ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 21
Sao biết đại họa trong tâm phúc

Chương 21: Sao biết đại họa trong tâm phúc

Qua khỏi cửa, bên trong rất ấm áp, hoàn toàn khác với không khí bên ngoài.

Vào sâu chừng ba trượng, lão nhân áo trắng bỗng rẽ lên trên, lối đi tối mịt, giơ tay không thấy năm ngón.

Lúc này, quần hào chỉ còn bằng vào thính giác đi theo sát phía sau người đi trước. Đi dược hơn ba mươi bước, bỗng thấy ánh trăng soi vào, một cơn gió lạnh ập đến.

Thì ra lại là một cửa khác đã mở sẵn, hai bên cửa vẫn là hai đại hán võ phục lưng giắt trường đao.

Dung Ca Nhi đi sau cùng, qua khỏi cửa, thấy quần hào đang đứng thành một hàng ngang trên lưng đèo, phía trước là một bức vách trắng cao ngang lưng.

Lão nhân áo trắng chậm rãi nói:

- Các vị nhìn xuống dưới sẽ thấy kẻ địch!

Mọi người chú mắt nhìn, chỉ thấy phía dưới có bốn bóng người và hai con chó săn rất to, nhưng vì khoảng cách quá xa, không sao nhìn thấy rõ diện mạo của kẻ địch, chỉ văng vẳng nghe tiếng quát tháo.

Lát sau, bốn bóng người ấy bỗng nhanh chóng chuyển động, như tránh né gì đó, có lẽ là ám khí đã được bố trí trong tuyết như lời cảnh báo của lão nhân áo trắng khi nãy.

Đột nhiên, hai tiếng chó sủa “ẳng ẳng” vang lên, hai con chó săn cùng ngả xuống đất tuyết, nằm yên bất động.

Liền sau đó, một bóng người cũng ngã xuống.

Lão nhân áo trắng nói:

- Một trong bốn người đã trúng ám khí!

Vừa dứt lời, lại có hai bóng người ngã xuống.

Còn lại một người tung mình lên, như định đào tẩu, nào ngờ chân vừa chạm đất tuyết, đột nhiên lọt thõm xuống.

Lão nhân áo trắng cười ha hả:

- Bốn người hai chó không một ai thoát! Mời các vị vào nếm thử rượu do lão phu tự chế.

Đoạn quay người đi trở vào động, quần hào cùng theo sau.

Vào đến một động thất, lão nhân áo trắng nói:

- Mời các vị ngồi!

Dung Ca Nhi thấy động thất này tối mịt, biết đâu mà ngồi?

Bỗng thấy ánh lửa lóe lên, hai ngọn nến to bừng cháy, soi rõ mọi cảnh vật trong động thất.

Lão nhân áo trắng vỗ tay, hai đồng tử áo xanh đi vào.

- Mang rượu đến đây!

Hai đồng tử áo xanh tuân mệnh lui đi, lát sau trở vào, mỗi người bưng một khay gỗ to, trên là tám đĩa thức ăn và một ấm rượu.

Dung Ca Nhi quay sang Điền Văn Tú khẽ nói:

- Nơi đây đầy đủ thức ăn và rượu ngon, không khí ấm áp như mùa xuân, nếu không đích thân từng trải thật khó thể tin được.

Điền Văn Tú mỉm cười, lặng thinh không nói gì.

Lão nhân áo trắng nói:

- Chúng ta vừa ăn uống vừa tra hỏi kẻ bị bắt, hẳn không khó hỏi ra nhân vật đầu sỏ thần bí kia.

Mọi người lần lượt ngồi xuống, lão nhân áo trắng mở nắp ấm, mùi rượu thơm phức lan tỏa khắp động thất, rót cho mỗi người một ly, đoạn nói:

- Mời các vị thưởng thức rượu Tuyết Lý Hồng do lão phu tự chế này, xem mùi vị thế nào?

Quần hào nâng ly lên uống cạn, quả nhiên thơm ngon vô cùng, cùng buột miệng khen:

- Ngon quá! Ngon quá!

Lão nhân áo trắng cười ha hả:

- Tuyết Lý Hồng này tuy thơm ngon, nhưng sức rượu rất mạnh, người không quen dễ bị say, nên uống ít thôi, rất có thể đêm nay chúng ta còn có một trận ác chiến.

Đoạn lại cầm ấm rượu lên, rót đầy mỗi người một ly, nói tiếp:

- Các vị uống thêm một ly nào!

Rượu này rất thơm ngọt, quần hào đều muốn uống thêm, nhưng uống xong ly thứ nhất, lão nhân áo trắng như không muốn rót nữa, đành ngồi yên chờ, đến khi uống xong ly thứ nhì, trong quần hào có vài người chuộng rượu đã nôn nóng giơ ly lên.

Dung Ca Nhi không quen uống rượu, lại nghe chủ nhân nói rượu này rất mạnh dễ say, nên chỉ uống chừng nửa ly.

Lão nhân áo trắng cầm ấm rượu lên, như muốn rót tiếp cho quần hào, nhưng lại có vẻ tiếc, tay cầm ấm rượu do dự.

Dung Ca Nhi thầm nhủ:

- Lão này thật quá hẹp hòi, trong đây có bốn người là huynh đệ kết nghĩa của lão, và hai người được mời từ xa đến, vậy mà lại hà tiện một ly rượu.

Ngay khi ấy, bỗng nghe tiếng bước chân vang lên, hai đại hán áo xám áp giải một người trung niên võ phục đen sải bước đi vào.

Hai đại hán áo xám khom mình thi lễ:

- Bẩm cáo cốc chủ, bắt sống kẻ địch một tên, kính chờ cốc chủ xử lý.

Lão nhân áo trắng nhìn người trung niên áo đen, lạnh lùng nói:

- Lão phu chỉ hỏi hai câu, các hạ phải thành thật trả lời, nếu có một câu dối trá thì phải chịu đau đớn thể xác.

Trung niên áo đen vẻ mặt nghiêm lạnh, đưa mắt nhìn lão nhân áo trắng, lặng thinh không đáp.

Lão nhân áo đen nhân cơ hội bỏ ấm rượu xuống, chậm rãi nói:

- Các hạ phụng mệnh ai đến đây?

Trung niên áo đen cười khảy, không trả lời.

- Được, câu thứ nhất các hạ không trả lời, đó là tự chuốc khổ vào thân…

Lão nhân áo trắng ngưng chốc lát, gằn giọng nói tiếp:

- Chặt hai ngón tay trỏ và giữa.

Đại hán áo xám bên trái tuân mệnh, rút ra một ngọn chủy thủ, nắm tay trái trung niên áo đen lên, vung động chủy thủ, hai ngón trỏ và giữa liền rơi xuống đất, máu phún xối xả.

Nhưng trung niên áo đen vẫn thản nhiên, không hề rên la, như hoàn toàn không cảm thấy đau đớn.

Lão nhân áo trắng cười khảy:

- Câu thứ nhì nếu các hạ còn không chịu trả lời, lão phu sẽ không đối xử dễ dãi như vậy nữa đâu… Lãnh đạo của các vị nam hay nữ?

Trung niên áo đen nhếch môi cười, vẫn không trả lời.

Quần hào thấy vậy thảy đều sững sờ, ngay cả lão nhân áo trắng cũng hết sức kinh ngạc.

Trung niên áo đen không có gì nổi bật, nhưng có thể thản nhiên khi bị chặt đứt hai ngón tay và đe dọa sẽ dùng cực hình tàn bạo hơn vẫn không chút khiếp sợ, thật không sao tưởng tượng nổi.

Lão nhân áo trắng nhấn mạnh từng tiếng:

- Chặt chân trái!

Hình phạt này thật quá tàn nhẫn, quần hào thảy đều chau mày, nhưng trung niên áo đen vẫn điềm nhiên, không hề lộ vẻ khiếp sợ.

Đại hán áo xám bên phải bỗng vung tay, chộp lấy cổ chân trung niên áo đen giơ lên.

Dung Ca Nhi đang lấy làm lạ, thấy đại hán áo xám ấy vung đao bổ vào chân trái trung niên áo đen, liền tay phải nhanh như chớp rút lấy trường kiếm, chỉ thấy hàn quang chớp chóa, “keng” một tiếng, trường đao của đại hán áo xám ấy đã rơi xuống đất.

Lão nhân áo trắng đưa mắt nhìn Dung Ca Nhi, cười lạnh lùng nói:

- Kiếm chiêu nhanh lắm!

Dung Ca Nhi vội nói:

- Lão tiền bối chớ hiểu lầm, vãn bối có điều muốn nói.

Lão nhân áo trắng vẻ mặt lạnh như băng sương, gằn giọng:

- Điều gì?

- Sự việc khác với lẽ thường, hẳn là có điều khả nghi!

- Có điều gì khả nghi?

- Một người dù võ công cao thâm đến mấy cũng chẳng thể không cảm thấy đau đớn khi bị đứt ngón tay, huống hồ người này chưa kể được là võ công cao cường.

- Chỉ vậy thôi sao?

- Nên theo vãn bối thì hẳn là có nội tình.

- Nội tình gì?

- Rất có thể tay chân đã tê dại, không còn cảm giác đau đớn!

Lão nhân áo trắng quét mắt nhìn quần hào, chậm rãi nói:

- Nhị đệ cả đời nghiên cứu y học, am tường cách dùng độc, hãy xem người này có bị thuốc độc làm cho tê dại tay chân mà không biết đau đớn hay không?

Một lão nhân áo xanh râu bạc dài phủ ngực vội đứng lên nói:

- Nhìn thần thái thì không như bị ngộ độc, mà dù bị thuốc độc khống chế thì đó cũng là loại mạn tính, phát tác rất chậm.

- Có cách để phát hiện không?

- Phải xem rồi mới có thể xác định!

Lão nhân áo trắng khoát tay:

- Được, hãy xem đi!

- Vâng!

Lão nhân áo xanh sải bước đi ra.

Lão nhân áo trắng quay sang Dung Ca Nhi nói:

- Thủ pháp rút kiếm vừa rồi của các hạ cực nhanh, rất hiếm thấy trong võ lâm, hẳn rất có lai lịch, có thể cho biết môn phái xuất thân không?

Dung Ca Nhi ngẩn người:

- Những lời vãn bối đã nói khi nãy hoàn toàn là sự thật!

Lão nhân áo trắng biến sắc mặt, lạnh lùng nói:

- Nếu các hạ khăng khăng không chịu nói ra thân thế lai lịch, lão phu vẫn có cách nhận ra. Tứ đệ, hãy tước kiếm của Dung công tử.

Dung Ca Nhi đã cất giấu Chí Tôn kiếm vào trong lòng, khó thể nhận ra, trường kiếm đã sử dụng vừa rồi chỉ là một binh khí thường được mang theo từ Triệu gia bảo.

Chỉ thấy người tiều phu đứng phắt dậy, quay người tay phải vung ra, chộp vào chuôi kiếm của Dung Ca Nhi.

Dung Ca Nhi nhận thấy nếu không để cho họ lấy kiếm hẳn sẽ sinh chuyện không vui, thôi thì nhẫn nhịn một chút cũng chẳng hề gì, bèn đứng yên không chống cự.

Thế là, người tiều phụ dễ dàng chộp trúng chuôi kiếm của Dung Ca Nhi, “choang” một tiếng, trường kiếm đã rời khỏi bao.

Lão nhân áo trắng chau mày:

- Các hạ thật trầm tĩnh!

Dung Ca Nhi dõng dạc:

- Vãn bối lòng dạ thẳng ngay, dĩ nhiên là trầm tĩnh rồi!

Lão nhân áo trắng quay sang người tiều phu:

- Điểm huyệt y, để xem y có hoàn thủ không?

Lúc này Triệu Thiên Tiêu, Vương Tử Phương và Điền Văn Tú hết sức lo lắng, đã xảy ra hiểu lầm thế này, nhất thời thật khó nghĩ ra được cách hòa giải.

Người tiều phu tay phải vung ra, một chỉ điểm thẳng vào ngực Dung Ca Nhi.

Dung Ca Nhi nghiêng người tránh khỏi, vẫn đứng tại chỗ, nói:

- Lão tiền bối đã hoài nghi tại hạ, tại hạ cũng không tiện ở lại đây, xin cáo từ!

Đoạn ôm quyền thi lễ, đứng lên cất bước đi ra ngoài.

Lão nhân áo trắng khoát tay:

- Ngũ đệ, ngăn y lại!

Chỉ thấy bóng người loáng thoáng, người thấp bé gầy guộc đầu đội mũ vỏ dưa đã đứng chận nơi cửa.

Dung Ca Nhi nhướng mày, dừng chân đứng lại.

Vương Tử Phương khẽ nói:

- Triệu bảo chủ hãy đứng ra hòa giải, đừng để xảy ra chuyện đáng tiếc.

Triệu Thiên Tiêu chậm rãi đứng lên, hướng về lão nhân áo trắng ôm quyền nói:

- Lão tiền bối xin nguôi giận, hãy nghe vãn bối một lời được không?

Lão nhân áo trắng lạnh lùng:

- Người này là do ngươi dẫn đến, ương ngạnh với lão phu như vậy, lão phu không trách tội ngươi thì thôi, ngươi còn gì để nói nữa?

- Dung công tử vượt ngàn dặm xa đến đây với mục đích giúp Vương tổng tiêu đầu thu hồi thất tiêu, rất ít đi lại trên giang hồ, tuổi trẻ ít hiểu biết, có gì đắc tội xin lão tiền bối rộng lòng lượng thứ.

Lão nhân áo trắng lạnh lùng:

- Họ Dung kia xuôi tay chịu trói hay là muốn bọn ta động thủ?

Dung Ca Nhi bừng lửa giận:

- Tại hạ không muốn xuôi tay chịu trói!

- Ngũ đệ, điểm huyệt y!

Người thấp bé gầy guộc liền tức vung tay, một chỉ điểm vào ngực Dung Ca Nhi.

Dung Ca Nhi lẹ làng lách người tránh khỏi, nhưng không hoàn thủ.

- Thân pháp khá lắm!

Người thấp bé gầy guộc vừa nói vừa tay trái vung ra, hai ngón trỏ giữa điểm vào mạn sườn phải của Dung Ca Nhi.

Dung Ca Nhi tức giận quát:

- Thật bức bách quá đáng, Dung mỗ hoàn thủ đây!

Đồng thời tay phải vung ra, chộp vào cổ tay đối phương.

Thế là, hai người đã diễn ra một trận chiến ác liệt, Vương Tử Phương thấy vậy hết sức lo lắng và phân vân, lỡ như Dung Ca Nhi bại, mình có nên ra tay giúp không? Ông nhận thấy rất rõ, tình thế hôm nay Dung Ca Nhi tuyệt đối không thể giành được phần thắng, dù có thắng người thấp bé này, lão nhân áo trắng hẳn không bỏ qua, trừ phi Dung Ca Nhi có thể đánh bại tất cả họ.

Đột nhiên, người thấp bé quát to:

- Cẩn thận!

Đột nhiên biến chiêu, hữu quyền tả chỉ càng thêm hung mãnh. Dung Ca Nhi thi triển thủ pháp “đột huyệt trảm mạch”, buộc đối phương phải thu chiêu giữa chừng.

Người thấp bé công tiếp mấy mươi chiêu, vẫn không làm gì được Dung Ca Nhi, lòng bừng lửa giận, thay đổi chiêu thức, thế công càng thêm hung mãnh, chỉ phong bóng chưởng trùng trùng lớp lớp ập xuống Dung Ca Nhi, khiến chàng hết sức lúng túng.

Vương Tử Phương thấy Dung Ca Nhi thân pháp ảo diệu, luôn tránh khỏi thế công của người thấp bé chỉ trong đường tơ kẽ tóc, nhưng lúc này thế công của người thấp bé càng thêm hiểm ác, nếu không dùng tuyệt chiêu phản kích e khó tránh khỏi sự tấn công ráo riết của đối phương.

Vương Tử Phương đang lo lắng, bỗng nghe “hự” một tiếng, hai bóng người tách nhau ra.

Chiêu giao thủ này quá nhanh, tất cả mọi người hiện diện đều không nhìn thấy rõ.

Chỉ thấy Dung Ca Nhi ôm quyền nói:

- Đa tạ đã nhường cho!

Dưới ánh nến chỉ thấy người thấp bé đỏ mặt tía tai, lẳng lặng lui sang bên.

Lão nhân áo trắng cười to nói:

- Quả là anh hùng xuất thiếu niên, lão phu đích thân lĩnh giáo vài chiêu.

Tay trái ấn lên bàn, “vù” một tiếng, người bay thẳng đến, hạ xuống ngay chỗ người thấp bé mới vừa lui ra, lạnh lùng nói:

- Người trẻ tuổi có được võ công như vậy thật đáng mừng, nếu Dung công tử tiếp được lão phu mười chiêu thì có thể rời khỏi đây.

Dung Ca Nhi tự tin tiếp lão nhân áo trắng mười chiêu hẳn không thành vấn đề, bèn ưỡn ngực nói:

- Lão tiền bối đã quyết thử võ công của vãn bối, vãn bối đành phải liều mạng hầu tiếp.

Lão nhân áo trắng không nói nhiều, tay phải vung lên, một chưởng bổ ra.

Dung Ca Nhi hữu chưởng vung ra đón tiếp, chưởng lực đôi bên vừa chạm nhau, chàng liền cảm thấy một luồng khí lạnh xuyên vào cơ thể, bất giác rợn người.

Lão nhân áo trắng mỉm cười:

- Chưởng lực của lão phu thế nào?

Dung Ca Nhi tức giận:

- Rất là hiểm độc!

- Mắng hay lắm!

Lão nhân áo trắng vừa dứt lời đã vung tay, lại một chưởng bổ ra.

Dung Ca Nhi đã biết chưởng lực đối phương có khí âm hàn, không dám ngạnh tiếp nữa, lách sang bên ba thước tránh khỏi.

Lão nhân áo trắng sấn tới, song chưởng vung ra, hữu chưởng ngăn cản đường lui, tả chưởng công vào trước ngực Dung Ca Nhi.

Thì ra Dung Ca Nhi đã lui đến bên cạnh bàn, bên trái đường lui bị phong tỏa, bên phải bị chiếc bàn ngăn cản, không sao lui tránh được nữa, ngoại trừ ngạnh tiếp, không còn cách nào khác, đành dồn công lực vào tay phải, một chưởng vung ra.

Chưởng lực chạm nhau, “bùng” một tiếng vang rền, Dung Ca Nhi toàn thân run rẩy, đưa tay vịn vào bàn mới có thể đứng vững.

Vương Tử Phương cả kinh, bất chấp khiến lão nhân áo trắng tức giận, đứng dậy đỡ lấy Dung Ca Nhi, quan tâm hỏi:

- Dung công tử thọ thương nặng không?

Dung Ca Nhi cười thiểu não:

- Vãn bối lạnh quá!

Vương Tử Phương đưa tay phải ra, nắm lấy tay trái Dung Ca Nhi, chỉ hơi cảm thấy lạnh, ngoài ra không có gì khác.

Lão nhân áo trắng cười nhạt:

- Vương tổng tiêu đầu có biết rõ lai lịch của y không?

Vương Tử Phương quả quyết:

- Tuy không biết rõ lai lịch, nhưng chắc chắn không phải kẻ đối địch của chúng ta.

- Khi chưa biết rõ thân thế lai lịch của y, lão phu đành phải làm như vậy, Vương tổng tiêu đầu đứng nói nữa.

Điền Văn Tú sải bước đi đến, nắm lấy tay phải Dung Ca Nhi, nói:

- Bạch lão tiền bối nói không sai, Vương tổng tiêu đầu đừng can thiệp vào chuyện của Dung công tử nữa.

Vương Tử Phương quay nhìn Điền Văn Tú, từ từ buông tay Dung Ca Nhi ra, lui về chỗ cũ.

Lúc này Dung Ca Nhi vẫn toàn thân run rẩy, hai hàm răng đánh lập cập, nhưng không nghe tiếng thở. Lão nhân áo trắng giơ tay vỗ hai cái, hai đại hán áo xám lưng giắt trường đao nối tiếp đi vào.

Lão nhân áo trắng đưa tay chỉ Dung Ca Nhi nói:

- Đưa người này vào trong băng lao canh giữ cẩn thận, nhưng không được làm tổn thương tính mạng.

Hai đại hán áo xám tuân mệnh một tiếng, khiêng Dung Ca Nhi lên, đi ra khỏi thạch thất.

Lão nhân áo trắng quay sang Triệu Thiên Tiêu nói:

- Lão phu nhớ là có bảo Thiên Tiêu triệu tập các nhân vật võ lâm miền tây bắc đến Triệu gia bảo, có triệu tập chưa?

- Vì thời gian cấp bách và thế lực của kẻ địch quá mạnh, các đồng đạo võ lâm bình thường không giúp được gì nên vãn bối chỉ mời một số người âm thầm đến Triệu gia bảo chờ lệnh.

Lão nhân áo trắng quay sang một lão nhân áo xanh cùng người thấp bé và người tiều phu nói:

- Vì sự bình yên của giới võ lâm tây bắc, vì uy danh của năm huynh đệ chúng ta, ngu huynh quyết định tái xuất giang hồ, các vị hiền đệ nghĩ sao?

Ba người cùng khom mình nói:

- Đại ca đã quyết, chúng đệ sẵn sàng tuân theo!

- Ba vị hiền đệ đã không có ý kiến thì chúng ta quyết định như vậy, ngu huynh đã bàn với lão nhị trước rồi, không cần phải chờ y...

Lão nhân áo trắng quay sang người họ Thân và họ Quách, nói tiếp:

- Hai vị có bằng lòng xuất sơn hay không cứ tự quyết, lão phu tuyệt đối không ép buộc.

Lão nhân áo lam họ Thân chậm rãi nói:

- Tại hạ phải bàn tính với Quách huynh rồi mới có thể quyết định.

- Hai vị cứ tự tiện!

Lão nhân họ Thân quay sang lão nhân lưng gù họ Quách, truyền âm nói:

- Đại Quang huynh, hiện chúng ta đang lâm vào tình thế sống chết có nhau, cần phải hành động nhất chí mới được.

Lão nhân họ Quách mỉm cười:

- Tử Kỳ huynh nói không sai!

Thân Tử Kỳ lại truyền âm nói:

- “Tuyết Điêu” Bạch Anh xưa nay rất bướng bĩnh tự phụ, tuy đã ẩn cư hai mươi năm, nhưng tính nóng nảy dường như không hề thay đổi, nếu chúng ta không bằng lòng xuất sơn, e hôm nay khó thể yên thân.

Quách Đại Quang cười:

- Mọi sự do Thân huynh định liệu, huynh đệ xin tuân theo!

Thân Tử Kỳ quay sang lão nhân áo trắng “Tuyết Điêu” Bạch Anh, gật đầu nói:

- Được, huynh đệ bằng lòng giúp Bạch huynh một tay!

Bạch Anh cười khảy:

- Chuyện này liên quan đến sự hưng suy của giới võ lâm tây bắc, không phải chuyện riêng tư của năm huynh đệ Thái Bạch bọn này.

Thân Tử Kỳ nói tiếp:

- Kể từ khi Thái Bạch Ngũ Hiệp xuất đạo giang hồ, giới võ lâm tây bắc đâu còn ai vượt qua được uy danh của các vị, Thái Bạch Ngũ Hiệp các vị cũng đại diện cho các đồng đạo võ lâm mấy tỉnh vùng tây bắc.

“Tuyết Điêu” Bạch Anh mỉm cười:

- Quá khen! Quá khen!

Bỗng nghe tiếng bước chân vang lên, lão nhân áo xanh râu bạc dài phủ ngực chậm rãi đi vào.

“Tuyết Điêu” Bạch Anh nôn nóng hỏi:

- Nhị đệ, sao rồi? Có tìm ra được chút manh mối gì không?

Lão nhân áo xanh râu dài này là Liên Tam Thiếu, lão nhị trong Thái Bạch Ngũ Hiệp, chẳng những võ công cao cường mà còn tinh thông y đạo, ông ta lắc đầu nói:

- Người này không phải thọ thương do dược vật!

“Tuyết Điêu” Bạch Anh chau mày:

- Không lầm chứ?

- Tiểu đệ đã xem rất kỹ, không thể lầm được!

“Tuyết Điêu” Bạch Anh ngước mặt lên, chậm rãi nói:

- Một người bị chặt tay chân mà không biết đau, không phải do dược vật làm mê mẩn tâm trí khiến cho mất cảm giác, lại có thể điềm nhiên vô sự, thật không sao tưởng tượng nổi.

Liên Tam Thiếu tiếp lời:

- Tiểu đệ cũng lấy làm lạ, các vị thử nghĩ xem có môn võ công gì có thể làm cho con người không cảm thấy đau đớn không?

Quách Đại Quang bỗng xen lời:

- Bạch huynh, Liên huynh nhắc đến việc này, Quách mỗ cũng sực nhớ ra một điều?

Liên Tam Thiếu hỏi:

- Điều gì?

- Lúc trong thành Trường An, Quách mỗ đuổi theo kẻ địch đã tình cờ chứng kiến một cuộc chiến ác liệt, hai phe đều có mười mấy người, có một phe bị sát thương rất nhiều, đứt tay lìa chân mà không hề rên la, vẫn kiên cường chiến đấu, trừ phi bị trúng yếu huyệt mới chết, Quách mỗ mấy mươi năm bôn tẩu giang hồ, có thể nói là chưa từng thấy cảnh tượng như vậy...

“Tuyết Điêu” Bạch Anh như rất chú tâm lắng nghe, tiếp lời:

- Về sau thế nào? Phe nào thắng?

- Bọn họ hầu hết đều mặc y phục đen, không phân biệt được người nào thuộc phe nào, Quách mỗ chỉ xem một lúc rồi bỏ đi.

Thân Tử Kỳ bỗng nói:

- Sao? Quách huynh không xem họ phân thắng bại sao?

- Không, đó là một cuộc chiến quá thảm khốc, xem đến kinh tâm động phách, vô vàn xót xa.

“Tuyết Điêu” Bạch Anh tiếp lời:

- Vậy là phải rồi, trong thành Trường An có hai tổ chức thần bí thế lực hùng mạnh đang xung đột nhau.

Triệu Thiên Tiêu xen lời:

- Đó là Vạn Thượng môn với một thế lực thần bí khác!

“Tuyết Điêu” Bạch Anh quét mắt nhìn quần hào:

- Các vị có ai đã từng gặp Vạn Thượng môn chủ không?

Triệu Thiên Tiêu đáp:

- Vãn bối từng gặp một lần!

- Tướng mạo thế nào? Nam hay nữ?

- Y xuất hiện trong khói trắng, thoạt ẩn thoạt hiện, gây ấn tượng rất mơ hồ.

- Không nhớ được đặc điểm gì sao?

Điền Văn Tú bỗng nói:

- Theo như tại hạ biết, có một người từng gặp mặt thật của Vạn Thượng môn chủ.

Bạch Anh liền hỏi:

- Ai vậy?

- Dung Ca Nhi, người đã thọ thương bởi Hàn Băng chưởng của lão tiền bối!

Vương Tử Phương thầm nhủ:

- Điền thiếu bảo chủ thật thông minh, không cầu xin thả người, chọn thời cơ đúng lúc buông ra một câu rất tự nhiên nhưng có trọng lượng.

Bạch Anh nhướng mày:

- Điền thiếu bảo chủ sao biết?

- Chính miệng Dung công tử đã nói!

- Dung Ca Nhi lai lịch bất minh, lời nói sao thể tin được?

“Tuyết Điêu” Bạch Anh nói xong, quay sang Thân Tử Kỳ thấp giọng bàn tính, không màng đến Điền Văn Tú nữa.

Vương Tử Phương như kiến bò trên chảo nóng, tuy cố giữ bình tĩnh, nhưng cũng không che giấu được nỗi lo lắng trong lòng.

Điền Văn Tú nhẹ giật tay áo Vương Tử Phương, khẽ nói:

- Vương lão tiền bối hãy yên tâm, cố giữ bình tĩnh.

Hãy nói hai người áo xám khiêng Dung Ca Nhi đến một gian thạch thất kín đáo, đặt chàng nằm trên một chiếc giường gỗ, người áo xám bên trái khẽ nói:

- Hãy ra ngoài canh chừng, nếu có người đến hãy dùng ám ngữ cảnh báo.

Đại hán áo xám bên phải gật đầu, đi ra ngoài thạch thất.

Người áo xám còn lại trong thạch thất từ trong lòng lấy ra một chiếc lọ ngọc, trút ra một viên thuốc màu đỏ, bỏ vào miệng Dung Ca Nhi.

Đó chính là thuốc chuyên trị thương thế do Hàn Băng chưởng gây ra, liền có công hiệu, lát sau Dung Ca Nhi đã hồi tỉnh.

Người áo xám không chờ Dung Ca Nhi lên tiếng, tranh trước nói:

- Các hạ thọ thương rất nặng, nhưng đã được uống linh đơn chuyên giải hàn độc, nghỉ ngơi hai giờ là có thể bình phục.

Dung Ca Nhi ngạc nhiên hỏi:

- Các hạ là ai? Vì sao lại cứu tại hạ?

Người áo xám từ trong lòng lấy ra một chiếc ngân bài, để trên lòng bàn tay và nói:

- Giờ các hạ hiểu rồi chứ?

Dung Ca Nhi sau khi nhìn thấy ngân bài lại càng thêm thắc mắc, nhưng chàng từng trải qua nhiều lần hung hiểm nên đã có cảnh giác, bèn lặng thinh gật đầu.

Người áo xám cất ngân bài vào lòng, khẽ nói:

- Tại hạ không tiện ở đây, các hạ cứ yên tâm nghỉ dưỡng, tối nay tại hạ sẽ mang thức ăn đến cho các hạ.

Dung Ca Nhi không dám nhiều lời, sợ bị bại lộ nên làm thinh.

Người áo xám đi được hai bước, ngoảnh lại nói:

- “Tuyết Điêu” Bạch Anh rất đa nghi và cảnh giác, các hạ ở đây đừng có đi lung tung.

Dung Ca Nhi gật đầu:

- Vâng!

Người áo xám nhìn kỹ Dung Ca Nhi hai lượt rồi mới mở cửa đi ra, “ầm” một tiếng đóng cửa lại.

Trong thạch thất chỉ còn lại một mình Dung Ca Nhi, chàng thử vận khí, cảm thấy chân khí hanh thông, thương thế như đã khỏi, bất giác thở hắt ra một hơi dài, nhớ lại cảnh ngộ vừa qua, thật như là một giấc mơ.

Bỗng chàng động tâm, thầm nhủ:

- Hai người áo xám này hẳn đã xem mình là đồng bọn nên mới cứu giúp, nhưng mình không hề biết nội tình, nếu họ gạn hỏi mình hẳn bị bại lộ...

Dung Ca Nhi thờ thẫn ngồi trong thạch thất, chẳng rõ bao lâu đã trôi qua.

Bỗng nghe cửa đá “kẹt” một tiếng mở ra, hai người áo xám đi nhanh vào.

Trong thạch thất này có thắp một ngọn đuốc to, soi sáng mọi cảnh vật.

Dung Ca Nhi chú mắt nhìn hai người áo xám, thấy mặt họ trắng bệch, không có chút sắc máu, nghĩ đó hẳn là ở trong Tuyết cốc một thời gian dài mà nên.

Chỉ nghe người áo xám đi trước nói:

- “Tuyết Điêu” Bạch Anh chẳng hiểu sao đột nhiên lại đổi ý.

Người áo xám đi sau tiếp lời:

- Bảo bọn này lập tức đưa các hạ đi gặp ông ta.

Dung Ca Nhi đứng lên:

- Hai vị không cần khó xử, tại hạ đi gặp ông ta!

Người áo xám đi trước nói:

- Thế này không được.

Dung Ca Nhi ngạc nhiên:

- Vì sao?

Người áo xám đi sau đáp:

- Các hạ phải giả vờ vẫn thọ thương bởi Hàn Băng chưởng, bất tỉnh nhân sự.

Người áo xám đi trước tiếp lời:

- Bọn này đã lấy trộm thuốc giải, ông ta không biết, nếu các hạ giả không giống, bị bại lộ thì ba chúng ta đừng mong sống rời khỏi đây.

Dung Ca Nhi gật đầu:

- Vâng, tại hạ theo ý hai vị!

Đoạn bế khí nằm xuống giường. Hai người áo xám khiêng Dung Ca Nhi đến một gian thạch thất có mái che.

Chỉ thấy “Tuyết Điêu” Bạch Anh ngồi trên một chiếc ghế thái sư đặt sát vách trong.

Hai người áo xám đặt Dung Ca Nhi xuống, cùng khom mình nói:

- Dung Ca Nhi đã đưa đến, cung thỉnh cốc chủ xử lý!

“Tuyết Điêu” Bạch Anh đưa mắt nhìn Dung Ca Nhi:

- Cứu y tỉnh lại!

Từ trong lòng lấy ra một chiếc lọ ngọc, trút ra một viêc thuốc, nói tiếp:

- Cho y uống vào!

Dung Ca Nhi tuy tỉnh táo nhưng giả vờ hôn mê, thuốc vào miệng liền tức tan chảy xuống cổ họng, hết sức thơm ngọt.

“Tuyết Điêu” Bạch Anh mắt nhắm hờ ngồi dựa vào lưng ghế, như đang suy tính đại sự.

Dung Ca Nhi biết “Tuyết Điêu” Bạch Anh ánh mắt sắc bén, tuy tỉnh táo nhưng không dám mở mắt ra nhìn, chỉ nghe ông ta chậm rãi nói:

- Y tỉnh chưa?

Người áo xám bên trái vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Dung Ca Nhi và nói:

- Tỉnh rồi!

Dung Ca Nhi mở mắt ra, quay nhìn tứ phía rồi mới ngồi dậy.

“Tuyết Điêu” Bạch Anh cười khảy:

- Hàn Băng chưởng mùi vị thế nào?

Dung Ca Nhi lạnh lùng:

- Chẳng qua chỉ có vậy!

- Dung công tử kiên cường lắm!

- Đại trượng phu chết có gì đáng sợ.

- Dung công tử đã từng gặp Vạn Thượng môn chủ rồi phải không?

Dung Ca Nhi ngạc nhiên, chẳng rõ ông ta có dụng tâm gì? Bèn đáp:

- Từng gặp một lần!

- Tướng mạo thế nào? Nam hay nữ?

Dung Ca Nhi trầm ngâm một hồi:

- Các hạ nghĩ tại hạ là người của Vạn Thượng môn?

- Bây giờ cũng chưa biết chừng, rất có thể công tử thuộc một tổ chức thần bí khác.

Dung Ca Nhi đứng phắt dậy:

- Dung mỗ là Dung mỗ, không liên quan đến bất kỳ ai, lão tiền bối tin cũng được, không tin cũng được, Dung mỗ đã cạn lời.

Bạch Anh chòm râu bạc không gió tự lay động, hiển nhiên đã hết sức tức giận, cười gằn nói:

- Công tử nghĩ là lão phu không có cách buộc công tử nói ra sự thật sao?

Dung Ca Nhi thò tay vào lòng lấy Chí Tôn kiếm ra cầm tay nói:

- Lão tiền bối nếu còn bức bách, Dung mỗ chẳng thể không phản kháng.

Đoạn từ từ lùi sau hai bước, dưới ánh nến soi rọi, Chí Tôn kiếm trở nên bóng loáng như được thoa lên một lớp dầu mỡ.

“Tuyết Điêu” Bạch Anh đưa mắt nhìn Chí Tôn kiếm, lạnh lùng hỏi:

- Trong tay công tử là binh khí gì?

Dung Ca Nhi xẵng giọng:

- Bảo kiếm!

“Tuyết Điêu” Bạch Anh quay sang hai người áo xám, trầm giọng:

- Hai người lui đến cửa thất, chận cửa lại, kiếm pháp người này có lẽ cao minh hơn quyền chưởng nhiều.

Hai người áo xám cung kính thi lễ, lui ra nơi cửa thạch thất.

- Dung công tử chuẩn bị xong chưa?

Dung Ca Nhi ngước lên nhìn, thấy “Tuyết Điêu” Bạch Anh đã rời khỏi ghế, đang đứng trước mặt cách chàng chừng bốn năm thước, đôi mắt sáng quắc nhìn chốt vào mình, bèn nói:

- Lão tiền bối cứ xuất thủ!

“Tuyết Điêu” Bạch Anh buông tiếng cười khảy, một chưởng chầm chậm vung ra.

Dung Ca Nhi biết chưởng lực ông ta cực lạnh, không dám ngạnh tiếp, vội tung mình sang bên mấy thước tránh khỏi.

“Tuyết Điêu” Bạch Anh mỉm cười, tay trái giơ lên, một chưởng chớp nhoáng tung ra, một luồng gió lạnh lướt qua bên cạnh Dung Ca Nhi.

“Tuyết Điêu” Bạch Anh một chưởng rơi vào khoảng không, tay phải vung lên, lại một chưởng tung ra.

Dung Ca Nhi bởi trong lòng kinh khiếp chưởng lực của “Tuyết Điêu” Bạch Anh, nên vừa thấy đối phương vung tay, liền vội lách tránh, có bảo kiếm trong tay mà không biết phản công.

“Tuyết Điêu” Bạch Anh cười ha hả:

- Nhìn thủ pháp rút kiếm của công tử, hẳn là kiếm thuật cao siêu, sao không phản công?

Dung Ca Nhi thừa lúc “Tuyết Điêu” Bạch Anh đang nói đã sấn tới, liên tiếp công ra ba kiếm chỉ trong chớp mắt, hết sức hung hiểm, bức bách Bạch Anh phải lùi sau ba bước mới tránh khỏi.

Ngay sau đó, Dung Ca Nhi cũng lùi sau hai bước vì e sợ Hàn Băng chưởng của “Tuyết Điêu” Bạch Anh phản công.

Bạch Anh cười khảy:

- Kiếm chiêu của Dung công tử nhanh lắm!

Dung Ca Nhi cười khảy:

- Hàn Băng chưởng của lão tiền bối uy lực rất mạnh.

Hai người đứng đối diện gườm nhau hồi lâu, “Tuyết Điêu” Bạch Anh đột nhiên giơ tay, một chưởng tung ra, chưởng này uy lực rất mạnh, một luồng gió lạnh buốt như bài sơn đảo hải ập vào Dung Ca Nhi.

Dung Ca Nhi sớm đã đề cao cảnh giác, lẹ làng lách sang bên tránh khỏi, nhưng vẫn cảm thấy hơi lạnh lướt qua, chưởng lực thật khủng khiếp.

“Tuyết Điêu” Bạch Anh tay phải vung lên, lại một chưởng tung ra, Dung Ca Nhi cũng vội lách tránh sang bên.

“Tuyết Điêu” Bạch Anh vừa tung chưởng vừa lạnh lùng nói:

- Hai người lui ra, đóng cửa lại.

Hai người áo xám liền đáp:

- Tuân mệnh!

Rồi cùng nhanh chóng lui ra ngoài và khép cửa lại.

Lúc này, trong gian thạch thất sang trọng chỉ còn lại Dung Ca Nhi với “Tuyết Điêu” Bạch Anh.

“Tuyết Điêu” Bạch Anh hai tay vung động liên hồi, chưởng lực không ngớt tung ra như sóng xô.

Dung Ca Nhi vừa tung mình tránh vừa tìm cơ hội phản công.

“Tuyết Điêu” Bạch Anh một mạch tung ra mười mấy chưởng, tuy không trúng Dung Ca Nhi, nhưng hơi lạnh đã lan tỏa khắp gian thạch thất.

Dung Ca Nhi biết nếu tiếp tục thế này chỉ cần phán đoán sai lầm một chút là bị Hàn Băng chưởng đả thương ngay, cách tốt nhất là toàn lực tấn công, bức bách đối phương không thể thi triển Hàn Băng chưởng.

Nghĩ vậy, liền cất bước sấn tới, Chí Tôn kiếm toàn lực thi triển thế công tới tấp và toàn nhắm vào các yếu huyệt của “Tuyết Điêu” Bạch Anh.

“Tuyết Điêu” Bạch Anh quả nhiên bị bức bách phải liên tiếp né tránh, không thể phản công.

Đột nhiên, “Tuyết Điêu” Bạch Anh quát to:

- Dừng tay!

Dung Ca Nhi thu kiếm hỏi:

- Lão tiền bối có điều gì muốn nói?

- Dung công tử đã sử dụng Thiểm Điện (sấm sét) kiếm pháp phải không?

Dung Ca Nhi kinh ngạc, người này quả nhiên biết nhiều hiểu rộng, đã nhận ra kiếm pháp của mình, bèn nói:

- Phải, vậy thì sao?

- Khi xưa Thiểm Điện kiếm đã vang danh một thời trong giới võ lâm, vì Thiểm Điện kiếm còn gây ra một phen tranh luận của tứ đại kiếm phái, về sau đã công nhận Thiểm Điện kiếm là một thành tựu khác ngoài tứ đại kiếm phái, nhưng Thiểm Điện kiếm không thành lập môn phái. Sau khi Võ Kiếm Thu qua đời, trên giang hồ không còn ai sử dụng Thiểm Điện kiếm pháp nữa.

Dung Ca Nhi kinh ngạc:

- Lão tiền bối biết quá rõ về nguồn gốc của Thiểm Điện kiếm pháp.

- Khi xưa lão phu từng gặp gỡ một lần với Võ Kiếm Thu, hai người rất tâm đầu ý hợp, cùng nhau bàn luận võ công suốt cả đêm... Dung công tử là hậu nhân của Võ Kiếm Thu phải không?

- Vãn bối họ Dung!

- Vậy thì lạ thật, chả lẽ Thiểm Điện kiếm còn có chi khác?

Dung Ca Nhi nhận thấy “Tuyết Điêu” Bạch Anh không có vẻ nói dối, ngẫm nghĩ một hồi, bỗng hỏi:

- Võ Kiếm Thu ấy là người ở đâu?

- Phủ Khai Phong tỉnh Hà Nam!

Dung Ca Nhi ngạc nhiên, mình cũng là người phủ Khai Phong, chả lẽ Võ Kiếm Thu quả thật có mối quan hệ với mình?

“Tuyết Điêu” Bạch Anh nói tiếp:

- Lão phu tuy chỉ một lần gặp gỡ với Võ Kiếm Thu, nhưng hết sức tâm đầu ý hợp, sau khi Võ Kiếm Thu bị hại, lão phu đã từng đến phủ Khai Phong điều tra, bảy ngày bảy đêm không ngủ nghỉ, nhưng không điều tra ra được chút manh mối, ngay cả hậu nhân họ Võ cũng không có tung tích, vì vậy mà lão phu luôn canh cánh bên lòng suốt hai mươi năm qua, khó thể yên tâm.

Dung Ca Nhi thắc mắc thầm nhủ:

- Người này đang quyết đấu sinh tử với mình, sao bỗng dưng lại nói những chuyện đâu đâu thế này?

“Tuyết Điêu” Bạch Anh thấy Dung Ca Nhi đăm chiêu suy nghĩ, không trả lời mình, bèn nói tiếp:

- Dung công tử sao biết Thiểm Điện kiếm pháp, hãy nói rõ xem!

Dung Ca Nhi gật đầu, khẽ nói:

- Lão tiền bối với tại hạ đã có chút hiểu lầm nhau.

- Dung công tử không chịu nói rõ thân thế lai lịch, lão phu sao thể tin được Dung công tử?

Dung Ca Nhi nhìn ra cửa thạch thất, thấp giọng:

- Hai người áo xám ngoài kia đã theo lão tiền bối lâu chưa?

- Dung công tử hỏi vậy có dụng ý gì? Hai người ấy là tâm phúc đã theo lão phu hơn hai mươi năm rồi!

Dung Ca Nhi ngạc nhiên, chả lẽ hồi hai mươi năm trước người ấy đã phái người tiềm phục bên cạnh “Tuyết Điêu” Bạch Anh?

“Tuyết Điêu” Bạch Anh lạnh lùng hỏi:

- Hai người ấy có hành vi bội phản lão phu sao?

Dung Ca Nhi chau mày, hai người ấy đang ở bên ngoài, nói to như vậy họ nghe thấy còn gì?

“Tuyết Điêu” Bạch Anh không nghe Dung Ca Nhi trả lời, tức giận:

- Cứ ấp a ấp úng, không có chút khí khái anh hùng.

- Lão tiền bối là người từng trải trên giang hồ, không ngờ lại nóng nảy như vậy.

“Tuyết Điêu” Bạch Anh cười khảy:

- Trong hai mươi năm qua chưa ai dám nói năng như vậy với lão phu.

- Đây vốn là điều bí mật, nhưng lão tiền bối lớn tiếng như vậy, mọi người biết hết còn gì?

“Tuyết Điêu” Bạch Anh lớn tiếng:

- Hai người vào đây!

Cửa đá liền mở ra, hai người áo xám đi vào.

“Tuyết Điêu” Bạch Anh quét mắt nhìn hai người áo xám, hỏi:

- Hai người đã theo lão phu bao lâu rồi?

Hai người áo xám đồng thanh:

- Hơn hai mươi năm!

- Lão phu đối xử với hai người thế nào?

- Ơn nghĩa sâu nặng!

“Tuyết Điêu” Bạch Anh đanh giọng:

- Hai người có biết thủ đoạn trừng trị phản đồ của lão phu không?

- Biết rất rõ!

- Vậy mà hai người vẫn dám bội phản lão phu?

Người áo xám bên trái nói:

- Hơn hai mươi năm qua chúng thuộc hạ luôn một dạ trung thành theo bên đông chủ, sao đông chủ lại nói vậy?

Dung Ca Nhi thầm nhủ:

- Thật lợi hại, nếu không chứng kiến tận mắt thật khó thể tin được.

Người áo xám bên phải tiếp lời:

- Hẳn là có ai đó đã vu cáo chúng thuộc hạ với đông chủ.

“Tuyết Điêu” Bạch Anh quay sang Dung Ca Nhi:

- Lão phu đã chất vấn họ trước mặt Dung công tử, Dung công tử nhận thấy sao?

Dung Ca Nhi thầm nhủ:

- Hai người này đã bị mình vạch trần âm mưu, hẳn rất căm hận mình, đồng thời cũng đã biết mình không phải đồng bọn của họ, nếu họ không bị giam cầm, quần hào nghị sự hẳn nhanh chóng bị tiết lộ ra ngoài.

Nghĩ vậy, bèn hướng về hai người áo xám ôm quyền nói:

- Tại hạ xin cảm tạ ơn cứu giúp của hai vị.

Hai người áo xám lạnh lùng:

- Bọn này chỉ phụng mệnh hành sự, muốn cảm tạ thì các hạ hãy cảm tạ đông chủ trước.

Dung Ca Nhi nhận thấy hai người áo xám này thật lợi hại, chỉ một câu nói đơn giản đã phủi sạch hành vi bội phản.

Bạch Anh trầm giọng:

- Không sai, họ cứu Dung công tử là phụng mệnh lão phu, đã cho Dung công tử uống thuốc giải ngay tại đây.

Dung Ca Nhi nhận thấy tình thế đã vậy thì chỉ còn có cách nói ra sự thật, bèn kể rõ chuyện hai người áo xám đã đưa chàng vào một mật thất và cho uống thuốc giải, đồng thời lòng cũng hết sức áy náy vì ơn cứu giúp của họ.

Đưa mắt nhìn, thấy hai người áo xám vẫn hết sức điềm tĩnh, không hề có vẻ sợ hãi.

“Tuyết Điêu” Bạch Anh sắc mặt vốn đã nhợt nhạt, giờ càng nhợt nhạt hơn, ánh mắt ngập đầy sát cơ nhìn hai người áo xám nói:

- Dung công tử nói rất rành mạch, chắc chắn là không nói dối.

Hai người áo xám đưa mắt nhìn nhau, người bên trái nói:

- Chúng thuộc hạ đã theo đông chủ hơn hai mươi năm, vậy mà đông chủ không tin, lại tin lời bịa đặt của người lạ.

“Tuyết Điêu” Bạch Anh đanh giọng:

- Nếu không phải sự thật, Dung công tử sao thể biết mật thất ấy?

Người bên phải đáp:

- Có lẽ trong số thuộc hạ của đông chủ có nội gián.

Dung Ca Nhi tiết lộ sự thật, mặc dù liên quan đến đại cục võ lâm, nhưng người ta cứu giúp mình, mình lại với oán báo ơn, lòng cũng không khỏi hỗ thẹn, giờ thấy hai người này quá xảo quyệt, chẳng những chối cãi mà còn mưu toan gây chia rẽ, bất giác tức giận cười khảy nói:

- Hai vị chối khéo thật!

Người bên phải lạnh lùng nói:

- Bọn này với các hạ không thù không oán, sao lại ngậm máu phun người?

Dung Ca Nhi lạnh lùng:

- Hai vị thật khéo giả vờ, Dung mỗ tuy cảm kích ơn cứu giúp của hai vị, nhưng sự việc liên quan đến đại cục võ lâm, chẳng thể vì chuyện riêng của Dung mỗ mà phương hại đến đại sự võ lâm, còn về ơn cứu giúp của hai vị, mai kia Dung mỗ ắt sẽ báo đáp.

Nhất thời, “Tuyết Điêu” Bạch Anh không biết phải xử lý thế nào, suy nghĩ hồi lâu mới nói:

- Lão phu tin lời Dung công tử không phải giả dối.

Hai người áo xám đồng thanh:

- Đông chủ đã tin lời người ngoài, thuộc hạ đành nhận tội hầu tỏ rõ tấm lòng.

“Tuyết Điêu” Bạch Anh cười khảy:

- Nếu hai người thật sự bội phản lão phu, nhận tội là xong sao?

- Muốn giết muốn xẻo tùy ý đông chủ, chúng thuộc hạ quyết không oán trách.

“Tuyết Điêu” Bạch Anh đảo mắt nhìn hai người:

- Lão phu càng nghĩ càng thấy Dung công tử nói đúng, mặc dù hai người đã theo lão phu lâu năm, nhưng lòng người khó lường, lão phu không biết chuyện này thì thôi, nhưng khi biết chuyện này rồi, lão phu lại nghĩ đến nhiều điều khả nghi khác.

Hai người áo xám nhắm nghiền mắt lặng thinh.

“Tuyết Điêu” Bạch Anh cười khảy:

- Người khác không biết thủ đoạn của lão phu, hai người đã theo lão phu lâu năm, hẳn biết rất rõ.

Hai người áo xám mở mắt, cùng nhìn “Tuyết Điêu” Bạch Anh, định nói rồi lại thôi, lại nhắm nghiền mắt.

Hiển nhiên, hai người trong lòng xao động dữ dội, nhất thời khó thể quyết định.

“Tuyết Điêu” Bạch Anh nhẹ hắng giọng:

- Hai người còn có cơ hội với công chuộc tội.

Người bên trái vội hỏi:

- Chuộc tội bằng cách nào?

- Hai người đã có thể giúp người khác, sao không giúp lão phu, hai người chỉ cần nói ra sự thật, người cầm đầu kia là ai, lão phu sẽ tha cho hai người.

Người bên phải bỗng cười phá lên:

- Muộn rồi, chúng thuộc hạ theo bên đông chủ hơn hai mươi năm, được đông chủ hậu đãi, chẳng những không thể báo đáp mà còn bị kẻ khác lợi dụng, thật hết sức hỗ thẹn, đành với cái chết báo đáp.

“Tuyết Điêu” Bạch Anh lạnh lùng:

- Lão phu không giết hai người, hai người chết bằng cách nào?

Người áo xám bên trái đáp:

- Chúng thuộc hạ uống thuốc độc lợi hại nhất trên đời.

- Thuốc độc ấy ở đâu?

Hai người áo xám đồng thanh:

- Giấu trong răng!

“Tuyết Điêu” Bạch Anh tái mặt:

- Hai người nuốt vào thật ư?

Hai người áo xám đột nhiên trợn trừng mắt, ngã ra đất chết ngay tức khắc.

“Tuyết Điêu” Bạch Anh cúi xuống, đưa tay sờ ngực hai người, hồi lâu mới đứng lên, lắc đầu nói:

- Chết rồi!

Dung Ca Nhi tra kiếm vào bao, hướng về thi thể hai người áo xám vòng tay cung kính xá dài và nói:

- Hai vị lão huynh, tại hạ chưa báo ơn cứu giúp, đành xin tạ tội!

“Tuyết Điêu” Bạch Anh bỗng sải bước đi ra cửa, Dung Ca nhi ngạc nhiên hỏi:

- Bạch lão tiền bối đi đâu vậy?

- Lão phu gọi người khiêng hai thi thể này đi!

Dung Ca Nhi nhẹ thở dài:

- Nếu trong Tuyết cốc có gian tế thì chắc chắn không chỉ hai người này mà thôi.

- Lão phu bản tính nóng nảy, lập pháp nghiêm khắc, trong Tuyết cốc có kẻ bội phản lão phu cũng chẳng có gì lạ, nhưng điều lạ là hai người này là thân tín đã theo bên lão phu hơn hai mươi năm, vậy mà lại cam tâm theo về với kẻ địch, thật không sao tưởng tượng nổi.

- Chuyện đã vậy rồi, lão tiền bối cũng đừng hối tiếc, điều cần thiết lúc này là phải nghĩ cách tìm ra những gian tế còn lại.

- Theo Dung công tử thì phải tìm bằng cách nào?

Dung Ca Nhi ngẫm nghĩ chốc lát mới đáp:

- Nếu lão tiền bối không hoài nghi vãn bối, vãn bối có ý kiến thế này. Lão tiền bối hãy tạm giấu kín chuyện tử vong của hai người này, tốt nhất là giấu thi thể trong phòng của lão tiền bối, còn vãn bối vẫn trở về gian mật thất kia.

- Hai người đã chết, còn ai biết Dung công tử ở trong mật thất kia.

- Hai người này suốt ngày theo bên lão tiền bối, cho dù biết được nhiều điều cơ mật, nhưng muốn chuyển tin ra ngoài không phải là điều dễ dàng.

“Tuyết Điêu” Bạch Anh gật đầu:

- Đúng vậy!

- Do đó vãn bối dám quả quyết ngoài hai người này ra hãy còn có kẻ khác, họ đã tưởng lầm vãn bối là đồng bọn, vậy có nghĩa là họ sớm đã thông tin ra ngoài.

“Tuyết Điêu” Bạch Anh vỗ đùi:

- Đúng là anh hùng xuất thiếu niên!

- Nếu bọn họ chờ lâu không thấy tin tức hai người này, hẳn tưởng lầm là lão tiền bối bận bàn bạc đại sự, hai người không thể phân thân, có thể sẽ chọn ra hai người từ trong bọn gian tế để cứu giúp vãn bối.

- Nếu đúng như dự đoán, Dung công tử thật sự bị mang đi thì phải làm sao?

Dung Ca Nhi ngẫm nghĩ chốc lát:

- Đó thì tùy lão tiền bối định liệu!

17

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.