ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Chương 11 : Hòa Quyện Ánh Sáng Và Bóng Tối

Tôi lùi lại một bước, cầm viên ngọc nước trong tay, nó phát ra ánh sáng rực rỡ. Thế nhưng, ánh sáng ấy lại nhảy múa và lung linh, như thể đang phản chiếu những cảm xúc bất an trong tâm hồn tôi.

- Không... Ngươi sai rồi, tôi nói, bằng tất cả niềm tin.

Cô ta cười lớn, một tiếng cười chua chát và đầy thách thức. - Ngươi nghĩ rằng chỉ cần niềm tin đó là đủ sao? Hãy chứng minh đi, Linda. Nếu ngươi thực sự mạnh mẽ, hãy chống lại ta!

Cô ta vung tay lên, một dòng nước đen kịt bắn về phía tôi như con mãng xà đói khát, hung dữ và nhanh chóng. Bằng phản xạ, tôi đưa viên ngọc lên cao, một tấm khiên nước trong vắt lập tức hiện ra, chắn ngang trước mặt. Thế nhưng, lực công kích quá mãnh liệt, khiến tôi bị đẩy lùi, cảm giác như dòng nước thuần khiết của tôi đang bị xâm chiếm, nhuốm màu đen tối đáng sợ.

- Tất cả những gì ngươi làm được chỉ là phòng thủ thôi sao? cô ta chế nhạo, bàn tay xoay nhẹ, điều khiển dòng nước đen cuốn lấy tôi.

- Cô đã sai .Mọi thứ đang ở trong kế hoạch.

Tôi tập trung vào viên ngọc trong tay. Một dòng nước xanh sáng bừng lên, đan xen vào những sợi nước đen đang bao quanh tôi. Ánh sáng từ viên ngọc dần lan tỏa, hòa vào dòng nước đen tối kia , thanh lọc bóng tối đang bao trùm xung quanh. Một cảm giác ấm áp tràn ngập tâm hồn tôi, như thể viên ngọc đang gọi mời tôi bước vào một thế giới khác, nơi mà ánh sáng và bóng tối không còn phân chia. Tôi hít một hơi thật sâu, cảm nhận luồng năng lượng từ viên ngọc chảy vào trong cơ thể, rót đầy lòng tôi bằng niềm hy vọng. Cô ta lùi lại, đôi mắt đỏ rực lóe lên vẻ bất ngờ.

Tôi giơ bàn tay lên cao hơn, ánh sáng từ viên ngọc như được mời gọi, bùng nổ dữ dội hơn, lan tỏa ra và siết chặt cô ta. Những giọt nước đen hoàn toàn vỡ vụn, biến thành những hạt bụi lấp lánh, tan biến vào hư không.

Không thể nào... Ngươi...

- Cô có cái tư cách gì mà dám tước đoạt ''ngày mai'' của tự do? . Tôi nói, giọng nói vừa châm biếm, sắc lạnh như một lưỡi dao, nhưng ẩn chứa sự quyết tâm

Trong khoảnh khắc diệu kỳ ấy, sức mạnh từ viên ngọc lấp lánh như một ngọn hải đăng, không chỉ đơn thuần là một báu vật quý giá mà còn là biểu tượng rực rỡ của sự tái sinh và khả năng biến đổi kỳ diệu. Mỗi bước chân tôi tiến về phía trước, ánh sáng huyền ảo phản chiếu trên mặt đất, như những ngôi sao vừa thức dậy, dẫn lối tôi đến một vùng đất chưa bao giờ tôi dám mơ tới. Tôi cảm thấy nhịp tim mình rộn ràng hơn, lòng dũng cảm bùng cháy, sẵn sàng chinh phục những điều bí ẩn đang chờ đón ở phía trước, hứa hẹn một cuộc phiêu lưu không giới hạn.

Cô ta gào thét, phóng tới như cơn bão, một thanh kiếm bóng loáng, chứa đựng mọi sát khí trong tay. Và đó cũng là sai lầm của cô ta,tôi triệu hồi một dòng xoáy nước từ viên ngọc. Khi cô ta sắp chạm tôi , né nhanh sang một bên và cô ta cuốn vào dòng xoáy nước mãnh liệt.

Khi cô ta kiệt sức, tôi dừng lại, viên ngọc trong tay tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, như muốn xoa dịu mọi thứ.

- Tôi không chiến đấu để hủy diệt cô, tôi nói, ánh mắt nhìn thẳng vào bản thể đen tối. -Tôi chiến đấu để chấp nhận cô. Cô là một phần của tôi, nhưng không định nghĩa tôi.

Cô ta lặng người, đôi mắt đỏ dịu đi. Cơn sóng nước đen tan biến, thay vào đó là sự tĩnh lặng. Cả không gian như đứng yên, chỉ còn lại những làn hơi nước nhẹ nhàng tỏa ra từ viên ngọc, làm dịu đi hết thảy căng thẳng và sự hỗn loạn. Tôi đứng đó, nhìn cô ta, người mà giờ đây không còn vẻ hung hãn, mà chỉ còn là bóng dáng của một tâm hồn đã từng lạc lối.

- Ngươi... ngươi thật sự không định hủy diệt ta? Cô ta lẩm bẩm, giọng nói yếu ớt, đầy hoài nghi.

- Tôi đã nói rồi, Tôi không muốn hủy diệt ngươi. Ta muốn chấp nhận ngươi, để ngươi cũng có thể hiểu chính mình, Tôi đáp, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định. - Bóng tối không phải là thứ cần phải loại bỏ, mà là thứ cần được chấp nhận.

Ánh sáng từ viên ngọc tỏa ra nhẹ nhàng, bao quanh cô ta, như một vòng tay ấm áp. Tôi cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, từ sự căng thẳng chuyển sang một cảm giác hòa hợp, như thể hai thế lực đối nghịch đang tìm thấy sự cân bằng.

Cô ta ngẩng đầu lên, đôi mắt giờ đây không còn đỏ rực, mà là một màu trong veo, như nước mùa thu.

- Cảm ơn... Cô ta thì thầm, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng.

- Không cần cảm ơn, Tôi mỉm cười. - Giữa ánh sáng và bóng tối , luôn là hi vọng cho một ngày mai tươi sáng hơn.

Chúng tôi đứng đó, giữa không gian yên tĩnh, ánh sáng và bóng tối hòa quyện vào nhau, tạo nên một sự hài hòa kỳ diệu. Viên ngọc trong tay tôi ngừng tỏa sáng, nhưng cảm giác ấm áp vẫn còn đọng lại, như một lời nhắc nhở rằng mọi thứ đều có thể thay đổi, nếu chúng ta dám đối mặt và chấp nhận chính mình.

Bản thể ấy tan biến, và tôi chợt nhận ra mình đã quay trở lại căn phòng của Xalina. Trong lòng bàn tay tôi, viên ngọc nước lấp lánh một ánh sáng chưa từng có, rực rỡ như một lời tuyên bố đầy kiêu hãnh rằng tôi đã chinh phục được thử thách khắc nghiệt nhất. Không khí xung quanh như nín thở, chứng kiến khoảnh khắc ấy – khoảnh khắc mà tất cả những nỗ lực, đấu tranh và hy vọng của tôi cuối cùng đã được đền đáp xứng đáng.

Xalina mỉm cười, Tracly đứng im lặng phía sau, ánh mắt có phần nhẹ nhõm hơn.

- Cậu ấy đã sẵn sàng bước tiếp, Tracly nói thầm.

0

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.