Chương 25
Hai nàng cùng kể chuyện tình xưa
Chương 25: Hai nàng cùng kể chuyện tình khi xưa
Dung Ca Nhi nhìn theo bóng lưng Vạn Thượng môn chủ cho đến khi khuất dạng, mới nhẹ buông tiếng thở dài, quay trở vào nhà.
Kim Yến mỉm cười nói:
- Phu nhân lo cho Dung công tử ngủ không yên giấc nên bảo tiểu tỳ mang đến một chén canh tuyết liên giúp công tử giải rượu.
Đoạn hai tay cung kính đưa chén canh tuyết liên đến trước mặt Dung Ca Nhi.
Dung Ca Nhi tuy không nhìn thấy trong chén là gì, nhưng ngửi thấy mùi thơm ngọt nực nồng, bèn đón lấy chén đưa lên miệng uống cạn một hơi.
Kim Yến nói tiếp:
- Phu nhân dặn tiểu tỳ là khi công tử uống canh xong, hãy sớm ngơi nghỉ.
Dung Ca Nhi vừa định trả lời, bỗng cảm thấy hai chân đứng không vững, người chúi tới trước.
Kim Yến đã chuẩn bị sẵn, liền đỡ lấy Dung Ca Nhi và nói:
- Để tiểu tỳ dìu công tử lên giường!
Dung Ca Nhi đầu óc tỉnh táo, nhưng tay chân không thể cử động, lưỡi không thể nhúc nhích, đành để mặc cho Kim Yến muốn làm gì thì làm.
Kim Yến dìu Dung Ca Nhi lên giường, giúp chàng cởi giày và áo ngoài, đắp chăn rồi mới thổi tắt nến lui đi.
Dung Ca Nhi nằm trên giường thầm nhủ:
- Trong chén chẳng rõ là dược vật gì mà mạnh và bộc phát nhanh đến vậy?
Chàng suy nghĩ vu vơ một hồi, dần cảm thấy mí mắt trĩu nặng, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Chẳng rõ bao lâu trôi qua, Dung Ca Nhi từ từ hồi tỉnh, chỉ cảm thấy hai bàn tay xoa bóp trên người, gân cốt toàn thân có một cảm giác rất khác lạ. Mở mắt nhìn, thấy Vạn Thượng môn chủ vẻ mặt nghiêm nghị đứng bên cạnh, Kim Yến hai tay liên tiếp xoa bóp, trên trán lấm tấm mồ hôi, như rất là mất sức.
Bỗng nghe Vạn Thượng môn chủ nói:
- Thôi được rồi!
Kim Yến dừng tay, bước xuống giường, thấp giọng nói:
- Dung công tử tỉnh rồi!
Vạn Thượng môn chủ khoát tay:
- Bổn tọa biết rồi, ngươi hãy ra ngoài ngơi nghỉ.
Kim Yến tuân mệnh lui ra, tiện tay khép cửa lại.
Trong nhà chỉ còn lại hai người, Vạn Thượng môn chủ thấp giọng nói:
- Bây giờ cảm thấy thế nào?
- Xương khớp khắp người hơi đau nhức... Phu nhân đã bỏ dược vật vào trong canh tuyết liên phải không?
Vạn Thượng môn chủ gật đầu:
- Phải, nhưng đó không phải độc dược, mà là kỳ dược có thể giúp công tử thay lông rửa tủy.
Dung Ca Nhi ngạc nhiên:
- Vì sao phu nhân lại cho tại hạ dùng dược vật trân quý như vậy?
Vạn Thượng môn chủ phớt cười:
- Vì đêm nay công tử phải gặp Nhất Thiên quân chủ, đúng không?
- Vâng!
- Nhất Thiên quân chủ võ công cao cường, công tử đêm nay gặp ông ta, vạn nhất bại lộ, ông ta hẳn tức giận xuất thủ, tuy có vị vong nhân ở bên cạnh bảo vệ, nhưng rất có thể không được chu toàn, chúng ta phòng xa cũng vẫn tốt hơn.
Dung Ca Nhi thầm nhủ:
- Làm gì có chuyện ấy, cho dù kỳ dược thật sự có công hiệu cũng đâu thể bàn ngày uống vào là ban đêm đã có tác dụng.
Vạn Thượng môn chủ nói tiếp:
- Thôi, công tử hãy nghỉ ngơi, khi trời tối họ sẽ đến thay y phục cho công tử, canh một vị vong nhân đến đón công tử, chúng ta phải thị sát tình hình chung quanh trước đã.
Đoạn liền quay người đi ra.
Trời dần tối, trong nhà tối om. Kim Yến với Ngọc Yến cùng đi vào, một người tay giơ cao đèn lồng, một người tay bưng y phục.
Kim Yến đặt đèn lồng xuống, đi đến bên Dung Ca Nhi nói:
- Công tử không giãy giụa chứ?
- Tại hạ ngũ rất yên giấc!
- Tốt lắm, vậy thì dược lực càng có công hiệu hơn!
Kim Yến hai tay vung động, liên tiếp giải khai ba mươi sáu huyệt đạo cho Dung Ca Nhi.
Nàng ta mỗi vỗ một cái, Dung Ca Nhi liền cảm thấy xương khớp nơi ấy kêu răng rắc.
Dung Ca Nhi cảm thấy thoải mái khôn tả, chẳng rõ họ dùng dược vật gì mà lại có kết quả như vậy?
Kim Yến dịu dàng hỏi:
- Công tử cảm thấy thế nào?
- Hết sức thoải mái, như tắm trong gió xuân!
- À, vậy là đúng rồi!
- Đúng gì?
- Đó chính là hiện tượng dược lực đã phát huy đến cực độ, chúc mừng công tử.
Dung Ca Nhi kinh ngạc, vừa định hỏi, Ngọc Yến đã tiếp lời:
- Dung công tử, vạn thượng sắp đến rồi, công tử thay y phục nhanh lên!
Dung Ca Nhi uể oải ngồi dậy:
- Hai vị hãy để y phục lại, tại hạ sẽ tự mặc lấy.
Ngọc Yến nói:
- Chúng tiểu tỳ nhắm vóc dáng của công tử mà may vội vã, có thể có nhiều chỗ không vừa, cần sửa lại ngay, công tử đứng lên đi.
Dung Ca Nhi bất đắc dĩ, đành bước xuống giường.
Kim Yến và Ngọc Yến cùng nhau giúp Dung Ca Nhi cởi y phục cũ, mặc y phục mới vào.
Dung Ca Nhi soi gương, thấy mình đã mặc vào một bộ võ phục màu xám bạc.
Ngay khi ấy, cánh cửa xịch mở, Vạn Thượng môn chủ chậm bước đi vào.
Đêm nay bà đã thay đổi trang phục, võ phục đen và đầu chít khăn đen, hiện rõ vòng eo thon thả, càng thêm quyến rũ.
Kim Yến và Ngọc Yến cùng khom mình thi lễ:
- Cung nghinh môn chủ!
Vạn Thượng môn chủ khoát tay:
- Không còn việc của các ngươi nữa!
Hai nữ tỳ tuân mệnh, liền cùng lui đi.
Vạn Thượng môn chủ mỉm cười:
- Mặc vào bộ y phục này, công tử đã là Đặng Ngọc Long lừng danh thiên hạ rồi.
- Tại hạ chỉ là tạm thời giả mạo thôi!
Vạn Thượng môn chủ ngẫm nghĩ một hồi:
- Đêm nay nếu chúng ta còn sống, vị vong nhân có rất nhiều điều muốn nói với công tử, còn như chẳng may bại dưới tay Nhất Thiên quân chủ, chúng ta sẽ táng thân dưới hồ lạnh, nói bây giờ cũng vô ích.
Dung Ca Nhi sững sờ, thì ra bà ta bảo mình giả làm Đặng đại hiệp là muốn mình cùng chết với bà ta.
Vạn Thượng môn chủ bỗng trở nên hết sức nghiêm nghị nói:
- Chí Tôn kiếm của công tử cực kỳ sắc bén, hãy mang theo để phòng bất trắc, mặc dù vị vong nhân ở bên cạnh, nhưng cũng có thể không tiếp ứng kịp thời, công tử hãy tự phòng bị vẫn hơn.
- Chí Tôn kiếm giờ ở đâu?
- Dưới gối nằm của công tử, hãy tự đi lấy!
Dung Ca Nhi đi đến bên giường, nhấc gối lên, quả thấy Chí Tôn kiếm ở bên dưới, bèn cầm lấy cất giấu vào lòng.
- Chúng ta đi thôi!
Vạn Thượng môn chủ nói xong liền quay người đi ra, Dung Ca Nhi cũng liền theo sau.
Vạn Thượng môn chủ bước đi rất chậm và không hề ngoảnh lại nhìn Dung Ca Nhi, lúc này đã là canh một, vầng trăng sáng đang lên cao ở phương đông.
Đi được mấy mươi trượng, bỗng nghe tiếng nước lao xao vọng đến, trước mắt xuất hiện một hồ nước xanh biếc, nhấp nhô trong gió đêm.
Vạn Thượng môn chủ đi thẳng đến một ngôi đình đổ nát, đưa tay chỉ một chiếc ghế đá bên trong nói:
- Công tử hãy ngồi đó chờ, đừng quên lời dặn dò của vị vong nhân, nhớ là phải hết sức bình tĩnh.
Đoạn nhắm mắt lại, vận khí điều tức, không màng đến Dung Ca Nhi nữa.
Thốt nhiên, một tiếng chim chíu chít vọng đến.
Vạn Thượng môn chủ khẽ nói:
- Hãy nhớ lời dặn của vị vong nhân!
Đoạn hai vai lắc nhẹ, phi thân ra khỏi đình, loáng cái đã mất dạng.
Dung Ca Nhi sửng sốt, thì ra bà ta muốn chàng ở lại đây một mình, vừa định cất tiếng gọi, chợt thấy một bóng người lướt đến như sao băng.
Đã đến nước này, Dung Ca Nhi đành bấm bụng theo lời dặn của Vạn Thượng môn chủ quay mặt về phía hồ nước, ngưng thần lắng nghe.
Chỉ nghe tiếng bước chân rất khẽ từ từ đi vào trong đình, một tiếng nói trong trẻo vang lên:
- Các hạ là ai?
Dung Ca Nhi động tâm, thầm nhủ:
- Hai người này đúng là kỳ phùng địch thủ, mỗi người đều có tâm cơ riêng, Vạn Thượng môn chủ rõ ràng là phụ nữ, lại bảo mình một người đàn ông thay mặt gặp kẻ địch; còn Nhất Thiên quân chủ rõ ràng là đàn ông, lại tìm một phụ nữ thay thế…
Chàng mải mê suy nghĩ, quên trả lời câu hỏi của đối phương.
Lại nghe tiếng trong trẻo ấy hỏi:
- Các hạ là ai?
Dung Ca Nhi hít sâu một hơi, ổn định tâm thần, từ từ quay người lại nói:
- Bổn nhân!
Thì ra đó là một nữ nhân võ phục đen, lưng giắt trường kiếm, cũng khăn đen che mặt.
Nữ nhân áo đen thảng thốt:
- Đặng Ngọc Long…
Dung Ca Nhi đã được Vạn Thượng môn chủ chỉ dạy, bắt chước giọng điệu của Đặng Ngọc Long nói:
- Không sai, chính là Đặng mỗ!
- Đặng lang chưa chết sao?
- Cởi khăn che mặt ra!
Nữ nhân áo đen thật vâng lời, chậm rãi cởi khăn che mặt ra, nói:
- Đặng lang còn muốn xem mặt tiện thiếp ư?
Dung Ca Nhi vốn chuẩn bị sẵn rất nhiều lời lẽ, nhưng đối phương đã dễ dàng cởi bỏ khăn che mặt, vậy là kế hoạch đã bàn định với Vạn Thượng môn chủ kể như mất tác dụng, nhất thời không biết phải trả lời thế nào, bất giác thừ người ra.
Nữ nhân áo đen lại hỏi:
- Là Đặng Ngọc Long thật ư?
Bỗng nghe một tiếng nói trong lạnh vang lên:
- Không phải, Đặng Ngọc Long thật chẳng phải đã chết bởi Hóa Tâm độc hoàn của tôn giá rồi sao?
Dung Ca Nhi ngẩng lên nhìn, chỉ thấy Vạn Thượng môn chủ chậm bước đi vào, chợt động tâm thầm nhủ:
- Sao hai người đều mặc võ phục đen thế nhỉ?
Bỗng cảm thấy cổ tay bị siết mạnh, huyệt mạch môn đã bị khống chế.
Vạn Thượng môn chủ lạnh lùng nói:
- Buông tay ra, chuyện này không liên quan đến y!
- Y là ai?
- Một người xa lạ, nhưng rất giống tiên phu, có điều là sinh sau hai mươi năm.
Dung Ca Nhi nhân lúc hai người nói chuyện đưa mắt nhìn nữ nhân áo đen, chỉ thấy y thị mắt phụng oai nghiêm, mày liễu đầy sát khí còn hơn cả Vạn Thượng môn chủ.
Nữ nhân áo đen buông tay Dung Ca Nhi ra:
- Tôn giá tìm một người lạ giả làm Đặng Ngọc Long với dụng ý gì?
Vạn Thượng môn chủ tự ý cởi khăn che mặt ra, chậm rãi nói:
- Bổn tọa đoán Nhất Thiên quân chủ chính là tôn giá, quả nhiên không sai.
- Bổn nhân cũng sớm đã đoán ra Vạn Thượng môn chủ là tôn giá.
- Chúng ta đã với mặt thật gặp nhau, cũng chẳng cần giữ bí mật gì nữa. Trước hết bổn tọa cho tôn giá biết một điều, tiên phu quả thật đã chết, Hóa Tâm độc hoàn của tôn giá không hề uổng phí.
- Vì vậy tôn giá mới thành lập Vạn Thương môn, thu nạp các cao thủ trong thiên hạ chuẩn bị tìm bổn nhân báo thù.
- Vì vậy tôn giá mới hóa danh Nhất Thiên quân chủ, nữ cải nam trang, dùng các loại độc dược khống chế nhiều cao thủ, chuẩn bị đối kháng với bổn tọa, đúng không?
- Bổn nhân cũng thành thật nói một điều, bổn nhân không phải là hung thủ đã sát hại phu quân của tôn giá.
- Bổn tọa cũng đang điều tra, trước khi chết tiên phu luôn ở bên cạnh tôn giá, không phải tôn giá thì là ai?
- Bổn nhân cũng đang điều tra, và đã tìm ra được chút manh mối.
Vạn Thượng môn chủ lạnh lùng:
- Người ấy là ai?
- Bổn nhân chưa tìm được chứng cứ xác thực, không dám nói bừa.
Vạn Thượng môn chủ thở ra một hơi dài:
- Nếu không nói ra hung thủ, đêm nay tôn giá đừng hòng sống rời khỏi đây.
Nữ nhân áo đen biến sắc mặt:
- Tôn giá bức bách như vậy, chả lẽ bổn nhân sợ hay sao?
- Tôn giá đã không phải hung thủ sát hại tiên phu, vì sao tiên phu sau khi chết, tôn giá cũng rời khỏi Liên Hoa cốc, bặt vô âm tín, trốn tránh ai vậy?
Nữ nhân áo đen mắt nhìn mặt hồ, chậm rãi nói:
- Nếu tôn giá có thể bình tâm tịnh khí ngồi xuống nói chuyện, bổn nhân sẵn sàng cho tôn giá biết những điều mà tôn giá chưa biết.
- Trừ phi tôn giá có thể đưa ra bằng chứng xác thực, chứng minh tôn giá không phải là hung thủ.
Nữ nhân áo đen cười nhạt:
- Không hề gì, nếu tôn giá nhất quyết động thủ thì cũng không cần quy cho bổn nhân là hung thủ đã sát hại phu quân của tôn giá.
Đoạn chậm rãi ngồi xuống ghế đá.
Vạn Thượng môn chủ thấy đối phương ngồi xuống, như là muốn nói chuyện lâu, bèn cũng ngồi xuống nói:
- Tôn giá thích mặc y phục trắng, giới giang hồ mọi người đều biết, nên mới có nhã danh Liên Hoa công chúa, Bạch Nương Tử, sao đêm nay lại mặc y phục đen?
- Lẽ ra tôn giá đã phải biết từ sớm…
Bạch Nương Tử nước mắt lưng tròng, quay nhìn Dung Ca Nhi, nói tiếp:
- Chuyện gì tôn giá đã biết, bổn nhân cũng không cần giấu giếm, Đặng Ngọc Long sau khi thành hôn với tôn giá, ngày hôm sau bổn nhân đã đến, hẹn chàng gặp nhau ở một nông gia, tôn giá có biết chuyện ấy không?
- Tuy nhận thấy chàng có vẻ buồn khổ, nhưng không hỏi.
- Trước khi thành hôn với tôn giá, Đặng lang đã hứa sẽ cùng bổn nhân mãi mãi chung sống bên nhau, chẳng ngờ rời khỏi bổn nhân chưa đến ba tháng, Đặng lang đã quên mất lời thề minh ước, thay lòng đổi dạ cùng tôn giá thành hôn.
- Nên tôn giá hận chàng chứ gì?
- Người hận Đặng lang lẽ ra phải là tôn giá, hôm ấy sau khi gặp bổn nhân, lúc hoàng hôn đã cùng nhau rời khỏi, bỏ lại thê tử mới tân hôn ba ngày.
- Trước khi thành hôn bổn tọa đã biết Đặng lang quen tính phong lưu, sau khi thành hôn đã không thể giữ chàng ở bên cạnh, lỗi là ở bổn tọa.
- Xem ra tôn giá mới là người đa tình nhất!
- Bạch Nương Tử đã bỏ y phục trắng, vì Đặng lang mà đổi qua y phục đen, tuy không phải là thê tử của Đặng lang, nhưng tình cảm sâu đậm chẳng kém gì thê tử chính thức.
- Đừng mai mỉa, bổn nhân rất muốn bình tâm tịnh khí nói chuyện với tôn giá, cùng nhau báo thù cho Đặng lang. Không sai, vì Đặng lang thích màu đen, bổn nhân mới đổi sang y phục đen, Đặng lang đã chết hơn mười năm mà tôn giá cũng chưa thể lượng thứ cho chàng sao?
Bạch Nương Tử đưa tay lên vén chòm tóc rối trên trán, nói tiếp:
- Sự việc nếu nói từ đầu thì lại có liên quan đến Đặng lang.
- Tiên phu ngoại trừ ham mê nữ sắc, không màng danh lợi, không còn khuyết điểm nào khác, tuyệt đối không hóa thân thành Nhất Thiên quân chủ, thành lập bang hội thần bí, đồ bá võ lâm.
Bạch Nương Tử quả quyết:
- Không phải Đặng lang!
- Vậy là ai? Sao liên quan đến tiên phu?
- Đặng lang bỏ đi theo bổn nhân, cùng sống trong Liên Hoa cốc...
Vạn Thượng môn chủ chầm chậm đưa tay trái lên, ngắt lời:
- Đoạn tình giữa hai người, bổn tọa có thể không truy cứu, nhưng tôn giá đã hại chết Đặng lang, thù chẳng thể không báo.
- Không phải bổn nhân hại chết Đặng lang!
Dung Ca Nhi bỗng hai tay dang ra, nói:
- Hai vị nói tự nãy giờ mà vẫn chưa nêu ra sự thật về chuyện ân oán của Đặng đại hiệp, tại hạ nghe tự nãy giờ cũng chẳng hiểu gì cả, nếu hai vị động thủ, bất luận ai thắng ai bại, chắc chắn sẽ có một người thương vong, bất luận ai chết cũng là chết quá hồ đồ.
Vạn Thượng môn chủ nhướng mày:
- Công tử có cao kiến gì?
- Theo tại hạ thì tốt hơn hết là hai vị hãy tạm từ bỏ thành kiến, đàng hoàng nói chuyện với nhau, nghe giọng điệu của vị Bạch Nương Tử này, dường như không phải là hung thủ đã sát hại Đặng đại hiệp… Tại hạ không biết, mà hai vị cũng chưa nói rõ, nhưng tại hạ nhận thấy tình ý của hai vị đối với Đặng đại hiệp đều rất sâu nặng, nếu có thể bình tâm nói chuyện với nhau hẳn không khó tìm ra sự thật.
Dung Ca Nhi khẽ hắng giọng, nói tiếp:
- Hai vị hãy bình tâm nói chuyện với nhau, tại hạ đi ngắm cảnh chốc lát.
Đoạn cất bước ra khỏi đình, cử chỉ hết sức khoan thai, phong độ giống hệt “Tình Thánh” Đặng Ngọc Long khi xưa, Vạn Thượng môn chủ và Bạch Nương Tử đều nhìn đến ngây ngẩn.
Đến khi Dung Ca Nhi đi xa mấy trượng, Bạch Nương Tử mới thở dài thậm thượt nói:
- Người này là ai, phong mạo thật giống Đặng lang khi xưa...
- Rất giống phải không?
- Giống quá, tướng mạo và phong độ đều không khác, nếu không nói rõ, tiểu muội hẳn ngộ nhận là Đặng lang tái sinh.
Vạn Thượng môn chủ nghiêm mặt:
- Bây giờ chỉ còn hai ta, bất luận điều gì cũng có thể nói.
Bạch Nương Tử trầm ngâm một hồi:
- Thật quá nhiều điều, chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
- Trước tiên hãy nói về chuyện tình giữa tôn giá với Đặng lang, hai người chung sống trong Liên Hoa cốc một thời gian rất lâu, chả lẽ không có con cái?
- Không, tiểu muội không hề hoài thai.
- Tôn giá còn biết được bao nhiêu về chuyện tình của Đặng lang?
- Ngoại trừ đề cập đến tỷ tỷ, Đặng lang không hề nói đến người khác, tiểu muội không biết được nhiều.
Vạn Thượng môn chủ thở dài:
- Đặng lang quen tính phong lưu, lưu tình khắp nơi, rất có thể để lại cốt nhục, bổn tọa với Đặng lang cũng không có con, nếu tìm được cốt nhục của Đặng lang mà nuôi dưỡng thì cũng không uổng một thời tình nghĩa phu thê.
- Tỷ tỷ nói rất phải, tiểu muội thật hổ thẹn đã không nghĩ đến điều ấy, từ nay tiểu muội sẽ lưu ý.
Vạn Thượng môn chủ thấy Bạch Nương Tử càng lúc càng tỏ ra thân mật, đã xưng hô tỷ muội, sầm mặt nói:
- Tôn giá đã không có ý định chống đối bổn tọa, sao lại hóa thân làm Nhất Thiên quân chủ?
- Đó lại có liên quan đến Đặng lang, khi trở về Liên Hoa cốc không lâu, Đặng lang lại lén lút bỏ đi, tiểu muội hết sức tức giận, nghĩ chàng vô tình như vậy, mình tội gì quyến luyến, nhưng mấy tháng sau, tiểu muội đã hết giận, lại nhung nhớ khôn nguôi.
Bạch Nương Tử trộm mắt nhìn, thấy Vạn Thượng môn chủ vẻ mặt bình thản, mới dám nói tiếp:
- Càng không muốn nghĩ đến Đặng lang, nhưng hình ảnh của chàng cứ lờn vờn trước mắt, đành phái xuất cốc đi tìm, suốt ba tháng trời, vượt qua mấy ngàn dặm đường, hỏi thăm khắp nơi cũng không có được chút tin tức về chàng, đang khi sờn lòng, đột nhiên nghe tin Đặng lang đã xuất hiện ở Giang Nam. Ngay lập tức, tiểu muội đang đêm lên đường đến Giang Nam. Khi đến Kim Lăng, tiểu muội đã nghe một đại sự chấn động võ lâm, vào ngày Tiết Quỷ rằm tháng bảy, trên đỉnh Tiêu sơn Trấn giang có một trận đấu của cao nhân võ lâm.
- Ai vậy?
- Lời đồn đại không nói rõ là ai, nhưng tiểu muội lại có một ý nghĩ lạ lùng, rất có thể liên quan đến Đặng lang, lúc bấy giờ chỉ còn cách vài ngày, lập tức lên đường đến Trấn giang. Khi đến Trấn giang đã là mười bốn tháng bảy, bèn đang đêm thuê một chiếc thuyền nhỏ thẳng đường đến Tiêu sơn. Tiểu muội giả làm du khách hỏi thăm, trên Tiêu sơn không hề có chuyện cao nhân võ lâm quyết đấu, nhưng đã trót đến rồi, thôi thì ở lại thêm một đêm, qua rằm tháng bảy ra đi cũng chẳng muộn.
- Đêm ấy có cao nhân quyết đấu không?
- Có, và một trong hai người rất có thể là Đặng lang!
- Đặng lang quyết đấu với ai?
- Nhất Thiên quân chủ, chính là thân phận của tiểu muội hiện nay.
- Nhất Thiên quân chủ đã chết dưới tay người ấy nên tôn giá giả mạo phải không?
- Gần như là vậy! Tình cảnh đêm hôm ấy cũng giống như đêm nay, ánh trăng bóng nước, có điều là sóng nước mạnh hơn rất nhiều.
- Ngoài tôn giá có còn ai xem trận đấu nữa không?
- Chỉ mỗi mình tiểu muội!
- Chuyện quyết đấu của hai người đã đồn đại khắp Giang Nam, sao chỉ có mỗi mình tôn giá đến xem?
- Lúc đầu tiểu muội cũng lấy làm lạ, về sau hỏi thăm mới biết những người đến sớm vì nghe nói không có trận quyết đấu nên đã ra về, còn những người đến vào hôm ấy thì bị ngăn chận và đuổi khỏi, chỉ một mình tiểu muội là đến vừa đúng lúc... Tiểu muội đã cải nam trang trú tạm trong chùa, định ngày mai rời khỏi Tiêu sơn, đến canh hai cũng chưa ngủ được, thấy bên ngoài ánh trăng bàng bạc, chợt nãy hứng đi dạo, bèn mặc lại y phục và mang theo binh khí phóng qua cửa sổ ra ngoài, khi đi đến bên bờ vực phía sau chùa, bỗng thấy hai người đang giao chiến bên dưới vực... Võ công hai người đều đã đạt đến cảnh giới “Đăng phong tạo cực”, chỉ thấy binh khí lấp loáng dưới ánh trăng, không nghe tiếng binh khí va chạm. Tiểu muội thấy vậy, biết đó là hai cao nhân tuyệt thế, bèn phóng xuống vực, nấp vào sau một tảng đá to quan sát... Một người trong số sử dụng trường kiếm, toàn thân y phục đen và đeo mặt nạ, dáng người rất giống Đặng lang. Tiểu muội vui mừng khôn xiết, suýt nữa cất tiếng gọi, nhưng lại sợ chàng phân tâm, bèn cố kềm chế. Còn người kia áo bào xanh râu dài, dáng người thấp bé, nếu cao to một chút thì tiểu muội cũng không thể giả mạo.
Bạch Nương Tử thở sâu một hơi, nói tiếp:
- Người áo đen rất giống Đặng lang, kiếm thế nhanh nhẹn như thể rồng lượn.
Vạn Thượng môn chủ bỗng xen lời:
- Sau đó thì sao?
- Người áo đen tấn công sau mười mấy hiệp, đột nhiên biến chiêu, thế công càng thêm hung hiểm, đâm trúng người áo xanh một kiếm. Nhưng người áo xanh liều mạng phản công, đánh trúng người áo đen một chưởng, hai người đều thọ trọng thương. Người áo đen sau khi trúng chưởng, vẫn dũng mãnh liên tiếp công ra mười tám kiếm, có năm sáu kiếm đâm trúng người áo xanh, người áo xanh không còn chống chọi được nữa, ngã nằm trên đất cỏ... Tuy nhiên, người áo đen như cũng thọ thương rất nặng, sau khi đối phương gục ngã, y cũng với kiếm chỏi đất, loạng choạng đi đến bờ sông, trên sông đã có một chiếc thuyền nhanh hình thoi chờ sẵn, người áo đen phóng lên thuyền lướt sóng ra đi.
- Tôn giá nói tự nãy giờ, người ấy có phải Đặng lang không?
- Lúc bấy giờ tiểu muội vì sợ kinh động đến hai người đang ác chiến, đã quên đuổi theo xem thử, nhưng qua vóc dáng, thật giống hệt Đặng lang, sau đó nghe người áo xanh nói mới xác định đó chính là Đặng lang.
- Nếu lúc ấy tôn giá đuổi theo ngăn chàng lại, rất có thể chàng không chết.
- Khi nghĩ đến chuyện đuổi theo, thuyền của Đặng lang đã ra xa mấy mươi trượng, lúc tiểu muội đuổi đến bờ sông, thuyền chỉ còn là một chấm đen nên đành phải lui về. Ngay khi ấy, tiểu muội nghe một tiếng yếu ớt nói: “Chàng trai trẻ kia, nếu chịu giúp lão phu ắt sẽ có được quyền uy chí cao vô thượng trong võ lâm, không cần phí chút sức lực mà có thể thống lĩnh hằng trăm ngàn cao thủ võ lâm, và chỉ trong một sớm một chiều có thể gây nên một đại sát kiếp võ lâm.”. Lão ta nói rất khó nhọc, những lời hào tráng ấy từ miệng lão ta thốt ra cũng trở nên hết sức thê lương.
- Tôn giá cứu lão, lão đã truyền y bát cho tôn giá, để cho tôn giá hóa thân Nhất Thiên quân chủ phải không?
- Lúc bấy giờ tiểu muội đã động lòng hiếu kỳ, đi đến bên cạnh lão, thấy khắp người lão đầy máu tươi, có đến bảy tám vết thương. Lão cho biết trên mình có thuốc trị thương và cách dùng, tiểu muội bèn lấy thuốc ra đắp lên các vết thương rồi băng lại. Lão thật tinh mắt, chỉ nhìn qua đã nhận ra tiểu muội là nữ cải nam trang.
- Tôn giá đã thừa nhận phải không?
- Phải, tiểu muội đã cho lão biết họ tên thật, lão rất tức giận, bảo tiểu muội đã là tình nhân của Đặng Ngọc Long thì đừng giúp lão, vì người đả thương lão chính là Đặng Ngọc Long. Nhưng thương thế của lão quá nặng, nếu không có tiểu muội chăm sóc, thật rất khó sống. Tiểu muội vốn không có lòng trắc ẩn, chẳng hiểu sao lúc ấy lại cảm thấy bất nhẫn, có lẽ đó là vì lão đã thọ thương dưới tay Đặng lang, tiểu muội đã tự ý ở lại chăm sóc thương thế cho lão.
- Sau đó tôn giá đã cứu sống lão phải không?
- Không, nếu tiểu muội cứu sống lão, chắc chắn phải bị lão giết chết.
- Tôn giá đã biết vậy, sao lại còn cứu lão? Bạch Nương Tử có tiếng tàn ác trong võ lâm, bổn tọa không tin tôn giá đã biết lão muốn giết mình mà còn cứu lão.
- Vâng, tỷ tỷ nghĩ không sai, sau khi biết tiểu muội là tình nhân của Đặng lang, lão không nói chuyện với tiểu muội nữa, tiểu muội thấy lão thương thế trầm trọng nên không đề phòng, bị lão bất ngờ điểm vào một yếu huyệt, và nói đó là thủ pháp độc môn, bảy ngày sau ắt chết, khắp thiên hạ ngoại trừ lão, không ai khác có thể giải cứu… Lúc bấy giờ tiểu muội vô cùng căm hận, tiểu muội trong đời ít khi làm điều tốt, chẳng ngờ cứu người lại bị người hãm hại, nhưng biết rõ nếu mình gắng sức giết lão báo thù, nhưng bảy ngày sau mình sẽ chết, nên đành phải đối xử tốt với lão, mong khiến lão hối hận mà chỉ cho cách tự cứu. Vì vậy sau khi huyệt đạo bị điểm, tiểu muội chẳng những không tức giận mà còn tỉ mỉ rửa vết thương và bó thuốc cho lão, chăm sóc hết sức chu đáo. Tiểu muội không trách mắng và cũng không hỏi lão cách tự cứu. Quả nhiên biện pháp ấy đã có công hiệu, sau một đêm lão không cầm lòng được đã nói ra phương pháp tự giải huyệt.
Vạn Thượng môn chủ buột miệng:
- Thật thâm hiểm!
Bạch Nương Tử mỉm cười:
- Kiếm chiêu của Đặng lang rất hiểm độc, có bốn kiếm gây tổn thương nội tạng, nếu là người thường đã chết ngay lúc ấy, nhưng Nhất Thiên quân chủ cậy vào nội công thâm hậu muốn chống chỏi qua cơn nguy kịch, nhưng đến hoàng hôn hôm sau, lão cảm thấy không chịu đựng được nữa nên đã hỏi tiểu muội một điều.
- Hỏi điều gì?
- Hỏi tiểu muội có nhận lời thừa kế y bát của lão hay không?
- Tôn giá đã nhận lời?
- Tiểu muội mà không nhận lời thì đâu có ngày hôm nay, đương nhiên là tiểu muội phải nhận lời, nhưng lão còn có một điều kiện quan trọng...
- Bảo tôn giá giết Đặng lang phải không?
- Có lẽ lão biết tiểu muội không đời nào chấp nhận điều kiện ấy nên chỉ bảo tiểu muội không được gặp Đặng lang nữa, lão nói tiểu muội đã thừa kế y bát của lão, cho dù không chịu báo thù cho lão, ít ra cũng không được giúp kẻ thù của lão.
- Yêu cầu ấy cũng không quá đáng.
- Tiểu muội tuy rất thương nhớ Đặng Lang, nhưng lại hận chàng bạc tình, sau khi suy nghĩ kỹ tiểu muội đã nhận lời.
- Nhưng tôn giá đã không giữ đúng lời hứa, về sau lại gặp Đặng lang phải không?
Bạch Nương Tử không màng đến câu hỏi của Vạn Thượng môn chủ, nói tiếp:
- Sau khi nhận lời, lão bắt đầu truyền võ công cho tiểu muội, lão nói thời gian không nhiều, không thể truyền thụ tỉ mỉ, chỉ có thể đọc yếu quyết cho tiểu muội ghi nhớ, học được bao nhiêu là tùy ở trí thông minh của tiểu muội.
- Tôn giá có học được toàn bộ võ công của Nhất Thiên quân chủ không?
- Không, lão vốn định đọc hết toàn bộ võ công trong một ngày, nhưng cảm thấy thương thế ác hóa nhanh hơn ước tính, trong khi còn có rất nhiều điều quan trọng hơn võ công cần phải cho tiểu muội biết...
- Những điều gì?
- Cách dùng độc để thống lĩnh bọn hung thần ác sát, cần phải có thủ đoạn phi thường, vì thuộc hạ của lão thảy đều căm hận lão, nhưng lão đã dùng một thứ quyền uy thần bí khôn lường để khống chế họ, bảo tiểu muội phải giữ gìn thứ quyền uy ấy, chỉ cần tiểu muội làm được như vậy, vĩnh viễn bọn họ không dám bội phản.
- Sự đời xem ra thì rất khó hiểu, nhưng sự thật khi được tiết lộ thì lại hết sức đơn giản.
- Lão lại chống chỏi qua một đêm, đến trưa hôm sau đã lìa đời, trước khi chết đã nói ra hai điều, một là ném thi thể lão xuống biển, hai là bảo muội đến chùa Linh Ẩn ở hồ Tây để lấy di vật của lão. Lão vốn định không giao di vật cho tiểu muội, mà chỉ giao một lực lượng thần bí to lớn cho tiểu muội, để tiểu muội tự sinh tự diệt, nhưng trước khi chết lại đổi ý.
- Chả lẽ di vật ấy còn quan trọng hơn việc truyền võ công sao?
Bạch Nương Tử gật đầu:
- Tiểu muội theo lời dặn đã ném thi thể lão xuống biển, rồi liền lên đường đến chùa Linh Ẩn. Lúc bấy giờ tiểu muội chưa nhận thấy gì, nhưng khi đến chùa Linh Ẩn thì bỗng nhận thấy có chút lạ kỳ.
- Lạ kỳ gì vậy?
- Chùa Linh Ẩn là một cổ sát trang nghiêm danh lừng thiên hạ, Nhất Thiên quân chủ sao lại gửi một vật cực kỳ quan trọng ở trong ấy?
Vạn Thượng môn chủ chau mày:
- Vâng, quả là có chút kỳ lạ, tôn giá có lấy được di vật ấy không?
- Tiểu muội vào trong chùa Linh Ẩn, rất thuận lợi lấy được di vật, nhưng nhìn ngôi cổ sát trang nghiêm ấy, tiểu muội bỗng dưng có cảm giác bất an, liền rời khỏi ngay... Tiểu muội vào trọ trong một khách sạn ở hồ Tây, mở di vật ấy ra xem, trong gồm có ba món, một là quyển sổ có ghi rõ thân thế của tất cả thuộc hạ và chất độc bị trúng của từng người; hai là một quyển độc kinh chỉ dẫn phương pháp sử dụng các loại chất độc; ba là một quyển sổ mỏng, trên ghi là không được tự ý mở ra xem...
- Có lẽ là một quyển bí kíp võ công, tốt hơn độc kinh nhiều.
- Không phải bí kíp võ công, mà là thân thế của Nhất Thiên quân chủ. Nhất Thiên quân chủ thật ra là ai? Vì sao lại thành lập một tổ chức thần bí? Với mục đích gì? Đó là một điều bí ẩn trong võ lâm, không ai ngờ đến Nhất Thiên quân chủ lại là nam chủ nhân của Kim Phụng môn mà thiên hạ đồn đại đã chết từ lâu.
Vạn Thượng môn chủ sửng sốt:
- Nam chủ nhân của Kim Phụng môn ư?
- Không sai, được ghi chép rất rành mạch, chẳng thể sai được!
Lúc này, Dung Ca nhi đã đi một vòng, quay lại trước đình, nghe hai người vẫn còn chuyện trò, đành dừng chân đứng lại.
Vạn Thượng môn chủ nhẹ thở dài:
- Sự việc thật quá phức tạp khó hiểu.
Quay nhìn Dung Ca Nhi nói:
- Mời công tử vào!
- Tại hạ không trở ngại hai vị chuyện trò chứ?
Bạch Nương Tử mỉm cười:
- Không đâu!
Dung Ca Nhi đi vào đình và nói:
- Hai vị đã tìm ra hung thủ sát hại Đặng đại hiệp chưa?
Vạn Thượng môn chủ nói:
- Sự việc quá ư phức tạp, mọi ân oán giang hồ trong mấy mươi năm dường như đều tập trung vào một mối.
- Tại hạ vừa nghe hai vị đề cập đến Kim Phụng môn...
Bạch Nương Tử tiếp lời:
- Đừng nói tỷ tỷ không tin, ngay cả tiểu muội đã xem tận mắt cũng không dám tin.
Vạn Thượng môn chủ băn khoăn:
- Nếu không ghi rõ nội tình, dĩ nhiên là chẳng thể tin, nếu quả đúng như vậy thì đó thật là một điều bí ẩn chấn động võ lâm, nhưng nếu đó là một kế giá họa bình thường thì chẳng có gì lạ.
- Quyển sổ ấy khá dày, nhưng tiểu muội chỉ xem hai trang.
- Vì sao vậy?
- Vì trang thứ ba có hai hàng chữ, khiến tiểu muội không dám giở ra xem.
- Hai hàng chữ gì vậy?
- Đó là từ trang thứ ba trở về sau đã ghi chép những ân oán giang hồ trong mấy mươi năm qua, và cũng nói rõ cách hóa giải, nhưng không ai được biết...
Dung Ca Nhi thắc mắc:
- Thật khó hiểu, đã ghi rõ là mọi người đều có thể xem, vậy mà không ai được biết là sao?
- Vì từ trang ba trở về sau đều có tẩm độc trung chi độc, người bị trúng chết ngay tức khắc... Nếu như tiểu muội không biết cách dùng độc thì dù có là kịch độc cũng dám xem, nhưng sau khi xem quyển độc kinh, đã biết thế nào là độc trung chi độc, nên sợ không dám động đến.
Vạn Thượng môn chủ nhìn Bạch Nương Tử, tiếp lời:
- Sau khi lấy được di vật của Nhất Thiên quân chủ, cũng đồng thời giành được địa vị của lão phải không?
- Vâng, kể từ đó tiểu muội đã với thân phận Nhất Thiên quân chủ hoạt động trên giang hồ.
- Bổn tọa không quan tâm tôn giá với thân phận gì xuất hiện trên giang hồ, điều bổn tọa quan tâm là tung tích và nguyên nhân chết của Đặng lang.
- Tiểu muội đã phí bao công sức tìm kiếm tung tích của Đặng lang, nhưng tin tức có được khác hẳn với của tỷ tỷ.
- Tôn giá đã có được tin tức gì?
- Theo tiểu muội được biết, Đặng lang chính là bị Giang phu nhân của Kim Phụng môn hãm hại.
Dung Ca Nhi kinh ngạc, buột miệng:
- Không thể nào!
Bạch Nương Tử chằm chặp nhìn vào mặt Dung Ca Nhi:
- Công tử quen biết Giang phu nhân sao?
- Vâng, tại hạ đã gặp Giang phu nhân trước đây không lâu, bà ấy diện mạo rất nhân từ, không như người hung ác...
Bạch Nương Tử lạnh lùng ngắt lời:
- Nếu bà ấy biết Đặng lang là hung thủ đã sát hại phu quân mình thì sao?
Dung Ca Nhi ngẩn người:
- Đó thì... đó thì...
Vạn Thượng môn chủ quay sang Bạch Nương Tử:
- Tôn giá đã nói rõ tự sự, nhưng bổn tọa vẫn không hiểu vì sao Giang phu nhân lại sát hại Đặng lang.
- Tiểu muội nói ra chỉ sợ tỷ tỷ không tin, cũng may là nhân chứng chưa bị tiểu muội giết chết.
- Nhân chứng hiện ở đâu?
- Đã bị tiểu muội giam cầm!
- Có thể áp giải đến đây kể rõ không?
- Tiểu muội không muốn người ấy bộc lộ thân phận trước mặt thuộc hạ, tốt hơn hết là hai vị hãy lên trên đỉnh núi phía đối diện vào giờ ngọ ngày mai, tiểu muội sẽ sắp xếp cho hai vị gặp nhân chứng.
Bạch Nương Tử phớt cười, nói tiếp:
- Hai vị hãy yên tâm!
Đoạn đứng lên đi ra khỏi đình.
Dung Ca Nhi nhìn theo bóng lưng Bạch Nương Tử đến khi khuất dạng mới quay sang Vạn Thượng môn chủ nói:
- Phu nhân tin lời y thị không?
- Nửa tin nửa nghi!
- Theo tại hạ được biết thì nam chủ nhân của Kim Phụng môn đã bị kẻ thù sát hại và đã kịch chiến suốt một ngày đêm, sự kiến ấy mọi người trong giới võ lâm đều biết, dĩ nhiên không phải là giả.
Vạn Thượng môn chủ không thừa nhận cũng không phủ nhận:
- Nói tiếp đi!
- Tại hạ đã từng gặp nữ chủ nhân của Kim Phụng môn, bà ấy rất đoan chính hiền từ, tuyệt đối không thể sát hại Đặng đại hiệp.
Vạn Thượng môn chủ mỉm cười:
- Cho nên nhị tiểu thư của Kim Phụng môn đã giúp công tử giành lại thất tiêu, khiến đôi bên đều có người bị trọng thương.
- Phu nhân đã đề cập đến thất tiêu, vậy xin hỏi thất tiêu ấy hiện ở đâu?
- Bổn tọa đã phái người đưa đến Khai Phong rồi!
- Vì sao vậy?
- Để chứng minh một điều!
- Cũng có liên quan đến chuyện bị hại của Đặng đại hiệp ư?
- Tuy không liên quan đến Đặng lang, nhưng có liên quan đến vận mệnh của toàn thể võ lâm.
- Nghiêm trọng đến vậy sao?
- Trong Kim Phụng môn có một vị Kim đạo trưởng biết nhiều hiểu rộng, tri thức uyên bác, khi kiểm tra tiêu vật đã phát hiện một đại bí mật liên quan đến sự phát triển của hai phe chính tà trong võ lâm.
Vạn Thượng môn chủ nói đến đó, đột nhiên ngưng lặng.
- Đại bí mật gì vậy?
- Hiện nay chưa ai chứng minh được, tạm thời chưa thể nói với công tử.
17
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
