Chương 15
Chương 15 : Ngọn Núi Của Thần Hỏa
Sau khi rời khỏi nơi trú ẩn an toàn mà họ đã lưu trú, ba người dũng cảm quyết định tiếp tục cuộc hành trình đầy thử thách đến Ngọn Núi Của Thần Hỏa—một địa điểm nổi tiếng về sự nguy hiểm và huyền bí.
Ngọn núi lửa hùng vĩ này, nằm sâu trong lòng đất Veyaris, được biết đến như một trong những vùng đất nguy hiểm nhất mà con người có thể đặt chân đến. Những người bản địa nơi đây luôn truyền tai nhau những câu chuyện sống động qua từng thế hệ, cảnh báo rằng ngọn núi này chưa bao giờ thực sự ngủ yên. Dù bề ngoài có vẻ tĩnh lặng và bình yên, nhưng dưới lớp đất đá, dòng dung nham nóng bỏng vẫn âm thầm sôi sục, chờ đợi thời khắc bùng nổ để giải phóng sức mạnh hủy diệt mà chỉ mình nó có thể tạo ra.
Linda nắm chặt bản đồ cổ trong tay, ánh mắt cô rực sáng khi dán chặt vào những ký hiệu bí ẩn được khắc nổi trên bề mặt nó.
"Chúng ta chắc chứ? Nơi này không phải kiểu đi dạo quanh rồi lấy viên ngọc dễ dàng đâu." – Xavier lẩm bẩm, khoanh tay trước ngực.
"Nếu viên ngọc Lửa thực sự ở đó, chúng ta không có lựa chọn nào khác." – Akkio đáp, giọng điềm tĩnh.
Kể từ khoảnh khắc đặt chân vào vùng đất bí ẩn tên Fera này, viên ngọc nước lấp lánh trong tay Linda bắt đầu biểu lộ những dấu hiệu kỳ diệu. Nó rung rinh, nhẹ nhàng như tiếng gọi của thiên nhiên, và đôi khi phả ra những luồng hơi lạnh, thách thức cơn nóng dồn dập đang bủa vây xung quanh.
Cô cảm thấy một sức ép lạ lùng, như thể một giọng nói từ sâu thẳm bên trong đang thì thầm, cảnh báo cô về điều gì đó quan trọng sắp xảy ra.
"Linda, cô có ổn không?" – Akkio quay sang hỏi khi thấy Linda khẽ nhíu mày.
Linda nuốt một cách khó nhọc, cảm giác tâm hồn cô chìm đắm trong cuộc chiến giữa hai nguyên tố vĩ đại—nước và lửa. Sức mạnh của chúng lấn át, tạo nên một cuộc đối đầu đầy kịch tính và mãnh liệt, khiến cô không khỏi kinh ngạc trước sự tương phản rõ rệt giữa làn sóng dịu dàng của nước và ngọn lửa cuồng nhiệt đang bùng cháy.
"Tôi ổn. Nhưng tôi nghĩ viên ngọc này đang phản ứng với cái gì đó…"
Xavier nhìn cô chằm chằm, rồi nhún vai.
"Miễn là nó không làm cô điên loạn hay để cảm xúc lấn át lý trí như lần trước."
Linda liếc nhìn Xavier với một ánh mắt đầy cảnh cáo, như thể muốn nhắc nhở cô rằng có những điều không nên nói ra. Nhưng rồi, sau một lúc suy nghĩ, cô thở dài một cách chán nản. Cô hoàn toàn nhận ra rằng câu nói của Xavier không sai. Viên ngọc kỳ lạ này đã bắt đầu ảnh hưởng và kiểm soát những suy nghĩ của cô theo một cách bí ẩn nào đó, và cô biết rất rõ rằng mình không thể để tình trạng này tiếp tục kéo dài thêm nữa. Cảm giác lo lắng và bất an nổi lên trong lòng cô khi nghĩ về khả năng mất kiểm soát.
Sau nhiều ngày vất vả trên những con đường đầy bụi bặm, nhóm Linda cuối cùng cũng đặt chân được đến một ngôi làng nhỏ xinh xắn của vùng Fera, nép mình dưới chân núi hùng vĩ.
Cuộc sống nơi đây đã tách biệt khỏi nhịp sống hối hả của thế giới bên ngoài, như một bức tranh tĩnh lặng. Khi họ bước vào làng, những ánh mắt dò xét, thậm chí mang theo vẻ lo lắng, lập tức hướng về phía họ, như những cơn gió lạnh bất ngờ thổi qua không gian yên ắng.
"Có chuyện gì sao?" – Xavier nhíu mày, nhìn quanh.
Một cô gái với mái tóc xanh lục ngắn, mang vẻ trẻ trung và đầy năng lượng, bước ra từ căn nhà nhỏ. Ánh mắt nàng rực rỡ, chứa đựng những suy tư sâu lắng, chăm chú nhìn vào viên ngọc nước lấp lánh trên tay Linda.
"Mọi người… đến đây để tìm kiếm viên ngọc Lửa sao?"
Linda khẽ giật mình, nhưng vẫn gật đầu.
"Sao cô biết, mà cô là ai?"
"Ờ , nếu lời ngoại cảm không sai , thì cô là Linda , người quen của Tracly . Mọi người nên cẩn thận à còn là một ngôi mộ sống. Ai bước vào đó… sẽ không bao giờ trở ra. Tôi là Serena "
Akkio nhướn mày.
"Nhưng vẫn có người từng vào đó chứ?"
"Có." – Cô ấy gật đầu, giọng trầm xuống. "Nhưng khi hắn trở ra… hắn không còn là con người nữa."
Lời nói đó khiến Linda cảm thấy gai lạnh—một cảm giác khó chịu len lỏi vào trong tâm trí cô.
"Hắn là ai?" – Xavier nghiêm giọng.
"Một kẻ từng thách thức Thần Hỏa để lấy viên ngọc với mục đích riêng . Nhưng thay vì chết, hắn đã trở thành một thứ khác—một con quái vật bị nguyền rủa, bị ràng buộc với sức mạnh của ngọn núi này mãi mãi."
Khung cảnh bỗng nhiên ngợp một bầu không khí nặng nề, tạo nên một cảm giác căng thẳng, như thể mọi âm thanh đều bị dồn nén trong không gian chật chội. Nhưng Linda, với một tinh thần kiên cường, không hề có ý định lùi bước trước những thử thách đang bủa vây. Cô dũng cảm tiến về phía trước, bất chấp những gánh nặng đè nén lên đôi vai mình.
Cô quay sang nhìn Akkio và Xavier.
"Chúng ta vẫn phải đi tiếp."
Xavier lắc đầu, cười khẽ.
"Chắc chắn rồi. Sợ hãi chưa bao giờ là lý do để chúng ta dừng lại."
Akkio chỉ thở dài, nhún vai.
"Cô là người dẫn đầu, Linda. Cô nói đi, chúng ta sẽ đi."
Linda gật đầu, lòng tràn đầy quyết tâm, cô quay người hướng về phía ngọn núi hùng vĩ đang sừng sững trước mắt.
Khi họ vừa đặt chân vào miệng hang, một làn gió nóng rực như thiêu đốt ập tới, khiến cảm giác như da thịt họ sắp bùng cháy. Dưới chân, những mảng đá bắt đầu toả hơi ấm, trong khi không gian xung quanh trở nên nặng nề, đặc quánh bởi hơi nóng phả ra từ những vách đá đỏ sậm.
Không khí ngày càng nóng rực như lửa đốt, mỗi bước đi của Linda như đang lún sâu vào một bàn tay thiêu đốt. Cô cảm nhận thấy toàn thân mình như đang chảy thành dòng, tan biến trước sức nóng cuốn hút khi họ tiến sâu vào hang động rực lửa.
Đá dưới chân bừng bừng sức sống, rực đỏ như lửa, tỏa ra độ nóng khiến người ta rùng mình. Những cột nham thạch chảy xuống từ trần hang như những con rắn lửa đang vươn mình, từng tia lửa vụt ra, cắt ngang làn da và khiến Linda cảm nhận được sự châm chích của chúng.
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng cảm giác ập đến vẫn kinh hoàng hơn cô từng hình dung. Cô như một dòng nước trong mát, cô đơn và lạc lõng giữa vòng vây của ngọn lửa gào thét, hoàn toàn đối lập với sự nhiệt huyết cuồng nhiệt đang tràn ngập xung quanh họ.
"Nếu cô cảm thấy quá sức, thì dừng lại." Xavier bước song song với cô, ánh mắt quan sát cẩn trọng.
Linda lắc đầu, bàn tay nắm chặt viên ngọc nước như thể nó có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Một luồng năng lượng mãnh liệt từ viên ngọc khiến trái tim cô đập nhanh hơn, như thể nó đang thở từng nhịp cùng với cô. Cô cảm nhận được sức mạnh của nó, mạnh mẽ và sống động như chưa bao giờ thấy trước đây.
"Tôi ổn."
Akkio đứng sừng sững ở phía trước, dáng vẻ tự tin và thoải mái, nhưng ánh mắt của cậu lại lấp lánh sự cảnh giác, như thể đang cảnh báo về những nguy hiểm tiềm ẩn xung quanh.
"Không khí ở đây lạ lắm. Không chỉ là nóng—mà còn có gì đó... nghẹt thở. Như thể có thứ gì đó đang theo dõi chúng ta."
Linda nuốt một hơi thật khô, nỗi lo lắng dâng trào trong lòng cô như những đợt sóng dữ.
Và rồi—
ẦM!
Một tiếng nổ như sấm vang vọng từ đáy hang, tiếng vọng ấy làm rung chuyển mọi thứ xung quanh. Đất đai chao đảo dữ dội, những vách đá hai bên bắt đầu nứt toác, phơi bày những dòng dung nham đỏ rực đang sôi sục như lửa địa ngục.
Linda cảm thấy mình mất thăng bằng, suýt nữa thì ngã nhào vào vực thẳm nếu không có Xavier kịp thời kéo cô lại. Akkio ngay lập tức rút vũ khí, ánh mắt nheo lại, sẵn sàng đối phó với mọi tình huống nguy hiểm.
"Tôi nói đúng mà. Có gì đó không ổn—"
ẦM!
Lần này, một phần lớn của vách đá phía trước đã bị thổi bay, mở ra một không gian rộng lớn—một đại sảnh khổng lồ bừng bừng lửa.
Giữa đám hỗn loạn, một thực thể khổng lồ bắt đầu nổi lên từ dòng dung nham sôi sục.
Hai con mắt đỏ rực sáng lòa mở ra, và một tiếng gầm vang dội chấn động không gian xung quanh.
Từ trung tâm hồ dung nham, một hình thù khổng lồ bắt đầu trỗi dậy, mang theo sự kinh hoàng và huyền bí.
Ánh lửa đỏ rực rỡ như những ngọn lửa đang nhảy múa, chiếu rọi lên bề mặt da thô ráp, tựa như sự đông đặc của dung nham trong những ngày tăm tối. Khi sinh vật khổng lồ này hoàn toàn vươn mình thoát khỏi hồ nước, cả ba người không thể không ngước nhìn, mắt họ mở to khi chứng kiến được thân hình đồ sộ, hùng vĩ đang hiện ra trước mắt.
"Đó là cái quái gì vậy...?" Linda nuốt khan, cảm giác sức nóng tỏa ra từ sinh vật khiến cả người cô như bị thiêu đốt.
Con quái vật khổng lồ vươn mình giữa bầu trời, bộ cánh lửa sáng rực như những ngọn đuốc trong đêm đen. Đôi cánh của nó, tựa như những trụ đá nóng chảy, rực rỡ sức mạnh và sự kiêu hãnh. Hai đôi mắt lửa sâu thẳm, như hai hố than đang cháy ngùn ngụt, dường như có thể hút trọn tâm hồn của kẻ đối diện. Mỗi khi nó cử động, từng mảng dung nham vỡ nát, khơi dậy một luồng ánh sáng đỏ rực rỡ, làm bừng sáng cả không gian xung quanh.
"Một dạng hỏa thần cổ đại sao?" Akkio cau mày, nắm chặt vũ khí, cơ thể căng cứng trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Sinh vật phát ra một tiếng gầm vang vọng—âm thanh trầm ấm, như thể những nhánh cây lớn đang đập mạnh vào nhau, làm rung chuyển từng viên đá trong hang động tối tăm.
"Những kẻ không thuộc về ngọn lửa... hãy rời khỏi nơi này."
Âm thanh phát ra không giống như giọng nói của con người, mà tựa như ngọn lửa rừng rực hoà quyện với tiếng đá vỡ vụn, tạo nên một bản giao hưởng kỳ lạ và mê hoặc.
Ngay sau lưng nó, viên ngọc Lửa lấp lánh, như một thiên thể đang lơ lửng trên bệ đá nham thạch, tỏa ra sức hấp dẫn khó cưỡng.
"Chúng ta cần viên ngọc đó!" Xavier nói nhanh, mắt không rời khỏi con quái vật.
"Và nó không có vẻ gì là sẽ nhường cho chúng ta cả." Akkio nghiêng đầu, nở một nụ cười nửa miệng.
"Vậy thì chỉ có một cách thôi." Linda siết chặt viên ngọc nước trong tay, dù cô biết nước và lửa không bao giờ dung hòa.
Cuộc chiến bắt đầu.
1
1
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
