ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Rối Rắm

Kể từ ngày hôm đó, mỗi khi rảnh rỗi, Ninh Hinh thường ôm điện thoại nhìn màn hình mà ngẩn người, rốt cục, Uông Tường Vi nhịn không được mà hét lên với cô.

“ Hinh Hinh, cậu suốt ngày trưng ra bộ mặt hoài xuân đó cho ai coi hả?”

“ Chà!” Dương Hân Nhiên cười cợt “ Hoa đào Hinh Hinh nhà ta không ngờ lại nở trước, Vi Vi làm sao mà nhịn được đây.”

“ Thật không biết ai may mắn như thế, vớ được một cục bột như Hinh Hinh.” Giọng Liễu Tịnh Hy êm dịu như sáo.

“ Cục bột gì? Cậu ta đâu có trắng đến vậy.” Dương Hân Nhiên xì một tiếng “ Phải nói là ai nhanh chân dụ dỗ được một tiểu ngây thơ, EQ thấp như Hinh Hinh trước người khác mới đúng.”

“ Mình tình nguyện bị dụ dỗ.” Ninh Hinh buột miệng nói ra, nói xong lập tức hối hận.

“ Cái gì?” Uông Tường Vi và Dương Hân Nhiên cực kỳ không có hình tượng mà trợn mắt há mồm, Liễu Tịnh Hy dù ngạc nhiên nhưng cũng vẫn giữ nguyên hình tượng nữ tính, không thất thố như hai cái đứa này. “Nãy giờ đùa một chút, ai ngờ hoa đào của Hinh Hinh thực sự nở nha!”

“ Khao một bữa! Khao một bữa!’ Uông Tường Vi hét lên, hoàn toàn chỉ nghĩ đến việc ăn.

“ Không phải, là yêu thầm.” Ninh Hinh đính chính.

“ Yêu thầm cũng là một loại yêu, hoa đào của cậu nở đã là hiếm rồi, phải ăn mừng.” Dương Hân Nhiên phụ họa.

Ninh Hinh không còn gì để nói, bất đắc dĩ phải khai ra.

“Mình đã yêu thầm người ta 5,6 năm rồi, không phải...” Không phải là hoa đào chưa nở- cô thầm thêm trong lòng.

“ Đồ lừa đảo!” Uông Tường Vi gào lên “ Mình là bạn từ hồi cấp ba, sao mình lại không biết gì hết.”

Ninh Hinh khó xử “ Tại mình xấu hổ thôi.”

“ Hứ!” Uông Tường Vi quyết định làm ngơ cô nàng.

“ Xem ra lúc đó Hinh Hinh của chúng ta cũng đang trong khoảng thời gian hoài xuân, chỉ là Vi Vi ngốc nghếch không nhận ra thôi.” Dương Hân Nhiên cảm thán.

Lúc này, Uông Tường Vi cũng lười phản bác lại lời trêu chọc của Dương Hân Nhiên, chỉ trưng ra khuôn mặt uất ức cực hạn nhìn Ninh Hinh đầy ai oán, khiến cả da gà cô nổi hết lên.

Rốt cục, nhịn không được, cô mới khó khăn kể lại câu chuyện của mình, đương nhiên lược bỏ bớt mấy cái chi tiết không cần thiết, càng ngắn gọn càng tốt.

“Mình, thực sự lúc đó không dám nói với ai cả.” Câu cuối là giải thích với Uông Tường Vi.

“ Ờ!” Chỉ trả lời đơn giản một câu, hoàn toàn không thể hiện thái độ “tha thứ” cho cô.

“ Cậu ngốc thật!” Dương Hân Nhiên nói “ Lúc đó cậu sao không gom hết can đảm bày tỏ lòng mình, thành công hay thất bại không quan trọng, đỡ hơn bây giờ vừa mập mờ vừa day dứt..”

“ Không lẽ ai cũng dày mặt như cậu chứ.” Liễu Tịnh Hy liếc nàng.

“ Cậu có thể thay bằng chữ “dũng cảm” vào được không? Nghe thực mỉa mai.”

“Thì rõ ràng đang mỉa mai cậu mà.” Uông Tường Vi chế giễu.

“Này...” Dương Hân Nhiên gầm gừ một tiếng, sau bổ nhào vào 2 cô bạn.

Và cuộc tranh cãi bắt đầu.

...........

Ninh Hinh sau khi kể xong mọi chuyện thì cúi đầu trở lại nhìn vào điện thoại, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt màn hình, suy nghĩ một chút sau đó khẽ thở dài.

3 cô bạn đưa ra rất nhiều ý kiến, lời khuyên. Ninh Hinh chỉ nghe vậy thôi, trước giờ, cô luôn bướng bỉnh, làm việc gì cũng đều theo ý mình, nên dĩ nhiên mấy lời này cô cũng nghe tai trái ra tai phải.

Ninh Hinh rốt cục không thể hiểu nổi chính mình, đã nói từ bao giờ là phải từ bỏ, sao giờ vẫn vấn vương, huống hồ anh cũng đã có bạn gái.

Nhịn, nhịn mãi, cuối cùng đến cuối tuần, cô đành bỏ cuộc, thế là tranh thủ ngày nghỉ lại mon men đến thành phố A hẹn tiểu Lạc ra ngoài, lấy cớ hỏi thăm chuyện học và về bạn bè lớp cũ.

Tiểu Lạc hào hứng kể về cuộc sống của mấy người bạn cũ,tất cả Ninh Hinh đều coi như gió thoảng qua tai, chỉ khi nghe đến cô bạn đứng đầu lớp năm nào giờ đang theo đuổi công việc giáo viên trông trẻ, Ninh Hinh mới có chút ngạc nhiên. Ai trong lớp ấy ngày xưa cũng đều biết cô bạn chăm học này rất thích toán học, học đến điên cuồng. Thời gian quả thật có thể thay đổi mọi thứ.

Nghe vòng vo một hồi - tránh để cô ấy nghi ngờ, đoán được mục đích thật mà cô tìm đến-Ninh Hinh mới kiếm được cơ hội mà hỏi tiểu Lạc.

“ Này, mấy ngày trước mình mới trông thấy cái anh khóa trên ở trường cậu..”

“ Ai cơ..” khuôn mặt tròn trĩa của tiểu Lạc mơ hồ nhìn cô.

“ Ừ.. thì là cái người mà năm nhất mình qua tìm cậu, cậu kể cho mình nghe..” Ninh Hinh lúng túng đáp.

“ À.. Là Lương sư huynh.” Tiểu Lạc gật gật đầu, sau ngẩng khuôn mặt thất vọng nhìn cô “ Ngay cả tên anh ấy mà cậu cũng không nhớ, tức ghê!”

Lẩm bẩm trong lòng rằng bây giờ không phải lúc phản bác,hừ, ai nói cô không nhớ tên anh chứ, từng ấy năm qua không biết cô đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần rồi, nghĩ là thế nhưng ngoài miệng vẫn nói “ Ừ thì do trí nhớ mình không tốt!”

“ Aizz, nói ra tình cảm của họ thật tốt đó, 2 năm rồi đó, chị Kha Nguyệt không khác gì nữ chính ngôn tình cả! Chán quá, bao giờ mình mới có mốt tình như vậy.” Tiểu Lạc bắt đầu tám chuyện “ Cũng do chị ấy có kiên trì, theo đuổi 1 năm, nếu mà là mình thì chưa được 1 tuần mình đã bỏ cuộc rồi.”

Ninh Hinh thầm cười khổ. Cô nhận ra điều khác nhau giữa cô và cái người tên “Thời Kha Nguyệt” ấy. Cô cũng đã thích thầm người ta 5,6 năm, độ dài của tình cảm làm cô thấy ngạc nhiên, không ngờ mình lại có thể “chung tình” như vậy. Nhưng Thời Kha Nguyệt khác cô, theo đuổi anh một năm nhưng dám thể hiện tình cảm ra, ban đầu khổ cực nhưng giờ cô ấy lại rất ngọt ngào, hạnh phúc. Còn cô, dù có yêu thêm chục năm nữa, nhưng nếu không có dũng khí nói ra, anh làm sao mà biết được chứ.

Cô đến sớm hơn Thời Kha Nguyệt, yêu sớm hơn mấy năm, nhưng rốt cục vẫn thua cô ấy ở dũng khí.

Chỉ trách cô không đủ cam đảm, thất bại này cô chẳng phải xứng đáng nhận được sao??

Nếu cho thời gian quay ngược về nhưng năm tháng ấy, liệu cô sẽ dũng cảm mà bày tỏ lòng mình sao? Ninh Hinh thầm thắc mắc. Thật chưa bao giờ cô hận cái tính nhút nhát trong tình cảm của mình như bây giờ.


Trở về từ thành phố A, bề ngoài, Ninh Hinh vẫn như bình thường, bạn bè của cô không nhìn ra được điều gì. Nhưng chỉ có cô biết, đóa hoa âm thầm nở trở lại trong trái tim cô, sau chuyến đi này, một lần nữa đã bị bóp chết thật rồi.

Ninh Hinh không kể cho ai nghe cả, cô tin chắc Dương Hân Nhiên vừa nghe sẽ bảo cô sao không giải quyết mọi chuyện cho xong, cứ dây dưa mãi đến giờ, vừa day dứt vừa buồn bực. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, chỉ trách cô sinh ra đã là một cô gái yếu ớt rồi.

Nhưng Ninh Hinh không những thế còn là một cô gái có chút lạc quan nhưng theo hướng “ngốc ngốc”, chỉ đến mai là cô đã suy nghĩ theo hướng khác: Khi nào mọi chuyện ập đến rồi tính tiếp, bây giờ cứ quay trở lại cuộc sống an nhàn của cô trước khi gặp anh đi. Dù sao với IQ và EQ thấp như cô cũng chẳng có cách gì để trấn an mình tốt hơn cả.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lời tác giả:

- Phát hiện ra chương này tại hạ viết không được tốt lắm, tâm trạng vẫn chưa khá lên được.

- Nam chính và nữ phụ Liễu Tịnh Hy-bạn của Ninh Hinh lên sàn ít quá. Lần sau sẽ cho xuất hiện nhiều hơn.

- À, tại hạ còn dự định sẽ viết một bộ nói về Thời San sau khi lấp hố này.

- Rồi không lâu nữa thôi, Thời San sẽ xuất hiện trở lại trong truyện.

Và hầu hết toàn bộ nhân vật phụ đều sẽ mau chóng ra mặt.

- Nam nữ chính còn chưa nói chuyện gì nhiều chứ đừng nói chi bồi dưỡng tình cảm, nên có lẽ là số chương vẫn còn dài dài (dù sao cũng mới ở chương 6 thôi mà !!!)

Chốt lại/\:

(Có gì muốn nói trước cho mọi người biết về nội dung đều đã nói hết rồi đó)

*******.

Về lịch đăng chương thì dù bận đến đâu cũng hứa 1-2 chương/tuần nha

Yêu mọi người! (=3=)!

0

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.