Chương 10
Ngạc Ngư
Sau một hồi ngập ngừng và do dự, Lý Trường Ca đã đưa ra quyết định của bản thân.
Hắn biết rõ người đang ngồi trên đỉnh của Trúc Phong là ai, Tiên Tử Lục Tuyết Kỳ, một vị Đại Năng hàng thật giá thật ở Thiên Huyền Đại Lục, hắn phải nắm bắt cơ hội này ôm cái bắp đùi của nàng.
Hắn bắt đầu di chuyển, cước bộ vẫn xiêu xiêu vẹo vẹo như trước, nhưng lại không hề giống như lúc trước, ẩn trong mỗi bước chân của hắn là một loại đạo pháp cao thâm huyền ảo nào đó, khó có thể nói thành lời.
Tuy bước chân hắn lảo đảo như kẻ say nhưng vẫn một đường tiến tới, hơn nữa tốc độ không hề chậm, thậm chí lúc này, nếu có tu sĩ Luyện Khí Đỉnh Phong kỳ ở đây cùng hắn đi lên núi, chưa biết ai nhanh hơn ai.
Sau lưng hắn bắt đầu lưu lại tàn ảnh, những tàn ảnh này chẳng khác gì một kẻ say rượu đang lướt khướt đi trên đường mòn dưới ánh trăng mờ ảo.
Tàn ảnh của hắn lúc trái, lúc phải, khi thì rũ rượi, khi thì ngẩng đầu, đủ mọi loại tư thế, khó mà nắm bắt.
Dần dần chân thân của hắn bị tàn ảnh che khuất, không còn thấy hắn nữa, chỉ còn thấy tàn ảnh, hắn như ẩn như hiện trong mười tám đạo tàn ảnh kia, khó phân thực hư, cũng không rõ hắn đang tiến hay lùi, sang trái hay phải, chỉ có mình hắn biết.
Lục Tuyết Kỳ Tiên Tử ở trên đỉnh Trúc Phong, ánh mắt trong trẻo của nàng giờ đây có thêm mấy nét hứng thú với tên tiểu tử đang đi lên đỉnh núi.
Đôi môi gợi cảm của nàng khẽ cong lên nét tiếu ý, nàng lẩm bẩm một mình.
- Du Sơn Túy Bộ của Túy Lão Tiên Sinh ư? Không ngờ hắn vậy mà lại có thể luyện thành mười tám đạo tàn ảnh!
Nàng dùng tay rót trà, động tác của nàng nhẹ nhàng như tầng mây, âm thanh nước trà chảy vào ly ngọc như tiếng suối trên đại ngàn chảy róc rách qua khe đá.
Lý Trường Ca cuối cùng cũng đi đến đỉnh núi, hắn dừng lại ở rìa Trúc Lâm, sống lưng thẳng tắp, cẩn thận nghiêng mình cúi đầu,chắp hai tay lại thi lễ với Lục Tiên Tử.
- Tiểu bối tham kiến Tiên Tử tiền bối!
- Ngươi mau đến đây!
Lý Trường Ca nghe theo lời nàng mà tiến về phía tiểu đình ở trước mặt, hắn ban đầu còn nghĩ nàng sẽ thử thách hắn, nhưng ngược lại hoàn toàn những gì hắn nghĩ, hắn đi đến thẳng tiểu đình trên đỉnh núi mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Trước mặt hắn là một vị nữ tử, tuy hắn không nhìn rõ mặt nàng, nhưng dựa vào dáng người của nàng, cộng thêm dung nhan ẩn ẩn hiện hiện sau lớp vải lụa mỏng, hắn vẫn cảm nhận được sắc đẹp hút hồn của nàng.
"Quả nhiên thế nhân không ngoa khi nói về sắc đẹp của Lục Tiên Tử!"
Hắn như thất thần trong giây lát nhưng rất nhanh đã lấy lại sự trấn định nên có, cũng may định lực của hắn lớn nếu không rất có thể sẽ đứng như kẻ ngốc ở chỗ này.
"Tiểu tử này có thể kháng lại mị lực của cơ thể ta? Lý Chính Thuần có một tên nhi tử thú vị thật!"
Nàng nhìn Lý Trường Ca, sự yêu thích càng lúc càng nhiều.
- Có vẻ như những lời đồn đại kia về ngươi đều không đúng sự thật!
Lý Trường Ca biết nàng ám chỉ điều gì, nên cũng không có vòng vo làm gì nữa, hắn cẩn trọng đáp lời nàng.
- Bẩm Tiên Tử, Hoàng Thất minh tranh ám đấu, tiểu bối cũng chỉ là muốn tự bảo vệ bản thân mà thôi.
Nàng mỉm cười, đôi mắt ngọc nhìn hắn không chớp mắt, đôi mắt ấy trong trẻo mê hồn đến nỗi Lý Trường Ca cũng không dám nhìn thẳng.
- Nếu ngươi biểu hiện xuất chúng, chẳng phải sẽ nhận được đãi ngộ tốt hơn sao? Hơn nữa, mọi người cũng nhìn ngươi bằng ánh mắt ngưỡng mộ, hà tất phải cực khổ như vậy? Chẳng lẽ tiểu tử Lý Chính Thuần kia không bảo vệ được cho ngươi?
Lý Trường Ca nở một nụ cười bất đắc dĩ, hắn thở dài mà nói.
- Tiên tử, nếu phụ thân có thể bảo vệ tiểu bối, tiểu bối hà tất phải lao tâm khổ tứ như vậy. Nhị ca của tiểu bối cũng vì tranh đấu trong Hoàng Cung mà trở thành phế nhân, công đạo của nhị ca tuy đến muộn nhưng cũng được phúc đáp, nhưng bây giờ những ưu ái đó có thật sự còn ý nghĩa với y? Nhị ca của tiểu bối bây giờ cũng chỉ có thể an an ổn ổn làm một kẻ phàm phu tục tử, chờ đợi sinh mệnh cạn kiệt mà rời bỏ trần thế.
Nàng khẽ gật đầu, đẩy ly trà về phía trước, nói với hắn.
- Ngồi xuống đây!
Lý Trường Ca theo lời nàng ngồi xuống bàn đá ở bên trong tiểu đình.
Ngồi ở khoảng cách gần này, hương thơm từ người của Lục Tiên Tử càng trở nên nồng đậm, như hương hoa dịu nhẹ trong mùa xuân ấm áp.
"Thật dễ chịu!"
- Vậy nên ngươi mới trở thành bộ dáng hiện tại? Tần gia có biết năng lực thực sự của ngươi không?
Lý Trường Ca khẽ lắc đầu, cung kính nói.
- Ngoài tiểu bối, ... và Tiên Tử tiền bối, thì không còn ai khác biết về năng lực thực sự của tiểu bối.
- Tại sao?
- Tiên Tử, Hoàng Đô thế lực phân bổ vô cùng phức tạp, trong mỗi thế gia đều có không ít nhân thủ của thế lực khác cài cắm vào, ngay cả người thân cận của bản thân cũng có thể là gián điệp của kẻ khác, mà năng lực của tiểu bối bây giờ có hạn, còn chưa phân rõ địch ta, cho nên chuyện này cũng giấu người nhà, tránh để lộ sơ hở để kẻ khác động sát tâm.
Lục Tuyết Kỳ đương nhiên hiểu rõ những chuyện này, chẳng qua nàng muốn thăm dò nông cạn của hắn, nhưng phần tâm tính này của hắn đã lọt vào nhãn giới của nàng, nàng rất hài lòng với biểu hiện của hắn.
- Nhưng ngươi có biết rằng tu tiên là nghịch thiên cải mệnh, tranh với thiên hạ, đại đạo, khí vận tranh phong không ngừng hay không?
Lý Trường Ca tay chạm vào ly trà, gật mạnh cái đầu đồng tình với nàng.
- Tiểu bối đương nhiên hiểu rõ đạo lý này, nhưng trước khi đủ năng lực để bảo vệ bản thân, tiểu bối thà làm ngạc ngư dưới sống hơn là thiên tài chết yểu.
- Ngạc ngư dưới sông?
Lý Trường Ca cẩn thận giải thích.
- Ngạc ngư bình thường đều vô cùng nhẫn nại, đừng nhìn nó bất động như khúc gỗ mà nghĩ rằng nó hiền lành, ẩn sâu bên trong sự tĩnh lặng đó là hung thú khát máu tàn bạo, một khi nó nhận thức được con mồi yếu thế, nó sẽ nuốt chửng con mồi.
- Vậy còn khi nó gặp kẻ mạnh?
Lý Trường Ca khẽ nhắp một ngụm trà, nhìn Tiên Tử mà nói:
- Tiên Tử, nếu là người, người sẽ để ý đến một khúc gỗ vô tri sao?
Lục Tuyết Kỳ bật cười khanh khách khi nghe hắn đáp lời nàng. "Ha ha, tiểu tử này, càng ngày ta càng thích hắn!".
38
3
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
