Chương 30
Ngày tận thế
Hai thiếu niên chiến ý dâng trào đứng trên võ đài, một người cầm côn, một người cầm kiếm, khí thế chấn động sơn hà, không ai có thể tin được đây là những tiểu tu sĩ chỉ mới khai môn cảnh, thật sự quá mạnh mẽ đi. Đã đến lúc phân ra thắng bại giữa hai vị chí tôn trẻ tuổi, ai ai cũng căng thẳng theo dõi trận chiến, muốn biết ai sẽ là đệ nhất nhân thế hệ này mà không để ý từ trên bầu trời bóng tối đang từ từ ập đến. Gió lớn nổi lên, đại địa rung lắc, dường như cả không gian đều đang bị ảnh hưởng bởi một cỗ lực lượng khó hiểu nào đó.
Cả Tiêu Thiên và Lăng Dạ Huyền đều có thể cảm nhận được sự bất thường này, ấn ký hai người đang phát ra quang mang rực rỡ, chiếu rọi trời cao. Tất cả mọi người quan chiến từ sớm đều đã đứng phắc dậy, ấn ký là dấu ấn truyền thừa do đại năng thượng cổ lưu lại, từ xưa đến nay hiếm thấy. Ai ai cũng vô cùng chấn động, thế nhưng lúc này, mọi người cũng bắt đầu nhận ra sự bất thường của không gian xung quanh rồi. Dù tuyệt diễm đến đâu thì chỉ hai tiểu tu sĩ cũng không thể khiến cho thiên địa đại đạo run rẩy như thế, còn kém quá xa, có ấn ký đại năng thượng cổ thì cũng không thể.
Một luồng áp lực khủng bố không rõ từ đâu đang đè ép xuống tất cả mọi người, sự sợ hãi từ sâu trong bản năng khiến cho bọn họ cảm thấy như có một con dao đang kề cổ, áp lực tử vong đang từ từ đến gần. Dù là một số đại năng giả cũng đều biến sắc, họ cảm nhận được một luồng hơi thở vô cùng uy nghiêm đáng sợ, linh khí trong không gian tựa như bị rút đi một cách nhanh chóng, ngay cả tiểu tu sĩ cũng có thể cảm nhận được, như có một con mãnh thú hồng hoang đang thức tỉnh và thôn phệ lấy cả thiên địa.
Chỉ sát na sau, trên bầu trời thánh địa, một vết rách khổng lồ bỗng xuất hiện, cả không gian tựa như bị xé nát làm hai, sát khí khiếp người buông xuống khiến cho ai vừa cảm nhận đã ngã gục xuống bất tỉnh. Từ đầu bên kia, một bóng người mơ hồ xuất hiện, toàn thân y bao phủ trong khí hỗn độn, không ai nhìn thấy rõ gương mặt của y. Chỉ có đôi mắt đỏ rực như hồng ngọc tỏa ra sát ý khủng bố khiến cho người nào nhìn vào cũng bị chấn động tâm thần, như nhìn thấy thây chất thành núi máu chảy thành sông hiện ra trước mặt. Dù là đại năng giả cũng toàn thân run lẩy bẩy, thân thể hư nhược. Những vị giáo chủ, gia chủ thực lực cường đại hơn thì cũng chỉ có thể ngước nhìn, bọn họ cũng không nhúc nhích được, linh hồn đã bị áp chế từ sâu trong sinh mệnh, vô phương phản kháng.
Người đến có cảnh giới cực cao, là uy nghiêm, là vĩ đại, Y tựa như một vầng thái dương, khí thế bừng bừng, không một ai không bị áp chế trừ Tiêu Thiên và Lăng Dạ Huyền, ấn ký trên trán hai người hoàn toàn bảo vệ cả hai khỏi áp lực mà người kia mang lại. Bản thân Lăng Dạ Huyền nhìn người kia lại cảm thấy có chút thân thuộc, đáng tiếc nó không cách nào nhìn được rõ hình dạng của y, thậm chí vì cố nhìn lâu mà con mắt nó cũng bị đau nhói. Lúc này, Tiêu Thiên đột nhiên vọt đến nắm tay Lăng Dạ Huyền, muốn dẫn nó rời khỏi đây. Thế nhưng đã muộn, người kia chỉ nhoáng một cái đã xuất hiện trên võ trường, y chỉ vừa cất một bước thôi đấy nhưng đã có thể đi đến trăm vạn dặm. Thực lực như vậy dù là giáo chủ cũng khiếp sợ vô cùng.
Tiêu Thiên thấy y đến thì đã thầm hô không ổn, Lăng Dạ Huyền nghe thấy thì kinh ngạc, Tiêu Thiên nhận thức người này y. Chợt Lăng Dạ Huyền chợt nhớ ra, khi nó băng qua Điện Viên lâm, một tồn tại khủng bố đã gầm lên khiến cho đại địa cũng nức toác. Lúc ấy, Tiêu Thiên đã nhìn về xa xăm và lẩm bẩm về một người nào đó, có lẽ chính là người này. Điều đó khiến cho Lăng Dạ Huyền không khỏi nhìn y thêm vài lần, dù nam tử kia toàn thân được bao phủ trong hỗn độn nhưng nó cũng mơ hồ nhìn ra được, người này có một gương mặt rất trẻ, hơn nữa giống Tiêu Thiên đến 8, phần, không lẽ hai người là phụ tử. Thế nhưng Lăng Dạ Huyền chưa kịp thoát ra khỏi dòng suy nghĩ thì người ra đã động.
Một cơn lốc xoáy khủng khiếp đột nhiên hình thành từ trong hư không mang theo sức mạnh cuồng bạo càng quét qua tất cả một sinh linh ở nơi đây, chỉ trogn giây lát, cả diễn võ trường nổ tung thành từng mảnh. Diễn võ trường rất rộng chiếm lấy ba phần mười cả thánh địa nhưng đánh nát bét. Thánh địa mà tu sĩ luôn kính ngưỡng nhanh chóng hóa thành bột mịn, một lượng lớn pháp tắc kì dị kéo từ Điện Viên lâm ra khiến cho những người cấp bậc giáo chủ, đại năng phải hét thảm, thân thể dần dần tan rã. Đây là thảm sát không chút nghi ngờ, không ai có thể chống cự nổi, máu huyết nhuộm cả một vùng trời.
Một số người thực lực mạnh mẽ trong giáo chủ của các thế lực cùng động tấn công về phía cường giả thần bí kia. Nhưng vô ích, y chỉ lật tay một cái, tất thảy mọi công kích đều bị hóa giải, hơn nữa lực lượng hùng hậu lan ra khiến cho vô số tu sĩ bị vạ lây, đương trường bị đánh nát tan. Chỉ trong vài giây khi người này xuất hiện, hàng trăm vạn người đã hóa thành sương máu, không ai có thể sống sót khi va chạm với công kích đầy đáng sợ kia. Lăng Dạ Huyền nhìn thấy thảm cảnh tựa như ngày tận thế trước mắt khiến nó kinh hãi tột độ, tâm thần cũng bị chấn động mạnh mẽ, người kia chỉ cách nó vài bước chân nhưng hoàn toàn không thể tâm đến nó. Y càn quét mọi thứ xung quanh, toàn bộ tu sĩ đều chết sạch sẽ, Lăng Dạ Huyền gần như phát điên, nó gầm lên một tiếng, vô số ấn ký cùng nhau phát động công kích toàn lực về nam tử kia.
Đáng tiếc, người kia vô cùng mạnh mẽ, đòn tấn công dù toàn lực của một tiểu tu sĩ như muối bỏ biển với y, thậm chí còn chẳng tạo nên một gợn sóng gì, tất cả công kích đều vô thanh vô tức biến mất trước khi chúng chạm vào người y. Ngược lại, nam tử chỉ điểm ra một phát, xung kích chấn Lăng Dạ Huyền ho ra máu, ngay cả hắc côn cũng bị vỡ thành nhiều mảnh, thân thể vỡ nát bay ngược ra sau, rồi nhanh chóng bị Tiêu Thiên chụp lấy. Tiêu Thiên trừng mắt lên nhìn người kia, hai người không hề nói gì, trên trán cả 2 đồng loạt phát sáng ra kí hiệu giống nhau. Thế nhưng không ai có thể nhìn thấy được điều này, người kia rất đỗi vô tình, y lại tiếp tục điểm ra một chỉ, cùng lúc đánh bay Tiêu Thiên và Lăng Dạ Huyền ra ngoài, rơi vào lốc xoáy cuồng bạo ngoài kia.
Đúng lúc này, từ bên trong lốc xoáy, một vài cỗ năng lượng mạnh mẽ bốc lên trời cao. Hỗn độn khí tràn ra, một vài người từ từ xuất hiện, tất cả đều già nua, họ cùng nhau đánh ra một chưởng, xóa tan đi lốc xoáy cuồng bạo. Sau đó, từ trên tay áo của mình, họ thả ra nhiều vị giáo chủ, đại năng cùng vô số tu sĩ có quan hệ với mình. Đây là những người duy nhất họ có thể cứu được lúc này. Tất cả đều thở dài một hơi, chỉ trong giây lát mà vô số sinh linh đã bị táng mạng trong tay tên ma đầu kia, thật sự đáng sợ. Người này tuyệt đối không thể để sống tiếp được. Phải biết tất cả những người có mặt ở nơi đây đều là tu sĩ, chiếm hơn nửa tu sĩ hiện có trên đại lục này, vậy mà gần như bị giết sạch. Số lượng tu sĩ bị giảm nhiều như thế, chắc chắn sẽ khiến cho nhân tộc bị mất đi chỗ đứng trên đại lục, sẽ bị những sinh linh khác áp chế.
Hơn nữa, những người đại năng mà bọn họ cứu được cũng bị thương không nhẹ, có người thì tay chân nát tươm, máu chảy không dứt, có người thì thân thể bị xoắn nát chỉ bảo lưu được linh hồn chập chờn yếu ớt. Trong số đó, chỉ có phụ thân của Lăng Dạ Huyền, gia chủ đương đại Lăng gia là khá khẩm nhất, người đàn ông này thực lực mạnh mẽ nhất trong số các vị giáo chủ, đã nửa bước vào chí tôn, sắp chạm tới cảnh giới cực đạo, sắc mặc chỉ hơi tái nhợt, nguyên khí thiếu hụt nhưng không có vết thương nào quá nghiêm trọng.
Nam tử đứng bên dưới tựa như ma vương, ánh mắt lẫm liệt, thân thể trần như nhộng càng khiến y tựa như một con thú hoang viễn cổ tái xuất hiện trên thế gian, ánh ắmt y cực kì hoang dã và đáng sợ, thực lực càng khiến cho những lão bất tử cũng kiêng dè không thôi. Sau một lát, các vị chí tôn của thánh địa đều đã xuất hiện, có đến mười vị, thực lực cao thâm khó dò, đây chính là tổng hợp chiến lực mạnh mẽ nhất trên đại lục bấy giờ. Vì trên lục, hiện cũng chỉ còn mười vị chí tôn đây thôi. Trong số đó còn có một vị tồn tại từ thời đại thái cổ, tuổi tác cao dọa người, thân thể bước đi lảo đảo nhưng không ai dám coi thường, lão ngước nhìn nam tử kia và rúng động sâu sắc, vì lão có thể nhận thức được người này. "Tại sao lại là hắn?" Ông lão này khiếp sợ vô cùng, thân thể run rẩy lùi lại vài bước, lão nhớ lại một số chuyện xưa cũ khiến mình lạnh cả tóc gáy.
Đó là một tràng cảnh thật sự đáng sợ, một người độc chiến thiên quân vạn mã, chịu sự vây giết của đông đảo tu sĩ đại năng. Ở thời thái cổ, thời đại được xem là huy hoàng của tu sĩ lại có một người có thể độc chiến quần hùng, khiêu chiến trên trời dưới đất. Dù là dưới sự dẫn dắt của các đại tông môn, đại thế gia để toàn lực diệt sát y nhưng mà tất cả đều bị y phản sát đến tuyệt diệt, chỉ còn bốn thế lực tồn tại như hiện nay. Thời đại đó được xem như là thời đại biến động, có huy hoàng, có nước mắt, có máu chảy thành sống, thây chất thành núi, ngay cả thiên địa cũng đều bị đánh thủng, đến nay đều không thể khôi phục. Mà lão già này chính là một trong những người trẻ tuổi từng lĩnh quân chinh phạt y vào thời đại đó. Chỉ có điều, người chủ chiến năm đó lại là một số lão tổ tông khác, thực lực đều ngang ngửa với y ở thời đại đó, giờ đây đều sớm đã tọa hóa theo năm tháng rồi.
0
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
