Chương 16
Đi Học Cùng May
Trên bàn.
Hứa Thiên nhỏ ngồi trên cái ghế cao hơn, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của mình, hắn ăn rất vui vẻ, cái dĩa xoay xoay mấy cộng mỳ ý lại, rồi đút vào trong miệng.
Khi bỏ những cộng mỳ ý vào trong miệng, hai mắt của Hứa Thiên toả sáng lên, liên tục bỏ thêm những cộng mỳ vào trong miệng.
Quả thật rất ngon, cô gái tên May này nấu ăn vẫn có một chút tay nghề đầu bếp đi.
May thấy đứa nhỏ này ăn rất ngon, làm tâm trạng của cô cũng trở nên vui vẻ hơn.
"Đúng rồi chỉ còn chưa biết tên em nữa" May lúc này mới nhớ ra bản thân còn chưa hỏi tên cậu bé nữa.
"Em tên là Thiên, Thiên trong thiên đạo" Hứa Thiên vừa ăn vừa trả lời nàng, May có chút khó hiểu.
Với nghĩa của từ "Thiên Đạo", nhưng "Thiên" tên người nước ngoài chăng?
Chắc là tên của những người châu á rồi, vì nghe ngữ âm cùng cách nói, không thể nào là tên của người châu âu được.
Giờ mới để ý, cậu bé nói với tông giọng tiếng anh khá gượng ép, phát âm không tự nhiên cho lắm, chắc chắn không phải là ngôn ngữ chính của cậu bé.
Mặc dù vẻ ngoài có chút bất thường, nhưng có thể là tóc nhuộm, cũng có thể là con lai nên xinh đẹp như vậy.
Mắt nhìn rất tự nhiên không phải đeo len mắt, chắc cậu bé này bị bệnh, loạn sắc tố mống mắt.
Làm mắt có đến 2 màu khác biệt, cậu bé có thể là cùng gia đình sang Mỹ du lịch sau đó vô tình đi lạc khỏi gia đình mình.
Cậu bé này cũng thật thông minh, chỉ mới mấy tuổi mà đã có thể dễ dàng sử dụng đến 2 loại ngôn ngữ, nhưng nàng nào biết được rằng.
Hứa Thiên chỉ cần thả ký sinh vào một người biết nói tiếng anh, thì hắn cũng sẽ liền có thể nói tiếng anh, chứ cần gì học với hành chứ.
"Em ăn nhanh đi, chị sẽ dẫn em đi tìm mẹ".
"Vâng ạ" Hứa Thiên ngoan ngoãn trả lời nàng, nhưng cái đầu nhỏ đang không hề yên phận, dù sao nó làm gì có mẹ mà tìm chứ?
À hình như cũng có là một cái bản thể nữa, xem như nửa cái là mẹ mình, nửa cái còn lại là nhà mình đi, vừa là nhà vừa là mẹ a.
Hứa Thiên nhỏ còn phải ở lại đây, chờ thời cơ thích hợp để ký sinh nàng.
Cũng như dẫn dắt nàng, May sở hữu giá trị dục vọng rất cao nằm ở mức 82 điểm.
Trong nhân loại mức dục vọng này đã vô cùng cao rồi.
Bình thường người có giá trị 70 tuổi, đã là vạn người không có 1 rồi.
Vì dục vọng cao thay thấp ảnh hưởng rất nhiều bởi các yếu tố bên ngoài, và cả bản thân.
Người có dục vọng cao thường là người có một quá khứ đầy bi ai.
Sống trong cuộc sống đầy tuyệt vọng, hoặc do bản thân người đó có tâm lý vặn vẹo.
Khác biệt, ví dụ như kẻ có tư duy ái kỷ, phản xã hội, lại sở hữu quá khứ không tốt đẹp.
Bị ảnh hưởng bởi những người khác, từ đó mà hình thành tư duy sai lệch đó chính là tư tưởng giết người.
Tuy nhiên đa phần những người này sẽ ấp ủ trong lòng, làm dục vọng giết người của họ tăng lên cao hơn bình thường.
Đây chỉ là 1 trong vô số ví dụ mà thôi, nói chung muốn có người có dục vọng cao, phải đáp ứng hoàn mỹ mọi điều kiện.
Sai biệt một ly là đi luôn ngàn dặm, chỉ mới 70 giá trị dục vọng đã rắc rối như vậy.
Thì đừng nói đến 80 giá trị như May, nàng đã là trăm nghìn người không có 1.
Nàng như một con động vật quý giá, nằm trong sách đỏ của quốc gia.
Dục vọng ảnh hưởng bởi rất nhiều điều kiện khác
Cao như vậy dục vọng còn có thể sinh ra chủng tộc mới cơ, chủng tộc là một dạng khai thác triệt để hơn của năng lực.
Nếu năng lực chỉ tồn tại trong trùng con, thì chủng tộc lại tác động trực tiếp đến mã di truyền.
Cấu trúc gen của vật chủ, biến vật chủ thành một giống loài hoàn toàn mới.
Đây chính là cái gọi là chủng tộc, chủng tộc có tính toàn diện hơn năng lực.
Bất quá chỉ nói nó toàn diện, không nói chủng tộc mạnh hơn năng lực.
Năng lực thì thường chỉ nghiêng về một hướng, mà cũng chỉ vượt trội ở triều hướng đó, không có tính toàn diện.
Nhưng chủng tộc lại sở hữu tính toàn diện hơn năng lực, nhưng lại không có quá nhiều tính vượt trội.
Điều này không có nghĩa, năng lực sẽ yếu hơn chủng tộc, và ngược lại.
Cái gì gọi là sinh ra mới chủng tộc, chính là dục vọng của người này vô cùng lớn, vô cùng cuồng bạo, mà Trùng Con sẽ hiện thực hoá dục vọng này ra.
Nhưng dục vọng này quá mãnh liệt, mãnh liệt đến nổi khắc vào chính mình chuỗi di truyền, mã gen của mình, thay đổi hoàn toàn các cấu trúc của mã di truyền của bản thân.
Lấy ví dụ, nếu một sự kiện để lại một ấn tượng sâu sắc với một người, thì sự kiện đó sẽ khắc vào gen của con cháu của họ, lưu truyền đời đời.
Điển hình nhất của ví dụ này, là những nổi sợ vô hình của con người, về những thứ trừu tượng như bóng tối, thay chứng sợ hãi những thứ giống con người...vân vân.
Đây là tổ tiên sợ hãi khắc sâu ấn tượng vào gen, di truyền cho hậu thế, ngàn đời vạn thế, mà Trùng Con cũng có cơ chế tương tự như vậy, nhưng mãnh liệt hơn rất nhiều.
Thay vì chỉ khắc ghi một khoảng khắc vào khoảng khắc trong gen
Thì Trùng Con làm hơn cả thế, nó đem toàn bộ dục vọng phũ lên di truyền, biến người này thành một chủng tộc hoàn toàn khác biệt.
Nhưng vẫn với mã gen nguồn là người, nên dù chủng tộc có một sự thay đổi, nhưng trên cơ bản họ vẫn sẽ giữ được hình dạng con người của mình.
Chỉ là hình dạng con người sẽ xuất hiện một số biến đổi không giống người bình thường, cũng là đặc trưng của chủng tộc mới.
Bất quá rất rõ ràng chủng tộc so với năng lực thì có tiềm năng hơn nhiều, Hứa Thiên chắc chắn sẽ không bỏ qua một quân cờ có giá trị như vậy.
Mười mấy phút sau đó, May đã ăn xong, nàng đã rửa ché trong bếp, chỉ còn lại Hứa Thiên chậm chạp chưa ăn xong.
Trong đôi mắt tinh ranh liên tục đảo qua lại để tìm cách ở lại nhà của May
Tiềm năng phát triển của nàng thật sự rất cao, bất quá nhìn tình hình này.
Dục vọng của May vẫn còn đang chậm rãi tăng lên, chưa phải lúc tốt nhất để cho nàng Trùng Con.
Vẫn nên ở lại quan sát nàng thêm, Hứa Thiên đang tìm cách để ở lại nhà May lâu hơn.
Hắn mắt đảo liên tục xung quanh, bỗng nhiên nhìn xuống cái dĩa mỳ ý dính đầy tương cà, đầy óc nhỏ, bỗng nhiên nhẩy ra một sáng kiến rất hay.
Hứa Thiên cầm cái dĩa lên, sau đó bước đi đến chỗ May, hắn làm ra một vẻ, vô tình cũng như cố ý.
Thất cái dĩa vào người của mình, làm tương cà dính đầy lên người của hắn, sau đó cái dĩa theo quán tính mà rơi xuống đất, bể tan nát.
Keng.
Một âm thanh đổ vỡ văng lên, thu hút sự chú ý của May đang rửa chén, nàng xoay đầu lại.
Nhìn thấy Hứa Thiên cả người đầy tương cà, cùng cái dĩa vỡ thành mấy mảnh dưới đất.
May cũng không nghĩ quá nhiều, nàng lập tức chạy lại, kiểm tra Hứa Thiên xem hắn có bị thương không.
"Em không sao chứ" nàng đi đến xem xem, Hứa Thiên thân thể, sau đó thở phào nhẹ nhõm cũng may không sao, không có bị thương.
"Em...em xin lỗi...chị...em trượt tay lỡ làm bể cái dĩa của chị mất rồi" ánh mắt hối lỗi đầy đáng yêu như cún con của Hứa Thiên quả thật đánh thẳng vào tâm trí của May.
Nàng muốn la cũng không đành la đứa bé ngoan này, May khẽ nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé.
"Không sao đâu, em quan trọng hơn cái dĩa này nhiều, đừng để mình bị thương là được".
"Nhưng quần áo em bẩn rồi" Hứa Thiên chỉ vào quần áo của mình, hiện tại quần áo của hắn đang dính đầy tương cà đầy bẩn thỉu.
"Không sao, em cởi đồ ra đi, để chị giặt giúp em, phòng tắm ở kia, sẵn tiện em tắm luôn" May chỉ vào phòng tắm của mình, hiện tại cũng chỉ có thể vậy thôi.
"Vâng...ạ" Hứa Thiên nói ra, sau đó ủ rũ đi đến phòng tắm của nàng, nhìn đứa bé làm ra vẻ ủ rũ hối lỗi, làm May tâm có chút đau lòng.
Không ngờ đứa nhóc này lại ngoan đến như vậy, nàng từng nghe nói, trẻ em châu á, rất ngoan do nền giáo dục rất nghiêm khắc.
Có lẽ nếu bình thường ở nhà, cậu bé mà lỡ làm rớt cái dĩa và làm bẩn quần áo như thế, là thằng bé sẽ bị mẹ la rất lâu a, thật sự là cậu bé ngoan.
Mấy phút sau.
Trong lúc May đang dọn dẹp những mảng vỡ thì nàng bỗng nghe thấy một tiếng mở cửa, cửa nhà tắm ló đầu ra một cái đầu nhỏ.
"Chị ơi...em không có quần áo thay"...
...
Sáng hôm sau.
Phía trên một cái giường màu tím của May, xuất hiện thêm một đứa nhỏ, mặt một cái sơ mi áo trắng.
Rất dài, không hợp với thân hình của hắn, bất quá chỉ một cái áo sơ mi nhưng đầy đủ chế lại thân thể của hắn.
Hứa Thiên thở dài, cái áo sơ mi này, tức nhiên là của May cho hắn mượn.
Mgoài cái áo sơ mi nữ này ra, trong tủ đồ của May cũng không còn cái gì hắn mặc được.
Toàn nữ trang, tức nhiên, ranh giới cuối cùng của Hứa Thiên là không mặc nữ trang, đây là tôn nghiêm cuối cùng của thần tử.
May chớp chớp mắt, tỉnh dậy, hiện tại mới 5 giờ rưỡi sáng, nàng có thói quen dậy rất sớm, để chuẩn bị đi học, May đứng dậy.
Nhìn Hứa Thiên còn nhắm mắt, May cũng không có ý định đánh thức cậu bé, nàng nhớ lại hôm qua.
Vốn còn muốn dẫn Hứa Thiên đế cảnh sát, nhưng nói chuyện với cậu bé quá vui, làm nàng quên bén đi thời gian.
Lúc này lại đã gần 11 giờ, nên May để Hứa Thiên ở lại qua đêm trong nhà của mình, dự định ngày mai mới dẫn Hứa Thiên đến đồn cảnh sát.
May bắt đầu vệ sinh, thay quần áo, mấy khoảng 15 phút nàng cũng làm xong, hiện tại nàng đã khoác thêm mấy lớp áo bên ngoài nữa, May có chút suy tư.
Có nên đánh thức Hứa Thiên không, thì nàng đã thấy Hứa Thiên ngồi dậy, hắn sử dụng óng tay áo dài quá khổ, lâu lâu mắt của mình.
Mắt to tròn còn lại chớp chớp, nhìn về May, hai chân ngồi thành thì chữ m.
Để lộ ra cặp đùi nhỏ trắng, với làn da non mềm, gương mặt mới ngủ dậy rất ngây thơ với mái tóc gối bời.
Rất dễ thương, nếu có một cái shotacon ở đây, sẽ không kìm được mà đè Hứa Thiên xuống.
(Shotacon: thuật ngữ nhật bản, chỉ những đứa ấu dâm hoặc không, thích bé trai, có thể đúng, cũng có thể sai).
"Em tỉnh rồi sao, vậy em đi vệ sinh cá nhân một chút đi, đồ của em cũng được chị xoáy khô rồi, sẵn tiện chị dẫn em đến đồn cảnh sát, báo em đi lạc luôn, chắc hiện tại người nhà em đang lo lắng cho em lắm".
May đang định xoay người chuẩn bị bước ra phòng khách để đợi Hứa Thiên, thì nàng cảm nhận rõ ràng tay mình bị kéo lại.
Một cái giống như cún nhỏ đáng thương ập vào mặt của nàng, mắt đối mắt, tay hắn kéo lấy tay của nàng, âm thanh nhỏ dễ thương không thể nào từ chối được:
"Em không muốn về, chỉ muốn đi cùng chị, em có thể đi học cùng chị không?"
1
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
