Chương 22
Với thân mình dụ hổ ra chuồng
Chương 22: Với thân mình dụ hổ ra chuồng
“Tuyết Điêu” Bạch Anh ngạc nhiên:
- Tùy ở lão phu gì?
- Nếu lão tiền bối chỉ nhằm điều tra rõ kẻ địch tiềm phục trong Tuyết cốc thì hãy chận vãn bối lại ở bên ngoài cốc.
- Còn như lão phu muốn tìm ra đầu sỏ thật sự của kẻ địch thì sao?
- Vậy thì để mặc cho họ đưa vãn bối đến địa điểm dự định.
- Tuổi trẻ mà can đảm như vậy thật là đáng khen, đáng kính.
- Lão tiền bối quá khen!
- Khi nãy lão phu đã hiểu lầm, Dung thiếu hiệp chớ trách.
- Nếu không nhờ một chưởng của lão tiền bối, chúng ta cũng chẳng diễn ra được khổ nhục kế này.
- Dung thiếu hiệp cứ yên tâm, lão phu sẽ sắp xếp người theo bên thiếu hiệp.
Dung Ca Nhi ngẫm nghĩ một hồi, cùng “Tuyết Điêu” Bạch Anh bàn tính ám hiệu liên lạc rồi sải bước ra khỏi thạch thất.
Dung Ca Nhi đi khỏi, “Tuyết Điêu” Bạch Anh vội vã chôn giấu hai thi thể xuống hố tuyết, thở ra một hơi dài, vội vã rời khỏi.
Dung Ca Nhi về đến gian mật thất, đẩy mở cửa, đưa mắt nhìn quanh rồi mới đi vào và khép cửa lại.
Chàng nghĩ ra kế sách này chẳng biết có công hiệu hay không, bèn ngồi xếp bằng trên giường vận khí điều tức.
Chẳng rõ bao lâu trôi qua, bỗng nghe cửa đá vang lên ba tiếng khe khẽ.
Dung Ca Nhi lắng tai nghe, đó không phải ám hiệu đã thỏa thuận với “Tuyết Điêu” Bạch Anh, hiển nhiên đã có người tìm đến đúng như kế sách, liền phấn chấn tinh thần, nhưng không biết ám hiệu liên lạc với đối phương, đành làm ngơ chờ xem diễn biến, chỉ nghe “kẹt” một tiếng, cửa thất mở ra.
Một đại hán võ phục đen lưng giắt trường kiếm chậm bước đi vào, thẳng đến bên giường.
Dung Ca Nhi hé mở mắt, theo dõi hành động của đại hán võ phục đen.
Đại hán áo đen quét mắt nhìn quanh rồi nói:
- Thiên cơ dần dài ra!
Đó hẳn là ám hiệu liên lạc của họ, Dung Ca Nhi nhanh trí mở mắt ra, đưa tay chỉ miệng, lắc đầu lặng thinh.
Đại hán áo đen ngạc nhiên:
- Các hạ bị điểm á huyệt phải không?
Dung Ca Nhi gật đầu. Đại hán áo đen thấp giọng:
- Hai vị Châu huynh và Quản huynh đâu rồi?
Dung Ca Nhi biết đó hẳn là hai đại hán áo xám kia, bèn đưa tay chỉ ra ngoài.
- Họ được cốc chủ gọi đi rồi phải không?
Dung Ca Nhi lại gật đầu.
Đại hán áo đen tuy nhận thấy Dung Ca Nhi có chút khả nghi, nhưng chàng không thể nói, có hỏi cũng chẳng ích gì, y lại không thể ở đây quá lâu, đành nói:
- Giờ tại hạ phải đi ra, bên ngoài cốc đã có sẵn tiếp ứng, tuy lúc này tình thế rất hung hiểm, nhưng chỉ có một quảng đường, ra khỏi Thạch phủ của Tuyết cốc này là an toàn.
Dung Ca Nhi cười thầm, gật đầu lia lịa.
Đại hán áo đen lại nói:
- Các hạ có đi được không?
Dung Ca Nhi thầm nhủ:
- Mình cứ gây khó khăn cho y, để xem y ứng phó thế nào?
Bèn lắc đầu lặng thinh.
Đại hán áo đen ngẫm nghĩ chốc lát:
- Vậy thì đành phải cõng các hạ đi thôi!
Đoạn liền nắm hai tay Dung Ca Nhi xoay một cái, đã nhấc Dung Ca Nhi lên cõng trên lưng, sải bước đi ra ngoài.
Dung Ca Nhi thầm chú ý đường lối đã đi qua, đại hán áo đen băng qua một hành lang dài, rẽ đến một gian thạch thất khác, đưa tay búng ba cái lên cửa.
Chỉ nghe trong thạch thất vang lên ba tiếng kim khí chạm nhau, sau đó cửa thạch thất mở ra.
Trong gian thạch thất này chất đầy thực phẩm, thì ra là một kho lương thực.
Một người áo xanh tuổi chừng bốn mươi đi ra, đại hán áo đen trao Dung Ca Nhi cho y và nói:
- Phiền Dư huynh tìm cách nhanh chóng đưa người này ra khỏi cốc.
Người áo xanh đón lấy Dung Ca Nhi, đi nhanh vào thạch thất và đóng cửa lại.
Dung Ca Nhi sửng sốt thầm nhủ:
- “Tuyết Điêu” Bạch Anh hãy còn trong mơ, thì ra trong Tuyết cốc đầy rẫy nội gian, không chỉ nhiều người mà còn tổ chức nghiêm mật.
Người áo xanh đặt chàng nằm lên giường, cung kính nói:
- Huynh đài chịu khó một chút, huynh đệ lập tức tìm cách đưa huynh đài ra khỏi cốc.
Dung Ca Nhi đưa tay chỉ miệng lặng thinh.
Người áo xanh lại cung kính khom mình thi lễ:
- Huynh đài xin chờ chốc lát!
Dung Ca Nhi gần gật đầu lặng thinh. Người áo xanh quay người, từ trong đống lương thực lấy ra một chiếc bao bố và nói:
- Cửa ra Tuyết cốc canh phòng rất nghiêm ngặt, huynh đài hãy chịu khó nấp trong bao bố chốc lát.
Dung Ca Nhi đưa mắt nhìn chiếc bao bố, gật đầu lặng thinh.
Người áo xanh mở miệng bao ra, để lên trên giường. Dung Ca Nhi chằm chặp nhìn chiếc bao bố, ngồi yên bất động.
Người áo xanh ngạc nhiên:
- Xin mời huynh đài!
Dung Ca Nhi gần gật đầu, vẫn ngồi yên.
Người áo xanh bồng Dung Ca Nhi lên, bỏ vào trong bao bố rồi buộc miệng lại.
Dung Ca Nhi hít một hơi dài, nạp vào đan điền, chỉ cảm thấy bị người khiêng lên và phóng nhanh đi.
Dung Ca Nhi không thể nhìn thấy cảnh vật, đành nhắm mắt lại.
Chừng sau một tuần trà, đột nhiên dừng lại.
Dung Ca Nhi cảm thấy mình bị trao cho một người khác, lại tiếp tục phóng nhanh đi.
Dung Ca Nhi không thể nhìn thấy cảnh vật, nhưng cảm thấy rất lạnh, hiển nhiên đã ra khỏi Thạch phủ, đang phóng đi trong Tuyết cốc.
Chừng nửa khắc sau, người phóng đi đột nhiên dừng lại, Dung Ca Nhi cảm thấy trước mắt bừng sáng, miệng bao bố đã được cởi ra.
Dung Ca Nhi đưa mắt nhìn, thấy một đại hán áo đen lưng giắt đơn đao đứng bên cạnh, cũng rất cung kính khom mình thi lễ nói:
- Mời huynh đài ra!
Dung Ca Nhi gần gật đầu, vẫn ngồi yên.
Đại hán ấy ngạc nhiên:
- Huynh đài sao không nói?
Dung Ca Nhi đưa tay chỉ miệng, vẫn lặng thinh.
Đại hán ấy ngẫm nghĩ một hồi:
- Huynh đài bị điểm á huyệt phải không?
Dung Ca Nhi gật đầu. Lúc này trời đêm mịt mờ, Dung Ca Nhi vận hết nhãn lực cũng chỉ nhìn được khoảng ba trượng, chỉ thấy đại hán áo đen ấy từ trong lòng lấy ra một hỏa tập, bật cháy rồi cầm trong tay quơ tứ phía một hồi, rồi tắt đi cất trở vào trong lòng.
Dung Ca Nhi biết đó là ám hiệu liên lạc, chừng một tuần trà sau, trong hoang dã bỗng vang lên tiếng bước chân rất nhanh.
Chú mắt nhìn, trong màn đêm chỉ thấy một bóng người phóng đi rất nhanh về phía này, thoáng chốc đã đến trước mặt hai người.
Đó cũng là một đại hán võ phục đen, nhưng lưng giắt trường kiếm và đeo mặt nạ nhe nanh rất ghê rợn.
Đại hán giắt đao khẽ hắng giọng nói:
- Đêm tối trăng mờ gió cao!
Đại hán giắt kiếm đáp:
- Là lúc giết người phóng hỏa!
Dung Ca Nhi thầm nhủ:
- Hai câu ám ngữ này thật đầy sát khí của bọn cường đạo.
Người áo đen giắt đao ôm quyền thi lễ:
- Huynh đài cao tánh tôn danh?
- Chí Cao Vô Thượng quân chủ phái tại hạ đến đây!
Hai câu đối đáp này hoàn toàn không ăn khớp, người khác nghe chẳng hiểu gì cả.
Người giắt đao lại nói:
- Người này miệng không thể nói, người không thể cử động.
Người giắt kiếm bỗng vung tay, một chưởng vỗ vào á huyệt của Dung Ca Nhi.
Dung Ca Nhi thấy không thể giả vờ được nữa, đành khẽ ho một tiếng, đảo mắt nhìn hai người. Chàng biết lúc này chỉ cần sơ hở một chút là bị bại lộ, càng nói ít càng tốt.
Người giắt kiếm lạnh lùng nói:
- Còn huyệt đạo nào bị phong bế nữa?
Dung Ca Nhi đáp:
- Huyệt đới mạch và huyệt duy đạo ở mạn sườn trái!
Người giắt kiếm vung tay vỗ vào huyệt đới mạch và duy đạo của Dung Ca Nhi rồi hỏi:
- Được chưa?
Dung Ca Nhi chầm chậm đứng lên, giọng lạnh nhạt:
- Đa tạ đã giải huyệt!
Người giắt đao thấy Dung Ca Nhi đã được giải huyệt, vòng tay nói:
- Hai vị bảo trọng, tại hạ phải trở về phục mệnh!
Rồi liền quay người, thi triển khinh công phóng đi.
Trong hoang dã chỉ còn lại hai người, Dung Ca Nhi thấy người giắt kiếm chằm chặp nhìn vào mặt mình, hiển nhiên đã sinh lòng hoài nghi, chàng không khỏi lo âu, nhất thời không biết phải xử trí thế nào.
Đang do dự, bỗng nghe người giắt kiếm lạnh lùng nói:
- Các hạ là thuộc hạ của vị kiếm chủ nào?
Dung Ca Nhi thầm nghĩ:
- Y hỏi mình là thuộc hạ của vị kiếm chủ nào, chứng tỏ kiếm chủ không phải chỉ có một người, không biết họ xưng hô ra sao, lỡ trả lời sai là hỏng bét.
Chàng sực nhớ đến Dương Cửu Muội, bèn đáp:
- Huynh đệ là thuộc hạ của Tam công chúa!
Người giắt kiếm liền nở nụ cười tươi nói:
- Huynh đệ chưa từng gặp huynh đài nên khó khỏi hoài nghi, có gì đắc tội mong huynh đài lượng thứ.
Dung Ca Nhi nhẹ người:
- Huynh đài nặng lời rồi, cùng là đồng môn với nhau, làm gì có chuyện đắc tội!
Dung Ca Nhi vừa nói vừa lưu ý vẻ mặt của đối phương, khi nói đến câu “cùng là đồng môn với nhau”, thấy người giắt kiếm chau mày, biết mình đã nói sai, nhưng không biết phải cải chính thế nào, đành nói tiếp:
- Được huynh đài cứu giúp, huynh đệ còn chưa thỉnh giáo cao tánh đại danh?
Người giắt kiếm chậm rãi nói:
- Huynh đệ là thuộc hạ của Thần Ưng kiếm chủ, phụng mệnh kiếm chủ đến đây đón tiếp huynh đài!
Dung Ca Nhi thầm nhủ: “Lợi hại thật, nói tới nói lui vẫn chưa cho biết danh tánh.”, bèn nói:
- Tam công chúa với Thần Ưng kiếm chủ rất thân nhau, mong huynh đài cho biết danh tánh, để khi gặp Tam công chúa, huynh đệ có thể đề cập đến đại danh của huynh đài.
Dung Ca Nhi tự tin mình hỏi như vậy vừa có thể biết được danh tánh của đối phương, vừa chứng tỏ mình là thân tín của tam công chúa.
Chỉ thấy người giắt kiếm chớp mắt một hồi rồi nói:
- Huynh đệ là Thần Ưng Thất Lang!
Dung Ca Nhi sửng sốt, thầm nhủ: “Thì ra là có biệt hiệu, không dùng danh tánh, suýt nữa thì hỏng bét.”. Chàng vờ thản nhiên gật đầu nói:
- Huynh đệ nhớ rồi!
Đoạn ôm quyền thi lễ, nói tiếp:
- Xin cáo biệt!
Thần Ưng Thất Lang ngạc nhiên, rồi liền cười nhạt nói:
- Huynh đài về phục mệnh tam công chúa phải không?
Dung Ca Nhi gật đầu:
- Vâng!
- Huynh đệ được mệnh kiếm chủ, mời huynh đài đi gặp kiếm chủ một phen.
Dung Ca Nhi giả vờ đắn đo:
- Thần Ưng kiếm chủ nhất quyết muốn huynh đệ phải đi gặp ư?
- Không phải nhất quyết, mà là kiếm chủ đã bảo thì huynh đệ phải chấp hành, huynh đài đã biết rõ luật lệ của chúng ta, huynh đệ thật không dám trái ý kiếm chủ.
- Vậy thì huynh đệ cũng không thể để cho huynh đài khó xử, đành phải đi theo huynh đài một chuyến.
Dung Ca Nhi biết như vậy khác nào dê vào hang hổ, chỉ cần sơ suất một chút là nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chuyến đi này cũng rất có thể khám phá ra bí mật trọng đại của giang hồ, cũng đành phải dấn thân mạo hiểm một phen.
Thần Ưng Thất Lang nói:
- Vậy thì huynh đệ xin dẫn đường!
Dung Ca Nhi theo sau Thần Ưng Thất Lang thi triển khinh công phóng đi, lúc này lòng chàng ngổn ngang trăm mối, nghĩ đến cảnh ngộ của mình trong một tháng qua thật quá ly kỳ, hệt như trong mơ.
Bỗng nghĩ đến cuộc tranh chấp giữa bang chủ Cái bang Huỳnh Thập Phong với Thần Cơ đường chủ Trần Lam Phong, hai người này đối với mình đều rất thành khẩn, không hề giả dối, thật không sao phân biệt được ai phải ai trái, ai bội phản Cái bang, ai bảo vệ Cái bang và chính nghĩa võ lâm, chàng càng nghĩ càng thấy hoang mang, không sao lý giải được.
Chàng miên man suy nghĩ, chẳng rõ đã theo Thần Ưng Thất Lang đi đến đâu.
Bỗng nghe Thần Ưng Thất Lang nói:
- Đến rồi, huynh đài ở đây chờ chốc lát, huynh đệ đi thông báo với kiếm chủ.
Dung Ca Nhi định thần, “vâng” một tiếng, đảo mắt nhìn quanh.
Thì ra đây là một nông trang, rừng trúc vây quanh, hoa cỏ xanh tươi.
Dung Ca Nhi ngạc nhiên thầm nhủ:
- Núi Thái Bạch này khắp nơi giá rét, sao lại có hoa tươi? Đây không phải một sơn cốc, vậy hẳn là một đồng bằng có nhiều ngọn núi vây quanh.
Lúc này, Thần Ưng Thất Lang đã băng qua khu rừng trúc mất dạng.
Chàng ổn định tâm thần, bắt đầu suy tính, khi gặp Thần Ưng kiếm chủ hỏi về ám ngữ liên lạc, nếu mình không trả lời được là bại lộ ngay.
Chàng theo bản năng đưa tay sờ Chí Tôn kiếm trong lòng, thầm nghĩ:
- Không biết “Tuyết Điêu” Bạch Anh có theo đến đây hay không?
Ngay khi ấy, Thần Ưng Thất Lang sải bước đi đến nói:
- Tệ kiếm chủ mời huynh đài vào!
Đã đến nước này, Dung Ca Nhi đành bấm bụng nói:
- Phiền dẫn đường giùm cho!
Thần Ưng Thất Lang quay người bước đi, Dung Ca Nhi theo sát phía sau.
Băng qua rừng trúc, trước mắt xuất hiện một dãy nhà tranh, trong một gian nhà đèn đốm sáng choang.
Thần Ưng Thất Lang đi đến trước gian nhà ấy, cung kính nói:
- Bẩm kiếm chủ, người ấy đã đến!
Bên trong vọng ra một tiếng lạnh lùng nói:
- Để cho y vào đây!
Thần Ưng Thất Lang thấp giọng:
- Huynh đài tự vào đi!
Dung Ca Nhi thầm nghĩ:
- Là phúc không phải họa, là họa tránh cũng không khỏi.
Nghĩ vậy, chàng cảm thấy mạnh dạn hơn, chậm bước đi vào gian nhà ấy.
Đưa mắt nhìn, chỉ thấy một người mặc áo bào màu vàng, lưng giắt trường kiếm và đeo mặt nạ đỏ như máu ngồi phía sau một chiếc bàn gỗ.
Dung Ca Nhi tiến tới một bước, khom mình thi lễ nói:
- Kính chào kiếm chủ!
Người áo vàng lạnh lùng:
- Ngươi là thuộc hạ của tam công chúa phải không?
Thái độ hết sức cao ngạo, không thèm đáp lễ.
Dung Ca Nhi nghĩ người này hẳn là Thần Ưng kiếm chủ, bèn đáp:
- Vâng!
- Tam công chúa đã phái người tiềm nhập Tuyết cốc phải không?
- Vâng!
- Để làm gì?
- Tam công chúa căn dặn không được tùy tiện tiết lộ!
- Ngươi có biết thân phận của bổn tọa không?
- Biết, Thần Ưng kiếm chủ!
- Đã biết sao còn chưa chịu nói thật?
- Tại hạ phụng mệnh không được nói năng bừa bải, mong kiếm chủ lượng thứ.
- Ngươi có biết chỉ cần bổn tọa ban lệnh một tiếng là ngươi chết ngay tức khắc, loạn kiếm phân thây không?
- Nhưng nếu tại hạ tiết lộ, tam công chúa cũng không buông tha cho tại hạ.
Bỗng nghe bên ngoài vang lên một tiếng hô to:
- Ngọc Điêu kiếm chủ đến!
Dung Ca Nhi thầm nhủ:
- Thần Ưng và Ngọc Điêu đều là tên phi cầm, chả lẽ mọi kiếm chủ đều dùng tên phi cầm?
Chỉ thấy một người thân hình cao to mặc áo bào trắng và đeo mặt nạ trắng, lưng giắt trường kiếm sải bước đi vào.
Dung Ca Nhi thầm nhủ:
- Họ chẳng những dùng tên phi cầm mà còn ăn mặc giống như màu lông, thần ưng màu vàng, ngọc điêu màu trắng.
Chỉ thấy Ngọc Điêu kiếm chủ đi thẳng đến trước bàn, tự kéo một chiếc ghế tre ngồi xuống, đưa mắt nhìn Dung Ca Nhi hỏi:
- Người này là ai?
Thần Ưng kiếm chủ đáp:
- Thuộc hạ của tam công chúa!
Ngọc Điêu kiếm chủ hai mắt sáng quắc nhìn Dung Ca Nhi một hồi, chậm rãi nói:
- Người này khí chất bất phàm, là một cao thủ nội ngoại kiêm tu, không biết tam công chúa từ lúc nào đã thu nhận được một nhân vật như vậy?
Dung Ca Nhi nhớ lại Dương Cửu Muội đã nói là dưới trướng Vô Cực Lão Nhân có ba tỷ muội và bảy huynh đệ, hai kiếm chủ này hẳn là trong bảy huynh đệ.
Chỉ nghe Thần Ưng kiếm chủ nói:
- Nghe đâu nha đầu ấy mấy năm gần đây rất được sủng tín, hùng tâm vạn trượng, đã thu nhận rất nhiều cao thu, thế lực hùng mạnh.
Ngọc Điêu kiếm chủ cười ha hả:
- Nhị ca lầm rồi!
Thần Ưng kiếm chủ ngạc nhiên:
- Lầm gì? Ngu ca nói đây hoàn toàn có chứng cứ.
- Đó là chuyện hồi mấy tháng trước. Không sai, tam công chúa mấy năm gần đây quả thật rất được sủng tín, chúng ta đều không sánh bằng, nhưng gần đây tam công chúa đã bị thảm bại trong thành Trường An, cơ hồ toàn quân diệt vong, để khiến...
Ngọc Điêu kiếm chủ bỗng hạ thấp giọng, nói tiếp:
- Ngay cả quân phụ cũng đã đến Trường An, truyền dụ mọi người tụ tập trong chùa Từ Ân vào canh ba ngày kia chờ lệnh, tiểu đệ đến đây chính là để báo với nhị ca.
Thần Ưng kiếm chủ kinh ngạc:
- Nha đầu ấy võ công cao cường, mưu trí cũng hơn hẳn huynh đệ chúng ta và thủ hạ cũng có rất nhiều người xuất sắc, vì sao lại thảm bại?
- Một là vì tam công chúa quá nổi trội, các huynh trưởng và cả đại công chúa và nhị công chúa cũng ganh tị; hai là tam công chúa đã gặp phải đối thủ lợi hại hơn, đương nhiên là phải thua thiệt. Theo tiểu đệ biết, các cao thủ thuộc hạ tinh nhuệ của tam công chúa đã cùng lúc bị tiêu diệt, tam công chúa cũng đổ máu gắng sức chiến đấu. Đại ca với nhị công chúa đều ở gần đó, nhưng án binh bất động, để mặc cho tam công chúa bị thảm bại.
Thần Ưng kiếm chủ kinh ngạc:
- Ai có thể cùng lúc tiêu diệt thuộc hạ tinh nhuệ của tam công chúa, bản lĩnh cao cường như vậy?
- Vạn Thượng môn!
Dung Ca Nhi thầm nhủ:
- Xem ra Vạn Thượng môn với họ xung đột nhau hết sức kịch liệt, thế lực của Vạn Thượng môn tuy không hùng hậu bằng, nhưng thảy đều là cao thủ tinh nhuệ, nên hai tổ chức thần bí này sau khi xung đột, Vạn Thượng môn đã chiếm ưu thế.
Chỉ nghe Thần Ưng kiếm chủ nói:
- Vậy là những cao thủ mà nha đầu ấy đã bao năm vất vả thu nạp bị giết hết rồi sao?
- Mười bốn cao thủ gồm năm nữ chín nam thảy đều tử vong, chỉ mỗi mình tam công chúa sống sót, nhưng cũng bị thương nhiều nơi, nếu không nhờ linh đơn do quân phụ ban cho, có lẽ cũng đã chết trong trận ác chiến ấy rồi.
Thần Ưng kiếm chủ đưa mắt nhìn Dung Ca Nhi, nhếch môi cười nói:
- Ngươi nghe rõ cả rồi chứ? Tam công chúa mà ngươi nương tựa hiện đã bị thương rất nặng, có lẽ không thể lo cho ngươi được nữa.
Đoạn đứng lên, đi về phía Dung Ca Nhi.
Ngọc Điêu kiếm chủ nói:
- Nhị ca hãy khoan!
Thần Ưng kiếm chủ dừng bước:
- Ngũ đệ có chuyện gì?
- Nhị ca muốn giết người này với mục đích chẳng qua là diệt khẩu, chi bằng giao cho tiểu đệ dẫn đi được không? Tiểu đệ cam đoan không để cho y nhắc đến chuyện hôm nay với tam công chúa.
Thần Ưng kiếm chủ đôi mắt sáng quắc nhìn chốt vào mặt Ngọc Điêu kiếm chủ một hồi mới nói:
- Y có còn dùng được gì mà ngũ đệ cầu xin giùm?
- Thật ra nhị ca sớm biết rồi mới phải!
- Biết gì?
- Chuyện giữa tiểu đệ với cửu muội!
Thần Ưng kiếm chủ cười ha hả:
- Ngũ đệ chưa sờn lòng về nha đầu ấy sao?
- Tình yêu là phải thủy chung một lòng, đành chịu vậy thôi!
Thần Ưng kiếm chủ cười nhạt:
- Đành rằng nha đầu ấy xinh đẹp khả ái, nhưng lão đại đã đến trước một bước, ngũ đệ có bao nhiêu lá gan mà dám tranh giành với lão đại?
- Tiểu đệ đâu dám tranh giành với đại ca, nhưng chuyện nam nữ là do ở đôi bên, nếu đại ca đã được lòng cửu muội, dĩ nhiên tiểu đệ phải tránh xa, nhưng theo tiểu đệ biết thì hiện nay đại ca vẫn chưa được lòng cửu muội, vậy mới phải nhờ nhị ca giúp cho tiểu đệ một phen.
Thần Ưng kiếm chủ ngẫm nghĩ một hồi:
- Thôi được, ngu ca chấp thuận lần thỉnh cầu này của ngũ đệ, nhưng ngu ca nói trước, nếu sau này có người mách lẻo, ngu ca sẽ hỏi tội ngũ đệ đấy.
Ngọc Điêu kiếm chủ cười:
- Tiểu đệ hoàn toàn chịu trách nhiệm...
Đưa mắt nhìn Dung Ca Nhi quát:
- Còn chưa cảm tạ ơn tha mạng của nhị đại gia.
Dung Ca Nhi bất đắc dĩ ôm quyền thi lễ nói:
- Đa tạ nhị kiếm chủ!
Thần Ưng kiếm chủ cười gằn:
- Hừ, kể như ngươi chưa đến số chết nhờ có ngũ gia cầu xin giùm cho, nếu không vì nể mặt ngũ gia, hôm nay ngươi chắc chắn phải nếm mùi đau khổ.
Ngọc Điêu kiếm chủ quay sang Dung Ca Nhi nói:
- Chúng ta đi thôi!
Dung Ca Nhi vâng lời đi theo sau Ngọc Điêu kiếm chủ, lòng thầm nhủ:
- “Tuyết Điêu” Bạch Anh chẳng biết có theo đến đây hay không, cứ phải giả điên giả dại thế này chẳng biết đến bao giờ.
Ra đến bên ngoài, chỉ thấy bốn đại hán áo trắng lưng giắt đơn đao cùng tiến đến đón và thi lễ với Ngọc Điêu kiếm chủ, hai người đi trước và hai người theo sau hộ vệ cho Ngọc Điêu kiếm chủ.
Ngọc Điêu kiếm chủ lùi sau một bước, đi sánh vai với Dung Ca Nhi, nói:
- Các hạ theo tam công chúa lâu rồi phải không?
- Chỉ chừng nửa năm thôi!
- Tam công chúa đối với các hạ thế nào?
Dung Ca Nhi thầm nhủ:
- Trong một tổ chức thần bí thế này hẳn là luật lệ rất nghiêm khắc mới có thể quản thúc thuộc hạ số lượng nhiều và phức tạp, tam công chúa đối với mình thế nào? Tuy chỉ là một câu hỏi bình thường, nhưng nếu trả lời không đúng, rất dễ bị bại lộ.
Nhưng Ngọc Điêu kiếm chủ đang chờ câu trả lời, chàng không thể ấp úng, đành bấm bụng nói:
- Tại hạ nhận thấy tam công chúa xem tại hạ như là tâm phúc!
Ngọc Điêu kiếm chủ thở phào:
- Các hạ còn muốn gặp tam công chúa không?
Dung Ca Nhi thầm nhủ: “Nếu bây giờ dẫn mình đi gặp tam công chúa là bại lộ ngay, nhưng đã đến nước này, mình cũng không thể từ chối”. Đành nói:
- Tam công chúa đối xử rất tốt với tại hạ, lẽ nào tại hạ không nóng lòng muốn gặp.
- Được, để bổn tọa tìm cách cho các hạ gặp.
Dung Ca Nhi ôm quyền thi lễ:
- Đa tạ kiếm chủ!
- Nhưng các hạ phải giúp bổn tọa một việc.
- Việc gì?
- Mang một vật trao cho tam công chúa.
- Tam công chúa hiện ở đâu?
- Đang trị thương ở một nơi rất cơ mật… Nói là trị thương cũng được, nói là bị giam cũng được, nơi đó canh phòng rất nghiêm ngặt, muốn vào thăm phải mạo hiểm tính mạng.
Chẳng rõ đi được bao xa, Ngọc Điêu kiếm chủ bỗng dừng lại hỏi:
- Các hạ xưng hô thế nào?
Dung Ca Nhi buột miệng:
- Dung Đại Hổ!
Ngọc Điêu kiếm chủ đưa tay chỉ ngọn núi trước mặt:
- Các hạ hãy nhìn trên lưng núi kia, trong rừng trúc có một ngọn đèn đỏ treo cao.
Dung Ca Nhi đưa mắt nhìn, quả thấy trên lưng núi có một ngọn đèn đỏ, gật đầu nói:
- Không sai!
- Tam công chúa chính là bị giam trong rừng trúc bên dưới ngọn đèn kia, nơi ấy có một thiền viện nhỏ, tam công chúa ở trong ngôi tháp cất giữ hài cốt trong thiền viện.
- Biết rồi, kiếm chủ định tặng cho tam công chúa vật gì, có thể giao cho tại hạ.
Ngọc Điêu kiếm chủ từ trong lòng lấy ra một chiếc túi gấm:
- Trao túi gấm này cho tam công chúa là được rồi!
Dung Ca Nhi đón lấy túi gấm, nhấc thử trong tay, cảm thấy không nặng lắm, chẳng rõ bên trong là gì, cất vào lòng nói:
- Tại hạ đi đây!
Đoạn quay người cất bước.
- Không cần vội!
Dung Ca Nhi quay người lại hỏi:
- Kiếm chủ còn gì dặn bảo?
- Bổn tọa phải điểm á huyệt của các hạ.
- Vì sao? Đã muốn tại hạ đi làm việc cho kiếm chủ, sao lại điểm á huyệt của tại hạ, vậy là có dụng ý gì?
- Vì bổn tọa không tin các hạ có thể vượt qua bao lớp canh phòng, cơ hội của các hạ chỉ có một phần mười, nếu các hạ bị bắt, không chịu nổi cực hình bức cung mà khai ra bổn tọa, vậy là bổn tọa bị các hạ liên lụy còn gì?
Ngọc Điêu kiếm chủ dứt lời, sấn tới một bước, vung tay một chưởng vỗ vào ngực Dung Ca Nhi.
Dung Ca Nhi lách người tránh khỏi và nói:
- Hãy khoan!
- Vì sao?
- Tại hạ không muốn bị kiếm chủ điểm huyệt, cho dù giết chết tại hạ cũng không thể.
- Vậy theo ý các hạ thì sao?
- Nếu kiếm chủ muốn giết tại hạ thì đừng bảo tại hạ mang túi gấm này đi, còn như kiếm chủ muốn tại hạ mang túi gấm này đi thì không được điểm huyệt tại hạ.
Ngọc Điêu kiếm chủ ngẫm nghĩ một hồi:
- Hai điều hại thì phải chọn điều hại ít hơn, các hạ mang túi gấm đi đi.
- Tại hạ cũng có thể hứa với kiếm chủ một điều, đó là bất luận họ tra khảo tàn bạo đến mấy, tại hạ cũng không khai ra kiếm chủ.
- Được, các hạ đi đi!
Dung Ca Nhi vừa đi được mấy bước, bỗng cảm thấy một luồng ám kình từ phía sau ập đến, liền tức theo phản ứng tự nhiên nắm lấy chuôi kiếm, vừa định lách tránh và quay lại phản kích, nhưng chợt động tâm, vận khí bảo vệ các yếu huyệt, thoáng lách người, cố ý để cho Ngọc Điêu kiếm chủ đánh trúng, giả vờ loạng choạng, quay đầu lại nhìn, Ngọc Điêu kiếm chủ đang đứng cách hơn ba thước, tủm tỉm cười nói:
- Thương thế ra sao?
Dung Ca Nhi suýt buông lời phản bác, nhưng rồi lại dằn nén, lắc đầu lặng thinh.
Thì ra chàng nhận thấy vị trí tấn công của Ngọc Điêu kiếm chủ chính là á huyệt, tuy may mắn tránh khỏi nhưng cũng chỉ trong đường tơ kẽ tóc.
Ngọc Điêu kiếm chủ vốn vẫn còn có chút hoài nghi là chưa điểm trúng á huyệt của chàng, nhưng Dung Ca Nhi giả vờ quá giống, lòng hoài nghi liền tiêu tan, cười ha hả nói:
- Thủ pháp điểm huyệt của bổn tọa rất chừng mực, các hạ tuy không nói được nhưng không ảnh hưởng đến võ công, nếu vượt qua được các chặng canh phòng, gặp tam công chúa, nàng ấy túc trí đa mưu, hẳn có cách cứu các hạ; còn như không vượt qua được các chặng canh phòng, bị bọn họ giết chết thì cũng là tận trung với tam công chúa, chết không hối tiếc.
Dung Ca Nhi thầm nhủ:
- Những người này ai cũng độc ác như rắn rết, chốn giang hồ đầy gian trá hiểm ác, quả nhiên không sai, mình cũng chẳng cần có lòng trung thực đối với y.
Nghĩ vậy, bất giác trừng mắt giận dữ nhìn Ngọc Điêu kiếm chủ.
Ngọc Điêu kiếm chủ cười khảy:
- Nhìn ánh mắt giận dữ của các hạ, hẳn là lòng rất căm hận, thật ra nếu bổn tọa không đứng ra cứu thì các hạ đã bị Thần Ưng kiếm chủ loạn kiếm phân thây, bổn tọa đã cứu các hạ từ trong cái chết chắc chắn, rồi lại để cho các hạ đi mạo cái hiểm chưa chắc chết, đó cũng kể như là cứu mạng các hạ một phen.
Dung Ca Nhi không trả lời, thi triển khinh công phóng đi, một mạch vượt qua gần năm dặm đường mới dừng lại.
Ngoảnh lại nhìn, không còn thấy Ngọc Điêu kiếm chủ nữa.
Lúc này, Dung Ca Nhi đã đến dưới chân núi, ngước lên nhìn, thấy ngọn đèn đỏ càng sáng tỏ hơn, đang nhè nhẹ đung đưa trong gió đêm.
Chàng định thần suy nghĩ, nhận thấy nếu không mạo hiểm thì kế hoạch đã sắp đặt phen này kể như hoài phí tâm cơ, đành phải mạo hiểm dấn thân vào hang hổ, biết đâu có thể khám phá ra nhiều điều bí mật, bèn thi triển khinh phóng đi lên vách núi.
Vách núi này tuy thẳng đuột, nhưng có rất nhiều đá và cây thấp nên Dung Ca Nhi thi triển khinh công trèo lên không mấy khó khăn, lát sau đã đến hơn nửa chừng.
Ngọc Điêu kiếm chủ đã mấy lần cảnh cáo chàng là nơi đây canh phòng rất nghiêm ngặt, chàng không dám mảy may khinh suất, dừng lại nghỉ ngơi chốc lát, lại tiếp tục trèo lên.
Đến đỉnh núi, trước mắt là một rừng trúc rậm rạp, lập túc tung mình vào trong rừng.
Chàng dừng lại ở ven rừng, đưa mắt nhìn, quả thấy hai người áo đen một tay cầm trường thương và một tay cầm cung tên, sóng vai đứng trên một tảng đá to.
Chàng quét mắt nhìn quanh, đây chính là trung tâm của đỉnh núi, ngọn đèn đỏ treo trên một cây to ngay phía sau hai người áo đen, bên dưới là một thiền viện nhỏ.
Trừ phi nhất cử giết chết hai người áo đen, bằng không chẳng thể qua lọt mắt họ.
Ngay khi ấy, chợt thấy phía đông bóng người nhấp nhoáng, kèm theo tiếng gió rất khẽ.
Hai người áo đen tai mắt nhạy bén, liền cảnh giác lớn tiếng nói:
- Ai đó?
Nhờ ánh đèn trên cây soi rọi, Dung Ca Nhi nhìn thấy bóng người ấy nấp sau một tảng đá to, cách hai người áo đen chừng hai trượng. Người này là ai? Nếu là “Tuyết Điêu” Bạch Anh thì phải sớm liên lạc với mình mới đúng, còn như không phải “Tuyết Điêu” Bạch Anh thì sao lại biết sự việc?
Chỉ thấy người áo đen cầm cung tên kéo cung buông tên, “vút” một tiếng bắn ra.
Có lẽ y chưa phát hiện ra chỗ ẩn nấp của người kia, bắn tên xong, lớn tiếng quát:
- Kẻ nào? Nếu còn chưa hiện thân, bọn ta phát động mai phục ngay.
Dung Ca Nhi sửng sốt, chả lẽ trên đỉnh núi này lại còn có bố trí cơ quan mai phục?
Người ẩn nấp sau tảng đá như hết sức trầm tĩnh, mặc cho người áo đen quát tháo, y đều làm ngơ.
Chừng một tuần trà sau, hai người áo đen không nhẫn nại được nữa, chầm chậm đi về phía tảng đá ấy.
Khi đến gần chỗ người ẩn nấp, đột nhiên cùng ngã ra đất, bị ám toán chết ngay tức khắc.
Ngay sau đó, một bóng người từ phía sau tảng đá vọt lên, lao thẳng về phía thiền viện. Lần này Dung Ca Nhi đã nhìn thấy rõ hơn, người này toàn thân võ phục đen và khăn đen che mặt.
Người này thân pháp rất nhanh, chỉ hai lần tung mình đã vào đến trong thiền viện.
Dung Ca Nhi liền tức phi thân theo sau, thiền viện này ngoại trừ chính điện có đèn, các gian phòng hai bên đều tối om.
Chàng hết sức thắc mắc, Ngọc Điêu kiếm chủ đã trịnh trọng cảnh cáo mình là nơi đây canh phòng nghiêm ngặt, sao chỉ có hai người thế này?
Chàng phi thân lên mái nhà, đưa mắt nhìn, phía sau đại điện có một thạch tháp cao cỡ hai thân người, vừa định phi thân lên đó quan sát, chợt nghe tiếng cung vang lên, hai mũi tên xé gió bay đến.
Dung Ca Nhi vội thụp người, nấp sau lưng mái nhà, ngoi đầu lên nhìn, thấy hai đại hán tay cầm cung tên sóng vai đứng bên cửa lớn, bất giác động tâm thầm nhủ:
- Nguy tai, chả lẽ mình đã sa vào vòng mai phục?
Ngay khi ấy, bỗng thấy ánh lửa lấp lóa, bốn ngọn đèn lồng đã được thắp cháy. Lập tức, cả thiền viện sáng choang.
Một tiếng cười khảy vang lên và nói:
- Kẻ nào? Lưng mái nhà đâu phải là nơi ẩn nấp!
Dung Ca Nhi nghe nói vậy liền đứng lên, phi thân xuống sân vườn, nói:
- Tại hạ họ Dung...
Chỉ thấy bóng người nhấp nhoáng, một lão nhân võ phục tay cầm quỷ đầu đao từ trong tối bay ra, đến cách Dung Ca Nhi chừng bốn thước mới dừng lại, lạnh lùng nói:
- Thiền viện này rất là hoang sơ, các hạ đến đây làm gì?
Dung Ca Nhi nghe vậy, biết đối phương xem mình như phường trộm cắp, bèn nói:
- Tại hạ muốn gặp một người!
- Ai?
- Dương Cửu Muội cô nương, còn được gọi là tam công chúa, có ở đây không?
Lão nhân võ phục kinh ngạc:
- Các hạ là ai?
Dung Ca Nhi thầm toan tính, xung quanh đây chẳng rõ còn có bao nhiêu mai phục, lão nhân này hẳn là người cầm đầu, nếu chế ngự được lão ta, dù có bao nhiêu mai phục cũng không dám phát động. Bèn chậm rãi nói:
- Tại hạ là thuộc hạ của tam công chúa...
Lão nhân võ phục sầm mặt:
- Tam công chúa đã phạm đại tội nghịch quân...
Dung Ca Nhi ngắt lời:
- Tại hạ đến đây chỉ mong có thể gặp tam công chúa một phen, rồi sẽ đi ngay!
Lão nhân võ phục lạnh lùng nhìn Dung Ca Nhi:
- Có phải các hạ đã giết mấy thuộc hạ của lão phu không?
- Tình thế bắt buộc, tại hạ không có sự lựa chọn khác, mong các hạ bỏ qua.
Dung Ca Nhi dứt lời, đột nhiên tay trái vung ra, chộp vào cổ tay phải lão nhân võ phục.
Lão nhân võ phục võ công chẳng kém, tuy trong lúc bất phòng, vẫn lẹ làng xoay cổ tay và lách sang bên tránh khỏi.
Dung Ca Nhi tay phải vung động, hàn quang lấp loáng, liên tiếp công ra ba kiếm.
Ba chiêu kiếm ấy nhanh khôn tả và nối tiếp nhau, lão nhân tránh được chiêu thứ nhất và thứ nhì, nhưng không sao tránh được chiêu kiếm thứ ba, trúng ngay yếu huyệt nơi khuỷu tay.
Vốn ra, chiêu kiếm này của Dung Ca Nhi có thể chém đứt cánh tay trái của lão nhân, nhưng chàng biết nếu giết chết lão nhân này hẳn gây ra một trận ác chiến, đối phương sẽ túa ra giáp công mình, bèn xoay tay dùng thân kiếm đập vào khuỷu tay lão nhân.
Dung Ca Nhi một kiếm đắc thủ, liền tay trái vung ra, chộp lấy cổ tay phải lão nhân, thấp giọng nói:
- Lão huynh nếu muốn sống, hãy giúp tại hạ một phen.
Bỗng nghe tiếng cung vang lên, mấy mũi tên dài xé gió bay đến.
Dung Ca Nhi tay phải trường kiếm vung động, gạt phăng mấy mũi tên rồi nói:
- Lão huynh nếu không hạ lệnh bảo họ dừng tay, tại hạ đành phải mượn thân người lão huynh làm khiên đỡ tên.
Lão nhân đành lớn tiếng nói:
- Dừng tay!
Ngay lập tức, bốn phía không còn tên bắn đến nữa.
Dung Ca Nhi nói:
- Phiền lão huynh dẫn tại hạ đi gặp tam công chúa, được không?
Lão nhân lạnh lùng:
- Các hạ nếu muốn bảo toàn tính mạng, lúc này còn có thể thừa cơ đào tẩu.
- Tại hạ mà sợ chết thì đâu có đến đây. Lão huynh nếu không chịu nghe lời tại hạ, đừng trách tại hạ độc ác, trước tiên tại hạ cắt đứt gân hai chân, sau đó điểm ngũ âm tuyệt mạch làm cho lão huynh sống dở chết dở.
Lão nhân tuy trong lòng khiếp sợ, nhưng vẫn lạnh lùng nói:
- Các hạ nhất quyết muốn đi ư?
- Đúng vậy, lão huynh đừng quên lúc này sự sống chết của lão huynh hoàn toàn nằm trong tay tại hạ, nếu có gì nguy hiểm, lão huynh sẽ là người chết trước.
Lão nhân ngoảnh lại nhìn Dung Ca Nhi, cất bước đi tới.
- Lão huynh dẫn tại hạ đi gặp tam công chúa, tại hạ thả lão huynh ra ngay.
- Các hạ nói thật chứ?
- Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, tại hạ đã nói là giữ lời, lão huynh yên tâm.
Lão nhân dẫn Dung Ca Nhi đi đến trước thạch tháp ở phía sau đại điện, chỉ vào cửa tháp nói:
- Tam công chúa ở tầng thứ ba trong tòa tháp này, các hạ vào trong sẽ gặp.
Dung Ca Nhi tung chân đá mở cửa tháp, nói:
- Lão huynh, tục ngữ có câu giết người phải giết chết, cứu người phải cứu sống, lão huynh đã giúp tại hạ, xin hãy giúp đến cùng.
Lão nhân lạnh lùng:
- Lão phu dẫn các hạ đến đây được rồi, còn giúp gì nữa?
- Trong tháp này có mai phục không?
Lão nhân lắc đầu:
- Không!
- Vậy phiền lão huynh dẫn đường cho.
Lão nhân cực chẳng đã, đành dẫn trước đi vào tháp.
Dung Ca Nhi đóng cửa lại, vung tay điểm khóa hai huyệt đạo của lão nhân rồi nói:
- Lão huynh chịu khó ở đây chờ chốc lát, tại hạ sau khi gặp tam công chúa sẽ thả lão huynh ngay.
Lão nhân đã bị điểm á huyệt, không nói được nữa, đành trơ mắt nhìn Dung Ca Nhi đi lên trên.
Trời đêm âm u, trong tháp càng thêm tăm tối, Dung Ca Nhi lần dò đi lên đến tầng thứ ba, thấp giọng gọi:
- Tam công chúa!
Liền nghe một tiếng yếu ớt nói:
- Ai vậy?
Dung Ca Nhi chỉ gặp Dương Cửu Muội vài lần, không phân biệt được tiếng nói của nàng ta, bèn nói:
- Tại hạ họ Dung!
Người ấy dường như rất kinh ngạc nói:
- Họ Dung ư?
Dung Ca Nhi tiến tới nói:
- Vâng, có phải Dương cô nương không?
- Trong tầng tháp thứ ba này ánh đèn không thể lọt ra ngoài, bật hỏa tập đi!
- Tại hạ không có hỏa tập!
Bỗng ánh lửa lóe lên, một người cất tiếng nói:
- Có đây!
Dung Ca Nhi sửng sốt đưa mắt nhìn, chỉ thấy một người toàn thân võ phục đen và khăn đen che mặt, lưng giắt trường kiếm, tay giơ cao hỏa tập từ tầng thứ hai đi lên.
Nhờ ánh sáng của hỏa tập, Dung Ca Nhi nhìn thấy một nữ nhân áo đen tóc tai lòa xòa, hai tay bị một sợi dây trắng buộc chặt, nửa ngồi nửa nằm dựa vào vách.
Người áo đen tay trái giơ cao hỏa tập, tay phải rút lấy trường kiếm trên lưng, bổ thẳng vào sợi dây trắng buộc tay nữ nhân áo đen, nhưng sợi dây trắng ấy không hề suy suyển.
Dung Ca Nhi tay cầm trường kiếm đứng nhìn, chỉ cần người áo đen có ý định sát hại Dương Cửu Muội là chàng xuất thủ tấn công ngay.
Chỉ nghe nữ nhân áo đen nói:
- Đây là Thiên Tàm sách, ngũ ca đừng phí công nữa.
Người áo đen tra kiếm vào bao, cởi bỏ khăn che mặt, lộ ra một gương mặt nhợt nhạt, nói:
- Cửu muội sao biết là ngu ca?
Nữ nhân áo đen nhẹ hất đầu cho chòm tóc phủ trước mặt sang bên, nói:
- Nơi đây cực kỳ hung hiểm, ngũ ca sớm ra khỏi đây thì hơn.
Dung Ca Nhi nghe tiếng nói của người áo đen đã nhận ra chính là Ngọc Điêu kiếm chủ, không ngờ y lại đích thân vào đây, bèn từ trong lòng lấy chiếc túi gấm hai tay trao ra nói:
- Thuộc hạ được Ngọc Điêu kiếm chủ ủy thác...
Người áo đen cười khảy, đưa tay đón lấy và nói:
- Bây giờ không cần nữa!
Vậy người này chính xác là Ngọc Điêu kiếm chủ rồi, y chậm rãi nói:
- Cửu muội đã biết nơi này hung hiểm, hẳn cũng biết ngu ca phải mạo hiểm thế nào rồi.
- Tiểu muội vô vàn cảm kích, phen này nếu thoát chết, tiểu muội quyết không quên tình ý này của ngũ ca.
Ngọc Điêu kiếm chủ bỗng tiến tới hai bước hỏi:
- Cửu muội còn đi đứng được không?
Dương Cửu Muội ngạc nhiên:
- Ngũ ca định cứu tiểu muội ra khỏi đây sao?
- Chân trời góc biển, nơi nào mà không thể an thân lập mệnh, chúng ta đi thôi!
Dương Cửu Muội lắc đầu:
- Quân phụ tai mắt khắp thiên hạ, chúng ta không trốn thoát được đâu, ngũ ca sớm rời khỏi đây thì hơn. Thịnh tình của ngu ca, tiểu muội xin tâm lĩnh, nếu không chết, mai kia tiểu muội ắt sẽ báo đáp.
- Ngu ca liều chết đến đây, nếu không cứu được cửu muội...
Nói đến đó, hỏa tập đã tắt, trong tháp lập tức tối om trở lại.
Chỉ nghe Dương Cửu Muội thấp giọng nói:
- Trên thế gian này chưa một ai có thủ đoạn như quân phụ, muốn đào tẩu, chúng ta chỉ có một con đường.
Ngọc Điêu kiếm chủ ngạc nhiên:
- Con đường nào?
- Chết! Ngoài cái chết ra, chúng ta không thể trốn được một ngày, vượt qua trăm dặm, chắc chắn bị quân phụ bắt lại.
- Vì sao?
15
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
