Chương 15
Chí Tôn kiếm rời Kim Phụng cốc
Chương 15: Chí Tôn kiếm rời Kim Phụng cốc
Dung Ca Nhi dừng chân nói:
- Chúng ta tìm bằng cách này có lẽ mười ngày nửa tháng cũng không tìm ra, phải tìm người hỏi mới được.
Huỳnh Thập Phong suy nghĩ một hồi:
- Dung công tử hãy lấy thư của nhị cô nương ra xem thử, phụ nữ rất tỉ mỉ, không chừng có vẽ địa đồ trên thư cũng nên.
Dung Ca Nhi lấy thư ra xem, thấy trong phong thư có một mảnh giấy nhỏ viết: “Phía sau kim thoa đầu phụng có chỉ rõ đường đi đến Kim Phụng cốc, chỉ cần xem kỹ là hiểu ngay”.
Dung Ca Nhi thở dài:
- Tại hạ thật sơ ý, nhị cô nương đã để sẵn giấy chỉ dẫn vào trong phong thư, vậy mà mình không biết.
- Nếu không phải trong tình thế này, Huỳnh mỗ cũng không nghĩ ra được.
Dung Ca Nhi lấy kim thoa ra, chú mắt nhìn, quả thấy có khắc nhiều đường nét như là núi non.
Huỳnh Thập Phong xem thật kỹ, rồi lại so sánh với thế núi xung quanh, bỗng nói:
- Chúng ta hãy lên trên ngọn núi kia xem thử!
Rồi liền thi triển khinh công dẫn trước phóng đi, Dung Ca Nhi chưa kịp nhận thấy gì, nhưng cũng đành theo sau Huỳnh Thập Phong phóng đi lên núi.
Lúc này trời đã hoàng hôn, dưới nắng chiều tà chỉ thấy núi non chập chùng, cảnh sắc đẹp vô cùng.
Huỳnh Thập Phong thở ra một hơi dài, lẩm bẩm:
- Quả nhiên là ở đây!
Dung Ca Nhi thắc mắc:
- Gì ở đây vậy?
- Kim Phụng cốc!
Huỳnh Thập Phong chỉ tay về phía đông bắc, nói tiếp:
- Dung công tử hãy xem, ngọn núi cao kia có giống hình đầu phụng không?
Dung Ca Nhi nhìn một hồi, gật đầu nói:
- Giống! Quả là giống hình đầu chim phụng!
- Hai dãy núi bên cạnh có giống đôi cánh không?
- Nếu chắp vào nhau thì rất giống!
- Núi non làm sao mà giống như chim phụng thật được.
Lúc này ráng chiều đã lui đi, màn đêm đã phủ trùm khắp núi rừng.
- Theo Huỳnh mỗ được biết, Kim Phụng môn kể từ sau cuộc chiến mười mấy năm trước đã thương vong thảm trọng, đàn ông chết gần hết, chỉ còn lại Giang phu nhân với mấy người con gái, chúng ta đến ban đêm e là có điều bất tiện, chi bằng nghỉ ở đây một đêm, sáng mai hẵng đi được không?
- Xin tuân theo ý kiến của Huỳnh bang chủ!
Huỳnh Thập Phong tuy là lãnh đạo một bang nhưng cuộc sống giản dị, luôn thích nghi với hoàn cảnh, kinh nghiệm dồi dào, dẫn Dung Ca Nhi đến một nơi dưới chân núi, nhặt lấy một ít cành cây khô, đốt cháy rồi cười nói:
- Dung công tử có quen sống hoang dã như vậy không?
Dung Ca Nhi lắc đầu:
- Không, nhưng rất thích một cuộc sống như vậy!
Huỳnh Thập Phong cười:
- Trong rừng núi hoang vu, đêm khuya nghe tiếng vượn hú hổ gầm, tuy kinh hoàng nhưng hết sức thú vị, sống trên cõi đời cũng nên một lần trải qua cảm giác ấy.
Dung Ca Nhi nhặt lấy một cành cây tùng, đảo đều đống lửa, bỗng hỏi:
- Huỳnh bang chủ có biết rõ hình tình của Kim Phụng môn không?
- Họ rất ít lai vãng với nhân vật võ lâm, có lẽ trên đời ít ai biết rõ về họ.
Bỗng nghe tiếng chống gậy lọc cọc vang lên. Lúc này trời đã tối, bốn bề tối mịt.
Huỳnh Thập Phong khẽ nói:
- Có người đến, đó là một ông già chống gậy!
Dung Ca Nhi động tâm nói:
- Có khi nào là quái lão nhân đã gặp trong chùa Từ Ân không nhỉ?
Huỳnh Thập Phong mỉm cười, chưa kịp lên tiếng đã nghe một tiếng nói rắn rỏi vang lên:
- Thông minh lắm, sao đoán ra được là lão phu?
Huỳnh Thập Phong biến sắc mặt đứng phắt dậy, Dung Ca Nhi cũng vội cầm rương gỗ lên, một tay nắm chuôi kiếm đưa mắt nhìn.
Trong đêm tối chỉ thấy một lão nhân áo dài xanh tay chống gậy loáng cái đã đến trước mặt hai người.
Lão nhân này râu bạc phất phơ, chính là quái lão nhân đã gặp trong chùa Từ Ân.
Huỳnh Thập Phong chậm rãi nói:
- Lão trượng theo dõi bọn này đến đây chẳng hay có dụng tâm gì?
Lão nhân áo xanh nhạt giọng:
- Đây đúng là oan gia đường hẹp, trời đất bao la mà chúng ta lại cứ gặp nhau.
- Huỳnh mỗ không tin đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Lão nhân áo xanh cười:
- Hai vị đừng căng thẳng, nếu không phải bất đắc dĩ, lão phu không bao giờ ra tay cưỡng đoạt.
Quay sang nhìn chiếc rương trong tay Dung Ca Nhi, nói tiếp:
- Trong rương có phải là một con ếch ngọc không?
Dung Ca Nhi nghe vậy, lòng hết sức căng thẳng, lạnh lùng nói:
- Phải thì sao?
- Ngươi có biết công dụng của ếch ngọc không?
Dung Ca Nhi lắc đầu:
- Không!
- Đã không biết công dụng thì giữ lấy cũng vô ích, chi bằng bán cho lão phu.
Dung Ca Nhi lắc đầu kiên quyết:
- Không!
Lão nhân áo xanh mỉm cười:
- Không bán thì ngươi cũng chẳng thể giữ được, huống hồ lão phu bằng lòng trả giá cao, chỉ cần ngươi chịu ra giá là giao dịch xong.
- Lão muốn ra tay cướp phải không?
- Lão phu mà có ý định cướp thì đâu cần thương lượng mua bán với ngươi.
- Lão không công khai cướp thì là định lén lút trộm chứ gì?
- Lão phu thân phận thế nào mà lại làm điều trộm gà bắt chó, nếu lão phu muốn trộm thì đâu cần chờ đến bây giờ, mà đã lấy trộm lúc ở trong chùa Từ Ân rồi.
Dung Ca Nhi thầm nghĩ ếch ngọc này không to, mình có thể mang theo trên người, bèn chậm rãi nói:
- Đã không cướp không trộm thì bằng cách nào lấy được ếch ngọc trong tay Dung mỗ?
- Nếu ngươi nhất quyết không chịu bán cho lão phu, lão phu sẽ dùng kế mượn đao giết người.
- Mượn đao giết người bằng cách nào?
- Hai vị trên đường đi sở dĩ không có người đuổi theo chận cướp, đó là vì không ai biết ếch ngọc này ở trong tay hai vị, lão phu sẽ tìm vài người võ công cao cường, báo cho họ biết tin này, chắc chắn sẽ có người tranh cướp, lão phu ở trong tối theo dõi, chờ họ cướp xong, lão phu ra tay cướp lại, họ đã cướp của người khác, lão phu đoạt lấy, đó là đường đường chính chính, đâu kể được là trộm cướp.
Dung Ca Nhi chau mày, đây là lý luận gì thế này? Bèn nói:
- Lão nói vòng vo tự nãy giờ vẫn không thoát khỏi ý định cưỡng đoạt, đó đâu phải là hành vi của người quân tử.
- Lão phu hành sự chỉ cần lòng không áy náy, vật do lão phu lấy được từ trong tay bọn cường đạo, dĩ nhiên không làm ô danh lão phu.
Huỳnh Thập Phong bỗng khoát tay nói:
- Lão tiền bối có thể cho biết họ tên thật không?
- Lão phu không luận giao với hai vị, không cần phải báo ra họ tên.
Dung Ca Nhi đanh giọng:
- Ếch ngọc này không phải vật sở hữu của Dung Mỗ, mà là của chùa Từ Ân, Dung mỗ không có quyền bán và cũng không thể bán.
Lão nhân áo xanh giơ tay vỗ lên đỉnh đầu, lẩm bẩm:
- Vấn đề này thật nan giải...
Bỗng giậm chân nói tiếp:
- Bất kể thuộc về ai, hiện đang ở trong tay ngươi, lão phu quyết phải có được ếch ngọc với bất kỳ giá nào, hòa thượng kia đã chịu giao cho ngươi, dĩ nhiên là ngươi có thể bán.
Dung Ca Nhi tức giận quát:
- Không bán là không bán!
Lão nhân áo xanh ngửa mặt cười ha hả:
- Rồi đây ngươi đừng có hối hận.
Đoạn quay người sải bước bỏ đi, thoáng chốc đã khuất dạng trong đêm tối.
Dung Ca Nhi đưa mắt nhìn theo, vẫn chưa nguôi giận nói:
- Lão này thật quá ngang tàng!
Huỳnh Thập Phong thở dài:
- Chúng ta không tiện ở lại đây nữa rồi!
Dung Ca Nhi ngạc nhiên:
- Vì sao vậy?
- Trên giang hồ có nhiều chuyện rất ly kỳ quái lạ mà công tử chưa từng gặp, nếu lão ta bất chấp thủ đoạn đoạt lấy ếch ngọc thì chúng ta không nên ở lại đây nữa.
- Lão ta có thể nào quay lại cướp không?
Huỳnh Thập Phong lắc đầu:
- Nếu lão ta muốn cướp thì đã ra tay rồi!
- Nếu lão ta không quay lại cướp, vậy sao chúng ta phải lẩn tránh?
- Được, để Huỳnh mỗ nêu ra một ví dụ cụ thể… Nếu có người đốt mê hương ở trên chiều gió chúng ta, khói mê theo gió bay đến, chúng ta bị trúng mê hương mà không hề hay biết.
Dung Ca Nhi đứng phắt dậy:
- Bang chủ nói không sai!
Huỳnh Thập Phong cũng đứng lên, hai người cùng nhau bỏ đi.
Hai người phóng đi một mạch gần bảy dặm đường, Huỳnh Thập Phong bỗng dừng lại nói:
- Chúng ta quay lại xem thử!
Dung Ca Nhi ngạc nhiên:
- Quay lại chỗ khi nãy ư?
- Không sai, binh bất yếm trá, càng dối trá càng tốt, lão nhân ấy không rõ lai lịch, nhưng luận về võ công hẳn là một nhân vật lừng danh, chúng ta quay về ẩn nấp trong tối để xem lão có hành động gì.
- Vâng!
- Chẳng phải Huỳnh mỗ đề cao kẻ khác mà tự hạ thấp mình, Huỳnh mỗ tự biết không phải địch thủ của lão ta nên tốt hơn hết là đừng xung đột trực diện với lão ta.
- Nếu lão ta muốn cướp ếch ngọc thì sao? Chả lẽ cũng không động thủ, để mặc cho lão ta cướp mất?
- Nếu tình thế không ổn thì chúng ta để ếch ngọc lại trong Kim Phụng môn, sau này hẵng lấy lại.
- Tại hạ kiến thức hạn hẹp, mọi sự xin tuân theo bang chủ!
Huỳnh Thập Phong gật đầu:
- Huỳnh mỗ hành tẩu giang hồ cũng rất ít khi gặp cao nhân như vậy.
Hai người quay lại chỗ cũ, ẩn nấp trên một cây to.
Vừa rồi trước khi rời khỏi, Huỳnh Thập Phong có bỏ thêm nhiều cành cây khô vào đống lửa, lúc này lửa cháy rừng rực, soi sáng tứ phía đến mấy trượng.
Sau chừng một canh thứ, vẫn chưa thấy động tĩnh.
Dung Ca Nhi nhẹ thở dài nói:
- Có lẽ lão ta không quay lại...
Huỳnh Thập Phong bỗng giật tay áo Dung Ca Nhi, khẽ nói:
- Đừng lên tiếng, có người đến!
Dung Ca Nhi chú mắt nhìn, quả thấy hai người chầm chậm đi đến, dần đến gần đống lửa.
Lúc này lửa đã sắp tàn, nhìn từ xa chỉ thấy một đốm đỏ.
Dung Ca Nhi quay nhìn Huỳnh Thập Phong, vừa định nói, Huỳnh Thập Phong vội xua tay ngăn lại.
Chỉ thấy hai bóng người nhờ đá to che chở tiến tới, khi đến gần chừng ba trượng, hai người cùng dừng lại.
Người bên trái thò tay vào lòng lấy ra một vật, ánh lửa lóe lên rồi tắt ngay.
Dung Ca Nhi thầm nhủ:
- Quả đúng như Huỳnh bang chủ đã dự đoán, mấy người này định dùng thuốc mê ám toán, xem ra sự hiểm trá trên giang hồ nếu chỉ dựa vào võ công là không thể ứng phó.
Huỳnh Thập Phong khẽ nói:
- Dung công tử, chúng ta đi thôi!
Đoạn liền phóng xuống đất, nhẹ nhàng bước đi. Dung Ca Nhi lúc này đã quá khâm phục Huỳnh Thập Phong, cũng liền phóng xuống đất, theo sau Huỳnh Thập Phong.
Hai người đi được chừng bốn năm dặm đường, Huỳnh Thập Phong mới dừng lại nói:
- Hai người ấy tuy không phải thuộc hạ của lão nhân áo xanh, nhưng hẳn cũng là nghe theo lời lão ta mà đến, xem ra lão ta tuy quyết tâm có được, nhưng khi biết chúng ta đã rời khỏi, hẳn hết sức tức giận, lúc ấy thân phận địa vị thế nào cũng sẽ bất chấp, chúng ta lẩn tránh sớm để khỏi gặp lão ta.
- Bang chủ nói rất phải!
Hai người tìm được một nơi tránh gió, ngồi xuống xếp bằng điều tức.
Một đêm vô sự, sáng thức dậy đến bên một dòng suối rửa mặt, sửa lại y phục rồi đi về phía Kim Phụng cốc.
Kim Phụng cốc có tên là nhờ dựa vào thế núi, cửa vào giống mỏ chim phụng, hai bên thế núi cheo leo, giữa là một con đường nhỏ hẹp và dài.
Hai người đi đến cửa cốc, Huỳnh Thập Phong bỗng dừng lại nói:
- Kim Phụng cốc này địa thế thiên nhiên đã rất hiểm trở, nếu thêm sự bố trí của con người thì kẻ địch càng khó thể vượt qua, đúng là một thành trì kiên cố. Chúng ta không nên mạo muội tiến vào, cần phải thông báo trước mới được.
Dung Ca Nhi đưa mắt nhìn quanh, quả vô cùng hiểm trở, nếu mai phục trên con đường hẹp dài kia, cho dù cao thủ bậc nhất cũng chẳng dễ vượt qua, bèn nói:
- Quanh đây không một bóng người, chúng ta có báo danh e cũng chẳng ai màng đến.
Bỗng nghe một tiếng nói rắn rỏi vang lên:
- Không sai, tốt hơn hết là đừng vào!
Đưa mắt nhìn, lại là lão nhân áo xanh.
Dung Ca Nhi cười khảy:
- Lại là lão!
Lão nhân áo xanh đưa mắt nhìn Dung Ca Nhi:
- Đưa đây!
Dung Ca Nhi giơ tay, hàn quang lấp loáng, trường kiếm đã ra khỏi bao, lạnh lùng nói:
- Đưa gì?
Lão nhân áo xanh ánh mắt lộ vẻ nôn nóng và tức giận, giọng sắc lạnh:
- Chết hay ếch ngọc, tùy ngươi chọn!
Dung Ca Nhi nhếch môi cười:
- Sao? Lão sốt ruột phải không? Tự ra tay cướp đi!
Lão nhân áo xanh mắt rực sáng nhìn chốt vào mặt Dung Ca Nhi, nhấn mạnh từng tiếng nói:
- Lão phu không đoạt lấy thì ngươi cũng khó mang ra khỏi Kim Phụng cốc, nếu để kẻ khác cướp đoạt, chi bằng lão phu tự lấy.
Dung Ca Nhi vừa định buông lời mai mỉa, bỗng nghe một hồi tiếng lạc reo vạch không truyền đến.
Ngước lên nhìn, chỉ thấy một mũi tên reo “phụp” một tiếng cắm xuống trước mặt lão nhân áo xanh, trên đuôi tên có buộc một mảnh vải trắng phất phơ theo gió.
Lão nhân áo xanh lướt mắt nhìn chữ viết trên mảnh vải trắng, đột nhiên tung mình, lướt đi nhanh như gió, thoáng chốc đã mất dạng.
Dung Ca Nhi rút mũi tên lên xem, chỉ thấy trên vải trắng viết: “Ngoài Kim Phụng cốc không được lộng hành, lão thân nhẫn nhịn có giới hạn”.
Huỳnh Thập Phong đến gần xem, khẽ nói:
- Thì ra bà ấy sớm đã biết chúng ta đến.
Vừa dứt lời đã thấy một thiếu nữ áo xanh, lưng giắt trường kiếm từ trong cốc lướt ra như bay, chốc lát đã đến trước mặt hai người, chậm rãi nói:
- Hai vị quý tánh đại danh?
Huỳnh Thập Phong ôm quyền thi lễ:
- Tại hạ Huỳnh Thập Phong!
- Thì ra là bang chủ Cái bang đại danh lừng lẫy!
Dung Ca Nhi cũng ôm quyền thi lễ:
- Tạ hạ họ Dung...
Chàng như cảm thấy hai từ “Ca Nhi” bất nhã, bỏ dở câu nói.
Thiếu nữ áo xanh giọng dịu dàng:
- Dung công tử... Hai vị đến đây chẳng hay có việc gì?
Huỳnh Thập Phong đáp:
- Chúng tại hạ đến đây có việc cầu kiến Kim Phụng cốc chủ Giang lão phu nhân!
- Kim Phụng cốc đã lâu không qua lại với đồng đạo võ lâm và lại càng không dính líu ân oán với Cái bang, hai vị đến đây có việc gì, mong là có thể cho biết trước.
Huỳnh Thập Phong mỉm cười:
- Cô nương xưng hô thế nào?
- Tiểu tỳ Ngọc Phụng!
- Cô nương có phải là thị tỳ của Giang lão phu nhân không?
- Tiểu tỳ vốn là thị nữ của đại tiểu thư, hiện nay đã chuyển sang hầu hạ phu nhân.
- Vậy thì phiền cô nương báo với lão phu nhân, bảo là chúng tại hạ từ chùa Từ Ân đến.
Ngọc Phụng chau mày:
- Chùa Từ Ân? Chưa từng nghe nói.
- Cô nương cứ báo với phu nhân, phu nhân hẳn biết!
- Thôi được, hai vị ở đây chờ chốc lát, chưa được phu nhân cho phép, hai vị đừng vào trong cốc.
Ngọc Phụng đưa tay lấy mũi tên reo trong tay Dung Ca Nhi, quay người trở vào trong cốc.
Dung Ca Nhi lẩm bẩm:
- Lạ thật... lạ thật...
- Việc gì mà lạ?
- Xem ra Giang phu nhân không hề biết chúng ta đến đây, nhưng trên mũi tên kia lại viết là “lão thân nhẫn nhịn có giới hạn”, vậy đó chính là khẩu khí của Giang phu nhân rồi.
Huỳnh Thập Phong mỉm cười:
- Nếu không phải khẩu khí của Giang phu nhân thì đâu thể khiến cho lão già kia bỏ chạy.
- Vậy là uy danh của Kim Phụng môn thật to lớn.
- Mấy mươi năm trước Phi Phụng kỳ được giới giang hồ gọi là biểu tượng của sự chết chóc, Phi Phụng kỳ đến đâu cũng đều được đồng đạo võ lâm cung kính đón tiếp và đưa tiễn.
- Thì ra Kim Phụng môn ghê gớm đến vậy!
- Khi gặp Giang phu nhân, chúng ta phải nói năng thật cẩn thận.
Hai người chờ khoảng một khắc sau, mới thấy Ngọc Phụng từ trong cốc thư thả đi ra nói:
- Phu nhân mời hai vị khách quý vào!
Huỳnh Thập Phong vòng tay thi lễ, dẫn trước bước đi, Dung Ca Nhi theo sau, Ngọc Phụng đi sau cùng.
Vượt qua hẻm núi hẹp dài, cảnh vật bỗng đổi khác, trước mắt cây cỏ xanh um, một con đường nhỏ lát đá trắng uốn lượn trên bãi cỏ xanh.
Ngọc Phụng bỗng lách sang bên, nhanh bước vượt qua Huỳnh Thập Phong và Dung Ca Nhi và nói:
- Tiểu tỳ dẫn đường cho hai vị.
Dung Ca Nhi quét mắt nhìn quanh, không thấy có nhà cửa, lòng hết sức thắc mắc, chả lẽ họ ở trong sơn động?
Đến dưới một cây to, Ngọc Phụng dừng bước, ngước lên cao giọng nói:
- Bẩm cáo phu nhân, bang chủ Cái bang đến!
Thì ra họ ở trên cây, điều này thật chưa từng nghe nói bao giờ.
Dung Ca Nhi ngước lên nhìn, chỉ thấy trên cây cành lá um tùm, không nhìn thấy rõ cảnh vật.
Chỉ nghe một giọng nói thấp trầm vang lên:
- Mời họ lên đây!
Huỳnh Thập Phong thấy cây cổ tùng ngàn năm này thân chính cao hơn hai trượng, ngoại trừ thi triển khinh công, khó thể lên trên một cách tao nhã.
Đang cảm thấy khó xử, bỗng nghe “vù” một tiếng, từ trên thòng xuống một chiếc thang mềm.
Ngọc Phụng khom mình nói:
- Mời hai vị!
Huỳnh Thập Phong và Dung Ca Nhi lần lượt trèo lên thang, chỉ thấy trên chạng cây chia ra hai nhánh có một gian nhà bằng tre rất xinh xắn, trước cửa có một giá gỗ nhỏ, trên có một con quái điểu toàn thân xanh biếc, giống như chim ưng mà không phải chim ưng.
Rèm cửa lay động, xuất hiện một mỹ phụ toàn thân y phục trắng, tuổi chừng trên dưới bốn mươi.
Huỳnh Thập Phong vội ôm quyền thi lễ:
- Tại hạ Huỳnh Thập Phong!
Mỹ phụ trung niên gật đầu:
- Lão thân họ Giang.
Huỳnh Thập Phong lễ phép:
- Thì ra đại giá chính là Giang phu nhân!
Giang phu nhân mỉm cười:
- Mời hai vị vào!
Huỳnh Thập Phong quay ra sau nói:
- Mời Dung công tử!
Dung Ca Nhi cũng không khiêm nhường, lách người bước vào nhà, đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy gian nhà tre này dài chừng một trượng ba, rộng chừng bảy thước, song vì bày trí trang nhã và hợp lý nên không cảm thấy chật hẹp.
Giang phu nhân chỉ hai chiếc ghế dựa bằng mây nói:
- Mời hai vị ngồi!
Dung Ca Nhi chậm rãi ngồi xuống nói:
- Vãn bối họ Dung.
Giang phu nhân cũng ngồi xuống một chiếc ghế nhỏ bên cạnh bàn gỗ, cất tiếng hỏi:
- Đại danh xưng hô thế nào?
Vừa hỏi vừa đăm mắt nhìn vào mặt Dung Ca Nhi.
- Tiểu danh Ca Nhi!
Giang phu nhân mỉm cười:
- Một cái tên vừa nhã vừa tục... Hai vị từ chùa Từ Ân đến đây gặp lão thân, chẳng hay có điều chi chỉ bảo?
Dung Ca Nhi đáp:
- Lệnh ái có một phong thư bảo vãn bối mang đến Kim Phụng cốc trao tận tay phu nhân.
Giang phu nhân nụ cười trên mặt chợt tắt:
- Thư đâu?
Dung Ca Nhi thò tay vào lòng lấy ra phong thư và kim thoa đầu phụng của Thủy Doanh Doanh, hai tay trao cho Giang phu nhân.
Giang phu nhân đón lấy kim thoa đầu phụng trước, xem kỹ một hồi, để lên trên bàn, rồi mới đón lấy phong thư mở ra xem.
Bức thư này viết rất dài, Giang phu nhân lại xem thật kỹ, như thể hết sức chăm chú đọc từng chữ từng câu, chừng một khắc sau mới xem xong.
Giang phu nhân cất lấy thư rồi nói:
- Không sai, nét chữ và dùng từ đều là của tiểu nữ, đã làm phiền hai vị phải bôn ba ngàn dặm đến đây, thật khiến lão thân hết sức ái ngại... Kể từ khi tiên phu qua đời, Kim Phụng cốc chưa từng giữ khách ở lại, hôm nay phá lệ để cho hai vị ở lại qua đêm, ngoại trừ một hai nơi cấm địa, hai vị có thể du ngoạn một ngày trong cốc.
Huỳnh Thập Phong vốn nghĩ là sau khi xem xong thư ái nữ, Giang phu nhân hẳn sẽ hỏi rất nhiều điều, chẳng ngờ bà lại tuyệt nhiên không đề cập, thật là một người trầm tĩnh, bèn nói:
- Dung công tử, dường như nhị tiểu thư còn nói hai câu, công tử còn nhớ không?
Dung Ca Nhi ngẫm nghĩ chốc lát:
- Có phải hai câu “Hoa tàn dương xuân, nguyệt trầm hương giang” không?
Huỳnh Thập Phong gật đầu:
- Đúng, chính là hai câu ấy!
Giang phu nhân nhẹ thở dài:
- Nếu như tiểu nữ muốn chết thì bây giờ đã ôm hận dưới chín suối rồi!
Huỳnh Thập Phong vội tiếp lời:
- Phương trượng chùa Từ Ân đã truy tìm tung tích của lệnh ái, rất có thể cứu được cũng nên.
Giang phu nhân vẻ mặt đanh lạnh:
- Tiểu nữ tuy vô tâm nhưng làm ô danh gia đình, chết đi cũng có thể khiến lão thân không hổ thẹn với tổ tiên.
Huỳnh Thập Phong sững sờ, đứng lên nói:
- Đa tạ phu nhân đã tiếp kiến, Huỳnh mỗ hết sức lấy làm vinh hạnh, giờ ý nguyện đã tròn, xin cáo biệt!
Giang phu nhân nhẹ thở dài:
- Kim Phụng môn trong mười mấy năm qua rất ít khi qua lại với đồng đạo võ lâm, lão thân cũng định từ nay bế quan tự thủ, tuyệt đối từ bỏ duyên trần, nhưng nay tình thế bức bách, không chừng lão thân đành phải tái xuất giang hồ một phen.
Đưa mắt nhìn Huỳnh Thập Phong nói tiếp:
- Huỳnh bang chủ nếu không có việc gì, xin mời ở lại đây một ngày, tiểu nữ chết không đáng tiếc, nhưng phận làm mẫu thân cũng chẳng thể làm ngơ bỏ mặc, để cho tiểu nữ chết dưới suối vàng cũng được yên lòng hả dạ.
Không chờ hai người lên tiếng, cao giọng nói:
- Ngọc Phụng đâu?
Chỉ nghe một tiếng trong trẻo đáp:
- Tiểu tỳ có mặt!
Liền thấy Ngọc Phụng nhanh bước đi vào.
- Hãy đưa hai vị này đến Tàng Kiếm các, thu xếp hai gian tịnh thất, không được chậm trễ.
- Tiểu tỳ tuân mệnh!
Ngọc Phụng quay sang Huỳnh Thập Phong và Dung Ca Nhi nói tiếp:
- Xin mời hai vị!
Huỳnh Thập Phong với Dung Ca Nhi lần lượt đi ra, trèo thang xuống đất.
Ngọc Phụng tranh trước cười nói:
- Tiểu tỳ dẫn đường cho hai vị!
Đoạn liền dẫn trước đi về phía một vách núi, Huỳnh Thập Phong và Dung Ca Nhi đều hết sức thắc mắc, song vì có mặt Ngọc Phụng nên hai người không tiện trao đổi với nhau.
Ngọc Phụng đi đến trước một tảng đá to bên dưới vách núi, đưa tay ra đẩy, tảng đá to từ từ dịch chuyển sang bên, hiện ra một cửa đá, trên cửa đá có ba chữ “Tàng Kinh các” rất to viết ngang.
Huỳnh Thập Phong dừng bước hỏi:
- Xin hỏi cô nương, Tàng Kiếm các này là nơi tiếp khách sao?
Kim Phụng cười:
- Tàng Kiếm các là nơi cất giữ danh kiếm của Kim Phụng môn!
- Một nơi trọng yếu như vậy, bọn tại hạ sao thể tùy tiện vào?
- Hai vị không biết, phu nhân tuy không nói ra nhưng trong lòng vô cùng cảm kích hai vị, bảo tiểu tỳ đưa hai vị đến Tàng Kiếm các trú tạm chính là muốn hai vị mỗi người chọn lấy một danh kiếm để gọi là đền đáp thịnh tình của hai vị đã vượt ngàn dặm xa đến đây.
- Vậy bọn tại hạ đâu dám nhận!
- Nếu hai vị không chịu nhận, đó là xem thường phu nhân.
Ngọc Phụng dứt lời, dẫn trước đi vào Tàng Kiếm các, Huỳnh Thập Phong và Dung Ca Nhi đành phải theo sau.
Đi được chừng hơn một trượng, vào đến một sảnh đường, nơi sát vách phía trong có một chiếc bàn đá dài, trên chất đầy các loại bảo kiếm đủ hình đủ dạng. Huỳnh Thập Phong thầm đếm, tổng cộng có đến 32 thanh, sửng sốt thầm nhủ:
- Nếu 32 thanh kiếm này đều đúng thật là bảo kiếm, vậy thì kể như đã gom hết danh kiếm trong thiên hạ rồi!
Ngọc Phụng đưa tay chỉ hai dòng chữ viết bên cạnh chiếc bàn đá nói:
- Hai vị hãy xem quy định kia, sẽ biết tiểu tỳ không nói ngoa.
Dung Ca Nhi chú mắt nhìn, hai dòng chữ đó là “Người nào vào đây cũng có thể chọn lấy một danh kiếm, nhưng chỉ một lần và không được chọn lại. Quy định của chủ nhân Tàng Kiếm các”.
Ngọc Phụng cười:
- Đây có tổng cộng 32 thanh kiếm, mỗi thanh kiếm đều có diệu dụng riêng.
Dung Ca Nhi sở trường về kiếm, đương nhiên rất yêu thích danh kiếm, bèn nói:
- 32 danh kiếm này đều quý giá như nhau phải không?
- Mười ngón tay còn không đồng đều, huống hồ là kiếm thép, tuy có diệu dụng riêng nhưng đẳng cấp khác nhau, chỉ được dựa vào mắt mà chọn, khi chạm vào thanh kiếm nào là thanh kiếm ấy thuộc về mình, không được đổi lại… Tuy nhiên, chỉ cần không chạm tay vào, cứ tha hồ chọn cho kỹ.
Dung Ca Nhi lại hỏi:
- Bao lâu cũng được phải không?
- Vâng, bao lâu cũng được, nếu có hứng thú có thể xem cả ngày cũng chẳng hề gì.
Huỳnh Thập Phong tiếp lời:
- Danh kiếm trong thiên hạ có thể đếm bằng ngón tay, theo Huỳnh mỗ được biết, gom hết tất cả cũng chưa chắc có được 32 thanh, Giang phu nhân có thể tập trung hết danh kiếm trong thiên hạ về đây, thật là điều không thể tưởng tượng nổi.
- Các danh kiếm này tuy thuộc sở hữu của phu nhân, nhưng Tàng Kiếm các này không phải do phu nhân lập ra…
Ngọc Phụng bỗng ngưng lời, bỏ dở câu nói.
Huỳnh Thập Phong tiếp lời:
- Vậy Tàng Kiếm các này vốn là của người khác.
- Tiểu tỳ đã lỡ lời, hai vị đừng hỏi nữa.
Dung Ca Nhi quay nhìn Huỳnh Thập Phong, nói:
- Vâng, bọn tại hạ không hỏi nữa!
Ngọc Phụng cười:
- Hai vị hãy chọn mỗi người một thanh kiếm, rồi tiểu tỳ đưa hai vị đến tịnh thất.
Dung Ca Nhi thấy các thanh kiếm trên bàn đá đều có bao kiếm cùng một màu đen, và tuy chuôi kiếm hình dạng khác nhau, nhưng màu sắc đều giống nhau, lòng hết sức thắc mắc, khẽ hắng giọng nói:
- Tại hạ không hỏi về quá khứ của Kim Phụng cốc, nhưng nghi vấn về kiếm có thể hỏi cô nương không?
Ngọc Phụng cười:
- Phải xem là hỏi gì mới được!
- Tại hạ chỉ tùy tiện hỏi thôi, nếu có thể thì cô nương trả lời, còn không thì thôi.
Ngọc Phụng mỉm cười:
- Vậy thì thất lễ với khách còn gì?
- Không sao đâu!
- Nếu hai vị không trách tiểu tỳ, xin cứ hỏi!
- Tại hạ tuy không biết danh kiếm trong thiên hạ có bao nhiêu, nhưng người luyện kiếm thì triều đại khác nhau, sao chuôi kiếm đều màu đen cả vậy?
- Đó là do chủ nhân Tàng Kiếm các đã sơn sau này, vì phàm là danh kiếm hầu hết đều có khắc tên trên chuôi kiếm, dù là người không biết, chỉ cần xem tên trên chuôi kiếm là dễ dàng nhận ra, nên chủ nhân Tàng Kiếm các mới thay bao kiếm khác cùng màu và bọc chuôi kiếm lại.
Dung Ca Nhi gật đầu:
- Thì ra vậy!
- Trừ phi là chuyên gia về kiếm, tuyệt đối không sao nhận ra được lai lịch của thanh kiếm.
Huỳnh Thập Phong xen lời:
- Vậy là dụng ý của chủ nhân Tàng Kiếm các là muốn cho những người hữu duyên sau này cầu may rồi.
- Tuy nhiên, bất kỳ thanh kiếm nào cũng có diệu dụng, có được một thanh đã là niềm vui lớn rồi.
Dung Ca Nhi quay sang Huỳnh Thập Phong hỏi:
- Bang chủ thấy sao?
- Huỳnh mỗ chưa từng nghiên cứu về kiếm, đành thử thời vận thôi!
Ngọc Phụng cười:
- Đây là duyên ngàn năm khó gặp, hai vị không nên bỏ qua.
Huỳnh Thập Phong gật đầu:
- Vâng, từ chối là bất kính, đành phải nhận vậy!
Rồi tiện tay cầm lấy một thanh kiếm lên. Dung Ca Nhi đảo mắt nhìn, thấy nơi góc trái bàn có một thanh kiếm rất ngắn, dài chỉ chừng một thước rưỡi, bèn cầm lên nói:
- Tại hạ lấy đoản kiếm này vậy!
Ngọc Phụng cười:
- Tiểu tỳ xin chúc mừng hai vị, sao không rút ra xem thử?
Huỳnh Thập Phong mỉm cười, ấn vào nút cài trên chuôi kiếm, “choang” một tiếng rút kiếm ra.
Lập tức ánh kiếm chóa lòa, kiếm khí lạnh toát, gây cảm giác rợn người.
Dung Ca Nhi buột miệng reo lên:
- Đúng là kiếm quý!
Ngọc Phụng nói:
- Bang chủ hãy tháo bọc chuôi kiếm ra xem thử.
Chú mắt nhìn, chỉ thấy trên chuôi kiếm khắc hai chữ “Phục Ma”.
- Chúc mừng bang chủ, Phục Ma kiếm này đứng hạng thứ mười trong 32 danh kiếm này, hết sức trân quý!
Huỳnh Thập Phong nhận thấy nữ tỳ này tuổi con trẻ mà tri thức uyên bác, buột miệng hỏi:
- Cô nương dường như biết rất nhiều điều?
Ngọc Phụng lắc đầu:
- Chủ nhân Tàng Kiếm các có để lại một quyển kiếm phổ, trong có ghi chép về 32 thanh kiếm này. Tiểu tỳ từng xem qua nên dĩ nhiên là phải biết.
Huỳnh Thập Phong tra kiếm vào bao:
- Thì ra vậy!
Dung Ca Nhi giơ đoản kiếm lên hỏi:
- Cô nương có biết tên đoản kiếm này không?
- Nhìn thấy tên kiếm tiểu tỳ mới biết đứng hạng thứ mấy, còn như nhìn kiếm thì không sao nhận ra được tên kiếm.
Dung Ca Nhi ấn nút cài, “choang” một tiếng rút kiếm ra, chỉ thấy thân kiếm đen nghịt, hai bên không lưỡi sắc, đâu có giống kiếm, chỉ như một thanh sắt vô dụng.
Dung Ca Nhi ngớ người:
- Đây cũng là danh kiếm sao?
Huỳnh Thập Phong thấy chàng lộ vẻ thất vọng, cũng cảm thấy buồn, thở dài nói:
- Huỳnh mỗ không thích dùng kiếm, xin tặng lại Phục Ma kiếm cho Dung công tử.
Dung Ca Nhi giọng nghiêm túc:
- Thịnh tình của Huỳnh bang chủ, tại hạ xin tâm lĩnh, đây là dựa vào sự may mắn, tại hạ tuyệt đối không thể nhận.
Ngọc Phụng như không ngờ lại có một thanh kiếm lạ lùng thế này, bèn nói:
- Dung công tử sao không tháo bọc kiếm ra xem thử?
Dung Ca Nhi chán chường:
- Không cần, đây có 32 thanh kiếm, kiếm này hẳn đứng thứ 32, nếu như Tàng Kiếm các này có nhiều danh kiếm hơn, kiếm này hẳn cũng đứng sau cùng.
Ngọc Phụng nắm lấy bọc chuôi kiếm kéo mạnh ra, đưa mắt nhìn, thấy trên chuôi kiếm khắc hai chữ “Chí Tôn”, sửng sốt reo lên:
- Chí Tôn kiếm!
Dung Ca Nhi cười mai mỉa:
- Ha ha, kiếm này mà xứng đáng với hai từ “Chí Tôn” thì khắp thiên hạ toàn là danh kiếm cả.
Ngọc Phụng nghiêm mặt:
- Dung công tử, tiểu tỳ tuy không biết diệu dụng của thanh kiếm này, nhưng được liệt danh vào hạng thứ nhì trong kiếm phổ.
Dung Ca Nhi ngạc nhiên:
- Thật ư?
- Tiểu tỳ sao dám nói dối Dung công tử, ngoài Thiên Vương kiếm là đến Chí Tôn kiếm này.
Dung Ca Nhi đưa kiếm lên xem một hồi, lắc đầu nói:
- Tại hạ thật chẳng thể nào nhận ra được chỗ đáng quý của Chí Tôn kiếm này, vì sao lại có thể được liệt vào hạng nhì?
Ngọc Phụng quả quyết:
- Tiểu tỳ cũng khó nói ra được diệu dụng của Chí Tôn kiếm này, nhưng được liệt danh hạng nhì là tuyệt đối không lầm.
- Ngọc Phụng cô nương đã được xem kiếm phổ do chủ nhân Tàng Kiếm các để lại, Chí Tôn kiếm này hẳn là có điểm đáng quý, ngày mai khi gặp Giang phu nhân hỏi thử xem.
Dung Ca Nhi tra kiếm vào bao:
- Tại hạ không quan tâm được hay mất, có điều là không tìm thấy chỗ diệu dụng, trong lòng không phục mà thôi.
Ngọc Phụng mỉm cười:
- Phấn hồng tặng giai nhân, danh kiếm xứng anh hùng, Dung công tử phải trân trọng mới được.
Huỳnh Thập Phong nói:
- Bọn tại hạ được Giang phu nhân hậu ái, mỗi người đã nhận lấy một danh kiếm, hãy rời khỏi đây thôi.
- Tiểu tỳ đưa hai vị đến tịnh thất.
Ngọc Phụng dứt lời, quay người dẫn trước bước đi, Huỳnh Thập Phong và Dung Ca Nhi theo sau ra khỏi Tàng Kiếm các, rẽ vào một gian tịnh thất.
Gian tịnh thất này nằm bên trong kề cận Tàng Kiếm các, sâu vào trong vách núi, sơn động thiên nhiên cộng với bàn tay khéo léo của con người, trở nên hết sức trang nhã.
Vào đến trong tịnh thất, Ngọc Phụng bỗng khẽ nói:
- Nếu hai vị có thể gặp đại tiểu thư hỏi về diệu dụng của Chí Tôn kiếm, hẳn là có được giải đáp.
Dung Ca Nhi ngạc nhiên:
- Giang phu nhân không biết sao?
- Tốt hơn là hỏi đại tiểu thư!
Dung Ca Nhi thầm nhủ: “Nghe giọng điệu của nha đầu này, đại tiểu thư như là một kỳ nhân lòng đầy huyền cơ, mọi người trong Kim Phụng môn đều kính trọng”.
Bỗng nghe tiếng bước chân vang lên, lại một nữ tỳ áo xanh thư thả đi vào, khẽ nói:
- Ngọc Phụng tỷ tỷ, đại tiểu thư nghe hung tin của nhị tiểu thư, rất muốn mời hai vị đây sang nói chuyện.
Lướt mắt nhìn Huỳnh Thập Phong và Dung Ca Nhi, nói tiếp:
- Nhưng ngại vì hai vị đây đang lúc mỏi mệt, e rằng bất tiện.
Dung Ca Nhi vội nói:
- Bọn tại hạ không hề mệt mỏi, nếu đại tiểu thư có rảnh, bọn tại hạ lập tức có thể đến gặp.
- Đại tiểu thư hiện đang chờ, vì thấy không tiện quấy rầy nên bảo tiểu tỳ đến đây hỏi ý trước.
Huỳnh Thập Phong đứng lên:
- Vậy thì xin phiền cô nương dẫn đường!
Nữ tỳ áo xanh mỉm cười, quay người cất bước. Huỳnh Thập Phong và Dung Ca Nhi theo sau ra khỏi Tàng Kiếm các, băng qua một bãi cỏ rộng lớn, đến sau một ngọn núi khác.
Dung Ca Nhi ngẩng lên nhìn, thấy vách núi thẳng đứng, cao khoảng năm trượng, chỉ có một mõm đá nhô ra, xung quanh không hề có phòng ốc, vách núi phẳng lì, không có dấu vết gì.
Dung Ca Nhi nhìn mõm đá thầm nhủ: “Mõm đá này cao đến năm trượng, nếu bằng vào khinh công chẳng thể nào lên được”.
Bỗng thấy từ trên mõm đá thòng xuống một sợi dây thừng, nữ tỳ áo xanh dẫn trước nắm dây trèo lên, Huỳnh Thập Phong với Dung Ca Nhi lần lượt theo sau lên trên mõm đá.
Đưa mắt nhìn, trên mõm đá có một cửa động vuông vức chừng năm thước.
Nữ tỳ áo xanh nói:
- Tiểu tỳ xin dẫn đường!
Đoạn dẫn trước bước xuống bậc cấp, thì ra dưới thạch động là một thang bậc cấp nhân tạo, thoai thoải thông vào lòng núi, đi được chừng mười mấy bậc cấp thì rẽ sang trái, cảnh vật trước mắt thay đổi, đã đến cuối thang bậc cấp, chắn ngang phía trước là một gian nhà nhỏ bằng tre bày trí đơn sơ, chỉ có hai chiếc ghế dựa bằng mây, một chậu hoa trắng, khiến trong nhà ngập đầy không khí thanh nhã.
- Mời hai vị ngồi!
Nữ tỳ áo xanh nói xong, quay người bỏ đi.
Huỳnh Thập Phong và Dung Ca Nhi ngồi xuống trên ghế mây, cùng đưa mắt nhìn nhau.
Chừng sau một tuần trà nóng, bỗng nghe một tiếng nói trong trẻo vang lên:
- Hai vị vất vả rồi!
Huỳnh Thập Phong mỉm cười:
- Chỉ một chút hành trình, đâu có gì đáng kể.
Dung Ca Nhi đưa mắt nhìn, thấy nơi góc trái có một bức màn che rất dày, tiếng nói chính là từ bên trong vọng ra.
Chỉ nghe tiếng nói trong trẻo vang lên:
- Tiểu nữ người không được khỏe, không tiện cùng hai vị gặp nhau, mong hai vị đừng trách.
Huỳnh Thập Phong đáp lời:
- Đại tiểu thư không cần khách sáo!
- Tiểu nữ muốn hỏi hai vị vài điều, mong là hai vị không tiếc trả lời.
- Bọn tại hạ biết gì nói nấy, Giang đại tiểu thư cứ hỏi!
- Hai vị đã gặp xá muội vào lúc nào?
Huỳnh Thập Phong ngẫm nghĩ chốc lát mới đáp:
- Tám ngày trước!
- Ban ngày hay ban đêm?
- Ban đêm!
Giang đại tiểu thư thở dài:
- Hai vị có thể kể rõ cho tiểu nữ nghe không?
Huỳnh Thập Phong bèn lần lượt kể về chuyện nhị tiểu thư dấn thân trong Vũ Hoa đài, tình trạng thương thế, Dương cử muội trị thương v.v...
Giang đại tiểu thư nhẹ thở dài:
- Dường như sự việc diễn ra hết sức phức tạp.
- Nội tình chi tiết có lẽ không một ai biết, chỉ mỗi mình nhị tiểu thư biết mà thôi.
- Ôi, xá muội chỉ là bị một thứ nội thương, sao phải dấn thân vào chốn phong trần? Nếu trở về Kim Phụng cốc, chả lẽ không chữa khỏi được chút nội thương ấy hay sao?
Dung Ca Nhi thầm nghĩ nhị tiểu thư sa đọa chốn phong trần là có nỗi khổ riêng, nếu mình không nói ra, đại tiểu thư dù tài trí đến mấy e cũng khó thể suy ra được, bèn nói:
- Nhị tiểu thư sa đọa chốn phong trần là có nỗi đau thầm kín.
Giang đại tiểu thư thành khẩn:
- Xin cho tiểu nữ biết, hai người là tỷ muội thân sinh, cùng trưởng thành từ thử bé, tình sâu nghĩa nặng, nếu xá muội thật sự gặp bất hạnh, phận tỷ tỷ quyết chẳng thể làm ngơ, ắt sẽ với hết sức mình báo thù cho xá muội. Hai vị đã vượt ngàn dặm đến đây đưa tin, chứng tỏ xá muội hết sức tin tưởng hai vị, gia mẫu với tiểu nữ đều vô vàn cảm kích. Lúc này nếu hai vị giấu đi chút ít bí mật, mai kia tiểu nữ điều tra nguyên nhân chết của xá muội hẳn sẽ khó khăn hơn, không chừng còn có thể phạm sai lầm mà gây nên đại hận.
Dung Ca Nhi gật đầu:
- Tại hạ cũng nghĩ vậy nên mới không dám mạo muội nói ra.
- Tiểu nữ xin lắng nghe!
Dung Ca Nhi bèn kể lại chuyện nhị tiểu thư hái thuốc trên Cửu Hoa sơn, ngoại trừ vài điều không tiện tiết lộ, ỡm ờ cho qua, thảy đều kể lại hết sức chi tiết.
Giang đại tiểu thư nhẹ thở dài:
- Đó đều nghe được từ xá muội phải không?
- Chính miệng nhị tiểu thư đã nói!
- Vậy là không sai rồi!
- Trừ phi lệnh muội có dụng tâm khác, không nói đúng sự thật, tại hạ không hề nói thêm một lời.
- Hai vị từ xa đến, chưa được nghỉ ngơi, tiểu nữ đã mạo muội phái người mời đến đây, thật là thất lễ, rất mong hai vị lượng thứ.
Huỳnh Thập Phong tiếp lời:
- Tỷ muội tình thâm, chẳng thể trách được, chúng tại hạ rất hiểu nỗi lòng của đại tiểu thư... Chúng tại hạ có một điều không hiểu muốn thỉnh giáo đại tiểu thư.
Giang đại tiểu thư ngẫm nghĩ một hồi mới nói:
- Tiểu nữ hiểu biết giới hạn, có lẽ khó thể giải đáp, cứ nói ra thử xem, nếu biết tiểu nữ sẵn sàng trả lời.
- Chúng tại hạ được lão phu nhân đoái hoài, đã cho người dẫn vào Tàng Kiếm các.
- Chúc mừng hai vị, trong Tàng Kiếm các có 32 danh kiếm, phàm là người được gia mẫu cho phép vào Tàng Kiếm các đều có thể lấy một danh kiếm.
Huỳnh Thập Phong cười:
- Tại hạ lấy được một thanh Phục Ma kiếm!
- Phục Ma kiếm được liệt vào hạng mười trong 32 danh kiếm trong tàng Kiếm các, cực kỳ sắc bén, Huỳnh bang chủ có được thanh kiếm ấy thật có phúc cho giới võ lâm.
Huỳnh Thập Phong quay nhìn Dung Ca Nhi nói:
- Vị Dung công tử đây cũng có được một danh kiếm...
- Chúc mừng Dung công tử!
Dung Ca Nhi nghĩ đến điều ấy, lòng hết sức ấm ức, định nói rồi lại thôi.
Huỳnh Thập Phong tiếp lời:
- Tuy là một danh kiếm nhưng chúng tại hạ không biết diệu dụng, mong đại tiểu thư chỉ dẫn cho.
- Tên của kiếm là gì?
Huỳnh Thập Phong đáp:
- Chí Tôn!
Trong phòng đột nhiên tĩnh lặng, một cây kim rơi cũng nghe được.
Một hồi thật lâu, mới nghe Giang đại tiểu thư nói:
- Chí Tôn kiếm đứng hạng thứ nhì trong 32 danh kiếm, chủ nhân Tàng Kiếm các có để lại lời dự báo là “Thiên Vương xuất thế, võ lâm quy nhất”, “Chí Tôn xuất hiện, giang hồ đại loạn”, Dung công tử ngẫu nhiên có được Chí Tôn kiếm, mong hãy sử dụng hết sức thận trọng.
Dung Ca Nhi mai mỉa thầm nhủ:
- Chỉ là một thanh sắt phế thải, có gì quý giá kia chứ?
Huỳnh Thập Phong hỏi:
- Đại tiểu thư có từng trông thấy Chí Tôn kiếm chưa?
- Tàng Kiếm các tuy ở trong Kim Phụng cốc, nhưng tiểu nữ chỉ từng vào một lần tham quan, không dám động đến.
- Vậy là đại tiểu thư chưa từng trông thấy Chí Tôn kiếm phải không?
- Vâng!
Huỳnh Thập Phong nhẹ thở dài:
- Đó là một thanh kiếm dài chỉ chừng một thước rưỡi, toàn một màu đen, không có lưỡi sắc, như là một thanh sắt vô dụng.
- Càng là danh kiếm thì càng che giấu sự sắc bén, khó mà nhận ra được.
- Chúng tại hạ không hiểu công dụng kỳ diệu của thanh kiếm nên mới phải thỉnh giáo đại tiểu thư.
- Tiểu nữ chưa nhìn thấy kiếm nên cũng khó nói ra được diệu dụng, nhưng tiểu nữ có thể khuyên Dung công tử một câu...
Dung Ca Nhi vội nói:
- Đại tiểu thư cứ nói!
- Chủ nhân Tàng Kiếm các tuyệt đối không bịa đặt dối đời, Dung công tử nên hết sức quý trọng Chí Tôn kiếm.
Dung Ca Nhi bực mình thầm nhủ:
- Nói tự nãy giờ nàng ta vẫn chưa giải thích được vấn đề.
Huỳnh Thập Phong đứng lên:
- Đa tạ đại tiểu thư đã chỉ giáo, chúng tại hạ xin cáo biệt!
- Hai vị xin thứ cho tiểu nữ người không được khỏe, không thể tiễn đưa.
- Không dám làm phiền đại tiểu thư.
Huỳnh Thập Phong và Dung Ca Nhi ra khỏi gian nhà tre, theo sợi dây thừng trèo xuống.
Ngọc Phụng đã chờ sẵn bên dưới, tiến đến hỏi:
- Hai vị đã gặp đại tiểu thư rồi phải không?
Huỳnh Thập Phong gượng cười:
- Chưa kể được là gặp, mà chỉ trò chuyện với đại tiểu thư thôi!
Ngọc Phụng ngạc nhiên:
- Sao? Đại tiểu thư không chịu ra gặp ư?
- Chỉ trò chuyện qua màn che!
- Hai vị có hỏi diệu dụng của Chí Tôn kiếm không?
- Dường như đại tiểu thư cũng không rõ diệu dụng của Chí Tôn kiếm.
- Đại tiểu thư tri thức uyên bác, sao lại không biết diệu dụng của Chí Tôn kiếm?
- Có lẽ đại tiểu thư không muốn cho biết.
Ngọc Phung ngẫm nghĩ một hồi:
- Đại tiểu thư có nói chuyện về Kim Phung môn không?
- Không, chỉ nói chuyện về nhị tiểu thư!
- Hai vị tiểu thư tuy tính tình khác nhau, nhưng tình sâu nghĩa nặng, nhị tiểu thư mà có mệnh hệ gì, đại tiểu thư hẳn không bỏ qua.
Dung Ca Nhi xen lời:
- Họ là tỷ muội thân sinh, muội muội gặp nạn, tỷ tỷ đương nhiên phải can thiệp, đâu có gì là lạ.
Ngọc Phụng lắc đầu:
- Hai vị không biết tính tình của đại tiểu thư, đại tiểu thư thích yên tĩnh, không muốn tiếp xúc với người ngoài, lão phu nhân trong những năm qua an cư trong Kim Phụng cốc đa phần là do nghe theo lời khuyên của đại tiểu thư.
Dung Ca Nhi thắc mắc:
- Nhị tiểu thư kiếm thuật trác tuyệt, Giang đại tiểu thư là tỷ tỷ hẳn cao minh hơn phải không?
Ngọc Phụng suy nghĩ một hồi:
- Tiểu tỳ chưa từng thấy đại tiểu thư động thủ với người khác, chỉ biết là võ công rất cao... Tiểu tỳ đã nói quá nhiều rồi, hai vị đừng hỏi nữa.
Lúc này ba người đã đi vào tịnh thất, Ngọc Phụng cười nói:
- Hai vị có gì cần cứ sai bảo tiểu tỳ, tiểu tỳ đã phụng mệnh lão phu nhân phục vụ hai vị.
Huỳnh Thập Phong nói:
- Không dám làm phiền cô nương!
- Hai vị đi đường xa vất vả, chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng, tiểu tỳ không quấy rầy nữa.
Ngọc Phụng dứt lời, khom mình thi lễ rồi bỏ đi.
Dung Ca Nhi khẽ nói:
- Huỳnh bang chủ thấy nơi đây có gì khả nghi không?
Huỳnh Thập Phong cười:
- Dung công tử nhận thấy trong Kim Phụng cốc này đâu đâu cũng có vẻ thần bí phải không?
- Vâng, hành vi của họ rất là quái dị, lão phu nhân thì ở trên cây to, đại tiểu thư thì ở trong vách núi, cả Kim Phụng cốc to rộng thế này mà chỉ có mấy người, lại không có nhà cửa, cảnh tượng thật thê lương.
- Khi xưa Kim Phụng cốc chủ ra vào chốn giang hồ luôn có mười tùy tùng, người nào cũng y phục đen và mang theo trường kiếm, võ công cao cường, người võ lâm gọi họ là hắc y kiếm đội, đi đến đâu ai cũng nể sợ, thịnh danh lừng lẫy, thật không ngờ trong Kim Phụng cốc lại tiêu điều thế này... Rất có thể là sau khi cốc chủ thọ nạn, Giang phu nhân thay tâm đổi tính, đã giải tán người trong Kim Phụng cốc nên mới trở nên thê lương như vậy.
- Tại hạ còn có điều chưa rõ xin hỏi bang chủ.
- Điều gì?
- Theo nhận xét của tại hạ, Giang đại tiểu thư rõ ràng là biết diệu dụng của Chí Tôn kiếm, chẳng hiểu vì sao lại không chịu nói ra?
Huỳnh Thập Phong ngẫm nghĩ một hồi:
- Huỳnh mỗ cũng có hoài nghi điều ấy, có thể là đại tiểu thư có nỗi khổ khó nói.
- Nếu Giang phu nhân không muốn tặng kiếm thì đâu có đưa chúng ta đến Tàng Kiếm các, đã có thành ý tặng kiếm thì sao không chịu tiết lộ bí mật của bảo kiếm?
- Đêm nay chúng ta phải ở lại đây nghỉ ngơi, lát nữa trong bữa ăn hãy hỏi Giang phu nhân thử xem.
Dung Ca Nhi gật đầu:
- Cũng đành vậy thôi!
- Giờ hãy còn sớm, chúng ta nên điều tức một lát, kẻo trong bữa ăn tinh thần bải hoải.
Huỳnh Thập Phong dứt lời, liền tự ngồi xuống xếp bằng vận khí điều tức.
Dung Ca Nhi điều tức xong, mở mắt ra, trong phòng đã tối om, bèn nói:
- Huỳnh bang chủ, Giang phu nhân...
Bỗng nghe một tiếng nói trong trẻo từ ngoài vọng vào:
- Hai vị thức chưa vậy?
Huỳnh Thập Phong liền hỏi:
- Ngọc Phụng cô nương phải không?
- Vâng, chính tiểu tỳ đây!
Ngọc Phụng đẩy cửa bước vào, bật cháy hỏa tập, thắp cháy ngọn nến trên bàn, cười nói:
- Tiểu tỳ đã chờ bên ngoài rất lâu, không nghe động tĩnh của hai vị, tưởng là hai vị chưa thức nên không dám lên tiếng quấy rầy.
- Lão phu nhân thức rồi ư?
- Phu nhân đang chờ trong phòng khách, nhưng dặn tiểu tỳ không được quấy nhiễu hai vị điều tức nên tiểu tỳ đã chờ bên ngoài.
- Không được để cho lão phu nhân chờ lâu, chúng ta đi mau!
Ngọc Phụng dẫn đường ra khỏi tịnh thất, băng qua một bãi cỏ, lại đến dưới một ngọn núi khác.
Chỉ thấy cửa đá rộng mở, đèn đốm sáng choang, Giang phu nhân đang ngồi trong đại sảnh.
Ngọc Phụng mỉm cười:
- Hai vị chờ chốc lát, tiểu tỳ vào báo với phu nhân.
Huỳnh Thập Phong nói:
- Cô nương cứ tự tiện!
Ngọc Phụng vừa bước vào cửa, Giang phu nhân đã hay biết, liền đứng lên đi nhanh ra cửa đón, mỉm cười nói:
- Mời hai vị vào!
Huỳnh Thập Phong và Dung Ca Nhi đồng thanh:
- Không dám làm phiền phu nhân!
Dung Ca Nhi đưa mắt nhìn, trong đại sảnh rộng thênh đã bày sẵn bàn ghế, ngoài chàng với Huỳnh Thập Phong và Giang phu nhân, chỉ còn hai nữ tỳ áo xanh.
Giang phu nhân mỉm cười:
- Trong Kim Phụng cốc không có nhiều người, ngoài lão thân với tiểu nữ, chỉ còn mười nha đầu sai bảo, khách đêm nay chỉ có hai vị...
Vừa nói đến đó, bỗng nghe tiếng Ngọc Phụng vang lên:
- Đại tiểu thư đến!
Dung Ca Nhi quay đầu nhìn, chỉ thấy một thiếu nữ toàn thân y phục đen, tóc dài phủ vai thư thả đi vào.
15
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
