Chương 17
Ý Tưởng
Trên hành lang trường.
Hứa Thiên nhỏ có chút tò mò nhìn xung quanh, gương mặt ngây thơ dùng ánh mắt tò mò nhìn những học sinh đang nói chuyện hai bên hành lang.
Những học sinh kia, cũng tò mò nhìn Hứa Thiên, vì cậu bé thật sự quá đáng yêu, giống như một thiên thần nhỏ vậy, họ tự hỏi tại sao lại có một đứa trẻ xinh đẹp như vậy.
"Bé ơi nhìn sang bên này đi".
"Thật xinh đẹp a".
"Chắc là con của giáo viên nhỉ".
"Mà hình như cô gái dẫn theo thằng bé là lạ, không giấy giáo viên".
"Ừ lạ thật, tớ chưa thấy cậu ta bao giờ".
May đi có chút gấp, nàng vì bệnh bạch tạng của mình, nên rất sống khép kín, nhút nhát và đầy tự ti.
Nàng còn có một quá khứ từng bị bắt nạt, làm nàng càng thu mình hơi bình thường, nàng giống như người vô hình vậy.
Tránh mặt được ai thì tránh, nhưng hôm nay nàng lần đầu tiên cảm nhận nhiều như vậy ánh mắt nhìn về phía của mình, làm May có chút gấp.
Nàng kéo tay của Hứa Thiên đi nhanh hơn, một lúc sau, cả hai cũng đến phòng giảng bài, May chọn một gốc tối, ít người đề cả hai ngồi.
Nàng nhìn Hứa Thiên có chút không biết nói gì, nàng lúc nãy tuy bị Hứa Thiên mè nheo không muốn về nhà ảnh hưởng.
Nhưng vẫn kìm được ý muốn giữ nó lại, vì nàng nghĩ người nhà cậu bé chắc đang lo lắng cho cậu bé lắm.
Nên May vẫn tranh thủ thời gian dẫn Hứa Thiên đi đến đồn cảnh sát.
Nhưng không hiểu sao cảnh sát nơi đó, lại kêu nàng để lại số liên lạc sau đó đuổi nàng đi, kết quả May vẫn phải dẫn theo Hứa Thiên đi học a.
Mà Hứa Thiên nhỏ một bên rất vui vẻ, nó vẫn là lần đầu tiên đi học a, mặc dù có ký ức của bản thể về lúc đi học.
Nhưng khi nó chân chính đi học, vẫn không kìm được kích động, giống như chỉ xem một bức ảnh về một nơi xinh đẹp.
Và đi đến tận nơi đó, để chiêm ngưỡng sự xinh đẹp của khung cảnh kia, cảm giác mang lại giữa 2 trải nghiệm thật sự là khác biệt.
Hứa Thiên rất vui vẻ nhìn về phía của May, trong lúc nàng lơ đãng không chú ý, nở ra một nụ cười tiểu nhân đắc chí.
Hắn mặc dù không giống như chủ thể, có được tất cả năng lực, nhưng những năng lực cần có, Hứa Thiên nhỏ vẫn là có.
Buổi sáng, lúc hắn sử dụng đáng yêu gương mặt không có tác dụng, bị dẫn đến sở cảnh sát, Hứa Thiên đã sử dụng [Khống Chế].
Khống chế tên cảnh sát kia, để hắn đuổi May đi, để mình vẫn có thể ở bên cạnh của May, tức nhiên là thành công rồi.
Phàm nhân vĩnh viễn không thể tưởng tượng được sức mạnh của thần tử mạnh mẽ và quyền năng ra sao?
Thời gian lại trôi, trong căn phòng này, những hàng ghế bắt đầu được những học sinh lắp đầy, đâu đó 2/3 chỗ ngồi đi.
Tiếng chuông vào học kêu lên, sau một lúc, từ cửa trước phòng giảng dạy, một cái cõng lưng, lão già bước vào, rất rõ ràng người này là giáo sư.
Trên bục, vị này giáo sư bắt đầu giảng bài sau khi điểm danh học sinh.
Các học viên hơn phân nửa bắt đầu mở sách ra, lắng nghe, tức nhiên trong đó cũng có Hứa Thiên nhỏ.
Nó mặc dù có ký ức của bản thể, nhưng việc này cũng không ngăn cản việc nó tiếp thu thêm kiến thức, là ngụy thất giai.
Cấp độ sinh mệnh, Hứa Thiên nhỏ học rất nhanh, nghe là hiểu, học một suy ra mười.
May một bên vẫn đang say mê nghe giáo viên giảng bài.
Thì bên này, Hứa Thiên chỉ tùy tiện lặp vài lần sách của May thì nó đã hoàn hiểu rõ, cảm giác như đầu óc trở nên sáng tỏ hơn rất nhiều.
Trong ánh mắt ngây thơ kia, trở nên tinh mãnh hơn rất nhiều, sau hơn 2 tiết giảng bài, thì vị giáo sư kia cũng bước ra ngoài, vì đã đến giờ ra chơi.
Phòng ăn.
May cùng Hứa Thiên vẫn như cũ, chọn một gốc tối ít người chú ý để ngồi.
"Chị không ăn hả" Hứa Thiên nhìn May chỉ bưng một khây đồ ăn đến, thì hỏi.
"Em ăn đi, chị không có đói" May đẩy khây thức ăn cho Hứa Thiên, nàng quả thật không có đói.
Bình thường May ăn rất ít chỉ ăn buổi sáng và buổi chiều, không có thói quen ăn tại trường.
Hứa Thiên cầm khây thức ăn, vui vẻ vừa cùng May nói chuyện vừa ăn, không biết là tính cách hợp nhau.
Thay là May cần một người để giải bầy tâm sự trong lòng, nên nàng nói rất nhiều với Hứa Thiên.
Đang nói chuyện bỗng nhiên May dừng lại, Hứa Thiên đang ăn không nghe nàng nói nữa, cũng ngước nhìn lên.
Thì thấy May đang hững hờ nhìn về hướng, hắn cũng thuận theo nhìn về hướng đó.
Hướng May đang nhìn là một cậu nan sinh to lớn cao đâu đó khoảng 1 mét 8 mấy.
Mặc một cái áo khoác đỏ, phía sau lưng in logo của một câu lạc bộ bóng rổ, gương gốc cạnh mặt rất điển trai, khí chất đầy tự tin và mạnh mẽ.
Đang bước vào phòng ăn cùng những người bạn của cậu ta, phía trên có áo khoác câu lạc bộ có ghi tên của cậu ta.
Finnry, May ánh mắt say mê nhìn về phía cậu trai nọ, không chỉ nàng, mà có rất nhiều người đang nhìn cậu trai đó, khi cậu ta bước vào.
Hứa Thiên có chút tò mò, nên bắt đầu sử dụng siêu giác quan của mình, để nghe ngóng thông tin xung quanh.
Sau một lúc, hắn mới biết, cậu ta tên đầy đủ là Finnry Adams, một tuyển thủ bóng bầu dục có tiếng trong trường, gia thế cũng rất được.
Lại sở hữu gương mặt điển trai, rất hiển nhiên trở thành nữ sinh trong trường bạn trai lý tưởng hình mẫu, làm rất nhiều nữ sinh say mê hắn.
Tức nhiên trong đó có cả May, bất quá đứng trước Finnry tỏ ra hào quang rực rỡ, May chỉ như cái bóng mờ.
Nàng biết mình cũng chỉ như bao quần chúng nữ sinh khác, một người chỉ có thể nhìn từ xa hào quang của Finnry.
Finnry là nàng bạch mã hoàng tử, nhưng đáng tiếc, nàng không phải cậu ta công chúa.
May rất nhanh hồi thần trở lai tiếp tục cùng Hứa Thiên nói tiếp tục, nhưng nàng không để ý, Hứa Thiên bên cạnh.
Đang nhìn về phía đằng xa, Finnry miệng nở ra một nụ cười đầy quỷ quyệt...
...
Buổi trưa, cuối cùng giờ học cũng kết thúc, tiếng chuông tan tầm vang lên, May dắt tay Hứa Thiên đi ra bên ngoài khỏi cổng trường.
Trên đường đi về nhà của May, cả hai chị em, vẫn tiếp tục trò chuyện, trông rất vui vẻ.
"Chị ơi...chị".
"Gì vậy Thien" May cố gắng phát ra âm điệu, cái tên "Thiên" mặc dù đã hơn 1 ngày, nhưng nàng vẫn chưa quen gọi tên một người châu á.
Chỉ có thể nói ra đầy đủ chữ, nhưng cũng không thể quá rõ ràng, cũng như không thể nói ra được dấu.
"Thích là gì vậy chị?" Ánh mắt của Hứa Thiên nhìn về phía của nàng, trở nên đầy nghi hoặc, May có chút sững sờ, sau đó cười cười xoa đầu của Hứa Thiên:
"Sao lại em lại hỏi như vậy".
"Tại vì em tò mò thôi, chị nói cho em biết được không?"
"Thích sao, là dễ chịu mỗi khi tiếp xúc thân cận với một người, là muốn nhìn người đó mãi mãi, càng nhìn càng dễ chịu, càng làm trái tim của mình đập mạnh, chỉ muốn bên người đó mãi".
May như chìm vào trong thế giới riêng của mình, nàng nói ra những cảm nhận của mình về việc thích, đầu của nàng, bắt đầu xuất hiện hình ảnh của Finnry đang chơi bóng rổ.
Trong một lần nàng vô tình đi ngang qua sân bóng rổ, lúc đó những người trên sân chơi bóng không để ý nàng.
Vô tình ném trái bóng rổ đến hướng May, tí nữa trúng nàng, thì cậu trai tên Finnry đã giúp nàng đỡ lấy trái bóng kia.
Nàng bây giờ còn chưa quên được gương mặt lúc ấy của Finnry, gốc nghiêng ấy, con mắt ấy, thật sự rất đẹp, nó đã ghi khắc sâu vào trong tâm trí nàng.
Đây có lẽ là cảm giác về mối tình đầu chăng, từ ngày đó, May thường xuyên vụng trộm nhìn Finnry, mỗi lần nhìn như vậy, tim nàng đập đều trở nên có chút nhanh.
"Đây là thích sao?" Hứa Thiên lại hỏi như để xác nhận chắc chắn.
"Đúng vậy" May gật đầu, con đường buổi trưa ở New York vẫn có rất đông người, vòng người đông đúc bên trong, 2 cái người quả thật rất nhỏ bé.
"Vậy chị có thích ai chưa?".
"Có" May vô thức trả lời, nghĩ lại làm nàng có chút đỏ mặt tự nhiên nói ra chi không biết nữa, cũng may chỉ là đứa bé mà thôi.
"Vậy sao, để em đoán nha, có phải anh chàng tên Finnry không?" Hứa Thiên nở ra một nụ cười quỷ dị làm May vô thức lùi lại.
May có chút cảm giác hoảng sợ khó nói với nụ cười này của thằng nhóc.
"Sao em biết" nhưng May nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nói.
"Hi hi, lúc nãy lúc ăn cơm á, em nhìn thấy chị cứ nhìn anh có bản tên là Finnry, chỉ đoán, nhưng hình như em đoán đúng rồi nha".
Hứa Thiên làm ra một nụ cười tinh nghịch.
May thở phào còn tưởng Hứa Thiên có tài phép gì nữa chứ.
Thì ra chỉ là đoán bừa, bất quá, gương mặt trắng bạch không máu của nàng, bỗng nhiên đỏ lên, thành một màu hồng nhuận.
Bởi vì đứa nhóc này vậy mà đoán đúng rồi...
"Chị thích anh ấy thế nào vậy, kể cho em nghe với".
"Không kể".
"Đi mà"
"Không kể".
"Điiiiii".
"Được rồi, nhưng em không được kể cho ai đó" May không phải người kiên định, rất nhanh bị thuyết phục, cũng như đã từ lâu.
Nàng cũng muốn chia sẻ chuyện của mình với người khác, từ rất lâu, bất quá May cũng không có bạn bè gì, để nàng tin tưởng chia sẻ.
Nhưng hiện tại liền có một cái, May vừa đi, vừa kể cho Hứa Thiên nghe trải nghiệm lần đó của nàng.
Rồi cảm giác nàng thích Finnry ra sao, với Hứa Thiên, hắn thì chăm chú lắng nghe.
Không biết bao lâu cả hai cũng đến nhà của May, cũng vừa hay là lúc, câu chuyện của May kết thúc.
"Được vào nhà đi, nhớ đừng kể với ai đó".
"Chị thích anh ta như vậy, nếu em nói, em có cách giúp chị trở thành bạn gái của anh ta, liệu chị có muốn không" Hứa Thiên nhỏ làm ra vẻ nghiêm túc nói.
"Nếu em quả thật có cách, thì tức nhiên chị muốn rồi, bất quá sẽ không" May cười cũng chỉ nghĩ là trẻ con đùa.
Nên cũng không quan tâm nữa, nhưng sau khi đi vào trong nhà, May mặt trở nên ảm đạm thấy rõ.
Hứa Thiên vừa bước vào trong, vừa nở ra một nụ cười bí ẩn, mở ra đồng hồ thông minh đặc chế của mình, nhắn tin cho ai đó...
1
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
