Chương 3
Vậy Liền Làm Thần Đi
Hứa Thiên cảm giác có chút như mộng như ảo, đây chính là cách mà Nguyên Sơ Mẫu Trùng sẽ biến hắn thành Thần sao.
Ngoài ra Hứa Thiên còn cảm giác thấy, cảm xúc của bản thân đã có chút biến đổi, so với trước kia, hắn cảm giác bản thân trở nên lạnh lùng hơn, vô cảm hơn thì phải.
"Này hình như ngươi còn ảnh hưởng đến ta cảm xúc thì phải" mang theo nghi hoặc Hứa Thiên hỏi.
"Chính xác, dựa trên những gì ngươi nói về tại sao ngươi muốn thành Thần, theo bộ não chúng ta phân tích, Thần vô cùng mạnh mẽ, là tồn tại vượt trên tất cả.".
"Nhưng ngươi cảm xúc lại quá yếu ớt, nhu nhược đó là điều không nên tồn tại ở thần, vậy nên Nguyên Sơ Mẫu Trùng đã thay đổi tính cách của ngươi.
Trở nên lạnh lùng hơn, vô cảm hơn, ngươi bây giờ mà nói, vô cùng kiêu ngạo, coi hết thảy những sự sống khác là sâu kiến".
Trùng Mẫu không che giấu mà nói ra hết, dù sao cũng chả có gì để giấu cả, Hứa Thiên bây giờ tâm bình như lặng chả có bất kì gợn sóng nào.
Cậu ta bây giờ cảm giác quả thật chính là như vậy, coi hết thảy vì sâu kiến, bản thân là một sinh mệnh cao cấp hơn.
Hứa Thiên cảm giác hiện tại so với trước kia thoải mái hơn nhiều, bản thân hiện tại không còn yếu ớt nữa, không còn nhu nhược nữa, không cần quan tâm đến ánh mắt người khác nữa.
Hứa Thiên bây giờ đã hiểu rõ ràng, hiện tại mục tiêu của bản thân, không còn là những vật phàm nữa, mà là đốt lên Thần hoả đăng lâm Thần vị nhân gian.
Đầu óc của Hứa Thiên bỗng nghĩ về những ký ức đau khổ cùng tuyệt vọng kia của bản thân trong quá khứ, nếu là lúc trước, bản thân nhớ lại sẽ trở nên buồn bã, tuyệt vọng cùng một nỗi sợ vô hình của bóng ma tâm lý nhưng...
Bây giờ Hứa Thiên nghĩ lại, mọi chuyện giống như không liên quan đến cậu ta vậy, vậy ra đây là cảm giác thoải mái khi không còn gánh nặng tâm lý nào sao?
Thấy Hứa Thiên ngồi dậy các y tá đang trò chuyện cũng dừng lại vội vàng đi lại kiểm tra thân thể cho cậu, một y tá đi gọi các bác sĩ lại.
"Cậu bé, em có còn cảm giác khó chịu đâu không" một y tá, đeo một cái khẩu trang chỉ để lộ ra đôi mắt đào, đang kiểm tra cơ thể Hứa Thiên.
Bàn tay nàng nhào nặn lên xuống cơ thể của Hứa Thiên, nếu là lúc trước Hứa Thiên sẽ có chút hoảng sợ, bởi vì bóng ma tâm lý của bà mẹ kế kia gây ra khi xâm hại hắn, để lại.
Nhưng bây giờ trong lòng Hứa Thiên ngoài trống rỗng ra, thì cũng chỉ còn lại là một sự lạnh lùng như băng, đôi mắt đen cùng con mắt dị đồng không tồn tại bất kỳ cảm xúc nào, đầy sự vô cảm.
Nó giống như ánh mắt của một con thú vậy, chứa đựng đầy sự vô cảm, thật sự làm người ta không ghét mà rung đi.
"Tôi không có cảm giác khó chịu gì" Hứa Thiên trả lời nàng, giọng nói lại càng lạnh lẽo hơn, vì nó không có cảm xúc gì tồn tại bên trong, vô cùng lạnh lẽo, lại có một loại khí chất của thượng vị giả khó nói.
"Không sao là tốt rồi, nhưng để chắc ăn, phiền em để bác sĩ kiểm tra thêm nhé" nữ y tá đó cố gắng nói ra từng chữ, nàng không hiểu sao bản thân lại có một chút cảm giác sợ hãi khi đối mặt với thiếu niên này.
Nhìn bề ngoài dị biệt của thiếu niên, các cơ trên mặt giống như không thể di chuyển, cứng đờ, ánh mắt không có hồn như búp bê này, làm nàng hình thành một nỗi sợ hãi vô hình nào đó.
Ngoài ra khi đối mắt trực tiếp với thiếu niên, con mắt dị đồng màu vàng kia mang lại cho nàng, có một loại cảm giác nó hình như không thuộc về nhân loại.
Mà trong con mắt của người này, nàng cảm nhận được một cái gì đó, một sự cao ngạo, thanh cao thoát tục, nàng cảm nhận được sự nhỏ bé của bản thân trong mắt của người này.
Người ta thường nói, mắt là cửa sổ tâm hồn của con người, nàng có thể thông qua con mắt của người này mà nhìn cửa sổ tâm hồn của cậu ta.
Nó giống như một vùng đất đầy tuyết trắng, không có bất kỳ gì trong nơi đây, vô cùng, vô cùng...trống rỗng.
Đúng chính là sự trống rỗng, nàng làm y tá hơn 7 năm, đối mặt với nhiều bệnh nhân, có những bệnh nhân bị bệnh nan y, ánh mắt đầy tuyệt vọng.
Nhưng nó khác với ánh mắt này, nó là ánh mắt đầy trống rỗng, không thề có bất kỳ nhân tính gì, nàng tự hỏi đây có phải ánh mắt của con người không.
Kể cả giọng nói cũng như vậy nữa, nó không giống giọng nói con người nên sở hữu, càng giống giọng nói vô cảm của AI hơn, nàng lại phải tự hỏi, đây rốt cuộc có phải con người không vậy?
Thay chỉ là 1 con robot đang đội lốt da con người?
"Ừ" Hứa Thiên gật đầu một cái sau đó lại không nói gì, bắt đầu nhìn lên trên trần nhà, các y tá trong lúc đợi bác sĩ đến khám cho Hứa Thiên, thì bọn họ đã sang một bên bắt đầu bàn táng sì sầm.
"Tụi em có thấy giống chị không? Cậu nhóc đó chị có cảm giác là lạ".
"Ủa em tưởng mình em cảm thấy thôi chứ, cậu ta cứ tạo cho em cảm giác gợn cả người".
"Em cảm giác cậu ta giống như một con robot vậy, không thề thể hiện ra bất kỳ cảm xúc gì luôn".
"Còn nữa, ánh mắt của cậu ta làm em sợ quá, nó sâu thẳm giống như hố đen vậy, còn có một sự trống rỗng, con mắt vàng kia của cậu ta còn mang lại cho em cảm giác nó không thuộc về con người nữa rồi".
"Em cũng cảm thấy vậy".
...
Mặc dù các y tá ở nơi cách khá xa giường bệnh của Hứa Thiên để tám chuyện, nhưng Hứa Thiên vẫn có thể nghe rõ từng câu từng chữ mà các cô y tá đang nói, Hứa Thiên cũng nhận ra
Thể chất của bản thân hình như đã được đề cao không ít, so với lúc trước thì đã mạnh gấp đôi rồi.
Không là gấp 3, gấp 4 lần, các giác quan cũng trở nên nhậy bén hơn, đây rõ ràng nguyên nhân là do bản thân đã trở thành Nguyên Sơ Mẫu Trùng.
Sau một lúc một số bác sĩ lớn tuổi đi đến, bọn họ hai mắt sáng lên nhìn Hứa Thiên như nhìn thấy trân bảo quý giá vậy.
Phải nói một chút, bọn họ đây là lần đầu thấy sinh vật như Hứa Thiên, bị ngâm trong nước siết hơn 20 tiếng, bị cuốn đi gần 400-500 mét, mà vẫn còn sống.
Hơn nữa không biết vì lý do gì, cậu ta tóc trong lúc phẫu thuật, thì các sắc tố đen trong tóc biến mất, khiến cậu ta bạc trắng cả đầu, một con mắt cũng hoá thành màu vàng, dị đồng.
Ngoài ra không biết vì lý do gì, tốc độ hồi phục của thanh niên này khá nhanh, dù bất tỉnh nhân sự hơn 4 ngày, cơ thể vẫn khoẻ mạnh không thề có dấu hiệu suy nhược nào cả.
Một cái đại bảo tàng y học hình người mà.
"Hiện tại đề cẩn thận, chúng ta quyết định sẽ khám tổng quát cho cậu, được chứ" một bác sĩ già nua đứng ra đại diện cho các bác sĩ xung quanh nói.
Bọn họ cũng không thể nào nói thẳng ra là muốn nhìn một chút cấu trúc cơ thể hiện tại của Hứa Thiên được vậy nên liền nói là khám tổng quát mà thôi.
Hứa Thiên nghe xong thì đánh giá một chút, khám cũng không có gì, chỉ là Hứa Thiên nghĩ có thể thay không lộ ra sự xuất hiện của Trùng Mẫu, nên chưa quyết định ngay mà hỏi Trùng Mẫu.
"Sẽ không bị lộ, ngươi yên tâm" thấy Trùng Mẫu xác định về sau, Hứa Thiên cũng không ngần ngại gì nữa liền gật đầu một cái.
Sau nhiều phen xét nghiệm, kiểm tra đủ thứ trên trời dưới đất thì Hứa Thiên cũng khám xong, hắn được cái bác sĩ trả về phòng nghỉ ngơi, Hứa Thiên ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà không biết suy nghĩ điều gì.
Bản thân Hứa Thiên bây giờ chỉ ngập tràn sự trống rỗng khó hiểu được, cậu ta không biết bản thân bây giờ muốn làm gì, suy nghĩ một chút, mỗi thứ trên thế giới này đối với bản thân cậu ta thật vô vị.
Cậu ta sau khi hồi sinh, không còn cảm giác gì với thế giới này, ký ức cũ không giống ký ức thuộc về cậu ta, nó giống như ký ức của một người nào đó bị kẻ nào lấy ra ngoài, rồi bị kẻ đó cố gắng cấy ghép vào não của Hứa Thiên vậy.
Hứa Thiên bây giờ đã không còn là Hứa Thiên nữa, gần như là 2 con người khác nhau, về nhận thức lẫn cách suy nghĩ, khởi tử hồi sinh?
Làm gì có khởi tử hồi sinh? Trùng Mẫu dung hợp với xác chết của Hứa Thiên, hồi phục lại não của Hứa Thiên, nhưng kẻ hồi sinh có thật sự phải Hứa Thiên thay không?
Thay chỉ là một bản ngã mới sinh ra dựa trên bản ngã cũ, Hứa Thiên không biết được, cậu ta không có cảm xúc gì với vấn đề này, không biết bản thân nên làm gì.
Giống như một đứa trẻ vừa sinh ra không có người hướng dẫn đang dần lạc lối rồi, Hứa Thiên bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời của bản thân.
Quả thật là tràn đầy bi kịch, đau đớn, nhục nhã cùng tuyệt vọng mà, nhưng Hứa Thiên đã không thể nào hiểu nổi những cảm xúc kia của bản thân nữa.
Đời người luôn bị ràng buộc trong hỉ nộ ái ố, thất tình lục dục, con người bị chìm trong khổ hải vô biên, là địa ngục cực lạc, cuộc đời của con người luôn xoay quanh giữa tham ái sân si.
Luôn bị những dục niệm chi phối bản thân, vĩnh viễn bị chìm vào trong khổ hải vô biên, bị lục dục chi phối, có lẽ sự vô cảm lạnh lùng này là cần thiết, là bước đầu tiên của sự sinh ra một vị Thần.
Hứa Thiên không biết bản thân nên làm gì, vậy liền làm Thần đi...
4
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
