ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Vẻ đẹp của dì nhỏ

Nhìn thấy bộ dáng Diệp Phàm ngượng ngùng như vậy, nghe thấy lời nói của hắn, Tư Không Yên Nhiên vốn là sững sờ, ngay sau đó phù một tiếng bật cười, cười đến mức không ngừng được, mà hai ngọn núi hùng vĩ trước ngực nàng cũng rung động không thôi, làm Diệp Phàm thầm nuốt một ngụm nước bọt.

"Đứa nhỏ này, đã lớn như vậy rồi, còn muốn dì nhỏ giúp ngươi tắm, ngươi có biết xấu hổ hay không a? Nhanh lên, tự mình tắm đi..." Cười to xong, Tư Không Yên Nhiên kiều mị lườm Diệp Phàm một cái.

"Không muốn, người ta muốn dì nhỏ tắm giúp mà..." Diệp Phàm nổi lên lòng đùa nghịch, càng là làm ra dáng vẻ ủy khuất, khi còn bé mỗi lần Diệp Phàm làm ra loại bộ dáng này, Tư Không Yên Nhiên sẽ không chịu nổi, kiểu gì cũng đáp ứng các loại yêu cầu của hắn!

"Được rồi được rồi, dì nhỏ giúp ngươi tắm, dì nhỏ giúp ngươi tắm. . . Ngươi đi vào trong trước, ta đổi sang bộ y phục khác. . ." Quả nhiên, lúc này, Tư Không Yên Nhiên lại một lần nữa để Diệp Phàm thành công.

Diệp Phàm đại hỉ, tranh thủ thời gian chạy vào phòng tắm trước, mà Tư Không Yên Nhiên thì lại khẽ lắc đầu, thì thào nói nhỏ một câu: "Tiểu tử này, vẫn còn nghịch ngợm giống y như trước kia..." Vừa nói xong, Tư Không Yên Nhiên vừa về phòng mình cởi hết đồ xuống, sau đó đi tới chỗ tủ quần áo, lấy một cái váy ngủ màu tím trễ cổ mặc lên thân thể, lúc này mới đi vào phòng Diệp Phàm, rồi lại nhìn thấy Diệp Phàm đang đứng ở nơi đó.

"Ngươi làm cái gì vậy? Còn không cởi quần áo đi?"

"Ta muốn dì nhỏ giúp ta cởi quần áo..." Diệp Phàm nghiêm trang nói, nếu như đã vô sỉ, vậy dứt khoát vô sỉ đến cùng, hơn nữa tính cách Diệp Phàm căn bản là vô sỉ đến mức không có điểm cuối, còn rất giỏi được một bước lại muốn tiến thêm một bước, trên thực tế khi ở trong thôn, rất nhiều người trực tiếp gọi hắn là Diệp Vô Sỉ!

(vô sỉ=vô liêm sỉ)

Tư Không Yên Nhiên lập tức một lần nữa trợn trắng mắt lên, bất quá nghĩ đến khi còn bé mỗi lần tiểu tử này tắm rửa cũng đều là mình giúp hắn cởi quần áo, lập tức không còn suy nghĩ nhiều, trực tiếp đi tới trước mặt Diệp Phàm, giúp hắn cởi quần áo ra.

Nhìn thấy Tư Không Yên Nhiên đã đổi sang váy ngủ màu tím, lại không mặc đồ lót đi về phía bản thân, Diệp Phàm rất dứt khoát giơ lên hai tay, hoàn toàn là bộ dáng chờ được hầu hạ.

Tư Không Yên Nhiên cười cười, đi đến trước mặt Diệp Phàm, duỗi ra bàn tay trắng nõn nà giúp hắn cởi cúc áo, vóc dáng Tư Không Yên Nhiên rất cao, khoảng chừng một mét bảy, bất quá Diệp Phàm cao tới một mét tám, vì vậy cao hơn Tư Không Yên Nhiên một cái đầu, nhìn dì nhỏ gần trong gang tấc, ngửi hương thơm trên người nàng, Diệp Phàm cảm giác hồn mình sắp bay lên bầu trời, đặc biệt là lúc này Tư Không Yên Nhiên mặc váy ngủ ngắn cũn cỡn, ngọn núi đồ sộ chống phần ngực lên, có thể nhìn thấy hai hột anh đào hiện ra, mà Tư Không Yên Nhiên đã giúp hắn cởi xuống áo sơmi, bắt đầu ngồi xổm xuống cởi quần dài cho hắn, lúc này, hai bán cầu trắng như tuyết gần như lộ hết, thậm chí có thể nhìn thấy một chút màu hồng phấn của hai hạt đào, huyết dịch trong người Diệp Phàm bắt đầu sôi trào, cái chân thứ ba càng là không bị khống chế dựng đứng lên.

Khi Tư Không Yên Nhiên kéo quần hắn xuống gót chân, thiếu chút nữa đã đụng phải bờ môi Tư Không Yên Nhiên...

Tư Không Yên Nhiên tự nhiên phát hiện dị thường, nhìn lều vải nhô cao sau cái quần lót, khuôn mặt nàng hơi đỏ lên, tức giận trợn mắt nhìn Diệp Phàm một cái.

"Tiểu tử thối, ngươi nghĩ linh tinh cái gì thế?"

"Ta không nghĩ lung tung, ta chỉ là đang nghĩ, dì nhỏ làm sao lại xinh đẹp như vậy a?" Diệp Phàm rất trung thực đáp.

"Hừ, tin ngươi thì bán thóc giống đi mà ăn, tự mình cởi nốt, sau đó tiến vào bồn tắm đi ..." Tư Không Yên Nhiên đứng dậy, khẽ hừ một tiếng, mặt nàng đã có chút đỏ rực, tuy nói trước kia thường xuyên giúp hắn cởi quần áo, nhưng khi đó hắn dù sao cũng còn nhỏ, hôm nay đã là người lớn mười tám mười chín tuổi, có một số địa phương tự nhiên phải biến hóa.

"Không muốn a, dì nhỏ, ta đã nói muốn ngươi giúp ta cởi mà, ngươi đối xử với ta tốt như vậy, nhất định sẽ không cự tuyệt có đúng không?" Diệp Phàm vậy mà lôi kéo rồi lắc lắc cánh tay của Tư Không Yên Nhiên khẩn cầu.

Tư Không Yên Nhiên thở dài một tiếng, nàng thực sự không chịu được chiêu này của Diệp Phàm...

"Hảo hảo hảo, ta giúp ngươi cởi, ta giúp ngươi cởi..." Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, Tư Không Yên Nhiên lại một lần nữa khom nửa người dưới xuống, hai tay sờ vào trong quần Diệp Phàm, sau đó liền kéo xuống.

Sau khi cái quần lót rơi xuống, thứ mà chỉ có một người đàn ông mới có trực tiếp bắn ra, so với nam nhân phương Đông bình thường lớn hơn không ít, mà Tư Không Yên Nhiên cũng có chút sợ ngây người.

Tuy nói bởi vì phải lo cho việc làm ăn của xí nghiệp gia tộc, nên nàng vẫn chưa từng yêu đương, càng không phát sinh quan hệ với bất luận nam nhân gì, nhưng dù sao hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, đối với chuyện nam nữ nàng cũng hiểu rõ ít nhiều, đồ vật này của nam nhân phương Đông bình thường chỉ dài hơn mười cm, nhưng mà của tiểu tử này, tối thiểu cũng phải hai mươi lăm hai mươi sáu cm, cái này thậm chí so với mấy anh da đen phương Tây còn dài hơn, không chỉ dài, hơn nữa dị thường cường tráng, nếu thứ này tiến vào thân thể của mình...

Tim của Tư Không Yên Nhiên vậy mà gia tăng tốc độ đập mấy phần, đôi chân càng là theo bản năng khép chặt lại, một cỗ cảm giác khác thường chưa bao giờ có xuất hiện trong lòng.

Bất quá nàng bỗng nhiên kinh hãi, mình đang nghĩ gì thế? Tiểu tử này là cháu của mình, bình thường mở miệng vui đùa một chút không có vấn đề gì, nhưng mình không thể thật sự có suy nghĩ xấu xa như vậy trong đầu a.

Vội vàng ném ý niệm hoang đường này ra khỏi đầu, nàng liền kéo tay Diệp Phàm đi vào bồn tắm.

"Nhanh chóng nằm xuống, sớm tắm rửa xong xuôi, rồi ta dẫn ngươi đi ăn cơm..."

"Vì sao không ăn ở nhà? Ta muốn ăn đồ dì nhỏ nấu được không?" Diệp Phàm hồn nhiên nói nhưng mặc dù là ai cũng có thể nhìn ra vẻ đắc ý trên mặt hắn, ngẫm lại cũng đúng, cái này chính là biểu tượng của nam nhân, mặc cho ai có được vũ khí hạt nhân cỡ này cũng sẽ dương dương tự đắc, đến cả mỹ phụ như Lâm Mỹ Tâm không phải cũng mê ly giật mình vì nó a.

"Còn không phải là vì giới thiệu cho ngươi mấy mỹ nữ sao, bọn họ sáng nay nghe nói ta có một đứa cháu đẹp trai..." Tư Không Yên Nhiên vừa nói vừa đè Diệp Phàm vào trong bồn tắm...

"Mỹ nữ? Có xinh đẹp bằng dì nhỏ không?" Hai mắt Diệp Phàm trong nháy mắt phát sáng.

"Nói nhảm, dì nhỏ của ngươi đã là hoa tàn ít bướm, sao có thể so sánh với những tiểu cô nương xinh đẹp tràn đầy sức sống kia..."

"Hừ, ai nói dì nhỏ hoa tàn ít bướm, trong tâm trí của ta, dì nhỏ luôn xinh đẹp nhất..."

"Tiểu tử ngươi, miệng lưỡi vẫn trơn tru như vậy..." Cho dù cảm thấy Diệp Phàm đang nịnh nọt bản thân, nhưng trong nội tâm Tư Không Yên Nhiên vẫn như cũ cảm thấy ngọt ngào như được rót mật, có nữ nhân nào không hy vọng được người khác ca ngợi?

"Hắc hắc, đây cũng không phải là ba hoa, đây tuyệt đối là lời tâm huyết của ta..." Diệp Phàm cười hắc hắc.

"Được rồi, đừng nói chuyện, cẩn thận nước bắn vào trong miệng bây giờ..." Tư Không Yên Nhiên ngăn Diệp Phàm tiếp tục nói chuyện, duỗi ra hai tay đặt ở lồng ngực Diệp Phàm...

320

4

3 tuần trước

1 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.