ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Cao mưu giả chết đoạt kỳ bửu

Chương 14: Cao mưu giả chết đoạt kỳ bửu

Dung Ca Nhi sớm đã hoài nghi lão nhân này, nên nghĩ là lão ta giả chết, bèn đưa tay sờ, thấy tâm mạch ngừng đập, đã tắt thở lìa đời.

Lão tăng mày bạc sau khi một chưởng đánh ngã lão nhân ấy, tay trái cũng buông gậy tre ra, thấy Dung Ca Nhi vẻ mặt khác lạ, ngạc nhiên hỏi:

- Ông ta thọ thương nặng lắm hả?

- Chết rồi!

Lão tăng mày bạc giật mình:

- Chết rồi ư?

- Tâm mạch ngừng đập, hơi thở đã tắt, không phải chết thì là gì?

Lão tăng mày bạc lắc đầu:

- Chưởng lực của lão nạp đâu có mạnh, dù là người thường cũng chẳng thể không chịu nổi, sao lại chết được?

- Ôi, nếu người này không biết võ công, già từng tuổi này sức khỏe yếu kém, một chưởng của đại sư đương nhiên đã kết liễu mạng sống của ông ta.

Lão tăng mày bạc như vẫn chưa tin, đặt tay lên ngực lão nhân thăm dò, quả nhiên tim đã ngừng đập, cho dù vận dụng phương pháp quy tức thượng thừa cũng không thể làm được như vậy, xem ra quả là đã chết thật rồi.

Ông mấy mươi năm lăn lộn trên giang hồ, vang danh một thời, giết người vô số, nhưng mấy mươi năm qua đã tịnh tu Phật môn, chưa từng sát hại sinh linh, giờ đây lại giết chết một lão nhân vô tội, lòng tột độ bàng hoàng, đứng thừ ra nhìn thi thể lão nhân, lẩm bẩm:

- Lão thí chủ đã không phải người trong võ lâm sao lại ra vẻ thần bí khôn lường để khiến bần tăng lỡ tay gây thương vong, lão thí chủ âm hồn linh thiêng, bần tăng sẽ làm pháp sự cho lão thí chủ bảy ngày, siêu độ vong hồn, sau đó sẽ diện bích sám hối.

Dung Ca Nhi thấy lão tăng đau buồn như vậy, vội khuyên:

- Đại sư không nên quá tự trách, lão nhân này đến quá đột ngột và nói năng như người trong giang hồ, dù đại sư không ra tay thì vãn bối cũng ra tay, lão ta chết oan cũng là do tự chuốc lấy thôi.

Lão tăng mày bạc giọng cảm thán:

- Lão thí chủ này tuy không đúng, nhưng lão nạp đã ra tay thô bạo, tội cũng khó thể dung tha.

Đoạn giơ tay ngoắc, tiểu sa di chạy vội vào, chắp tay nói:

- Phương trượng có gì dạy bảo?

- Truyền khẩu dụ của lão nạp, bảo họ chuẩn bị một cỗ áo quan thật tốt!

Tiểu sa di đưa mắt nhìn lão nhân nằm trên đất, vội vã lui đi.

Dung Ca Nhi đứng lên:

- Vãn bối xin cáo từ!

- Thí chủ nếu có thể xin hãy ở lại chốc lát, chờ liệm xong thi thể của vị lão thí chủ này, lão nạp còn phải cùng thí chủ nói về chuyện của nhị cô nương.

Dung Ca Nhi nghĩ Huỳnh Thập Phong với đệ tử Cái bang có lẽ đang chờ mình ở bên ngoài, nếu mình ở lại lâu e sẽ gây hiểu lầm, bèn ôm quyền nói:

- Vãn bối có việc cần phải đi ngay, đại sư có lời dạy gì, ngày mai vãn bối hẵng quay lại thọ giáo.

- Thí chủ đêm nay có rảnh không?

Dung Ca Nhi nghĩ mình chỉ cần ra ngoài xem thử, không để cho Huỳnh bang chủ gây ra chuyện, đêm nay mình quay lại gặp lão hòa thượng này, ngày mai lên đường đi Kim Phụng cốc cũng không muộn, bèn mỉm cười nói:

- Tại hạ đêm khuya vào chùa có tiện không?

- Canh ba lão nạp chờ thí chủ trong đại hùng bửu điện!

Dung Ca Nhi ôm quyền:

- Tại hạ sẽ đến đúng giờ!

- Thì chủ đi cẩn thận, lão nạp không tiễn.

- Không dám làm phiền!

Dung Ca Nhi dứt lời, sải bước ra khỏi tịnh thất.

Qua khỏi cổng chùa, đảo mắt nhìn quanh, có một gian hàng bán mì dưới gốc một cây dương cách chừng bốn năm trượng, ông lão bán mì đang đứng bên cạnh gian hàng, một đại hán thu mua phế liệu đang ăn mì.

Dung Ca Nhi không thấy Huỳnh Thập Phong và người của Cái bang, bèn cất bước đi về phía đông.

Đi được chừng hai dặm đường, bỗng nghe phía sau có tiếng bước chân hối hả vang lên.

Dung Ca Nhi dừng bước ngoảnh lại nhìn, thì ra là gã đại hán thu mua phế liệu đã ăn mì khi nãy đang vội vã chạy đến bên cạnh, thở hổn hển nói:

- Có phải Dung công tử không?

- Vâng, tại hạ Dung Ca Nhi!

- Huynh đệ là người của Cái bang, tệ bang chủ đã chờ đợi từ lâu, mời Dung công tử đi theo tại hạ.

Dung Ca Nhi theo đại hán ấy đi đến một khu rừng hoang ở phía trước.

- Tệ bang chủ đang chờ trong một ngôi miếu nhỏ trong khu rừng này.

Đại hán nói xong, dẫn trước đi vào rừng. Lát sau quả thấy một ngôi miếu nhỏ, năm thanh niên áo xám đang ngồi quay quần trước cửa miếu.

Năm người này tuy ăn mặc như đệ tử Cái bang, nhưng y phục sạch sẽ và có nhiều mảnh vá, điều lạ là dưới hai tay mỗi người đều có một chiếc túi vải nhô cao, chẳng rõ chứa đựng gì.

Đại hán dẫn đường đặt gánh phế liệu xuống:

- Xin mời Dung công tử!

Dung Ca Nhi không khách sáo, dẫn trước sải bước đi vào miếu.

Đây là một ngôi miếu thổ địa rất nhỏ, cỡ như một gian phòng, cảnh vật trong miếu nằm gọn trong tầm mắt.

Chỉ thấy Huỳnh Thập Phong ngồi xếp bằng nhắm mắt, như đang vận khí điều tức.

Dung Ca Nhi khẽ nói:

- Đừng quấy rầy quý bang chủ, tại hạ có thể chờ!

- Vâng!

Đại hán ấy xuôi tay đứng nơi cửa, không chịu lui đi.

Dung Ca Nhi biết y chưa hoàn toàn tin mình, đứng đây nhằm bảo vệ cho bang chủ, nên cũng không nói gì.

Lát sau, Huỳnh Thập Phong điều tức xong, mở mắt ra, mỉm cười nói:

- Dung công tử đến lâu rồi phải không?

- Chỉ chốc lát thôi!

- Dung công tử có gặp phương trượng chùa Từ Ân không?

- Gặp rồi, và cũng đã lấy được thư của nhị cô nương!

- Vậy chúng ta đi đến Kim Phụng cốc ngay!

Dung Ca Nhi lắc đầu:

- Chúng ta chưa thể đi ngay!

Huỳnh Thập Phong ngạc nhiên:

- Vì sao vậy?

- Tại hạ đã hứa với phương trượng chùa Từ Ân đêm nay sẽ quay lại gặp ông ấy.

- Dung công tử ở trong chùa Từ Ân rất lâu, có chuyện gì cũng phải nói hết rồi chứ.

- Vì xảy ra sự cố, thậm chí còn chết một mạng người.

Huỳnh Thập Phong sửng sốt:

- Chuyện gì vậy?

Dung Ca Nhi thở dài:

- Chuyện rất dông dài!

Bèn kể lại tự sự đã xảy ra trong chùa Từ Ân.

Huỳnh Thập Phong ngẫm nghĩ hồi lâu mới nói:

- Dung công tử nghĩ lão nhân ấy đã chết thật sao?

- Tim ngừng đập, đã tắt thở, dĩ nhiên là chết thật!

- Theo Huỳnh mỗ thì không phải vậy!

- Tại hạ xin nghe cao kiến!

- Lão nhân ấy đã tránh được tri khách tăng, vào thẳng tịnh thất của phương trượng, chứng tỏ lão ta rất quen thuộc địa hình trong chùa.

Dung Ca Nhi ngẩn người:

- Tại hạ không nghĩ đến điều ấy!

- Lão ta lâm nguy bất loạn, thản nhiên cười nói và còn nêu ra ngoại hiệu Truy Hồn Kim Đao của phương trượng khi xưa trên giang hồ, vậy đâu phải là một người tầm thường.

Dung Ca Nhi bàng hoàng:

- Không sai, đáng tiếc là tại hạ chưa nghĩ đến!

Huỳnh Thập Phong bỗng đứng lên:

- Chúng ta đi thôi!

Dung ca Nhi ngạc nhiên:

- Đi đâu?

- Đến chùa Từ Ân!

- Bây giờ còn sớm quá, tại hạ đã hẹn với phương trượng canh ba đêm nay rồi mà.

- Dung công tử không nhận ra, nhưng Truy Hồn Kim Đao thì đã hiểu, ông ấy hẹn gặp canh ba đêm nay là muốn công tử rời khỏi chùa để cho ông ấy một mình đối phó với lão nhân kia.

Dung Ca Nhi đưa tay lên vỗ đầu:

- Lẽ ra tại hạ phải nghĩ ra điều ấy mới đúng!

Đứng lên nói tiếp:

- Được, chúng ta đi ngay!

Đi được hai bước, bỗng đứng lại nói tiếp:

- Huỳnh bang chủ bảo phương trượng chùa Từ Ân khi xưa trên giang hồ có ngoại hiệu là Truy Hồn Kim Đao…

- Không sai, ông ấy trời sinh có đôi mày bạc.

- Truy Hồn Kim Đao khi xưa hành tẩu giang hồ là người tốt hay xấu?

- Đứng giữa chính với tà, ông ấy võ công cao cường, đi lại một mình, không bao giờ giao du với nhân vật võ lâm.

- Truy Hồn Kim Đao ẩn tích giang hồ mười mấy năm, chưa từng có ai tìm đến chùa Từ Ân, nhị cô nương lúc sáng trao thư thì lúc trưa có người tìm đến, có lẽ đó không phải là ân oán cá nhân của ông ấy khi xưa.

- Chính vì vậy chúng ta mới phải đến đó xem thử.

Huỳnh Thập Phong dứt lời, sải bước ra khỏi miếu, khẽ dặn dò gì đó với năm đệ tử Cái bang trẻ áo xám, rồi cùng Dung Ca Nhi thẳng đường đến chùa Từ Ân.

Hai người vừa đi qua cổng chùa, liền có hai hòa thượng trung niên tiến ra chận đường nói:

- Hai vị thí chủ dâng hương phải không?

Dung Ca Nhi thấy hai hòa thượng này không phải vị tri khách tăng đã tiếp chàng khi nãy, bèn nói:

- Phiền hai vị đại sư báo với phương trượng là có Dung Ca Nhi cầu kiến.

Hai hòa thương đưa mắt nhìn nhau:

- Còn vị này là…

Huỳnh Thập Phong tiếp lời:

- Tại hạ họ Huỳnh!

- Hai vị xin chờ chốc lát.

Hòa thượng bên trái quay người đi vào trong, hòa thượng bên phải ở lại với hai người.

Chừng nửa khắc sau, hòa thượng ấy vội vã quay ra nói:

- Tệ phương trượng xin mời hai vị khách quý!

Hai người theo hòa thượng ấy băng qua đại hùng bửu điện, đi đến tịnh thất của phương trượng.

Hòa thượng mày bạc sải bước đi ra đón nói:

- Dung thí chủ quay lại đây hẳn là có điều gì dạy bảo?

- Tại hạ xin giới thiệu với đại sư một vị cao nhân.

- Tốt lắm, xin mời hai vị vào trong!

Lão tăng mày bạc dẫn trước đi vào, đưa hai người vào trong thiền phòng.

Dung Ca Nhi đảo mắt nhìn, bày trí trong phòng vẫn như trước, nhưng không thấy thi thể của quái lão nhân.

Hòa thượng mày bạc không chờ Dung Ca Nhi giới thiệu, hướng về Huỳnh Thập Phong chắp tay nói:

- Nếu lão nạp đoán không lầm, thí chủ hẳn là Huỳnh bang chủ Cái bang danh chấn giang hồ!

Huỳnh Thập Phong ôm quyền đáp lễ:

- Vâng, chính tại hạ!

Dung Ca Nhi tiếp lời:

- Chuyện của nhị cô nương, Huỳnh bang chủ còn biết rõ hơn tại hạ, nên bất chấp mạo muội, chưa được đại sư đồng ý đã mời Huỳnh bang chủ đến đây.

Hòa thượng mày bạc lại chắp tay thi lễ:

- Lão nạp mộ danh đã lâu, hôm nay được gặp thật là vạn hạnh!

Huỳnh Thập Phong đảo mắt nhìn quanh:

- Đại sư quá lời rồi!

Dung Ca Nhi biết Huỳnh Thập Phong không tiện mạo muội hỏi, liền nói:

- Chuyện xảy ra khi nãy, tại hạ đã kể với Huỳnh bang chủ rồi!

- Chuyện của lão nhân kia phải không?

Dung Ca Nhi gật đầu:

- Vâng, ông ấy ra sao rồi?

- Lão nạp đã cho liệm trong áo quan!

- Huỳnh mỗ nghe Dung huynh đệ kể lại tự sự, lòng hết sức hoài nghi…

Hòa thượng mày bạc ngắt lời:

- Lão nạp cũng vậy, nhưng ông ấy quả thật đã ngưng thở chết rồi.

Huỳnh Thập Phong hỏi:

- Áo quan hiện đặt ở đâu?

- Trong hậu điện!

- Có thể đưa Huỳnh mỗ đi xem không?

Hòa thượng mày bạc thoáng suy nghĩ:

- Được, mời hai vị đi theo lão nạp!

Huỳnh Thập Phong và Dung Ca Nhi theo sau Hòa thượng mày bạc ra khỏi thiền phòng, băng qua hai khu sân vườn, đi đến hậu viện, Hòa thượng mày bạc đẩy mở cửa, dẫn trước đi vào.

Ngẩng lên nhìn, quả thấy một cỗ áo quan màu đỏ đặt ở một góc đại điện.

Hòa thượng mày bạc đưa tay chỉ áo quan nói:

- Thi thể của lão thí chủ ấy ở trong áo quan.

Huỳnh Thập Phong sải bước đi đến phía trước áo quan, đặt tay phải lên trên nắp, chậm rãi nói:

- Thuật giả chết của các hạ thật hết sức cao minh, nhưng tại hạ không tin các hạ đã chết thật.

Trong khi nói tay phải đã vận kình lực xô vào trong áo quan, những tưởng người bên trong đã bị vạch trần và kình lực áp bức, hẳn phải có phản ứng, nào ngờ trong áo quan hoàn toàn không có động tĩnh gì.

Hòa thượng mày bạc nói:

- Lão nạp đã chính tay kiểm tra tâm mạch của ông ấy, quả thật đã ngưng thở chết rồi.

- Đại sư, Huỳnh mỗ muốn mở nắp áo quan xem thử được không?

- A Di Đà Phật! Nhập quan là đã yên nghỉ, không nên quấy rầy ông ấy nữa.

Huỳnh Thập Phong thở dài:

- Nếu đại sư đồng ý cho Huỳnh mỗ mở nắp áo quan, Huỳnh mỗ dám với tính mạng đánh cược…

Hòa thượng mày bạc ngắt lời:

- Ôi! Không cần phải vậy, Huỳnh bang chủ đã muốn mở nắp áo quan ra xem, lão nạp cũng không tiện ngăn cản.

- Đa tạ đại sư!

Huỳnh Thập Phong vận công đẩy mạnh, nắp áo quan liền dịch mở ra, chỉ thấy một lão nhân râu tóc bạc phơ, hai mắt nhắm nghiền, nằm yên trong áo quan, một chiếc gậy tre đặt bên cạnh.

Huỳnh Thập Phong đặt tay lên ngực lão nhân, lặng thinh hồi lâu.

Hòa thượng mày bạc thắc mắc hỏi:

- Huỳnh bang chủ vẫn còn hoài nghi sao?

Huỳnh Thập Phong gật đầu:

- Huỳnh mỗ vẫn nghĩ là ông ta giả chết!

Đoạn hai tay đưa ra, bồng lão nhân lên, đặt nằm xuống đất.

Hòa thượng mày bạc hốt hoảng:

- Lão nạp lỡ tay giết chết ông ấy, lòng đã áy náy lắm rồi, nếu Huỳnh thí chủ hủy thi thể thì lão nạp còn đau khổ dường nào.

Huỳnh Thập Phong chẳng nói một lời, nắm lấy cổ tay phải quái lão nhân, lạnh lùng nói:

- Nếu các hạ còn tiếp tục giả chết, đừng trách Huỳnh mỗ không khách sáo.

Quái lão nhân vẫn nằm bất động, ngoại trừ là một xác chết, bất kỳ người sống nào cũng không chịu đựng nổi.

Dung Ca Nhi vốn đã tin lời Huỳnh Thập Phong, cũng nghĩ là quái lão nhân này giả chết, giờ thấy vậy lòng tin không khỏi lung lay, cúi xuống cầm tay trái quái lão nhân lên, cảm thấy bàn tay lạnh ngắt, sờ thế nào cũng không giống một người sống, chau mày khẽ nói:

- Huỳnh bang chủ, ông ấy có lẽ đã chết thật rồi.

Huỳnh Thập Phong tay phải gia tăng công lực, bấu mạnh vào huyệt mạch môn quái lão nhân, trầm giọng nói:

- Công phu giả chết của lão huynh đáng kể được là cao nhân đệ nhất võ lâm, Huỳnh mỗ vô cùng bội phục.

Hòa thượng mày bạc thở dài:

- Huỳnh bang chủ xin niệm tình lão nạp, đừng hành hạ một tử thi nữa! A Di Đà Phật!

Huỳnh Thập Phong ngoảnh lại nhìn Hòa thượng mày bạc, thầm nhủ:

- Lúc này mình mà hạ độc thủ hẳn khiến hòa thượng này tức giận, nếu ông ta buông lời can thiệp hẳn sinh chuyện lôi thôi, cách duy nhất là tạm dừng tay, thuyết phục hòa thượng này rồi hẵng tính.

Đoạn bèn buông tay quái lão nhân ra, bồng thi thể đặt trở vào áo quan, đậy nắp lại, quay mắt nhìn quanh, thấy gian hậu điện này thờ một pho tượng Phật vàng cao to, bên cạnh có hai cỗ áo quan được che quanh bằng màn the màu vàng. Huỳnh Thập Phong tính rất tỉ mỉ, thấy trên áo quan phủ bụi rất dày, hiển nhiên đã được đặt tại đây rất lâu, bầu không khí bên trong hậu điện hết sức u ám ghê rợn và thần bí.

Hòa thượng mày bạc chắp tay nói:

- Xin mời hai vị trở về thiền phòng!

Huỳnh Thập Phong khẽ hắng giọng:

- Đại sư, đệ tử quý chùa rất ít đến đây phải không?

- Mỗi tháng vào ngày rằm và mồng một mở cửa quét dọn một lần, ngày thường cửa khóa không ai ra vào.

- Huỳnh mỗ có hỏi sai lời, mong đại sư chớ trách.

- Không hề gì!

- Hai cỗ áo quan kia chẳng hay là pháp thể của ai vậy?

- Hai cỗ áo quan này được đặt ở đây chẳng rõ đã bao nhiêu năm, nghe đâu là di thể của hai vị đại thí chủ đã quyên giúp xây dựng ngôi chùa này.

- Vậy là đã mấy mươi năm rồi phải không?

- Có lẽ còn lâu hơn!

Dung Ca Nhi thầm nhủ:

- Mình đến đây với mục đích xác minh sự sống chết của lão nhân này, đã biết ông ấy chết thật thì đâu cần phải ở lại, mà dù ở lại thì cũng nên nói chuyện của Thủy Doanh Doanh, sao cứ hỏi những điều không liên can thế này?

Chỉ thấy Huỳnh Thập Phong đi thẳng về phía hai cỗ áo quan đặt ở sau màn che.

Huỳnh Thập Phong đến bên hai cỗ áo quan, thấy bên trên bụi bám rất dày, chợt động tâm thầm nhủ:

- Hòa thượng này rõ ràng đã nói là mỗi nửa tháng quét dọn một lần, sao trên áo quan bám bụi nhiều thế này?

Từ từ đưa tay ra, chưa kịp chạm vào áo quan, bỗng nghe Hòa thượng mày bạc nói:

- Huỳnh bang chủ, chúng ta hãy trở về thiền phòng nói chuyện.

Huỳnh Thập Phong quay mắt nhìn, thấy Hòa thượng mày bạc đang trừng mắt nhìn mình, bèn đổi ý rụt tay về, nói:

- Vâng!

Đoạn quay người đi ra ngoài, Dung Ca Nhi theo sau, Hòa thượng mày bạc đi sau cùng, đóng cửa và khóa lại.

Huỳnh Thập Phong thấy khóa cửa rất to, ít ra cũng nặng mười lăm cân, lòng càng thêm nghi hoặc, nhưng dằn lòng không hỏi.

Ba người trở về thiền phòng, tiểu sa di mang trà đến rồi lẳng lặng lui đi.

Huỳnh Thập Phong đưa ly trà lên trước, uống một ngụm rồi nói:

- Đại sư, Huỳnh mỗ còn vài điều muốn hỏi, nếu có gì sai, đại sư cứ đính chính.

- Không dám, Huỳnh bang chủ cứ hỏi, nếu biết lão nạp quyết không giấu giếm.

- Hậu điện dường như là nơi cơ mật của quý chùa phải không?

- Sư huynh của lão nạp lúc đi Thiên Trúc đã căn dặn là mọi sự vụ đều phải được xử lý theo quy định trong chùa, việc khóa cấm hậu điện đã được truyền lại từ lâu, lão nạp dĩ nhiên phải tuân theo.

- Vậy chìa khóa là do đại sư cất giữ phải không?

- Gia sư huynh lúc ra đi có để lại hai vật, giao cho lão nạp đích thân cất giữ, một là chìa khóa cửa hậu điện, hai là pho tượng Phật vàng trấn chùa.

- Pho tượng Phật vàng hẳn là vật trân quý của Phật môn, giao đại sư cất giữ là phải lẽ, còn chìa khóa cửa hậu điện mà lại giao cho đích thân phương trượng cất giữ thì cũng hơi kỳ lạ, đại sư nhận thấy sao?

Huỳnh Thập Phong đăm mắt nhìn Hòa thượng mày bạc, xem phản ứng của ông ta.

Hòa thượng mày bạc thần thái rất điềm tĩnh, nhẹ thở dài nói:

- Quy định được truyền lại trong chùa như vậy, lão nạp cũng đành phải tuân theo.

Huỳnh Thập Phong thầm nhủ:

- Có lẽ ông ta quả thật không biết nội tình.

Hòa thượng mày bạc nói tiếp:

- Huỳnh bang chủ hỏi kỹ điều này hẳn là có sự hoài nghi phải không?

- Huỳnh mỗ chỉ là nhân tiện hỏi thôi!

Huỳnh Thập Phong khẽ hắng giọng:

- Điều gì trái với lẽ thường hẳn là có nguyên nhân đặc biệt, theo Huỳnh mỗ thì chìa khóa cửa hậu điện do phương trượng cất giữ theo quy định của quý chùa là hết sức khác thường.

- Đó cũng chẳng trách Huỳnh bang chủ hoài nghi, chính lão nạp cũng từng nghĩ như vậy và đã kiểm tra kỹ hậu điện, nhưng không thấy có gì khả nghi. Lúc gia sư huynh đi Thiên Trúc chỉ bảo lão nạp tạm giữ chức phương trượng, chủ trì sự vụ trong chùa, nếu hôm nay gia sư huynh trở về thì lão nạp giao lại chức phương trượng ngay trong ngày hôm nay, dĩ nhiên không tiện hỏi về chuyện quá khứ trong chùa.

- Đại sư có từng hoài nghi về hai cỗ áo quan kia không?

- Lão nạp từng hỏi một vị hòa thượng cao niên trong chùa về lai lịch của hai cỗ áo quan, được biết hai cỗ áo quan ấy đã có từ lâu, trước khi gia sư huynh tiếp nhiệm phương trượng, suốt mấy mươi năm an nhiên vô sự, lão nạp tiếp nhiệm phương trượng cũng đã mười mấy năm cũng chưa từng có chuyện lạ gì xảy ra.

- Nếu đại sư nói không sai thì hai cỗ áo quan không có gì khả nghi...

Huỳnh Thập Phong cầm ly trà lên uống một ngụm, thở ra một hơi dài, nói tiếp:

- Huỳnh Thập Phong này trước khi đến Trường An tự tin không phải là người đa nghi và lo nghĩ vẩn vơ, nhưng trong thời gian qua đã gặp quá nhiều chuyện lạ, quá nhiều cao nhân, đó là điều chưa từng có trong đời Huỳnh mỗ, nên chẳng thể không sinh lòng hoài nghi và lo xa, nếu có gì thất lễ, xin đại sư rộng lòng lượng thứ.

Hòa thượng mày bạc chắp tay trước ngực:

- A Di Đà Phật! Lão nạp không dám!

Dung Ca Nhi bỗng xen lời:

- Bọn tại hạ hoài nghi lão nhân kia giả chết nên mới vội vã trở lại đây, giờ đã biết ông ấy chết thật, không cần bàn đến nữa, đại sư còn điều gì chỉ giáo xin hãy tiện thể nói luôn, tại hạ cũng không cần quay lại đây làm phiền đại sư lần nữa.

- Lão nạp hẹn với Dung thí chủ là liên quan đến chuyện của nhị cô nương Kim Phụng môn...

Dung Ca Nhi ngắt lời:

- Nhị cô nương sao rồi?

Hòa thượng mày bạc ngẫm nghĩ một hồi:

- Nhị cô nương lưu trú trong thành Trường An, lão nạp không hề hay biết, hồi tháng trước lão nạp đột nhiên nhận được một bức thư...

- Thư của ai vậy?

- Của Giang phu nhân, mẫu thân của nhị cô nương!

- Trong thư nói gì?

- Bảo lão nạp giúp tìm kiếm nhị cô nương! Nhưng lão nạp đã từ lâu không liên hệ với đồng đạo võ lâm, không còn tai mắt nhiều như xưa, lại chẳng tiện phái hòa thượng trong chùa đi dò tìm, nhưng Giang phu nhân là ân nhân đã cứu mạng lão nạp, chẳng thể không tận tâm tận lực, đành ban đêm cải trang ra ngoài dò la tìm kiếm.

Huỳnh Thập Phong bỗng hỏi:

- Đại sư có tìm ra nhị cô nương trong Vũ Hoa đài không?

Hòa thượng mày bạc lắc đầu:

- Một là lão nạp không đến những nơi ấy, hai là không ngờ nhị cô nương lại trà trộn trong chốn phong trần... Hôm qua nhị cô nương đột ngột đến đây gặp lão nạp, trao thư nhờ lão nạp chuyển cho Dung thí chủ...

Dung Ca Nhi ngắt lời:

- Những việc ấy tại hạ đã kể với Huỳnh bang chủ rồi!

Hòa thượng mày bạc cười nhạt:

- Nhị cô nương trước khi rời đi tuy cố làm ra vẻ bình thản, nhưng lão nạp nhận thấy nhị cô nương trong lòng rất là đau khổ, bảo là nếu mẫu thân tìm đến đây, nhờ lão nạp chuyển cáo một câu.

Huỳnh Thập Phong tiếp lời:

- Câu gì vậy?

Hòa thượng mày bạc trầm giọng:

- Hoa tàn dương xuân, nguyệt trầm hương giang!

Dung Ca Nhi lẩm bẩm:

- Hoa tàn dương xuân, nguyệt trầm hương giang... đó không phải điều lành.

- Lúc nói hai câu ấy, nhị cô nương hết sức bình thản, khác hẳn lúc mới gặp lão nạp, lão nạp lúc ấy cũng không lưu ý, về sau càng nghĩ càng thấy không ổn.

Dung ca Nhi tiếp lời:

- Không cần suy nghĩ, nghe là biết không ổn rồi!

Hòa thượng mày bạc cười thiểu não:

- Bao năm qua lão nạp diện bích bái Phật, từ lâu đã muốn quên hết ân oán giang hồ, mọi sự đều nghĩ đến hai chữ “nhân từ”, nhất thời đã bị nhị cô nương che giấu, sau đó nghĩ lại lòng hết sức bất an, vốn định cải trang rời chùa đi tìm, nhưng lại phải chờ Dung thí chủ để trao lại thư, lão nạp tuy đã quy y cửa Phật, nhưng lục căn chưa tịnh, vẫn không thể quên được ơn cứu mạng khi xưa.

Huỳnh Thập Phong bỗng xen lời:

- Nhị cô nương nói hai câu ấy chính là muốn qua đại sư mà vĩnh biệt mẫu thân.

Hòa thượng mày bạc chưa kịp tiếp lời, Dung Ca Nhi đã tranh trước nói:

- “Hoa tàn dương xuân” nghĩa là hoa vừa hé nụ đã bị dập vùi, “nguyệt trầm hương giang” là nhằm an ủi mẫu thân, nhị cô nương sẽ chết một cách bình thản.

Hòa thượng mày bạc thở dài:

- Lão nạp cũng nghĩ như vậy!

Huỳnh Thập Phong quay nhìn ra ngoài cửa sổ:

- Từ khi hồi tỉnh nhị cô nương đã quyết tâm từ bỏ cõi đời, trời đất bao la, chúng ta biết đâu mà tìm?

Hòa thượng mày bạc cảm thán:

- Đức Phật từ bi, cầu mong có thể phò hộ cho nhị cô nương bình an vô sự.

Dung Ca Nhi thở dài:

- Tội nghiệp nhị cô nương tuổi còn trẻ, thân hoài võ công tuyệt thế, chỉ vì gánh nặng trong tâm hồn mà chán đời tự tuyệt.

- Đó chính là điều lão nạp muốn nói với Dung thí chủ, khi đến Kim Phụng cốc gặp Giang phu nhân, Dung thí chủ hãy nói với Giang phu nhân là lão nạp sẽ đi tìm nhị cô nương, trong vòng ba năm, tìm gặp hay không lão nạp cũng sẽ đến Kim Phụng cốc thỉnh tội.

Huỳnh Thập Phong xen lời:

- Đại sư thật không mất hào khí năm xưa, nhưng lỗi đâu phải ở đại sư, đại sư không cần quá tự trách như vậy.

- Lão nạp mười mấy năm diện bích khổ tu, sớm đã từ bỏ hai chữ lợi danh, duy hai chữ ân tình thì không sao quên được.

Huỳnh Thập Phong bỗng đứng lên, khẽ nói:

- Đại sư, chuyện của nhị cô nương đêm nay hẵng bàn tiếp, giờ chúng ta hãy đến hậu điện xem thử, được không?

Dung Ca Nhi ngạc nhiên:

- Xem gì vậy?

- Quái lão nhân giả chết!

- Ông ta hẳn đã chết thật rồi, đừng phí thời gian nữa.

Huỳnh Thập Phong mỉm cười:

- Hai vị xin hãy nghe Huỳnh mỗ một lần nữa, nếu lần này vẫn không phát hiện được gì thì kể như ông ta đã chết.

Dung Ca Nhi đứng lên trước:

- Huỳnh bang chủ đã quyết như vậy hẳn là có vấn đề, đại sư đi một lần nữa được không?

Hòa thượng mày bạc gật đầu đứng lên, sải bước đi ra ngoài. Huỳnh Thập Phong khẽ nói:

- Đại sư, hậu điện ngoài cửa điện ra, có còn lối đi nào khác không?

- Không!

Huỳnh Thập Phong không hỏi nữa, tranh trước đi ra khỏi thiền phòng.

Dung Ca Nhi đi giữa, hòa thượng mày bạc đi sau cùng, gần đến hậu điện, Huỳnh Thập Phong bỗng đứng lại nói:

- Hai vị nhẹ bước một chút.

Rồi rón rén đi đến trước cửa hậu điện, Dung Ca Nhi và hòa thượng mày bạc thấy vậy cũng liền đề khí bước đi.

Ngưng thần lắng nghe, trong điện quả nhiên có tiếng đồ vật di chuyển.

Hòa thượng mày bạc chau mày, thò tay vào lòng lấy chìa khóa, Huỳnh Thập Phong vội ngăn lại, khẽ nói:

- Hãy chờ chốc lát!

Chừng nửa khắc sau, bỗng nghe “bình” một tiếng vang rền, như là vật nặng rơi xuống đất. Hòa thượng mày bạc không dằn lòng được nữa, đứng lên mở khóa.

Đẩy mở cửa điện, thấy nắp áo quan của quái lão nhân đã mở. Hòa thượng mày bạc chạy vội đến nhìn, quái lão nhân đã biến mất. Ông bàng hoàng sửng sốt, giậm chân thở dài nói:

- Lão nạp đã bị lừa rồi!

Huỳnh Thập Phong đảo mắt nhìn quanh, khẽ nói:

- Dung công tử, mau đóng cửa và đứng canh ở đó.

Huỳnh Thập Phong đưa mắt nhìn pho tượng Phật vàng cao to, trầm giọng nói:

- Các hạ đã có thể bế khí giả chết lừa được hai cao thủ võ lâm, quả thật cao minh, dĩ nhiên không phải kẻ vô danh, giờ đã bại lộ sao không ra mặt gặp nhau? Huỳnh mỗ đang chờ đây!

Nào ngờ sau một hồi rất lâu, không hề có phản ứng.

Hòa thượng mày bạc trầm giọng:

- Nếu lão ta vẫn còn trong điện, không khó lục soát ra được.

Huỳnh Thập Phong quả quyết:

- Không ở phía sau tượng Phật thì là ở phía sau hai cỗ áo quan.

Hòa thượng mày bạc ngẫm nghĩ chốc lát:

- Dù phải khui mở hai áo quan tìm kiếm cũng chẳng ngại.

Bỗng nghe tiếng cười lanh lảnh vang lên và nói:

- Không cần lục soát đâu!

Màn che vén lên, một lão nhân áo xanh râu trắng dài phủ ngực, mặt mày xanh xao thư thả bước ra.

Hòa thượng mày bạc mắt rực thần quang, lạnh lùng nói:

- Thuật giả chết của các hạ thật quá cao minh.

Lão nhân áo xanh cười nhạt:

- Nhưng không gạt nổi Huỳnh bang chủ Cái bang!

Huỳnh Thập Phong tiếp lời:

- Xin thứ cho Huỳnh mỗ mắt kém, không biết lão trượng.

Lão nhân áo xanh cười ha hả:

- Lão phu chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, nói ra Huỳnh bang chủ cũng không biết.

- Huỳnh mỗ hiểu biết nông cạn, chẳng hay thuật giả chết của lão trượng có phải là phương pháp quy tức không?

Lão nhân áo xanh cười:

- Huỳnh bang chủ quả nhiên là người khôn khéo, định qua võ công mà biết được lai lịch của lão phu chứ gì?

Huỳnh Thập Phong thầm nghĩ, người này thật khôn ngoan, bèn nói:

- Lão trượng quá lời rồi!

Ngưng chốc lát, nói tiếp:

- Lão trượng đã không muốn nói ra danh tánh lai lịch, bọn tại hạ cũng chẳng tiện gạn hỏi, nhưng lão trượng đã đến đây giả chết hẳn là có dụng tâm?

Lão nhân áo xanh mỉm cười:

- Điều này dường như không phải là câu nên hỏi của Huỳnh bang chủ.

Hòa thượng mày bạc tiếp lời:

- Lão nạp với Huỳnh bang chủ là chỗ thâm tình, ai hỏi cũng vậy thôi!

Lão nhân đi đến bên cỗ áo quan, cười nói:

- Các vị nhất định muốn biết phải không?

Hòa thượng mày bạc gật đầu:

- Không sai!

Lão nhân áo xanh ngước nhìn tượng Phật vàng:

- Bên trong tượng Phật này có một bửu vật vô giá, mục đích của lão phu chính là bửu vật ấy.

Hòa thượng mày bạc theo phản ứng tự nhiên quay nhìn tượng Phật:

- Lão nạp chưa từng...

Lão nhân áo xanh ngắt lời:

- Đại sư chưa từng nghe nói đến phải không?

- Nếu bên trong tượng Phật quả thật có bửu vật, lão nạp lẽ nào không biết.

- Lão phu nói đây hoàn toàn là sự thật, các vị không tin cũng đành chịu.

Huỳnh Thập Phong ngoảnh nhìn bức màn che quanh áo quan:

- Trừ phi lão trượng lấy được bửu vật, bọn tại hạ mới tin.

- Rất dễ dàng, nhưng phải phá hủy tượng Phật này.

Lão nhân áo xanh đưa mắt nhìn hòa thượng mày bạc, nói tiếp:

- Nếu đại sư đồng ý, lão phu lập tức ra tay.

Huỳnh Thập Phong biết rõ lão nhân áo xanh nói dối, nhưng lại không thể quyết định thay.

Hòa thượng mày bạc cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi mới nói:

- Bắt buộc phải phá hủy pho tượng sao?

- Vâng, ngoài vậy ra, không còn cách nào khác!

Hòa thượng mày bạc cười phá lên:

- Hủy hoại tượng Phật tuy là trọng tội, nhưng vì bửu vật vô giá, lão nạp cũng đành phải gánh chịu.

- Được!

Lão nhân áo xanh từ từ đưa tay phải lên. Hòa thượng mày bạc bỗng lại nói:

- Khoan đã!

Lão nhân áo xanh buông tay phải xuống:

- Sao? Đại sư hối hận phải không? Nhưng đã muộn rồi!

- Nếu phá hủy tượng Phật mà không có bửu vật thì sao?

Lão nhân áo xanh quả quyết:

- Lão phu đã nói có là phải có!

Huỳnh Thập Phong lạnh lùng:

- Nếu trong tượng Phật này thật sự có bửu vật thì cũng không cần phá hủy, người cất giấu bửu vật khi đúc pho tượng này hẳn phải để lại cửa.

Lão nhân áo xanh mỉm cười:

- Huỳnh bang chủ có thể thống lĩnh Cái bang quả là tài năng xuất chúng. Không sai, pho tượng này lẽ ra phải có cửa, nhưng có điều lão phu không tìm ra được.

- Theo Huỳnh mỗ thì nếu có bửu vật thì cũng có thể ở trong hai cỗ áo quan kia.

Dung Ca Nhi bỗng cao giọng nói:

- Không sai, hậu điện này không có bửu vật thì thôi, nếu có hẳn là ở trong hai cỗ áo quan.

Lão nhân áo xanh với ánh mắt sắc lạnh quét nhìn Huỳnh Thập Phong và Dung Ca Nhi:

- Hai vị thấy lão phu từ trong màn che đi ra nên khẳng định là bửu vật ở trong áo quan phải không?

Huỳnh Thập Phong cười khảy:

- Còn một điều quan trọng, các hạ đã quên nói.

- Điều gì?

- Bọn này không tin lời nói của các hạ.

Lão nhân áo xanh cười ha hả:

- Các vị không tin lão phu, sao không mở áo quan ra xem thử?

Câu này thật quá bất ngờ, khiến hòa thượng mày bạc với Huỳnh Thập Phong và Dung Ca Nhi cùng đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không sao trả lời được.

Phá hủy tượng Phật và khui mở áo quan đều là đại sự của chùa Từ Ân, Huỳnh Thập Phong với Dung Ca Nhi đều không có quyền quyết định, nên đành ngậm miệng làm thinh.

Hòa thượng mày bạc ngẫm nghĩ hồi lâu, mới nói:

- Lão nạp từ khi bước vào cửa Phật đến nay, sớm đã quên hai chữ sát kiếp, nay lão thí chủ liên tiếp bức bách, rõ ràng là muốn lão nạp quên đi thân phận trong cửa Phật, khôi phục hỗn danh “Truy Hồn Kim Đao”.

Lão nhân áo xanh thản nhiên mỉm cười:

- Lão phu nói là bửu vật ở trong tượng Phật, các vị không chịu tin, lại còn nói bửu vật ở trong hai cỗ áo quan.

Hòa thượng mày bạc lại hỏi:

- Nếu theo ý lão thí chủ phá hủy tượng Phật mà không có bửu vật thì sao?

- Vậy chứ theo ý đại sư thì sao?

- Theo ý lão nạp, lão thí chủ phải trả giá cho việc phá hủy tượng Phật!

Lão nhân áo xanh cười to:

- Được, lão phu sẽ trả lại quý chùa một pho tượng Phật bằng vàng khác.

Hòa thượng mày bạc cười nhạt:

- Vậy thì dễ dãi cho lão thí chủ quá!

- Vậy đại sư ra giá đi!

Hòa thượng mày bạc chậm rãi:

- Lão nạp muốn dùng máu tươi của lão thí chủ để rửa cái tội đã phá hủy tượng Phật.

Lão nhân áo xanh hỏi ngược lại:

- Nếu như trong tượng thật sự có bửu vật thì đại sư tính sao?

Hòa thượng mày bạc sững sờ, hồi lâu không thốt nên lời.

Huỳnh Thập Phong khẽ hắng giọng nói:

- Đó phải xem bửu vật là gì? Nếu là vật của Phật môn thì đương nhiên phải thuộc về chùa Từ Ân, còn như là vàng bạc châu báu thì thuộc về các hạ.

Lão nhân áo xanh cười:

- Còn nếu là vật mà mọi người không nhận biết được hoặc là bí kíp võ công thì sao?

Lão ta thần thái ung dung, không sao nhận ra được chút sơ hở nào, ngay cả Huỳnh Thập Phong kiến thức uyên bác, có mắt tinh đời cũng phải hoang mang bối rối, không biết phải ứng phó thế nào.

Hòa thượng mày bạc ngước nhìn pho tượng Phật vàng:

- Tượng Phật này từ khi lão nạp vào chùa đến nay vẫn như vậy, hai cỗ áo quan cũng đã có tại đây từ lâu, bất luận tượng Phật hay áo quan đều là vật sở hữu của chùa Từ Ân.

Huỳnh Thập Phong thầm nhủ:

- Hay thật, hòa thượng này cũng quá là tham lam!

Lão nhân áo xanh cười ha hả:

- Hòa thượng này thật quá nhỏ mọn, lão phu không thèm nói nữa.

Đoạn quay người đi ra. Dung Ca Nhi đang đứng ngoài cửa điện, thấy lão nhân áo xanh ra đi một cách quang minh chính đại, nhất thời không biết có nên ngăn cản hay không.

Huỳnh Thập Phong lớn tiếng nói:

- Ngăn ông ta lại!

Dung Ca Nhi liền tức rút kiếm, “choang” một tiếng, trường kiếm đã ra khỏi bao, tay phải vung động, ánh kiếm lấp loáng, chận đường lão nhân áo xanh, lạnh lùng nói:

- Tại hạ mong lão trượng đừng với tấm thân máu thịt mà chọi với kiếm thép, e sẽ không còn giả chết được nữa.

Lão nhân áo xanh nhướng mày, lạnh lùng nói:

- Sao? Các vị thấy lão phu quá hiền lành phải không?

Huỳnh Thập Phong tiếp lời:

- Lão trượng ra đi vội vàng thế này, không nhận thấy mình đã hoảng sợ hay sao?

Lão nhân áo xanh giả điên giả dại:

- Nếu lấy được bửu vật họ cũng đâu chịu chia cho lão phu, lão phu ở lại đây làm gì kia chứ?

Huỳnh Thập Phong cười khảy:

- Lão trượng đã lấy đi vật quan trọng, số còn lại đâu cần nữa.

Lão nhân áo xanh tái mặt:

- Huỳnh Thập Phong, Cái bang tuy có lực lượng hùng mạnh trên giang hồ, nhưng lão phu chẳng sợ, các hạ vu oan giá họa cho lão phu là có dụng ý gì?

Huỳnh Thập Phong thấy đối phương nổi giận, vẫn điềm nhiên cười nhạt nói:

- Huỳnh mỗ chỉ buột miệng thôi, lão trượng hà tất tức giận, nếu lão trượng chưa lấy bửu vật thì Huỳnh mỗ dù có lục soát cũng đâu hề gì.

Lão nhân áo xanh ngẫm nghĩ một hồi, đã bình tĩnh trở lại, chằm chặp nhìn vào mặt Huỳnh Thập Phong nói:

- Các vị nhất quyết muốn lục soát phải không?

Huỳnh Thập Phong trầm giọng:

- Nếu lục soát không có gì, vậy cũng chứng tỏ lão trượng trong sạch.

Lão nhân áo xanh cười nhạt:

- Lão phu cả đời rất không muốn chịu thiệt thòi, nếu soát ra bửu vật, lão phu cam chịu nhận tội, còn như không có thì các hạ tính sao?

- Huỳnh mỗ xin chịu tội với lão trượng!

Lão nhân áo xanh lắc đầu:

- Như vậy quá tổng quát, tốt nhất là nói cụ thể trước, kẻo đến lúc ấy lại rắc rối lôi thôi.

- Vậy ý lão trượng thế nào?

- Các hạ nói lão phu đã lấy trộm bửu vật trong chùa, đó là ngậm máu phun người, cố ý vu oan giá họa, nếu soát không ra bửu vật, lão phu phải cắt lưỡi và móc mắt các hạ, họa từ miệng mà ra, chẳng phải rất công bằng sao?

Huỳnh Thập Phong thở ra một hơi dài:

- Nếu tìm ra bửu vật từ trên người lão trượng, lão trượng tính sao?

Lão nhân áo xanh cười ha hả:

- Mạng của lão phu và mọi vật trên người lão phu, các vị cứ lấy hết!

Huỳnh Thập Phong nghĩ Cái bang luôn được mọi người trong võ lâm kính trọng, nếu bang chủ chịu kém người khác, lan truyền ra ngoài giang hồ hẳn bị cười chê, bèn nói:

- Xin tuân theo ý lão trượng, Huỳnh mỗ nếu không soát ra được bửu vật từ trên người lão trượng, lão trượng muốn xử sao cũng được.

Lão nhân áo xanh bỗng dằn mạnh gậy tre trong tay, đầu gậy lún sâu xuống nền gạch đỏ khoảng ba tấc, hai tay giơ cao nói:

- Mời bang chủ lục soát!

Huỳnh Thập Phong vẻ mặt nghiêm nghị, chậm bước đi đến bên cạnh lão nhân áo xanh, lục soát thật kỹ.

Hòa thượng mày bạc với Dung Ca Nhi cũng mặt mày nghiêm nghị, dõi mắt nhìn theo hai tay di chuyển của Huỳnh Thập Phong.

Chỉ thấy hai tay Huỳnh Thập Phong từ trên ngực lão nhân áo xanh di chuyển xuống đến hai chân, vẫn chưa tìm ra bửu vật.

Huỳnh Thập Phong lùi sau một bước nói:

- Lão trượng động thủ đi!

- Có cần lão phu cởi y phục ra lục soát tiếp không?

- Không cần!

Lão nhân áo xanh cười:

- Đường đường bang chủ Cái bang kể từ nay sẽ trở nên câm mù rồi.

Huỳnh Thập Phong bình thản:

- Cái bang nhân tài vô số, mất đi một Huỳnh Thập Phong chẳng có gì đáng kể.

Lão nhân áo xanh đưa mắt nhìn Dung Ca Nhi:

- Bé con, mở cửa ra!

Dung Ca Nhi thấy Huỳnh Thập Phong sắp bị móc mắt cắt lưỡi, lòng vô vàn đau xót, đang định kiếm chuyện động thủ, chẳng ngờ đối phương lại gây hấn trước, dám gọi mình là “bé con”, bèn cười khảy nói:

- Lão nói chuyện với ai vậy hả?

Lão nhân áo xanh thản nhiên cười:

- Với ngươi chứ ai!

- Kẻ này có họ có tên, hai tiếng “bé con” mà lão có thể gọi hay sao?

Lão nhân áo xanh cười:

- Chàng trai trẻ muốn cứu Huỳnh bang chủ phải không?

Huỳnh Thập Phong trầm giọng:

- Lão trượng có gì cứ nói với Huỳnh mỗ.

- Lão phu muốn y mở cửa điện, sau khi móc mắt cắt lưỡi các hạ, lão phu có thể thoát thân dễ dàng, bằng không vị đại sư với bé con này hẳn sẽ báo thù cho các hạ, nếu lão phu cũng bị móc mắt cắt lưỡi thì lỗ vốn còn gì?

Huỳnh Thập Phong quay nhìn Dung Ca Nhi nói:

- Dung công tử mở cửa ra đi!

Dung Ca Nhi ngẩn người, nhưng cũng đành phải mở cửa điện ra.

Lão nhân áo xanh quay sang Huỳnh Thập Phong chậm rãi nói:

- Huỳnh bang chủ không hề thua, lão phu quả đúng là đã lấy trộm một bửu vật trong điện, có điều là Huỳnh bang chủ đã không soát ra, vậy là chúng ta hòa, không ai nợ ai.

Đột nhiên tung mình, nhanh như tia chớp ra khỏi cửa điện mất dạng.

Hòa thượng mày bạc nhìn ra cửa điện, lẩm bẩm:

- Thân pháp nhanh quá!

Dung Ca Nhi nuối tiếc:

- Không sai, tại hạ muốn tuốt kiếm ngăn cản nhưng không kịp.

Huỳnh Thập Phong nói:

- Cũng may là Dung công tử không kịp ngăn cản, nếu mà Dung công tử kịp rút kiếm tấn công thì hậu quả thật tai hại.

Dung Ca Nhi ngạc nhiên:

- Vì sao vậy?

- Lão ta có cương khí hộ thân, đã đạt đến cảnh giới đao thương bất nhập, nếu Dung công tử đâm trúng lão ta một kiếm, hẳn gây ra sức phản chấn mãnh liệt thì...

Hòa thượng mày bạc tiếp lời:

- Trên đời này chỉ có vài người luyện thành cương khí hộ thân và hầu hết đã quy ẩn từ lâu.

Huỳnh Thập Phong nói tiếp:

- Điều kỳ lạ chính là ở đó, lão ta thầm vận chân khí hộ thân, vậy khác nào ngầm cảnh báo Huỳnh mỗ, Huỳnh mỗ tuy lục soát khắp người lão ta, thật ra đó chỉ là giả vờ lấy lệ, nhưng Huỳnh mỗ đã nhận ra lão ta có đeo mặt nạ da người.

Hòa thượng mày bạc ngẫm nghĩ một hồi:

- Điều lão nạp thắc mắc là vì sao lão ta lại lẻn vào chùa và không sớm không muộn, lại ngay sau khi nhị cô nương đến đây không lâu.

Huỳnh Thập Phong quét mắt nhìn tượng Phật và hai cỗ áo quan:

- Rất có thể lão ta nói đúng, trong tượng Phật hoặc trong hai cỗ áo quan quả là có bửu vật.

Dung Ca Nhi nói:

- Tại hạ cũng từng nghe gia mẫu nói, cương khí là một môn võ công chí cao trong Huyền môn, cùng với Ban Nhược thiền công trong Phật môn được gọi là cổ học tuyệt thế, người tu luyện chẳng những phải trải qua một thời gian rất dài, mà còn phải có tuệ chất, tư chất và sư thừa, thiếu một cũng không được.

Huỳnh Thập Phong tiếp lời:

- Không sai, cương khí Huyền môn rất là thâm sâu kỳ diệu, nhưng vì uy lực quá mạnh nên có rất nhiều người luyện cả đời cũng không thành, đạt được cảnh giới như lão nhân khi nãy thật rất hiếm có...

Ông thở ra một hơi dài, nói tiếp:

- Chẳng giấu hai vị, vì khi cảm nhận được cương khí hộ thân của lão ta, Huỳnh mỗ đã vận nội công, thi triển Đại Ưng trảo để thử nội lực của lão ta, nhưng bị sức phản chấn khiến cho huyết khí trong nội tạng sôi sục, hẳn trong lòng lão ta đã biết nên chỉ giữ chừng mực.

Dung Ca Nhi nói:

- Thì ra hai người đã ngầm tỉ thí nội lực, vậy mà tại hạ không hề hay biết.

- Lão ta như không có ý khoe khoang, chỉ ngầm cảnh cáo, Huỳnh mỗ đành phải cố dằn nén, không để cho lão ta biểu hiện ra ngoài. Ôi, nếu một trong hai vị mà nhận ra được tình cảnh lúc ấy, có lẽ cục diện lúc này không thể bình yên như thế này.

Hòa thượng mày bạc bỗng nói:

- Chúng ta hãy xem thử hai cỗ áo quan kia.

Đoạn liền đi về phía hai cỗ áo quan, Huỳnh Thập Phong đưa mắt nhìn Dung Ca Nhi rồi theo sau hòa thượng mày bạc, đi vào trong bức màn che.

Chú mắt nhìn, bụi bám trên nắp hai cỗ áo quan đã bị lau đi rất nhiều.

Hòa thượng mày bạc nói:

- Xem ra hai cỗ áo quan này đã bị mở ra rồi!

Dung Ca Nhi tiếp lời:

- Đúng vậy, chỗ lau vết bụi trên nắp áo quan, dấu ngón tay hãy còn mới.

Hòa thượng mày bạc đặt tay lên nắp áo quan bên trái, nhìn Huỳnh Thập Phong nói:

- Nếu bửu vật đã bị lão ta lấy đi, chúng ta không cần mở ra xem nữa.

Huỳnh Thập Phong nói:

- Tùy đại sư quyết định!

Hòa thượng mày bạc ngẫm nghĩ một hồi, bỗng vận công đẩy mạnh, nắp áo quan dịch ra.

Hòa thượng mày bạc vốn nghĩ thi thể trong hai áo quan hẳn đã mục vữa từ lâu, chỉ còn lại bộ xương trắng, nào ngờ trong áo quan không hề có thi thể, chỉ có một tấm nệm dày lót dưới đáy, trên là một chiếc gối thêu hoa và một chiếc mền gấm, đâu như chỗ an nghỉ của người chết, mà phải là chỗ ngủ của phái nữ mới đúng.

Hòa thượng mày bạc sững sờ, lẩm bẩm:

- Vậy là sao thế này?

Huỳnh Thập Phong cũng ngẩn người, tuy ông sớm đã nghĩ là trong áo quan không có tử thi, nhưng không ngờ lại là một bộ đồ dùng để ngủ.

Đưa tay sờ, hãy còn hơi ấm, như là vừa có người nằm ngủ trong áo quan.

Phen này càng khiến ông sửng sốt hơn, suýt nữa đã hét lên, nhưng ông cố nén lại.

Hòa thượng mày bạc nhẹ thở dài:

- Lẽ ra lão nạp nên mở áo quan ra xem sớm hơn mới phải.

Tiện tay đóng nắp áo quan lại, từ từ quay người, đặt tay lên nắp áo quan khác, lần này không do dự nữa, lập tức đẩy mở áo quan.

Đưa mắt nhìn, chỉ thấy bên trong có hai chiếc rương nhỏ và mấy chiếc lọ ngọc.

Hòa thượng mày bạc chau mày:

- Huỳnh bang chủ, đây lại là gì thế này?

Huỳnh Thập Phong ngẫm nghĩ một hồi mới đáp:

- Đây dường như đều là chứa dược vật!

- Đúng vậy, có cần mở ra xem thử không?

- Tùy đại sư quyết định!

Hòa thượng mày bạc cầm một chiếc rương nhỏ lên, đặt trên nắp áo quan, vừa đưa tay định mở nắp, Huỳnh Thập Phong vội nói:

- Đại sư hãy khoan!

Hòa thượng mày bạc dừng tay hỏi:

- Việc gì?

- Cảnh tượng trong áo quan này quá kỳ lạ, đại sư phải cẩn thận mới được.

Hòa thượng mày bạc gật đầu:

- Huỳnh bang chủ nói rất phải!

Dung Ca Nhi tay phải giơ lên, “choang” một tiếng rút lấy trường kiếm nói:

- Đại sư hãy lùi sau một bước, tại hạ dùng kiếm mở nắp rương.

Hòa thượng mày bạc liền lùi sau hai bước, Dung Ca Nhi vung kiếm đâm ra.

Chiếc rương gỗ này tuy có khóa nhưng không chắc chắn, bị Dung Ca Nhi một kiếm chém gãy, liền tức bật mở. Đưa mắt nhìn, trong rương chỉ có một người sắt đen nghịt, không còn gì khác.

Dung Ca Nhi đưa tay ra, lấy người sắt lên, cầm trong tay nhấc thử, cảm thấy rất nặng, chau mày nói:

- Đúc bằng sắt sao?

Huỳnh Thập Phong đón lấy trong tay, nói:

- Sắt đâu có nặng đến vậy!

Hòa thượng mày bạc tiếp lời:

- Nặng hơn sắt thì là vàng rồi!

Huỳnh Thập Phong chau mày:

- Nếu chiếc rương này chỉ là một người vàng thì đâu có đáng trân quý.

Hòa thượng mày bạc tiếp lời:

- Điều kỳ lạ là người vàng này tượng trưng cho gì?

Huỳnh Thập Phong lắc đầu:

- Đó thì chúng ta không sao hiểu được rồi!

Dung Ca Nhi đề nghị:

- Dùng binh khí bổ ra xem được không?

Huỳnh Thập Phong lắc đầu:

- Không nên, rất có thể người vàng này tượng trưng cho điều bí ẩn gì đó, trước khi hiểu rõ sự thật, không nên phá hủy thì hơn.

Dung Ca Nhi nói:

- Không biết ai mới có thể giải được điều bí ẩn này.

Huỳnh Thập Phong nói:

- Phải từ từ chờ đợi thôi, chúng ta không thể nào biết được người ấy là ai.

Dung Ca Nhi nói:

- Dù có bí ẩn gì thì cũng ở trong người vàng này, chúng ta hãy tìm cách mở ra xem thử.

Hòa thượng mày bạc nói:

- Trong áo quan hãy còn một chiếc rương, chúng ta đã mở một chiếc, sao không mở luôn chiếc kia xem thử?

Đoạn liền thò tay vào trong áo quan, lấy chiếc rương lên, cầm chiếc khóa sắt bẻ mạnh, “cách” một tiếng, khóa sắt liền gãy lìa.

Mở nắp ra xem, thì ra là một con ếch ngọc màu trắng được đặt trên một lớp bông gòn, đôi mắt đỏ như máu loáng thoáng phát ra ánh sáng đỏ.

Dung Ca Nhi thấy con ếch ngọc trắng quá dễ thương, không dằn lòng được đưa tay cầm lấy, cảm thấy lạnh toát như cầm một hòn tuyết, suýt vuột tay rơi ra.

Huỳnh Thập Phong ngạc nhiên hỏi:

- Sao vậy?

Dung Ca Nhi xuýt xoa:

- Lạnh quá! Lạnh quá!

Huỳnh Thập Phong đặt tay lên trên lưng ếch ngọc, quả nhiên lạnh kinh khủng, bèn nói:

- Nghe đâu trên đời có một loại hàn ngọc rất quý giá, có lẽ chính là vật này.

Hòa thượng mày bạc nói:

- Đôi mắt của ếch ngọc này chẳng rõ được làm bằng gì?

Dung Ca Nhi mân mê ếch ngọc trên tay, lắc một cái, chỉ nghe hai tiếng “cáp cáp” rất khẽ, ngạc nhiên nói:

- Hay quá, ếch ngọc này biết kêu!

Huỳnh Thập Phong nhìn kỹ, thấy môi dưới của ếch ngọc hãy còn động đậy nhè nhẹ, thở dài nói:

- Thật quá tinh xảo!

Thì ra môi dưới ếch ngọc có thể động đậy là vì trong bụng trống không, khi lay động miệng ếch mở ra, tiếng vang từ trong bụng ếch phát ra.

Hòa thượng mày bạc thấy vậy nói:

- Trong bụng ếch hẳn là có máy móc.

Dung Ca Nhi tiếp lời:

- Ếch ngọc này rất là sống động, cần phải giữ gìn cẩn thận, không được làm hư hỏng.

Huỳnh Thập Phong thấy Dung Ca Nhi quá yêu thích ếch ngọc, thầm nhủ:

- Phải tìm cách khiến hòa thượng này tặng cho Dung Ca Nhi mới được!

Bèn hỏi:

- Đại sư định xử lý thế nào về người vàng và ếch ngọc này?

- Gia sư huynh lúc ra đi bảo là hai áo quan này có hai thi thể, thật không ngờ lại là vật trân quý thế này.

Huỳnh Thập Phong nói tiếp:

- Theo Huỳnh mỗ thì người vàng và ếch ngọc này hẳn có diệu dụng gì đó.

- Thế này vậy, người vàng tạm thời lão nạp giữ lấy, còn ếch ngọc thì nếu hai vị đến Kim Phụng cốc, hãy cứ mang đi.

Huỳnh Thập Phong đưa mắt nhìn Dung Ca Nhi, thầm nhủ:

- Dung Ca Nhi rất là yêu thích ếch ngọc này, chẳng kể có giá trị diệu dụng gì, chỉ sự điêu khắc tinh vi cũng đủ khiến người mê thích rồi.

Nhưng nghĩ đến đó là vật sở hữu của người khác, nhất thời cũng khó thể quyết định, bèn nói:

- Vật trân quý thế này mà bọn tại hạ mang theo trên người, nếu lỡ đánh mất biết ăn nói thế nào với đại sư?

- Không sao, ếch ngọc này nếu chỉ là một vật quý giá, lão nạp sớm đã không còn lòng tham, cất giữ cũng vô dụng, còn như có diệu dụng gì đó, lão nạp cũng chẳng thể hiểu ra. Đại tiểu thư trong Kim Phụng môn tài trí hơn người, hẳn có thể tìm ra diệu dụng của ếch ngọc, hai vị cứ mang theo đi.

- Vâng, đại sư đã nói vậy thì bọn tại hạ mang đi!

Huỳnh Thập Phong cầm lấy chiếc rương đựng ếch ngọc, nói tiếp:

- Đại sư hãy bảo trọng, bọn tại hạ đi đây!

- Chúc hai vị thượng lộ bình an, khi gặp Giang phu nhân, cho lão nạp gởi lời thăm hỏi.

Dung Ca Nhi nói:

- Nếu ếch ngọc có diệu dụng gì, chúng tại hạ hẳn sẽ trả lại cho quý chùa.

Đoạn theo sau Huỳnh Thập Phong ra khỏi hậu điện.

Huỳnh Thập Phong ôm quyền thi lễ:

- Đã quấy nhiễu thanh tu của đại sư, chúng tại hạ xin cáo biệt!

- Sau khi hai vị rời khỏi, lão nạp cũng sẽ lên đường tìm kiếm nhị cô nương.

Hai người ra khỏi cổng chùa, Dung Ca Nhi đảo mắt nhìn quanh, khẽ nói:

- Huỳnh bang chủ muốn cùng tại hạ đến Kim Phụng cốc thật sao?

- Không sai!

- Rất nhiều cao thủ của quý bang đã tập trung trong thành Trường An, Huỳnh bang chủ ra đi như vậy chẳng phải như rồng mất đầu sao? Nếu Dương cửu muội nói không sai, quý bang đã trở thành đối đầu số một của Vô Cực lão nhân, nếu lỡ xảy ra xung đột mà Huỳnh bang chủ không có mặt, lấy ai chủ trì đại cục?

Huỳnh Thập Phong mỉm cười:

- Đó thì Dung công tử không cần nhọc tâm, Huỳnh mỗ đã có sự sắp xếp trước rồi.! Huỳnh mỗ đã điều Thần Cơ đường chủ cấp tốc đến đây thay cho Huỳnh mỗ chủ trì đại cục.

Ngước mặt lên, thở ra một hơi dài, nói tiếp:

- Tài trí của Thần Cơ đường chủ bổn bang chẳng những cao hơn Huỳnh mỗ, trong Cái bang không ai sánh bằng, chốn võ lâm cũng ít ai bì kịp, nhưng vì quá nổi trội, Huỳnh mỗ chưa bao giờ giao quyền lãnh đạo cho ông ta, phen này tình thế bức bách, đành phải điều đến đây chủ trì đại cục.

Dung Ca Nhi thắc mắc hỏi:

- Quý bang đã có nhân tài như vậy, sao bang chủ không trọng dụng?

- Vì ông ta sát nghiệt quá nặng, nếu đứng ra lãnh đạo hẳn chuốc lấy rất nhiều phiền toái cho Cái bang, nên mới giao cho ông ta chưởng quản Thần Cơ đường ngỏ hầu với nhiều công việc khiến ông ta phân tâm.

- Vậy là kềm chế tài năng, thật đáng tiếc.

- Đành rằng vậy, nhưng việc phát triển Cái bang, ngoài ông ta ra, khó ai làm nổi.

Dung Ca Nhi bỗng đứng lại:

- Tại hạ sực nhớ một điều!

- Có phải Hổ Nhi không?

- Vâng, Hổ Nhi có phần khờ khạo, nếu không dẫn theo, ở lại đây e sẽ gây ra tai họa.

Huỳnh Thập Phong cười:

- Kim Phụng môn có quy định rất nghiêm ngặt, dẫn theo Hổ Nhi e có nhiều bất tiện, nên Huỳnh mỗ đã quyết định thay Dung công tử, mời Hổ Nhi cùng quần hào về phân đà Cái bang, chẳng những có thể tăng cường thực lực mà còn tránh khỏi sinh chuyện hiểu lầm.

- Vậy thì quá tốt!

Hai người thi triển khinh công phóng đi, cấp tốc lên đường, ngày đi đêm nghỉ.

Hôm ấy vào giờ ngọ, hai người đã tiến vào vùng núi Ngũ Đài.

Núi Ngũ Đài trải dài hằng ngàn dặm, Kim Phụng cốc nằm trong núi non trùng điệp, nhất thời đương nhiên chẳng dễ tìm ra được.

Hai người vượt qua mười hai ngọn núi, mãi đến lúc mặt trời lặn vẫn chưa tìm được Kim Phụng cốc.

22

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.