Chương 26
Đa tình rồi chết bởi quần thoa
Chương 26: Đa tình rồi chết bởi quần thoa
Dung Ca Nhi theo sau Vạn Thượng môn chủ, nói:
- Phu nhân có biết vì sao tại hạ vào trong giang hồ không?
- Vì tìm kiếm thất tiêu!
- Vâng, tại hạ phụng mệnh gia mẫu đến đây, nếu không tìm được thất tiêu thì không thể phục mệnh gia mẫu.
- Vậy thì tốt, công tử có thể phiêu bạt giang hồ, không trở về nữa.
- Trừ phi tại hạ chết đi, tại hạ quyết phải tìm lại thất tiêu.
Vạn Thượng môn chủ bỗng ngoảnh lại nhìn Dung Ca Nhi:
- Nếu không trả cho công tử, chả lẽ công tử ra tay cướp?
- Cho dù tại hạ biết rõ là không thể, nhưng cũng phải thử một phen.
Vạn Thượng môn chủ mỉm cười:
- Trừ phi có điều bất ngờ xảy ra, bổn tọa vẫn sẽ trả tiêu vật cho công tử.
- Tại hạ cảm tạ trước!
- Không cần đâu!
Vạn Thượng môn chủ bước nhanh đi, trở về dãy nhà tranh trong sơn cốc.
Dung Ca Nhi trên đường lưu ý quan sát, không thấy có người mai phục, thầm nhủ:
- Vạn Thượng môn chủ này thật thận trọng, không để lại chút dấu vết nào.
Vạn Thượng môn chủ đi đến trước một gian nhà tranh, dừng lại nói:
- Vào nghỉ ngơi đi, trưa mai chúng ta còn phải xông qua một ải nữa.
- Lòng người khó lường, phu nhân cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng mới được.
- Công tử yên tâm, bổn tọa không để cho công tử phải chịu thiệt thòi đâu.
Vạn Thượng môn chủ đẩy mở cửa, nói tiếp:
- Vào nhà đi!
Dung Ca Nhi vào trong nhà, Vạn Thượng môn chủ tiện tay đóng cửa lại. Lúc này trời đã tối, trong nhà tối om. Dung Ca Nhi đi đến bên giường ngồi xuống, bỗng ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, rồi liền hôn mê ngã xuống giường.
Trong mơ màng, chàng cảm thấy ánh nến bừng sáng, bên tai vang lên một tiếng trong trẻo nói:
- Công tử, vạn thượng đặc biệt quan tâm đến công tử, bảo chúng tiểu tỳ giúp công tử gia tăng công lực...
Dung Ca Nhi định giãy giụa ngồi dậy, nhưng cảm thấy buồn ngủ không chịu nổi, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Lúc thức giấc mặt trời đã lên cao ba sào, ánh nắng chói chang. Dung Ca Nhi ngồi dậy đưa mắt nhìn, chỉ thấy Kim Yến toàn thân võ phục xanh ngồi bên một chiếc bàn nơi góc nhà, trên bàn có hai thanh trường kiếm.
Dung Ca Nhi bước xuống giường hỏi:
- Đêm qua là chuyện gì vậy?
Kim Yến mỉm cười:
- Giúp công tử thay lông rửa tủy, bây giờ công tử cảm thấy thế nào?
- Ê ẩm ở giữa các khớp xương!
Dung Ca nhi chợt nhớ cuộc hẹn giữa Vạn Thượng môn chủ với Nhất Thiên quân chủ, liền hỏi:
- Bây giờ là lúc nào rồi?
Kim Yến mỉm cười:
- Cách giờ ngọ hãy còn sớm, công tử cứ yên tâm mà rửa mặt chải chuốt.
Dung Ca Nhi ngạc nhiên:
- Cô nương đã biết rồi sao?
- Vâng, nhìn tiểu tỳ ăn mặc như vậy là biết rồi!
Ngay khi ấy, cánh cửa xịch mở, Ngọc Yến và Thanh Yến sóng vai đi vào, hai người đều võ phục xanh và lưng giắt trường kiếm, trên tay mỗi người đều có một chiếc hộp gỗ.
Ngọc Yến đặt hộp gỗ lên bàn và nói:
- Đây là phần ăn của công tử!
Thanh Yến mỉm cười, mở hộp ra nói:
- Mời công tử dùng bữa!
Dung Ca Nhi cũng không khách sáo ăn ngấu nghiến, chốc lát đã hết hai hộp thức ăn.
Ba nữ tỳ đứng bên thấy chàng đã ăn xong, Thanh Yến liền thu dọn lui đi.
Thanh Yến đi khỏi, Kim Yến mới nói:
- Chí Tôn kiếm của công tử để ở dưới gối nằm, lúc phó ước đừng quên mang theo.
Dung Ca Nhi gật đầu, lấy Chí Tôn kiếm cất giấu vào lòng.
Bên ngoài đã vang lên tiếng của Vạn Thượng môn chủ nói:
- Chuẩn bị xong chưa?
Kim Yến vội đáp:
- Rồi!
Đoạn liền lấy một thanh trường kiếm trên bàn buộc lên lưng, rồi cùng Ngọc Yến và Thanh Yến đi ra ngoài. Dung Ca Nhi thấy trên bàn hãy còn một thanh trường kiếm, hiển nhiên là để lại cho mình, bèn cầm lấy đeo vào bên lưng.
Ra khỏi nhà, thấy Vạn Thượng môn chủ lại thay đổi y phục, toàn thân võ phục đen, khoác áo choàng đen và khăn đen che mặt, nói:
- Phòng xa vẫn hơn, rất có thể xảy ra xung đột, trừ phi đối phương xuất thủ trước, bắt buộc phải ứng phó, chưa có lệnh của bổn tọa, không được tự ý động thủ.
Ba nữ tỳ đồng thanh:
- Tuân lệnh!
- Không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi!
Kim Yến đi trước dẫn đầu, phi thân lên núi. Mấy người khinh công đều trác tuyệt, tuy vách núi cheo leo nhưng có rất nhiều cây thấp và dây leo, trèo lên không mấy khó khăn, lát sau đã lên đến đỉnh núi. Đảo mắt nhìn quanh, trên đỉnh núi hoàn toàn tĩnh lặng, không có một bóng người nào.
Vạn Thượng môn chủ ngước nhìn trời:
- Đã đến giờ ngọ...
Bỗng nghe một tiếng lạnh lùng nói:
- Vạn Thượng môn chủ đó phải không?
Vạn Thượng môn chủ thấp giọng:
- Ngọc Yến, trả lời đi!
Ngọc Yến liền tuân lệnh cao giọng nói:
- Phải, chính là tệ thượng đã đến, cô nương là ai?
Một thiếu nữ mặc võ phục màu lam nhạt từ sau một tảng đá to từ từ đứng lên, Dung Ca Nhi nhìn kỹ, suýt buột miệng kêu lên, thì ra chính là tam công chúa Dương Cửu Muội.
Dương Cửu Muội với đôi mắt trong sáng nhìn Dung Ca Nhi, rồi quay sang Ngọc Yến nói:
- Thật không ngờ hôm nay lại gặp ba vị cô nương!
Ngọc Yến cười khảy:
- Hôm ấy cô nương có thể đột phá trùng vây, đủ chứng tỏ võ công cao cường.
Giọng điệu tuy có vẻ khen ngợi, nhưng cũng có vẻ mỉa mai.
Dương Cửu Muội tự tin:
- Nếu một chọi một, tiểu muội tin chắc có thể cùng các vị quyết một phen sống chết.
- Tệ thượng có hẹn với Nhất Thiên quân chủ, đến đây có việc hệ trọng khác, hôm khác sẽ hầu tiếp cô nương.
- Các vị đến đây định thẩm vấn một phạm nhân phải không?
- Phải, người ấy hiện ở đâu?
- Phiền các vị chờ chốc lát, phạm nhân ấy sắp được giải đến rồi!
Ngọc Yến trầm giọng:
- Đã hẹn giờ ngọ, quý quân chủ sao không giữ đúng lời?
Dương Cửu Muội lạnh lùng:
- Hiện chưa qua giờ ngọ, vội gì kia chứ?
Ngọc Yến vừa định trả đũa, nhưng Vạn Thượng môn chủ đã xua tay ngăn lại. Thế là hai bên đều im lặng, Dung Ca Nhi thầm quan sát Dương Cửu Muội, thấy nàng ta rất là điềm tĩnh, không hề nhìn mình nữa, hiển nhiên là nàng ta chưa nhận ra mình.
Lát sau, bỗng nghe tiếng bước chân vang lên, ngẩng lên nhìn, chỉ thấy bạch y sứ giả đi thẳng về phía Vạn Thượng môn chủ, theo sau cách chừng hai trượng là hai đại hán áo đen áp giải một người trung niên áo xám bị gông cùm.
Bạch y sứ giả đi đến trước mặt Vạn Thượng môn chủ, khom mình thi lễ nói:
- Tại hạ phụng mệnh tệ quân chủ áp giải một phạm nhân đến đây giao cho đại giá.
Vạn Thượng môn chủ nhẹ gật đầu:
- Quý quân chủ thật giữ chữ tín!
- Nhưng tệ quân chủ có căn dặn, phạm nhân này chỉ có thể thẩm vấn, không được dẫn đi.
- Các vị cũng ở bên nghe sao?
- Chúng tại hạ lánh đi hết!
Vạn Thượng môn chủ khoát tay:
- Để phạm nhân lại đây, các vị lui đi!
- Vâng!
Bạch y sứ giả khoát tay:
- Lui xuống núi!
Rồi liền dẫn trước lui đi, hai đại hán áo đen theo sau, chỉ Dương Cửu Muội vẫn đứng yên.
Vạn Thượng môn chủ thấy vậy bèn nói:
- Sao cô nương không đi?
Dương Cửu Muội từ từ quay người, chậm bước bỏ đi, nàng ta đi rất chậm, sau hơn một tuần trà mới khuất dạng.
Lúc này, Vạn Thượng môn chủ mới thấp giọng nói:
- Ngọc Yến, thay bổn tọa thẩm vấn!
- Tuân mệnh!
Ngọc Yến đưa mắt nhìn người áo xám, lạnh lùng nói:
- Các hạ danh tánh là gì?
Người áo xám ngẩng lên nhìn Ngọc Yến:
- Trương Đại Xương ở Tế Nam!
Ngọc Yến chưa từng nghe danh tánh này, bèn hỏi tiếp:
- Hiện tại Nhất Thiên quân chủ với thuộc hạ đều đã rời khỏi đây, nếu không muốn chịu khổ, các hạ hãy thành thật trả lời những câu hỏi của bổn cô nương.
Trương Đại Xương chậm rãi:
- Tại hạ đã bị giam quá lâu, không biết gì về chuyện giang hồ gần đây, chẳng hay cô nương muốn hỏi điều gì?
Vạn Thượng môn chủ bỗng xen lời:
- Về chuyện bị hại của Đặng Ngọc Long.
- Tôn giá là ai?
Ngọc Yến đáp thay:
- Vạn Thượng môn chủ!
Trương Đại Xương lạnh lùng:
- Tại hạ biết, ý tại hạ là muốn hỏi các vị quan hệ thế nào với Đặng Ngọc Long.
- Đặng Ngọc Long là trượng phu của bổn tọa!
- Bạch Phụng Kỳ trong võ lâm khi xưa có phải là phu nhân không?
Vạn Thượng môn chủ nhẹ thở dài:
- Các hạ biết rất nhiều chuyện!
- Phu nhân tuy xuất hiện trên giang hồ không lâu, nhưng vang danh một thời, những người tuổi tác như tại hạ, ai mà không nhớ đại danh của phu nhân.
- Chuyện đã qua lâu rồi, đừng nhắc đến nữa... Hiện trước tiên bổn tọa muốn biết ai đã hại chết Đặng Ngọc Long?
- Giang phu nhân của Kim Phụng môn!
Vạn Thượng môn chủ nghiêm giọng:
- Chuyện này liên quan trọng đại, các hạ có biết nếu nói sai một câu, hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào không?
- Dĩ nhiên tại hạ biết!
- Giang phu nhân vì sao lại hại chết Đặng Ngọc Long?
- Báo thù cho trượng phu!
- Đồng đạo võ lâm đều biết nam chủ nhân của Kim Phụng môn đã chết trong một lần đại phục kích, không hề liên quan đến Đặng đại hiệp, sao Giang phu nhân lại nhắm vào Đặng đại hiệp mà báo thù?
- Đó thì tại hạ không rõ, nhưng tại hạ đã tận mắt chứng kiến Đặng đại hiệp sau khi thọ trọng thương đã đối thoại với Giang phu nhân, dĩ nhiên không thể sai lầm.
Vạn Thượng môn chủ ánh mắt sắc lạnh xuyên qua khăn che mặt nhìn Dung Ca Nhi, nói tiếp:
- Nói tiếp đi, như thế nào mà các hạ gặp Đặng đại hiệp? Bổn tọa không tin đó là ngẫu nhiên.
- Tại hạ đã tình cờ gặp Đặng đại hiệp với áo trắng tuấn mã phóng đi về phía hoang dã, lúc ấy mặt trời đã ngả sang tây, ráng chiều đỏ rực...
- Các hạ đã đuổi theo?
Trương Đại Xương khẽ hắng giọng:
- Đặng đại hiệp là đại tình nhân nổi tiếng trong võ lâm, thấy Đặng đại hiệp phóng ngựa về phía hoang dã hẳn là có điều hệ trọng, bèn động lòng hiếu kỳ, lẳng lặng đuổi theo. Đặng đại hiệp tai mắt linh mẫn, tại hạ không dám đến quá gần, đành đuổi theo từ xa. Lúc bấy giờ trời đã sẩm tối, tầm nhìn không rõ, tại hạ đang lo không đuổi kịp Đặng đại hiệp, bỗng thấy ngựa trắng của Đặng đại hiệp buộc trên thân một cây to trước một ngôi chùa cổ. Ngôi chùa ấy hoang phế từ lâu, không còn tăng lữ, Đặng đại hiếp đến đó hẳn chẳng phải vô cớ. Ngay khi tại hạ đang băn khoăn, chợt thấy một chiếc kiệu lướt nhanh đến, chiếc kiệu ấy nhỏ bé, nhìn là biết thuộc về nữ nhân.
Vạn Thượng môn chủ sốt ruột:
- Người trong kiệu là ai? Người ấy có liên quan trọng đại đến cái chết của tiên phu, các hạ phải nói thật, có quen biết hay không? Đừng đổ tội cho người khác.
Trương Đại Xương ngẫm nghĩ một hồi mới đáp:
- Tại hạ không biết người ấy!
Ngọc Yến bỗng hai tay vung ra, chộp vào vai trái Trương Đại Xương, “rắc” một tiếng, bẻ trật khớp vai trái Trương Đại Xương.
Trương Đại Xương “hự” một tiếng đau đớn, trán đẫm mồ hôi.
Ngọc Yến lạnh lùng nói:
- Mùi vị sai khớp thế nào? Nếu vẫn chưa chịu nói thật, sẽ còn nếm mùi đau khổ hơn nữa.
Trương Đại Xương thở dài hai tiếng mới nói:
- Tại hạ nói!
Vạn Thượng môn chủ nói:
- Hãy nối lại khớp xương cho y!
Trương Đại Xương bỗng hỏi:
- Phu nhân có biết nữ hiệp Hồng Phiến Tử không?
Vạn Thượng môn chủ ngạc nhiên:
- Y thị sớm đã lập gia đình, chả lẽ cũng thầm lén yêu đương với tiên phu sao?
- Đó thì tại hạ không dám nói bừa, người từ trong kiệu bước ra chính là nữ hiệp Hồng Phiến Tử.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó hai người đã vào trong chùa... Tại hạ nhất thời động lòng hiếu kỳ, liền đi theo sau hai người.
Vạn Thượng môn chủ trầm ngâm chốc lát mới nói:
- Các hạ nói tiếp đi!
- Tại hạ rất cẩn thận, vào đến đại điện vẫn chưa thấy bóng dáng hai người, vừa định lui ra, sang hai gian phòng bên tìm kiếm, chợt thấy một bóng người nhanh như tia chớp lao vào đại điện. Lúc ấy tại hạ đang đứng trước bàn cúng, vội chui xuống gầm bàn ẩn nấp.
Vạn Thượng môn chủ bỗng hỏi:
- Người ấy là ai?
- Trong điện tối om, người ấy lại mặc y phục đen và khăn đen che mặt, không sao nhìn thấy rõ, về sau người ấy cởi bỏ khăn che mặt mới nhận ra là Giang phu nhân.
- À, các hạ kể rõ đi!
- Giang phu nhân sau khi vào trong đại điện liền rải độc xung quanh, tại hạ chỉ nhận thấy là lạ, chừng tàn nửa nén nhang sau, Giang phu nhân đã chuẩn bị xong, nhưng vẫn chưa thấy Đặng đại hiệp xuất hiện, đành cố ý bật hỏa tập đốt một nén nhang cắm vào lư hương, quả nhiên lập tức có công hiệu, lát sau Đặng đại hiệp đã vội vã có mặt...
- Hồng Phiến Tử đâu? Không đi cùng tiên phu sao?
- Không, chỉ mỗi mình Đặng đại hiệp đi vào đại điện, cho đến khi Đặng đại hiệp thọ thương xông ra khỏi đại điện, Hồng Phiền Tử cũng không xuất hiện, có lẽ đã rời khỏi rồi.
Vạn Thượng môn chủ giọng não nề:
- Nếu y thị có mặt, tiên phu rất có thể không chết.
Trương Đại Xương khẽ hắng giọng:
- Nếu Đặng đại hiệp cảnh giác đề phòng hẳn không đến đỗi bị trúng độc, nhưng Đặng đại hiệp cậy mình võ công cao cường nên thiếu cảnh giác mới bị trúng độc do Giang phu nhân bố trí. Nhưng Đặng đại hiệp sau khi trúng độc như đã cảnh giác, liền cất tiếng quát hỏi. Giang phu nhân đáp lời, thắp cháy nến, cởi khăn che mặt ra, lúc bấy giờ tại hạ mới nhìn thấy rõ diện mạo của Giang phu nhân.
- Không nhận lầm chứ?
- Không thể lầm, tại hạ quen biết Giang phu nhân. Hơn nữa, trong cuộc đối thoại giữa hai người cũng đã nói rõ thân phận của đôi bên.
- Các hạ còn nhớ hai người đã nói những gì không?
- Tại hạ nhớ rất rõ, Giang phu nhân đã hỏi Đặng đại hiệp có phải đã giết phu quân của bà không, Đặng đại hiệp thừa nhận, tại hạ thấy Đặng đại hiệp biết rõ mình bị trúng độc mà vẫn hào khí ngút mây, lòng hết sức kính phục...
Vạn Thượng môn chủ tiếp lời:
- Tiên phu là đấng anh hùng hào kiệt, khí độ hiên ngang, đương nhiên dám làm dám nhận.
- Giang phu nhân như muốn giải tội cho Đặng đại hiệp, đã hỏi Đặng đại hiệp là có biết Nhất Thiên quân chủ chính là nam chủ nhân của Kim Phụng môn hay không. Ôi! Nhìn thần thái của Giang phu nhân, giá mà Đặng đại hiệp chối là không biết, rất có thể là sóng yên gió lặng. Nhưng Đặng đại hiệp lại thành thật nói là chính vì biết nên mới hạ sát...
Dung Ca Nhi thầm nhủ:
- Trang hảo hán dám làm dám chịu, bậc đại trượng phu là phải như vậy...
Trương Đại Xương nói tiếp:
- Giang phu nhân cực chẳng đã, đành rút kiếm xuất thủ, hai người đã giao chiến ngay trong đại điện. Đó là một trận ác chiến hiếm có trong võ lâm, chỉ thấy ánh kiếm rợp trời, khí lạnh tràn lan, không sao phân biệt được ai là ai, trên giang hồ đồn đại Giang phu nhân võ công cao cường, hôm ấy chứng kiến quả nhiên không sai...
Vạn Thượng môn chủ tiếp lời:
- Cho dù Giang phu nhân võ công cao cường cũng khó mà đương cự với tiên phu.
- Hai người giao chiến hơn bốn mươi hiệp, Giang phu nhân đã bị vây hãm trong bóng kiếm của Đặng đại hiệp, tại hạ nhận thấy nếu thêm hai mươi hiệp nữa, Giang phu nhân hẳn thọ thương dưới tay Đặng đại hiệp. Nào ngờ ngay khi ấy kỳ độc trên người Đặng đại hiệp đã bộc phát, kiếm thế đột nhiên chậm lại. Giang phu nhân vừa phản công vừa nói: Bổn nhân đã bố trí kỳ độc trong đại điện, hiện các hạ đã trúng độc rất nặng, không còn khả năng chiến đấu nữa, hãy xuôi tay chịu trói thì hơn. Đặng đại hiệp bỗng quát to, vung kiếm hộ thân phóng ra khỏi đại điện.
- Giang phu nhân có đuổi theo không?
- Giang phu nhân đuổi theo ra ngoài, chỉ nghe ba tiếng binh khí chạm nhau, Giang phu nhân lui trở vào...
- Đó là tuyệt chiêu Não Hậu Tam Kiếm của tiên phu!
- Giang phu nhân như thọ thương rất nặng, máu nhuộm đỏ cả cánh tay áo trái...
- Sau đó thế nào?
- Giang phu nhân sau khi băng bó thương thế đã rời khỏi.
- Các hạ nói thật cả chứ?
- Thật hoàn toàn!
Vạn Thượng môn chủ vừa định hỏi tiếp, bỗng thấy hai bóng người lao đến như sao xẹt. Dung Ca Nhi đưa mắt nhìn, chính là Dương Cửu Muội với bạch y sứ giả.
Dương Cửu Muội nhìn Vạn Thượng môn chủ hỏi:
- Tôn giá hỏi xong chưa?
Vạn Thượng môn chủ gật đầu:
- Xong rồi!
- Vậy thì bọn này đưa y đi, quân phụ bảo người này rất quan trọng, không được để bị tổn thương...
Ngọc Yến cười khảy ngắt lời:
- Y không hề bị tổn thương!
Dương Cửu Muội nhìn Trương Đại Xương, quay sang bạch y sứ giả thấp giọng nói:
- Phiền sứ giả đưa y đi!
Bạch y sứ giả liền bồng Trương Đại Xương lên, quay người bỏ đi.
Dương Cửu Muội vận khí cản đường, như đề phòng Vạn Thượng môn chủ ra tay cướp người. Đôi bên đứng đối diện nhau, không ai nói gì nữa, trên đỉnh núi hoàn toàn tĩnh lặng.
Dung Ca Nhi cảm thấy trong bầu không khí tĩnh lặng như ẩn chứa một vẻ căng thẳng tột cùng, Dương Cửu Muội hồi lâu không chịu rời đi, thật là khả nghi.
Chừng một tuần trà sau, Vạn Thượng môn chủ bỗng cất tiếng nói:
- Nhất Thiên quân chủ còn dặn dò cô nương gì nữa không?
- Quân phụ căn dặn, xin vạn thượng nể mặt một phen.
- Việc gì?
- Vạn thượng hãy để lại vị Đặng đại hiệp giả mạo này!
Dung Ca Nhi ngạc nhiên, giữ mình lại làm gì thế nhỉ?
Vạn Thượng môn chủ cười khảy:
- Bổn tọa không nhận lời thì sao?
Dương Cửu Muội nhẹ thở dài:
- Tốt hơn là vạn thượng nhận lời, đôi bên không tổn thương hòa khí.
Vạn Thượng môn chủ cười nhạt:
- Nói với Nhất Thiên quân chủ là hãy đích thân đến đây nói với bổn tọa...
- Quân chủ đã rời khỏi đây, bây giờ có lẽ đã ở xa trăm dặm rồi!
Vạn Thượng môn chủ tức giận:
- Tiện nhân cả gan...
Dương Cửu Muội sửng sốt:
- Tôn giá mắng ai vậy?
Vạn Thượng môn chủ thầm nhủ:
- Nha đầu này hẳn không biết chuyện Bạch Nương Tử hóa thân Nhất Thiên quân chủ, nói ra ả cũng chẳng tin, không cần phí lời vô ích.
Nghĩ vậy bèn nói:
- Nhất Thiên quân chủ đã mai phục xung quanh ngọn núi này phải không?
Dương Cửu Muội cười khảy:
- Quân chủ không có ý định làm tổn hại tôn giá, nhưng chẳng thể không chuẩn bị, nếu muốn bình an rời khỏi đây, các vị đành phải để lại vị Đặng đại hiệp giả mạo này.
- Cho dù Nhất Thiên quân chủ đích thân đến đây cũng không uy hiếp được bổn tọa, cô nương đã từng bại dưới tay bổn tọa, chớ mà lên giọng hống hách, nếu các vị phát động mai phục, bổn tọa cũng muốn thử xem thủ hạ của Nhất Thiên quân chủ có những nhân vật gì xuất sắc.
- Được, môn chủ đã nhất quyết thử thách bằng võ công, tại hạ cung kính không bằng vâng lời.
Đoạn Dương Cửu Muội từ trong lòng lấy ra một cây sáo trúc, liên tiếp thổi ba tiếng, ngay lập tức trên đỉnh núi bóng người thấp thoáng, lát sau đã xuất hiện vô số người, bao vây nhóm người của Vạn Thượng môn chủ vào giữa.
Dung Ca Nhi đảo mắt nhìn, thấy đối phương ít ra có đến trăm người, kinh hãi thầm nhủ:
- Trên đỉnh núi này không có điểm phòng thủ vững chắc, nếu đối phương chia ra bốn phương tám hướng tấn công thì thật khó đối phó.
Chỉ nghe Kim Yến thấp giọng quát:
- Hãy vào vị trí!
Ngọc Yến và Thanh Yến lập tức di chuyển, chia nhau đứng trước mặt Vạn Thượng môn chủ.
Dung Ca Nhi tuy không hiểu kiếm trận kháng địch của họ, nhưng thấy phía chính nam còn một chỗ trống, bèn tiến đến lắp vào.
Kim Yến khẽ nói:
- Công tử kiếm pháp trác tuyệt, tiểu tỳ với kiếm thế hướng dẫn, hẳn công tử xuất thủ dễ dàng.
Dung Ca nhi gật đầu:
- Cứ thử xem, tại hạ sẽ cố gắng!
Vạn Thượng môn chủ lạnh lùng nói:
- Nếu phen này động thủ mà cô nương vẫn thảm bại, chắc chắn Nhất Thiên quân chủ không buông tha cho cô nương.
Dương Cửu Muội tự tin:
- Hằng trăm cao thủ bao vây giáp công và thảy đều không sợ chết, cho dù các vị võ công cao cường cũng khó thể đột phá, ít ra cũng thương vong thảm trọng.
Vạn Thượng môn chủ thoáng lượng định thế địch, thầm nhủ:
- Những người này hầu hết bị dược vật khống chế, không thể tự chủ, liều mạng với họ thật là thiệt thòi.
Nghĩ vậy bèn thấp giọng nói:
- Chúng ta không nên ngạnh tiếp, hãy từ chính diện đột phá vòng vây.
Dương Cửu Muội cười khảy:
- Hãy còn một điều báo với môn chủ!
- Điều gì?
- Trong hằng trăm cao thủ này ngoại trừ nhiều loại võ công và ám khí, còn có nhiều người sử dụng độc vật, các vị có thể chống lại binh khí và ám khí, nhưng khó chống nổi kỳ độc vô hình.
Vạn Thượng môn chủ tức giận:
- Nếu động thủ, cô nương sẽ là người chết trước tiên!
- E rằng chưa chắc!
Dung Ca Nhi bỗng cất tiếng:
- Vạn thượng không cần mạo hiểm vì tại hạ, hãy để tại hạ ở lại đây thì hơn.
Vạn Thượng môn chủ trầm giọng:
- Công tử đã cùng đi với bổn tọa đến đây thì phải về cùng bổn tọa, đâu thể ở lại.
- Vậy là môn chủ nhất quyết động thủ rồi!
Dương Cửu Muội dứt lời, giơ tay lên đỉnh đầu quơ một vòng, những người bao vây liền cùng tiến tới, vòng vây dần thu hẹp.
Dung Ca Nhi chú mắt nhìn, thấy đối phương tuy đều thần thái đờ đẫn, nhưng hành động rất trật tự, mỗi người đều có một vị trí nhất định, chứng tỏ họ rất quen với một thế trận giáp công đại quy mô.
Vạn Thượng môn chủ lạnh lùng:
- Hôm nay động thủ không cần lo ngại đến chuyện thương vong, cứ sử dụng độc thủ.
Dung Ca Nhi thầm nhủ:
- Ba nữ tỳ tuy đều kiếm pháp tinh tuyệt, Vạn Thượng môn chủ càng võ công cao thâm khôn lường, nhưng nếu động thủ cũng khó thắng nổi hằng trăm cao thủ giáp công, tốt hơn là có thể ngăn cản cuộc chiến này xảy ra, cách duy nhất lúc này là nói rõ thân phận của mình với Dương Cửu Muội.
Đoạn liền vận dụng phương pháp truyền âm nói:
- Dương cô nương, tại hạ là Dung Ca Nhi, dừng tay mau!
Dương Cửu Muội ngớ người, bỗng vỗ tay ba tiếng, những người bao vây lập tức dừng lại.
Lúc này, ba nữ tỳ đang định tiên hạ thủ vi cường, nhưng thấy đối phương đột nhiên dừng lại, bèn cũng tạm đình thủ, chờ lệnh Vạn Thượng môn chủ.
Dung Ca Nhi thấy Dương Cửu Muội đã ra hiệu ngưng tiến công, bèn truyền âm nói tiếp:
- Vạn Thượng môn chủ võ công cao siêu, nhiều người hơn nữa cũng chẳng thể vây hãm, tối đa cũng chỉ có thể đả thương ba nữ tỳ mà thôi.
Dung Ca Nhi biết Dương Cửu Muội không tiện trả lời, bèn nói tiếp:
- Cô nương xin hãy nể mặt tại hạ, chừa ra một con đường, canh một đêm nay tại hạ sẽ chờ tại nhà tranh dưới núi, có điều cần tỏ bày với cô nương.
Dương Cửu Muội đưa mắt nhìn Dung Ca Nhi, tay trái giơ cao vẫy liên hồi, liền thấy đám người phía chính diện tách sang hai bên, chừa ra một lối đi rộng hơn trượng.
Dung Ca Nhi khẽ nói:
- Phu nhân, đã không muốn xung đột với họ, chúng ta hãy lui đi thì hơn.
Vạn Thượng môn chủ nhẹ gật đầu:
- Đi theo bổn tọa!
Đoạn liền dẫn trước bước đi. Kim Yến, Ngọc Yến và Thanh Yến nối tiếp theo sau, Dung Ca Nhi đi sau cùng, băng qua vòng vây xuống núi.
Bỗng nghe Dương Cửu Muội nói:
- Dung công tử đó à?
Đồng thời nhanh bước đi đến. Dung Ca Nhi vừa định cất bước xuống núi, nghe gọi đành đứng lại nói:
- Chính tại hạ!
Dương Cửu Muội nhanh chóng đi đến trước mặt Dung Ca Nhi, khẽ nói:
- Thuật dị dung của công tử thật cao minh, đến mức không sao nhận ra được!
- Tại hạ đâu có bản lĩnh ấy, đó là nhờ người của Vạn Thượng môn giúp cho.
- Công tử quá là thần thông, lại có thể trà trộn vào Vạn Thương môn...
- Chuyện rất dông dài, đêm nay gặp lại, tại hạ sẽ cho cô nương biết một điều bí mật trọng đại.
Dương Cửu Muội ngẫm nghĩ chốc lát:
- Nếu tiện thiếp lỗi hẹn, công tử cũng đừng chờ.
- Nếu có thể, xin cô nương đến đúng hẹn!
Dương Cửu Muội cười não nề:
- Vâng, tiện thiếp sẽ cố gắng hết sức, họ đã đi xa rồi, công tử hãy đi mau!
Dung Ca Nhi thi triển khinh công phóng đi xuống núi, thấy Kim Yến chỏi kiếm đứng chờ dưới một cây tùng nhỏ.
Kim Yến thấp giọng nói:
- Vạn thượng cùng Ngọc Yến và Thanh Yến đi trước, bảo tiểu tỳ ở đây chờ, ngoài năm dặm có người dắt ngựa chờ chúng ta, hãy đi mau.
Dung Ca Nhi nghĩ đến lời hẹn với Dương Cửu Muội, ngơ ngẩn nói:
- Chúng ta đi đâu vậy?
- Hành tung của vạn thượng trước nay luôn bí mật, hiện còn chưa biết, nhưng rất vội vã, ngay cả công tử cũng không chờ, như là đến một nơi hết sức quan trọng.
Dung Ca Nhi nhẹ thở dài:
- Thế này vậy! Cô nương hãy đi trước, tại hạ ở lại đây một đêm.
- Vì sao vậy?
- Vì tại hạ đã hẹn với Dương Cửu Muội gặp nhau vào canh một đêm nay!
- Vạn thượng bảo tiểu tỳ đưa công tử rời khỏi đây, nếu công tử có tổn thương gì, tiểu tỳ cũng không dám trở về gặp vạn thượng.
- Dương Cửu Muội đã chừa đường cho chúng ta an toàn xuống núi, đó là hết sức mạo hiểm, tại hạ đã có hẹn với nàng ấy, đâu thể không giữ lời, bỏ đi như vậy.
Kim Yến nhẹ thở dài:
- Vậy thì tiểu tỳ cũng đành ở lại cùng công tử!
- Tùy cô nương!
Kim Yến đưa mắt nhìn quanh:
- Không nên ở đây lâu, chúng ta hãy tìm một nơi ăn uống rồi nghỉ ngơi, sau đó hẵng phó hẹn.
Đoạn quay người dẫn trước bước đi. Hai người không dám trở về nhà tranh, tìm một nơi sơn cốc ngồi xuống. Kim Yến lấy lương khô ra, chia cho Dung Ca Nhi, cử chỉ rất dịu dàng.
Ăn xong, Kim Yến đứng lên nói:
- Công tử hãy tĩnh tọa một lát, tiểu tỳ canh phòng cho công tử.
Trời dần tối, Kim Yến cũng rón rén quay lại. Dung Ca Nhi tuy điều tức đã tỉnh, nhưng giả vờ còn đang điều tức, hé mở mắt nhìn, thấy Kim Yến đứng dựa vào một tảng đá to cách ngoài một trượng, đang thơ thẩn nhìn trời.
Sắp đến canh một, Kim Yến mới chậm bước đi đến, khẽ nói:
- Dung công tử, sắp đến canh một rồi, công tử đi rửa mặt là vừa.
Dung Ca Nhi đứng lên, đi đến một giòng suối nhỏ cách chừng trăm bước, rửa mặt xong, liền cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Kim Yến lấy ra một chiếc khăn lụa, đưa cho Dung Ca Nhi và nói:
- Công tử có cần tiểu tỳ đi theo không?
Dung Ca Nhi ngẫm nghĩ một hồi:
- Rất có thể xảy ra nguy hiểm, cô nương không nên đi.
- Công tử muốn tiểu tỳ chờ ở đâu?
Dung Ca Nhi nhìn quanh:
- Chờ bên giòng suối này được rồi!
Kim Yến gật đầu:
- Tiểu tỳ chờ đến lúc nào?
- Canh ba! Nếu sau canh ba mà tại hạ chưa quay về, cô nương hãy tự rời khỏi đây.
- Sau canh ba tiểu tỳ sẽ đến nhà tranh kia tìm công tử.
- Sau canh ba mà tại hạ chưa quay về, hẳn đã gặp hung hiểm, cô nương hà tất đến đó mạo hiểm?
- Không thể cùng công tử trở về gặp vạn thượng, tiểu tỳ cũng dữ nhiều lành ít.
Dung Ca Nhi ngẩn người:
- Nghiêm trọng đến vậy ư?
- Vạn thương luôn rất nghiêm khắc, nếu công tử thương hại tiểu tỳ, xin hãy hết sức thận trọng giữ mình.
- Được rồi, tại hạ sẽ hết sức cố gắng!
Đoạn liền sải bước bỏ đi. Lúc này mây trời che khuất vầng trăng, màn đêm u ám.
Dung Ca Nhi vừa bước vào nhà tranh đã nghe tiếng của Dương Cửu Muội vang lên:
- Dung công tử lâu nay vẫn khỏe, tiện thiếp đã đợi từ lâu.
Dung Ca Nhi ôm quyền thi lễ:
- Đêm nay được cô nương nể mặt, tại hạ xin cảm tạ!
- Tiện thiếp chỉ có thời gian nửa giờ, công tử có điều gì quan trọng hãy nói trước đi.
- Cô nương có biết thân phận thật sự của Nhất Thiên quân chủ không?
- Nhất Thiên quân chủ là một kỳ nhân chẳng những võ công mà thuật dùng độc đều đã đạt đến cảnh giới “đăng phong tạo cực”.
- Ý tại hạ là mặt thật kia!
- Áo xanh râu bạc mà chúng ta gặp hằng ngày chính là mặt thật của quân chủ!
- Thôi được, tại hạ cho cô nương biết, nhưng biết rồi cô nương tạm thời không được tùy tiện nói ra, kẻo bị Nhất Thiên quân chủ hay biết, chắc chắn không buông tha cho cô nương.
Dương Cửu Muội ngơ ngác:
- Chả lẽ Nhất Thiên quân chủ còn có thân phận khác?
- Không sai, chẳng những có thân phận khác, mà còn là một nữ nhân.
Dương Cửu Muội chau mày:
- Thật ư?
- Lão nhân áo xanh râu bạc chỉ là hóa thân, thân phận thật sự chính là Bạch Nương Tử nổi tiếng trên giang hồ.
Dương Cửu Muội sửng sốt, hai mắt xoe tròn, ngây ra một hồi mới nói:
- Công tử, quân phụ đối với mọi người tuy hà khắc một chút, nhưng mọi người đều hết sức trung thành, công tử không được sỉ nhục lão nhân gia ấy.
Dung Ca Nhi nghe vậy, biết là lòng sùng kính mù quáng đối với Nhất Thiên quân chủ đã ăn sâu vào tâm não Dương Cửu Muội, có nói thật nàng cũng chẳng tin, bèn nói:
- Nhất Thiên quân chủ thật sự cũng là một nhân vật rất có danh vọng trong giới võ lâm, chỉ vì một quyển độc kinh mà sinh ra ảo tưởng, mưu đồ xưng bá võ lâm, nhưng ông ấy đã chết trên Tiêu sơn, Bạch Nương Tử đã ngẫu nhiên gặp ông ấy và được truyền y bát, kế thừa sự nghiệp của Nhất Thiên quân chủ.
Dương Cửu Muội vẫn chưa tin, lắc đầu nói:
- Tiện thiếp tạm tin lời công tử... Công tử còn điều gì nữa không?
- Hết rồi!
- Vậy thì tiện thiếp cũng có hai điều muốn nói với công tử.
- Cô nương nói đi!
- Theo tin tiện thiếp được biết, tệ quân phụ đã chọn được một nơi địa hình hiểm yếu, chuẩn bị xây một tướng đài, tổ chức một đại hội “Cầu Mệnh”.
- Nghe cái tên “Cầu Mệnh” cũng biết hẳn là hết sức kỳ lạ.
- Phàm là người tham dự đều là vì cầu mệnh!
- Chỉ nghe tên đã ngập đầy sát cơ rồi!
Dương Cửu Muội ngước mắt nhìn trời:
- Công tử đã mạo hiểm tính mạng đến thiền viện ấy thăm tiện thiếp, tình nghĩa ấy tiện thiếp sẽ vĩnh viễn khắc ghi trong lòng, hôm nay để cho công tử và Vạn Thượng môn chủ bình an rời đi cũng kể như là báo đáp...
Dương Cửu Muội ngẫm nghĩ một hồi, buồn bã nói tiếp:
- Tốt hơn hết là từ nay công tử đừng giả diện mạo của Đặng đại hiệp nữa, xin hãy nhớ kỹ lời khuyên của tiện thiếp.
Dứt lời, liền tức tung mình, loáng cái đã mất dạng.
Dung Ca Nhi ra khỏi nhà, phóng đi một mạch đến giòng suối.
Quả nhiên Kim Yến vẫn còn chờ bên giòng suối, vừa thấy Dung Ca Nhi liền cười nói:
- Dung công tử đã về!
Dung Ca Nhi ngước nhìn trời:
- Hãy chưa đến canh hai!
Kim Yến dịu dàng:
- Chúng ta đi được chưa?
Dung Ca Nhi gật đầu:
- Tại hạ cũng muốn sớm gặp vạn thượng để thỉnh giáo một điều.
- Tiểu tỳ xin dẫn đường!
Đi được chừng bảy tám dặm, đến trước hai nông trang, thấy hai con tuấn mã đầy đủ yên cương được cột dưới một cây to.
Kim Yến tung mình lên ngựa nói:
- Công tử hãy lên ngựa, chúng ta đi thôi!
Hai con tuấn mã phóng đi như gió cuốn, đến khi mồ hôi nhễ nhại, Kim Yến mới ghìm dây cương cho ngựa chạy chậm hơn.
Dung Ca Nhi nói:
- Ngựa đã mệt lắm rồi, cho chúng nghỉ chốc lát đi!
- Không cần đâu, sắp đến rồi!
Kim Yến giật dây cương, cho ngựa rẽ vào một thôn trang.
Lát sau, đi đến trước một ngôi nhà cao to, Kim Yên đưa tay lay vòng cửa, cửa gỗ xịch mở, hai đại hán áo đen tay cầm trường kiếm sóng vai đứng cản trước cửa.
Kim Yến thấp giọng nói:
- Vạn thượng đi rồi sao?
Hai đại hán như rất kính nể Kim Yến, cùng khom mình lễ phép đáp:
- Vạn thượng đã rời khỏi lúc canh một!
Vừa nói vừa đưa tay đón lấy dây cương trong tay Kim Yến và Dung Ca Nhi.
Ngay khi ấy, Ngọc Yến từ trong đi ra nói:
- Vạn thượng ở đây chờ rất lâu, mãi đến canh một vẫn chưa thấy hai vị trở về, không chờ được nữa, đành phải đi trước.
20
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
