ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 123
Bảo Tự - Biến!

Nhìn lũ chim bay theo từng đàn trên bầu trời trong xanh, Lý Trường Ca nhếch miệng cười nhàn nhạt.

- Có lẽ hắn ta không bị trói buộc chặt chẽ với vận mệnh của gia tộc như chúng ta, cho nên hắn mới không có cố kỵ như vậy.

Giang Sở Sở và Lý Băng Băng như thể bừng tỉnh sau một lời này của hắn.

- Nhưng hắn cũng đâu phải là tán tu, Viêm gia mặc dù tuy nhỏ bé nhưng cũng được xem là một gia tộc tu tiên ở Tu Chân Giới, có lý nào hắn lại không để tâm đến sự an nguy của gia tộc?

Thắc mắc của Lý Băng Băng cũng là thắc mắc của Giang Sở Sở, nàng vô cùng tập trung nghe tiếp câu trả lời của Lý Trường Ca.

- Có thể hắn quá mức vô tư, không nghĩ đến hậu quả của những việc mà hắn làm, hoặc cũng có thể là tình cảm của hắn với gia tộc và sự gắn bó của gia tộc với hắn quá mức yếu ớt, đến mức hắn chẳng mảy may quan tâm đến những hệ lụy do hắn gây ra cho gia tộc của hắn ... đệ nghĩ có lẽ là như vậy.

Lý Băng Băng gật đầu.

- Ừ, cũng có thể đệ nói đúng, bởi ta cũng đã từng nghe nói hắn ở Viêm gia dường như không được các vị trưởng bối xem trọng cho lắm, tính cách của hắn cũng vô cùng nóng nảy và cổ quái, đây cũng có thể là nguyên nhân ... mà nói đến mới nhớ, hắn lúc trước cũng đã từng vì Lam cô nương mà nổi điên với đệ ... ta thấy hắn giống như không phải là muốn bảo vệ bọn họ, mà chỉ là làm vì bản thân hắn mà thôi.

Nghe Lý Băng Băng nói, Sở Sở lập tức rơi vào trầm tư trong thoáng chốc, ánh mắt đăm chiêu nhìn làn khói mỏng tang đang lơ lửng ở trước mặt.

- Đó là tính chiếm hữu!

Lý Trường Ca tiếp lời của hoàng tỷ.

Lý Băng Băng gật mạnh cái đầu, đồng tình với hắn.

Cả hai bọn họ bình luận về Viêm Thiên Bằng thêm đôi ba câu liền đổi sang chủ đề khác, chỉ có Giang Sở Sở là tiếp tục suy tư về tên họ Viêm kia mà thôi.

Nhìn con phố huyên náo bên dưới, Lý Băng Băng vui vẻ nói với hắn.

- Tiểu đệ, ta muốn đi dạo phố!

Tiết trời tháng hai vô cùng êm dịu, gió thi thoảng thổi man mát dưới ánh nắng vàng ươm đầy sức sống làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Tản bộ, ngắm phường thị dưới cái tiết trời này, quả thực vô cùng thú vị.

Lý Băng Băng ôm lấy khuỷu tay của hắn, cùng hắn đi trên con phố nhộn nhịp.

Con đường mà bọn họ đang đi là con đường chính của Thanh Sơn Trấn, ở hai bên dọc theo con đường, đệ tử của Thanh Vân Tông bày bán la liệt ở khắp nơi, có đủ mọi thể loại vật phẩm, pháp khí, đan dược, phù lục, pháp bảo có đủ cả, vô cùng náo nhiệt.

Tán tu đệ tử, hoặc đệ tử có xuất thân từ gia tộc nhỏ hầu hết đều học một chức nghiệp nuôi thân, kiếm chút sinh ý để duy trì tu luyện và sinh hoạt.

Mà những thứ này cũng không có mấy cái lọt vào tầm mắt của Lý Trường Ca, đối với đệ tử có xuất thân như hắn và nàng, căn bản rất ít khi mua hàng ở ngoài chợ trời này.

Những thứ mà hắn và nàng hứng thú đều là những vật phẩm có chứa đựng cơ duyên.

Đi dọc theo con đường lớn này đã hơn ba mươi phút, nhưng Lý Trường Ca lại không phát hiện ra bất kỳ cổ vật nào có điểm dị thường thông qua Âm Dương Trùng Đồng, hầu hết đều là phế phẩm.

Thảo nào, đệ tử thường kháo nhau ra, mua bán cổ vật chính là một thương vụ đặt cược và may mắn, thậm chí không ít người còn xem nó là một trò lừa đảo của đám đệ tử tán tu kia.

Ngoài hứng thú với cổ vật ra, nữ tử như Lý Băng Băng cũng sẽ để tâm đến trang sức thủ công tinh xảo, đặc biệt là trang sức cổ.

Thông qua ghi chép bên trong ngọc giản mà Nguyên Dao đưa cho, Lý Trường Ca có thể dựa vào Âm Dương Trùng Đồng để phán đoán "tuổi" của vật phẩm một cách tương đối chính xác.

Cho nên hôm nay thu hoạch cũng khá tốt, hắn cũng đã mua cho hoàng tỷ một kiện trâm ngọc, cùng với vài thứ trang sức khác cho mấy nàng Gia Cát Thường Hi, Nguyên Dao, Lam Đông Doanh và Tiểu Nhu Nhi.

Hắn cũng khá phân vân đến việc tặng cho Liễu Mi tỷ một kiện trang sức, cuối cùng, hắn cũng quyết định mua cho nàng một cái vòng tay có niên đại 500 năm của một triều đại đã diệt vong.

Phía trước cũng là cổng thành, đây cũng là cuối con đường của tuyến đường chính này.

Vốn định quay đầu trở về, Lý Trường Ca liền bị thu hút bởi đống đá bày ở một góc xa xa.

Dừng lại trước sạp hàng của nam tử trung niên, Lý Trường Ca cất giọng hỏi.

- Đạo huynh, không biết những thứ này bán ra sao?

Nam tử trung niên mặc đạo bào của ngoại môn đệ tử đã cũ, ngước lên nhìn hai người Lý Trường Ca bọn họ.

- Đổ thạch, 10 viên trung phẩm chân khí thạch một lần cho hàng thứ nhất, 5 viên thượng phẩm chân khí thạch cho hàng thứ hai, 10 viên thượng phẩm chân khí thạch cho hàng thứ ba.

Lý Băng Băng nhìn hắn, miệng mắng hắn.

- Này, sao ngươi không đi ăn cướp luôn đi, đổ thạch phường ở bên kia cũng không có cái giá này.

Hắn ta nhìn nàng, ánh mắt sắc bén, nói.

- Hàng của ta lấy ra từ động phủ cổ có niên đại hơn ngàn năm của một vị tiền bối Hóa Thần kỳ, tuyệt đối có giá trị.

Lý Trường Ca ngăn lại hoàng tỷ, nói với nàng, cũng là biểu thị ý định của hắn với tên kia.

- Hoàng tỷ, không sao đâu, hôm nay đệ muốn thử vận may, mà đã là thử vận may thì ở chỗ này của hắn hay là đổ thạch phường cũng như nhau.

Lý Băng Băng xụ cái mặt nhỏ nhắn, gật đầu với hắn.

Lý Trường Ca tùy tiện chọn mười cái, trong đó có một cái phản ứng với Âm Dương Trùng Đồng.

Trả tiền xong cho đối phương, hắn bắt đầu mở thạch, liên tiếp năm sáu cái đều là phế phẩm, Lý Trường Ca không những không tức giận, ngược lại còn vô cùng điềm tĩnh.

Thu lại bốn viên đá hóa thạch còn lại vào trong túi trữ vật, Lý Trường Ca thở dài, nói với hoàng tỷ của hắn.

- Đi thôi, có lẽ hôm nay đệ không được may mắn với trò đổ thạch này rồi.

Sở dĩ Lý Trường Ca làm như vậy, chính là không muốn mở ra viên đá kia ở chỗ này, cơ duyên ở bên trong là cái gì, hắn không rõ, can hệ đến đâu, hắn cũng không biết, chi bằng lựa chọn một nơi cẩn mật mà khai mở vẫn là tốt nhất.

Lý Băng Băng nắm lấy tay áo hắn mà an ủi.

- Không phải do đệ không may mắn đâu, căn bản, ta thấy hắn ta là một tên lừa đảo!

Lý Trường Ca nhìn nàng, cười thành tiếng.

Lý Băng Băng lại nghĩ rằng chính nàng đã giúp hắn vui vẻ trở lại, liền ôm chặt lấy khuỷa tay hắn mà đi, trên miệng không ngừng treo nụ cười xinh xắn.

Sau khi đưa Lý Băng Băng trở lại đỉnh Tuyết Phong, Lý Trường Ca cũng trở về đỉnh Trúc Phong của hắn.

Ở bên trong mật thất, Lý Trường Ca bắt đầu khai mở viên đá hóa thạch hắn mua khi sáng kia.

Nương theo lớp đất đá rơi xuống, một mảnh đồng được điêu khắc tinh xảo dần lộ diện ra trước mặt hắn.

- Bảo Tự ...

Hắn cũng không ngờ tới bản thân lại mua trúng một mảnh Bảo Tự do Thiên Địa thai nghén thành.

Linh Tự là bút pháp do tu sĩ tham ngộ Bảo Tự của Thiên Địa mà diễn hóa thành hình, uy lực so với Bảo Tự chân chính đương nhiên sẽ kém hơn.

Nói cách khác, Bảo Tự chính là nguồn gốc của Linh Tự, hơn nữa, nếu là Linh Tự được đản sinh ra từ việc tham ngộ Bảo Tự, một khi gặp phải Bảo Tự, chắc chắn sẽ bị khắc chế.

Do vậy, Bảo Tự vô cùng trân quý, được xem là kỳ trân dị bảo của thiên địa, hơn nữa, số lượng vô cùng ít ỏi, ít đến đáng thương, bốn chữ phượng mao lân giác e là cũng khó để có thể diễn tả được độ hiếm thấy của nó.

Bởi vì sau thời kỳ Thái Cổ, Bảo Tự đã bị các vị Đại Năng đi trước thu thập và cất giấu làm của riêng cho bọn họ gần hết, thậm chí còn bị bọn họ mang theo khi phi thăng làm cho số lượng còn lại ở đại lục này ngày càng thưa thớt.

Thiên Địa tuy vẫn đản sinh ra Bảo Tự, nhưng tốc độ đản sinh vô cùng chậm, trải qua mấy vạn năm thời gian mới có thể ôn dưỡng thành hình một kiện Bảo Tự.

Hơn nữa, điều kiện thai nghén cũng vô cùng hà khắc!

Phủi đi lớp bụi còn sót lại trên mặt miếng đồng, Lý Trường Ca cẩn thận quan sát Bảo Tự được khắc ở bên trên.

Dựa theo tri thức của hắn về Linh Tự, và các chi của Linh Tự, thì hắn phỏng đoán rằng Bảo Tự này hẳn là Bảo Tự thuộc chi Biến, trong Biến Hóa.

Nếu hắn có thể tham ngộ và lĩnh hội được nó, kết hợp với Âm Dương Trùng Đồng mà nói, chính là hổ mọc thêm cánh.

Nghĩ đến chuyện này, trên miệng hắn liền nở một nụ cười thỏa mãn.

...

Viêm Thiên Bằng vốn dĩ hôm nay muốn đi dạo phố cùng Giang Sở Sở rốt cuộc lại bị người của Chấp Pháp Đường quấn chân cả một buổi sáng, đến bây giờ mới thoát ra được.

- Giang sư tỷ, đám người Chấp Pháp Đường này thật là phiền phức, bọn họ chẳng nói lý lẽ một chút nào, đáng lẽ họ phải là người bênh vực kẻ yếu, thực thi công lý và chính đạo, nay lại trở thành công cụ cho lũ người như tên Tề Vũ Phong kia lợi dụng, cũng may ngày đó chính miệng tên họ Tề kia chấp nhận đề nghị thách đấu, nếu không đệ thật sự sẽ bị bọn họ trừng phạt rồi.

Giang Sở Sở khẽ gật đầu.

- Ừm, đệ không sao là tốt rồi, cũng không nên để bụng những chuyện vặt vãnh như thế này, tránh để tâm không được thoải mái mà ảnh hưởng đến tu luyện và luyện đan.

- Giang sư tỷ nói chí phải, những chuyện như thế này cũng không đáng là gì, lần tới này, đợi đệ đập tên Tề Hạo kia một trận, bọn họ chắc chắn sẽ phải ngậm miệng lại mà thôi.

Đoạn, nàng và hắn dừng lại trước sạp đổ thạch của nam tử trung niên ở cuối con phố.

Viêm Thiên Băng trầm ngâm nhìn mấy viên đá ở trước mặt, hắn cảm giác bản thân vừa bị mất mát một thứ gì đó ở chỗ này.

"Kỳ lạ! Hay ta thử mua một vài viên đá vậy?"

- Đạo hữu, chỗ đá này, bán ra sao?

Viêm Thiên Bằng lên tiếng hỏi.

2

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.