ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Cải Lão Hoàn Đồng

Hà Thế Thanh nằm trên giường, hai mắt nhắm hờ, thân thể gầy gò đều đặn thở ra, ông đang hồi tưởng lại quá khứ, nhớ lại những bà vợ của mình.

Thời trẻ ông lập nghiệp khắp nơi tại Kinh Đô, cũng là Hà Thành tên cũ, ở đó ông gặp vô số người trên con đường làm ăn của mình, gặp được những người phụ nữ, sau này trở thành người trung chăn gối với ông.

Mỗi người bọn họ đều là thiên tài của các lĩnh vực khác nhau, mỗi người lại có những nét đẹp riêng, khí chất phi phàm, không ai giống ai, mỗi người mỗi vẻ, mỗi một nàng lại xinh đẹp mỹ mạo như hoa.

Thời trẻ, Hà Thế Thanh nợ tình khá nhiều, sau khi thành đạt, hắn không quỵt nợ tình bất kì ai, có thể nói hắn không trung thủy, nhưng tất cả các nàng hạnh phúc là được.

Tuy thời gian ban đầu khá mệt mỏi với 11 bà vợ, nhưng thời gian sau thì yên ổn hơn, cuộc sống rất hạnh phúc, nhưng rồi ai cũng sẽ bị thời gian đánh gục.

Đó là một ngày như bao ngày khác, năm đó Hà Thế Thanh 60 tuổi, ông lúc đó vẫn còn đang làm việc trong căn phòng trống công ty, đang làm việc thì Hà Thế Thanh nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Vốn tưởng chỉ là một cuộc điện thoại bình thường, nhưng Hà Thế Thanh không ngờ đó là một tin dữ, một tin dữ không báo trước mà đến.

Người vợ thứ tư của Hà Thế Thanh, nàng ấy bằng tuổi ông, năm ấy cũng 60 tuổi, trên đường chạy bộ rèn luyện sức khỏe như bình thường, thì đột nhiên đột quỵ, vì phát hiện quá muộn nên đã mất.

Đây là một cú sốc vô cùng lớn với Hà Thế Thanh, từ sau cái chết của người vợ thứ tư, ông đã quyết định về hưu, để ở bên những người vợ còn lại của mình.

Hà Thế Thanh cố gắng sắp xếp công việc cho con cháu kế thừa gia nghiệp của ông, cũng may con cháu Hà Thế Thanh kết thừa được gen tốt từ những bà vợ của ông, toàn bộ đều có tài.

Chỉ mất mấy năm đã có thể nắm vững gia sản cùng quyền lực của ông trong tay, càng là phát triển sản nghiệp Hà gia lên mấy lần, làm Hà Thế Thanh an lòng thối lui về sau, ở cùng các bà vợ mình.

Thời gian dần dần trôi qua, những người vợ xung quanh ông lại càng ngày càng ít, càng làm Hà Thế Thanh đau lòng, những người vợ của Hà Thế Thanh.

Tuy họ không còn đẹp như lúc họ còn trẻ nữa, nhưng ông cũng không vì thế chán ghét họ, mà càng lúc càng yêu thương họ hơn, nhan sắc có thể tàn phai.

Chỉ có chân tình là còn mãi, càng mất đi nhiều người trong họ, Hà Thế Thanh lại càng nhận ra bản thân yêu họ thế nào, mất đi chỉ một người trong họ.

Tâm can ông đau như cắt, Hà Thế Thanh biết bản thân có thể sống rất lâu, nhưng không ngờ lâu như vậy, lâu đến nỗi người vợ cuối cùng bên ông, cũng đã bỏ ông mà đi cách đây 10 năm trước rồi.

Mặc dù cuộc sống là như vây nhưng Hà Thế Thanh vẫn còn khát vọng sống lâu hơn, để ở bên con cháu lâu hơn, nhưng có lẽ hôm nay ông phải đi rồi.

"Cha...hic...cha" người con thứ tư của Hà Thế Thanh quỳ xuống bên giường của Hà Thế Thanh, hiện nay những người con của Hà Thế Thanh đã chết không ít.

Hiện tại người con thứ tư là có vai vế cao nhất mà thôi, Hà Thế Thanh cố gắng mở mắt ra, nhìn đứa con này của mình, càng già, Hà Thế Thanh đầu óc lại càng chậm chạp hơn, thay quên trước quên sau.

Hơn 30 người con, Hà Thế Thanh toàn bộ đều đã quên tên của họ rồi, thậm chí là mặt của họ ông cũng đã quên, hiện tại Hà Thế Thanh chỉ còn có thể nhớ tên của 11 bà vợ của mình mà thôi.

Nhưng bản năng của một người cha, cho ông biết, người này là con ông, bàn tay khô gầy, đặt lên đầu của đứa con thứ tư xoa xoa đầu của lão nhân mấy chục tuổi.

"Cha...hic" những đứa con xung quanh còn lại của Hà Thế Thanh, cũng không kìm được hô lên từng tiếng cha đầy nghẹn ngào.

Mấy tiếng sau...

Những người con của Hà Thế Thanh ở đầy trong căn phòng, hai mắt luôn nhìn lấy Hà Thế Thanh, không dám bỏ lỡ dù chỉ một giây, lồng ngực của Hà Thế Thanh lên xuống đều đặn.

Hà Thế Thanh lần nữa khép hờ đôi mắt, hơi thở hiện tại đã yếu không thể nào yếu hơn nữa, ông lão Hà Thế Thanh hiện tại bất kỳ lúc nào cũng có thể chết.

Thọ mệnh đã định hôm nay phải đoạn, thời gian dần trôi qua bọn họ thay nhau canh giữ cha mình, chỉ cần thấy máy móc không còn động tĩnh liền sẽ phất cờ trắng lên đưa tang.

Trong lúc không ai chú ý, từ cửa sổ có một con ruồi trắng bay vào, khi nó vừa bay vào trong phòng thì lập tức hoá thành một làn khí hoà vào trong không khí, hoá thành hư vô không ai có thể thấy.

Mà luồng khí này, lại chậm rãi trôi đến chỗ Hà Thế Thanh trong vô thanh vô tức, bị Hà Thế Thanh hút vào mũi, đi vào cơ thể của ông.

...

Ý thức của Hà Thế Thanh bị kéo vào một không gian khác, ông không biết bản thân đang ở nơi đâu, vì nơi đây toàn là màu đen, bản thân có cảm giác đang trôi nổi bồng bềnh trên không.

Hà Thế Thanh cảm nhận bản thân đầu óc trở lại linh hoạt nhanh nhẹn sáng rõ như ngày xưa, ông hiện tại vẫn có thể nghe được bên ngoài âm thanh của từng đứa con của mình.

Hà Thế Thanh nhìn về phía trước mặt mình, trước mặt của ông, là từng mảnh hình ảnh ký ức của ông từ lúc sinh ra đến lúc bản thân ông chết đi.

Bọn nó hội tụ lại trở thành một thước phim, sau đó bắt đầu chạy, từng hình ảnh cũng theo đó mà xuất hiện cho ông xem, trong những hình ảnh ký ức này.

Có cả những hình ảnh ký ức mà Hà Thế Thanh còn chả nhớ, cũng không biết, những hình ảnh này vô cùng rõ ràng, cả cuộc đời của Hà Thế Thanh giống như một bộ phim đang được chiếu cho ông xem vậy.

Hà Thế Thanh chăm chú nhìn từng khung cảnh hình ảnh đang hiện ra trước mắt mình, đến hình ảnh của những người vợ của ông.

Lúc họ còn trẻ, lúc mà ông cùng họ lần đầu gặp nhau, thì Hà Thế Thanh không kìm được dừng lại vài giây.

Để nhìn kỹ các nàng lần nữa, Hà Thế Thanh trong lòng nổi lên vô số cảm xúc dành cho các nàng, hình ảnh lại bắt đầu chạy, đó là những hình ảnh ân ái xung quanh các nàng.

Hình ảnh các nàng hạnh phúc, khi bế những đứa con đầu tiên của mình, hình ảnh bọn họ bên nhau, vô số những hình ảnh hạnh phúc đã chỉ còn trong hồi ức của Hà Thế Thanh, lần nữa xuất hiện trước mặt ông.

Có ký ức vui, tức nhiên cũng có ký ức buồn, Hà Thế Thanh nhìn hết một lượt, bộ phim nào cũng sẽ có khởi đầu và kết thúc, quyển sách nào cũng có trang đầu và trang cuối, câu chuyện về một người tên là Hà Thế Thanh cũng vậy, nó sắp kết thúc rồi.

Hà Thế Thanh rất rõ ràng, nhìn một đám con cái của bản thân bên trong phòng, hình ảnh dần mờ đi, mờ đi, ông biết bản thân thời gian đã sắp hết rồi.

"Không biết trên thế giới này có địa ngục không? Nếu có, nếu có ta hi vọng có thể lần nữa nhìn thấy các nàng a, nếu được ta càng muốn cùng các nàng luân hồi chuyển thế, lần nữa ở bên nhau a" Hà Thế Thanh ý thức càng lúc càng tối.

Cảm nhận về thế giới xung quanh dần mờ nhạt đi, âm thanh đến từ thế giới bên ngoài ông đã không còn nghe được nữa rồi, cơ thể dần dần hướng đi tử vong.

"Ngươi có muốn sống không?" Một âm thanh không biết phát ra từ nơi đây vang lên, được Hà Thế Thanh nghe thấy, đồng thời, cơ thể của Hà Thế Thanh lần nữa có được sinh cơ chèo chống.

"Có, tôi muốn" Hà Thế Thanh mặc dù nhớ thương hồng nhan đã mất, nhưng ông ta vẫn còn muốn sống, ai lại không muốn sống chứ, nhất là còn ở đỉnh cao xã hội như Hà Thế Thanh.

Càng hướng đi đến tử vong, người ta càng sợ chết, chết là gì không ai biết, nhưng rất rõ ràng chết về sau bản thân chả còn lại gì, ngoài cát bụi và hư vô cả.

Nếu có cơ hội sống, ai lại nguyện, lựa chọn hướng đi vào tử lộ chứ?

"Ngươi nguyện vì ta làm việc sao?".

"Chỉ cần tôi có thể sống, mọi thứ đều có thể" Hà Thế Thanh ý thức đang dần tan biến, nỗi sợ hãi tử vong đang dần chiếm cứ ý thức của Hà Thế Thanh, làm ông ta chỉ còn có thể trả lời theo bản năng cầu sinh sự sống của ý thức.

"Tốt, ngươi sẽ trở thành ta sứ đồ" âm thanh lần nữa phát ra, kèm theo vô tận quang mang, chiếu sáng hồi phục ý thức của Hà Thế Thanh.

...

"Chaaaaaa" Hà Thế Minh hét lên một tiếng, tay nắm chặt tay của Hà Thế Thanh, Hà Thế Minh là con thứ tư của Hà Thế Thanh, năm nay tuổi cũng đã ngoài 60 rồi.

Lão nhân đầu bạc trắng, khóc to khi nhìn thấy máy đo nhịp tim của cha mình đã đứng yên, không còn dấu hiệu của sự sống nữa rồi, ông ấy đã thật sự chết.

Nghe thấy tiếng khóc của Hà Thế Minh những người còn lại trong phòng cũng bắt đầu khóc, tiếng khóc giống như domino lan truyền khắp nơi trong biệt phủ của Hà gia.

Những người con của Hà Thế Thanh khóc lóc, buồn bã khi nhớ lại những kỷ niệm về người cha của mình, Hà Thế Minh là người khóc thảm thiết nhất trong phòng.

Cả biệt phủ Hà gia bị bao trùm trong một bầu không khí tang thương chưa từng có, từ trung niên, thiếu niên đến trẻ em, ai cũng ôm mặt khóc.

"Cha ơi, sao người lại bỏ con, mẹ đã bỏ con rồi, giờ người cũng...hic...hic" những lão nhân, lão trung niên trong phòng liên tục khóc lóc như những đứa trẻ suốt mấy chục phút thời gian.

Không khí tang thương bao phủ lấy căn phòng này, nhưng đột nhiên bầu không khí này, bị phá vỡ...

"Mấy đứa nhóc chúng mày khóc, cái gì mà khóc chứ, tao còn chưa có chết đâu"

Một âm thanh nghiên nghị phát lên, nó sao mà quen thuộc, sao mà thân thương, đang khóc lóc thì tất cả mọi người trong phòng, bỗng dừng lại.

Quỷ dị bầu không khí thay thế tang thương bầu không khí bao trùm lấy căn phòng.

Hai mắt bọn họ hướng nhìn lên trên chiếc giường lớn, nơi âm thanh phát ra, kích động nhất là Hà Thế Minh, vì hắn ở gần giường nhất, nhìn thấy được sớm nhất sự thay đổi.

Trên giường, từ một lão già sắp chết, thân thể khô gầy, đã trở thành một lão niên, có nét đẹp lão thân thể bình thường, nhưng lão niên này, cũng rất nhanh biến hoá.

Lão niên này, lấy tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường đã trở thành một trung niên nhân, không giờ là thiếu niên rồi, hết thảy đều bị người Hà gia thu vào mắt.

Người phát ra âm thanh chính là cậu thiếu niên này, đồng thời cũng là ha của họ, cha của họ, từ một lão nhân sắp chết, bỗng nhiên đã cải lão hoàn đồng rồi!!!

3

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.