay ra, cầm viên ngọc lên. Cảm giác đầu tiên là ấm áp. Nó ấm. Cô khẽ siết chặt viên ngọc trong lòng bàn tay. Không, không chỉ ấm, nó nóng lên một cách nhanh chóng. Giống như cô đang cầm giữ một sinh vật sống nhỏ bé, đang thở và rung động trong tay mình. Sức nóng lan tỏa, khiến cô cảm thấy một nguồn năng lượng kỳ lạ đang chảy qua cơ thể.
Bất chợt—
ẦM!
Ngay lập tức, một cột lửa dữ dội trào lên, phun trào ngay trước mặt cô. Ngọn lửa bùng lên cao, tạo thành một bức tường rực lửa, một chướng ngại vật nóng rực chặn đứng con đường phía trước. Hoàn toàn bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của ngọn lửa, Linda buộc phải lùi lại một bước.
Trong khi đó, cô cảm nhận rõ ràng sự rung động mạnh mẽ từ hai viên ngọc mà cô đang nắm chặt trong tay. Cả hai viên ngọc đều đang rung lên một cách bất thường, dường như phản ứng lại sự hiện diện của ngọn lửa đang bùng cháy.
Nó đang sợ? Hay đang cảnh báo?
2
0
2 ngày trước
7 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
