Chương 1
Tâm Quỷ
Tại Trường Đại Học ASD...
Một sinh viên nam chạy khắp các lớp học loan tin kêu mọi người lên sân thượng ngay lập tức đang có chuyện Hot.
“Nhanh lên...nhanh lên!”
Tiếng huyên náo ồn ào khắp các ngóc ngách trong trường ,sinh viên truyền tai nhau điều gì đó và cười thích thú.Tất cả mọi người đều đổ dồn lên sân thượng của trường.Mọi người chen nhau dường như không còn một lỗ hổng ngay cả những bậc thang cũng chật cứng người đứng.
“Em...Em thí...c...h anh...em thực sự rất ngư...ỡn...g mộ anh,ah...em...hôm nay...anh không cần phải trả lời vội đâu,em biết...em không thể...nhưng sau này em Sẽ...học thật giỏi ...em...sẽ cố gắng thay đổi...”giọng cô bé nhỏ dần vì ngại ngùng,cô cúi mặt nhắm chặt mắt đưa bằng hai tay hộp chocolate mình đã vất vả cả đêm dành tặng cho crush.
Ở phía đối diện,chàng trai cao ráo có ngoại hình của bad boy nhưng lại là người nổi tiếng trong trường ,vì vừa là con nhà tài phiệt,vừa có thành tích học nổi bật cộng thêm vẻ ưa nhìn cùng phong cách sành điệu,có vẻ cậu ta không cảm thấy bất ngờ,đưa tay xoa đầu cô bé dũng cảm trước mặt mình.
“Ngốc ạ...anh không cần suy nghĩ đâu...anh cũng rất thích em!”.Cậu ta nở nụ cười nhìn cô trìu mến.
Cô bé ngạc nhiên ngẩng lên nhìn chàng trai,tim đập thình thịch vì vui sướng :“thật...không...em...em...”
“Thật mà...”.Cậu đưa ngón tay lên môi cô bé làm cô càng thêm ngỡ ngàng,hạnh phúc.
Xung quanh ồ lên vì ngạc nhiên,rất nhiều nữ sinh quay sang nhau bàn tán với vẻ mặt không tin nổi,ai cũng rút điện thoại ra quay lại clip,chuyện quái gì đang xảy ra thế này?thì chàng trai bỗng cười một tràng lớn,vẻ mặt cũng thay đổi tức thì:
“Híhí có phải mày tưởng tao sẽ nói thế không...mày rất mong tao sẽ nói vậy phải không?”
“Anh Ki...ê...n?”(cô bé run lẩy bẩy )
“Mày không nhìn lại mày xem...vừa béo vừa lùn mặt thì toàn mụn thấy gớm...bộ mày tưởng mày có thể thay đổi học giỏi lên thông minh lên thì tao sẽ thích mày sao...No...no...(cậu ta tiến lại đặt tay vào vai cô bé ấy với giọng điệu khinh thường chán ghét) mày biết không..vấn đề không phải tri thức...vấn đề là ngoại hình của mày..là ngoại hình đấy có biết không...nó căn bản là không thể sửa nổi...vịt bầu xấu xí mà cứ tưởng mình là thiên nga?”(cười khẩy)
Cô bé toàn thân mềm nhũn bất giác ngã gục xuống,tại sao một người đàn ông có thể thốt ra những lời tổn thương với người thích mình trước bao nhiêu người.Cô cảm thấy xấu hổ,thất vọng,sợ hãi,đau đớn khi xung quanh chỉ toàn là tiếng cười mỉa mai,không một ai đứng ra đỡ cô dậy cũng chẳng tìm thấy một lời động viên nói giúp,chẳng lẽ xã hội này ngoại hình quan trọng đến vậy sao?
.....
Tiếng chuông báo tan học vang lên,sinh viên chạy đùa nghịch đuổi bắt nhau vui vẻ ,từ cổng trường những chiếc xe hơi đang chờ những cậu ấm cô chiêu.Một khung cảnh ầm ĩ như mọi ngày.
Cô bé ban trưa bị từ chối,bị cả trường hùa nhau trêu chọc,tâm trạng nặng nề đi bộ về.Gia đình thường là nơi duy nhất chào đón bảo vệ mỗi chúng ta,nhưng ngay cả điều đó cô ấy cũng không có.Cô sống cùng mẹ kế,bố mất sớm,mẹ qua đời từ lúc vừa sinh cô ra,mẹ kế và con gái riêng thường xuyên bắt nạt đánh đập cô ấy.Niềm hy vọng lớn nhất để cô có động lực tới trường là đàn anh khoá trên với nụ cười thân thiện tỏa nắng như bông hoa hướng dương cô thường thấy trên tivi ,mỗi khi anh ta đi làm từ thiện cùng ông bố giàu có của mình...nhưng chẳng phải tất cả đều là giả dối sao?tất cả đều tan biến chỉ còn đọng lại những kí ức tủi nhục.
“Mày về rồi sao,mang bình rượu ngâm cho bà Tân cuối xóm cho tao,rồi cầm tiền về đây”
“Con mang hồi sáng trước khi đi học rồi..tiền con đưa chị rồi mà”
“Ể...mày đưa rồi sao?”(bà mẹ kế quay sang nhìn cô chị đang trang điểm bên trong)
Cô chị nghe vậy lao ra ngoài phòng,quát lớn
“Mày đưa tao hồi nào...tao không có cầm...Mẹ...nó chưa có đưa cho con thật mà...À...hôm qua nó còn thức đêm làm socola đó mẹ...mẹ đâu có cho nó tiền mà nó lấy tiền đâu ra mua...chẳng phải dạo này mẹ cảm thấy tiền như bị hụt sao?”.Cô chị nháy mắt.
“Em...không...có...em lấy được phiếu giảm giá nên mới mua được ,nó chỉ còn có vài nghìn...em...”
“Mày câm mồm!”
Bà mẹ đứng dậy tiến lại gần,cô bé lùi lại sợ hãi.
“Bây giờ vẫn còn sớm,mày đi kiếm tiền về đây giả tao,bình rượu ngâm đó 2triệu đấy,mày phải tìm lại cho taoooo..(bà ta dí mạnh vào người )không đừng hòng ăn cơm,đi mau,tao nói cho mày biết 10h là tao đóng cửa đi ngủ,mày chỉ có ba tiếng thôi”
“Con thật sự đã đưa cho chị rồi..con biết kiếm đâu ra...tại sao mẹ lại đối xử với con như vậy...hàng ngày con phải vừa học vừa làm quần quật,đến khi ăn cơm cũng chỉ toàn là đồ ăn thừa,nhiều khi chị còn nhổ cơm vào chỗ thức ăn thừa đó,tại sao vậy...con đã làm gì sai...tại sao luôn đổ lên đầu con...huhuhu”(cô bé vừa khóc vừa tự mình chùi đi nước mắt)
“Không phải mày rất hợp với đồ ăn thừa sao?nhìn xem...hàng xóm ai cũng bảo tao nuôi mày khéo quá...mày không cảm ơn tao thì thôi còn dám trả treo mất dạy...Cút...cút đi...cất tiền ở đâu thì mang về ngay cho tao”Cô chị đứng sau lưng mẹ che nửa miệng cười.
Cô bé ấm ức liền bỏ chạy ra ngoài,hàng xóm xung quanh nghe to tiếng cũng lắc đầu kệ không muốn dây dưa,ai cũng né ra không dám nhìn thẳng cô ấy.Tất cả bọn họ đều biết...nhưng đều coi như không phải chuyện của mình...không một ai...
Sau một hồi đấu tranh tâm lý.Cô dừng chân lại đây...cả người như không còn sức lực,cô muốn buông xuôi tất cả.
Đứng trước cây cầu lớn nhất thành phố,dòng xe cộ qua lại tấp nập ,trời tối và trở lạnh rất nhanh,cô bé bần thần nhìn xuống con sông rất xa dưới chân cầu,mọi điều không vui dường như đang tranh nhau ẩn hiện trên mặt nước,cô tuyệt vọng rồi,còn gì để lưu luyến,nhưng trong lòng lại không cam tâm,chút phẫn nộ hận thù những kẻ đã làm tổn thương mình,cô nghiến răng,cô ước gì bọn họ biến mất,ước gì...
“Đúng...đúng...đúng rồi...tại sao phải chết...cô phải giết chết chúng chứ...bọn chúng đáng phải chết...giết chúng đi...tin ta...giết chúng là điều tốt nhất...khư...khư...khư”
Cô bé giật mình mở to mắt,xung quanh tối đen không có một ai,không một tiếng động,rõ ràng vừa rồi tiếng động cơ xe,tiếng gió rít,tiếng người còn rất ồn ào cơ mà,còn cây cầu,cây cầu đâu mất rồi,đây là đâu,vừa rồi là ai nói,cô sợ sệt mặt tái xanh lại.
“Ai...ai...”
Từ trong lồng ngực bỗng nhiên nứt ra,cô đau đớn gào thét,dường như có một thứ đang chui ra,trông không giống bất cứ thứ gì cô từng thấy,nó nhầy nhụa và có màu đỏ tươi,không có mắt mà chỉ có miệng đầy răng sắc nhọn,trông nó thật kinh tởm,trời ơi giống như nó đang nhìn thấu cô rồi cười vậy.Cô bé gào thét,ngã xuống vũng máu của chính mình kêu cứu,sinh vật đó nhanh như chớp đã áp sát mặt cô,trên người nó không ngừng rớt ra dịch nhầy nhầy kinh tởm.
“Ta chính một phần của cô...”
“Cái gì...không thể nào?”
“Nãy cô đã sinh ra ta,ta ẩn nấp lâu như vậy,cuối cùng cũng được phá kén...nhờ có cô...khư khư...”
Không...không...ngươi là Quỷ...ahhhh..sao tôi có thể sinh ra...ngươi cút đi mau cút đi!”
Cô ôm mặt gào thét sợ hãi ,con quỷ im lặng luồn ra đằng sau nó thì thầm vào tai cô khiến cô rùng mình:
“Nếu tâm địa cô không độc ác...sao ta có thể nhân cơ hội sinh ra...khưư...chẳng phải cô muốn giết lũ người đó sao,tên đàn ông sỉ nhục cô,mẹ và chị gái cô,cả con nhỏ cùng lớp luôn bắt nạt cô nữa,cả những kẻ thờ ơ bỏ mặc cô...cô muốn giết chúng mà...từ sâu trong lòng cô...cô muốn giết người ...khư khư”.
Cô liền run rẩy:
“Khô...ng...tôi không...”
“Nghĩ đi nghĩ đi...bọn chúng có đáng chết không,người đáng chết không phải là cô đúng không,hay người thực sự nên chết là cô?”(giọng hắn đầy khiêu khích).
“Không!bọn chúng đáng chết,tôi không có làm gì sai...huhuhu!”
“Khư...khư...ta chính là tâm quỷ của cô,ta cũng ghét loài người,chúng đã quá yên bình rồi,ta Sẽ giúp cô trả thù!”.Con quỷ nhẹ nhàng dụ dỗ.
“Giúp...tôi?”
“Đúng!”(hắn trở nên hung hăng hơn,hắn biết con mồi đã sập bẫy )
“Nhưng...bằng cách nào?tôi không thể giết nổi họ,họ đông,họ mạnh,họ có thế lực,còn tôi không thể...”
“Đừng sợ!chả phải có Ta sao?hihi,việc cô cần làm là một vụ trao đổi có lời với ta!”
“Trao ...đổi gì?”
“Cô sẽ giao cho ta linh hồn và thể xác,ta sẽ ăn não cô và thay thế bằng linh hồn và não của ta”.
Cô nhận ra được vấn đề.
“Không...như vậy khác gì tôi sẽ chết?”
“Vốn dĩ cô muốn nhảy cầu còn gì,thay vì chết một cách ngu ngốc,thì để ta ăn cô,giúp cô trả thù ,ta Sẽ thay cô làm tất cả,cô không hẳn là chết,ta nói rồi ...ta là một phần của cô...chúng ta là một!”
“Đúng...tôi...còn gì để mất nữa...tôi đồng ý...hãy giúp tôi trả thù!”
“Phải rồi,ghưư....con nhỏ ngu ngốc,bây giờ ta sẽ ăn ngấu nghiến cô,ta sẽ khiến cho hàng ngàn rồi hàng vạn người biến thành quỷ,nhưng trước hết ta cần một vật chủ,đó chính là cô”(nó nghĩ bụng).
“Ta ăn ...ta ăn...ggggghhhhưư!!”
“Á.....Á.....hhhhh”
....
Trước khi bị ăn hoàn toàn,cô ấy đã kịp hỏi một câu:
“Rốt cuộc ngươi là loại quỷ gì,quỷ satan,dybbuk,dạ xoa ??”
“Ta ư.....”
Tâm quỷ
**tâm quỷ:là loại quỷ kí sinh trong con người ,nhân lúc con người yếu đuối tuyệt vọng và đầy thù hận,nó Sẽ sinh ra xúi giục thuyết phục thân chủ toàn tâm toàn ý giao linh hồn thể xác và cho nó ăn não,nó sử dụng con người làm việc ác,gieo mầm mống và đánh thức đồng loại chi phối con người,nó thông minh và xảo quyệt ,hình thù thật sự không rõ ràng,tuỳ tâm của mỗi người mà sinh ra hình dáng của chúng.
10
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
