Chương 9
Diện Mục Của Thần?
Bên trong phòng, những lão nhân, trung niên nhân 20 mấy người toàn bộ đều là trầm mặt, khép nép lại một góc, như một đứa trẻ nhìn lên thiếu niên trên giường.
Hô hấp có chút đình trệ, hai mắt có chút khó tin, lại có chút nét vui vẻ, Hà Thế Thanh nằm trên giường, thoáng cảm nhận cơ thể của mình.
Nó hiện tại đang vô cùng tốt, thân thể so với lúc trẻ còn khoẻ hơn gấp mấy lần, đầu óc cũng trở lại minh mẫn, cảm giác như bản thân đã trở lại tuổi 25 vậy.
Nhưng quả thật là như thế, Hà Thế Thanh hiện tại quả thật là hình dáng của một người thiếu niên đâu đó khoảng trừng 20 tuổi, gương mặt bình thường, nhưng khí chất nghiên nghị, cương trực, gương mặt không giận tự uy.
"Này thằng tư, lấy điện thoại lại cho ta" giọng nói uy nghiêm xen lẫn sự quen thuộc làm Hà Thế Minh trong chốc lát làm hắn lại rơi vào hồi ức ngày xưa.
Nhưng rất nhanh, Hà Thế Minh lấy lại sự thanh tỉnh của mình, hắn nhanh chóng lấy điện thoại lại đưa lên cho Hà Thế Thanh:
"Điện thoại đây cha".
"Ừ" Hà Thế Thanh cầm lấy điện thoại, mở lên đi vào mục máy ảnh, hình ảnh trong điện thoại, phản chiếu lại gương mặt của ông, làm Hà Thế Thanh triệt để kích động.
Bàn tay bóp chặt lấy điện thoại, hai mắt mở to chừng chừng nhìn lấy màn hình điện thoại, không biết sức lực từ đâu mà đến, ông ta bóp nát cả cái điện thoại.
Làm mọi người trong phòng kinh hãi không thôi, đây có thể là sức người làm được sao?
Kể cả Hà Thế Thanh cũng kinh hãi, không ngờ bản thân lại mạnh mẽ như vậy, hắn bây giờ trong lòng ngoài kích động vẫn là kích động.
...
6 tháng sau...
Hà gia công bố, Hà Thế Thanh đã chết, tang lễ có thể nói là lớn nhất Hà Thành từ trước đến nay, không nói là tang lễ lớn nhất đất nước cũng không ngoa.
Quả thật làm rất nhiều người trầm trồ thâm mộ, quả thật không hổ là tang lễ của đại nhân vật một thành phố, nhưng đó chỉ là bề nổi của tảng băng chìm mà Hà gia muốn người ngoài thấy.
Phần chìm đã bị ẩn dấu đi mất, chả ai biết được, chỉ có Hà gia biết, lão tổ của bản thân đã không còn là phàm nhân nữa rồi...
Biệt phủ Hà gia.
Hà Thế Thanh ngồi xếp bằng trên giường, hơi thở sinh mệnh khủng kiếp lan tỏa ra khắp phòng, nếu có người ở đây chắc chắn sẽ hoảng sợ.
Đây là áp bức đến từ tầng thứ sinh mệnh khác biệt, Hà Thế Thanh hiện tại đã đến nhị giai, khí thế nhất thời đè lại không được.
Cũng may sau khi đột phá, Hà Thế Thanh đã kịp thời thu lại khí thế của mình, sau hơn nửa năm cố gắng mài dũa tu luyện, năng lực chủ yếu của Hà Thế Thanh là [Trường Xuân].
Năng lực [Trường Xuân] này là năng lực thuộc loại ôn hoà, phù hợp với tất cả các sinh vật, nên nó cũng không có phản ứng bài xích với Hà Thế Thanh, mà Hà Thế Thanh cũng rất có thiên phú, tu luyện nửa năm đã đột phá tu vi.
Sau khi đề thăng lên nhị gia, thì năng lực [Trường Xuân] của Hà Thế Thanh, không sinh ra năng lực mới dựa trên năng lực cũ, năng lực [Trường Xuân] cũng không nhận được cường hoá gì.
Mà Hà Thế Thanh trực tiếp sinh ra một năng lực mới gọi là [Dự Báo Tương Lai] một năng lực thuộc dạng hỗ trợ ôn hoà giống năng lực [Trường Xuân].
Năng lực chủ yếu của năng lực [Dự Báo Tương Lai] là khi kích hoạt năng lực, sẽ có thể ngẫu nhiên cảm ứng được tốt xấu của bản thân hoặc người khác trong khoảng thời gian từ 1 ngày đến 10 ngày trong tương lai.
Năng lực này hiện tại đang rất yếu ớt, chỉ có thể mờ ảo cảm nhận được tốt thấy xấu đến từ tương lai, cũng không thể nhìn thấy được hình ảnh, và cũng chỉ có thể cảm nhận được tương lai gần mà thôi, rất hạn chế.
Nhưng nếu tương lai năng lực này có thể nhận được cường hoá khi Hà Thế Thanh đột phá cảnh giới cao hơn, thì có thể nhìn thấy tương lai xa hơn, cũng có thể nhìn thấy rõ ràng hơn tương lai.
Năng lực này sinh ra, là do nhiều năm kinh doanh của Hà Thế Thanh, dục vọng của hắn là muốn biết trước tốt xấu khi đầu tư, nên dục vọng mới tạo ra năng lực này.
Ngoài ra Hà Thế Thanh cũng cảm nhận rõ ràng bản thân tuổi thọ lại tăng lên sau khi đột phá nhị giai, quả thật là như thế mỗi một tầng cảnh giới là sinh mệnh đề thăng.
Nhất giai, tuổi thọ so với người bình thường không khác là bao, nếu có năng lực [Trường Xuân] hoặc sinh ra năng lực liên quan đến tăng tuổi thọ thì có thể dễ dàng đột phá trăm tuổi.
Còn về nhị giai, sinh mệnh đã đạt được đề thăng, Nguyên Sơ Trùng Con bên trong cơ thể đã lớn hơn, cắm rễ vào thân thể chặt chẽ hơn, tuổi thọ đã trực tiếp đề thăng lên 150 năm rồi.
Theo Hứa Thiên khảo sát thì tuổi thọ của các cảnh giới như sau, tam giai tuổi thọ là 200 năm, tứ giai có tuổi thọ là 250 năn, ngũ giai là 350 năm, còn lục giai có thể trực tiếp đề thăng đến 600 năm tuổi thọ.
Đây chỉ là tuổi thọ bình thường khi nhân loại tu luyện, còn các giống loài khác, thì có thể dài hơn, cũng có thể thấp hơn nhân loại.
Riêng Hứa Thiên thì tuổi thọ trực tiếp kéo căng đến trường sinh, có thể sống mấy trăm tỷ năm mà vẫn có thể tiếp tục sống tiếp, dài dằn dặt đến vô tận năm tháng.
Hà Thế Thanh mở đôi mắt ra, cảm nhận khí lực tràn trề, hắn đứng dậy đi đến, đứng trước bức tường, không kìm được nện xuống một quyền.
Bức tường cứng rắn trước mặt, ngay lập tức bị Hà Thế Thanh một quyền làm cho nứt vỡ tạo thành từng vết nứt, cũng tạo ra một lỗ thủng sâu trên tường.
"Đây chính là lực lượng siêu phàm sao?" Hà Thế Thanh cảm nhận rõ ràng thân thể lực lượng đầy mạnh mẽ, sức mạnh đang không ngừng tuông trào trong cơ thể.
Khao khát sức mạnh đã là bản năng ẩn sâu bên trong cơ thể của mỗi sinh vật, càng có được sức mạnh cường đại, còn muốn có được nhiều hơn sức mạnh, càng khao khát sức mạnh cường đại nhiều hơn.
Hà Thế Thanh tỉnh lại sau cơ kích động, hắn không quên chuyện bản thân cần làm, liền kêu người đưa điện thoại đến chỗ mình, ông bấm vào nút gọi điện:
"Chuẩn bị xe cho ta đi" Hà Thế Thanh giọng lãnh đạm nói vào điện thoại, ông ta cũng nhanh chóng đi thay đồ...
...
Khu biệt thự số 3 của Hà Thị.
Một căn biệt thự tại phía nam, cái xe sang trọng của Hà Thế Thanh dừng lại trước cổng của một căn biệt thự bình thương trong số những căn biệt thự bình thường khác, căn biệt thự này cũng không có gì quá đặc biệt.
Nhưng khi càng đến gần đây, Hà Thế Thanh cơ thể càng run rẩy sợ hãi, người khác thì không có giác được gì.
Nhưng ông thì có, một cảm giác sợ hãi tận sâu trong linh hồn của Hà Thế Thanh đang không ngừng lan tràn ra trong tâm thần của ông.
Bởi vì hơi thở của một vô thượng khủng bố đã lan toả khắp nơi trong bầu không khí nơi đây, một loại áp chế không thể nào phản kháng.
Hà Thế Thanh cảm giác được bản thân thật sự rất nhỏ bé, trong mắt tồn tại kia, một tồn tại vô cùng vĩ đại.
Hà Thế Thanh hô hấp có chút gấp gáp, ông bước xuống xe, suy tư hồi lâu, thì mới bấm chuông, chuông vừa reo lên, đã có một cái nam nhân đi ra.
Kẻ này để trần phần trên, lộ ra thân thể lực lưỡng đầy những vết sẹo, chứng minh kẻ này đang từng trải qua vô số trận chiến khốc liệt, khí thế sát phạt trên người ngưng đọng thành thật chất.
Gương mặt thì lại sở hữu một nét đẹp riêng đầy nghiên nghị, quan trọng hơn, hơi thở của người này phát ra, lại là tam giai, vô cùng cường đại khí thế.
Người này, tên là Hứa Mướp, là con mèo mướp đã thức tỉnh năng lực [Quái Vật] trong những lần thí nghiệm của Hứa Thiên, con mèo này khá có tiềm năng, nên Hứa Thiên đã truyền cho nó năng lực [Biến Đổi Hình] của mình.
Năng lực [Biến Đổi Hình] là năng lực khá đặc biệt, chỉ thích hợp với những con động vật mà thôi, vì đồng vật mới có thể biến đổi giữa 3 hình thái này.
"Chủ thượng đã sớm chờ đợi ngươi" Hứa Mướp ngáp một cái nói ra, nó là mèo tức nhiên sẽ đéo biết Hà Thế Thanh là ai, cũng sẽ không có bất kỳ câu nệ tiểu tiết gì.
Với lại nó lại là tam giai, tầng thứ sinh mệnh cao hơn Hà Thế Thanh, vậy nên nó sẽ mặc định cho rằng Hà Thế Thanh thấp kém hơn mình.
"Cậu lái xe về trước, lát ta gọi cậu sau" Hà Thế Thanh căn dặn tài xế riêng của mình, sau đó bước vào trong căn biệt thự của Hứa Thiên.
Hà Thế Thanh không còn bộ dáng bá đạo quyền lực nữa, ông ta đi rất khép nép, là người làm ăn, tức nhiên Hà Thế Thanh co được giãn được.
Nhất là khi bản thân đang bị sự áp chế này ảnh hưởng, sự ảnh hưởng đến từ tầng thứ sinh mệnh cao đẳng dành cho tầng thứ sinh mệnh thứ đẳng.
"Meo...lười chết đi... được...meo" bước vào bên trong, khi không có người ngoài, nên Hứa Mướp trở lại hình dạng mèo của mình, cái quần của hắn tuột xuống.
Từ cái quần chui ra một con mèo mướp, nó vẫy vẫy bộ lông của mình, giọng nói phát ra từ cái thanh quản loài mèo, làm giọng nói của nó biến dạng, thỉnh thoảng sẽ xen kẽ vào những tiếng mèo kêu.
Hà Thế Thanh có chút bất ngờ, không ngờ người này thì ra chỉ là một con mèo, nhưng nhớ đến bản thân hình như có thể cải lão hoàn đồng, thì mèo biến thành người có vẻ cũng không có gì lạ nhỉ?.
"Mèo đại nhân, ngài có thể nói cho tôi biết tính tình của vị kia ra sao không" Hà Thế Thanh giọng điệu có chút lấy lòng nói, Hứa Mướp ngáp một cái, sau đó sử dụng cái giọng mèo khè khè của mình trả lời:
"Ta gọi Hứa Mướp...meo...sau này gọi...meo...Mướp đại nhân là được, còn về vị...kia...meo, cứ bình thường là... được a, gọi ngài...ấy là...meo...Nguyên Sơ Mẫu Thần".
"Tốt tốt tốt...ta biết rồi" Hà Thế Thanh nghe vậy vẫn chỉ là lấy lòng cười mà thôi, là tồn tại như vậy ai lại dám cư xử như bình thường được chứ.
Nửa năm trước, Hà Thế Thanh trong không gian tiềm thức đã ký kết một bản khế ước, bán đi linh hồn của mình, cho một tôn thần linh, để có thể sống sót, và vị Thần đó yêu cầu ông ta khi đạt đến nhị giai hãy đến đây.
Nửa năm này, ông ta đã cố gắng tu luyện đột phá cảnh giới lên nhị giai, theo lời của thần, sau đó đi theo địa chỉ mà thần cho đi đến nơi đây.
Càng đến gần, Hà Thế Thanh càng cảm nhận rõ ràng sự đáng sợ của thần, dù chỉ là hơi thở vô tình phát tán ra trong không khí cũng đã vô cùng đáng sợ.
Không biết chân diện mục của thần ra sao?...
5
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
