ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Khai Khiếu Đại Điển

Sáng sớm hôm sau, Vương Quân thức dậy từ rất sớm. Sau khi rửa mặt bởi xô nước người hầu mang tới, hắn bắt đầu chỉnh trang lại tóc tai và quần áo. Sau khi chắc chắn mọi thứ đều ổn, hắn cùng những đứa trẻ khác lần nữa tụ tập dưới sân chính và được những người hầu dẫn đến vị trí lễ Khai Khiếu đại điển.

Thương gia thành được chia làm năm khu. Khai khiếu đại điển được tổ chức ở nội thành khu thứ hai.

Khu thứ nhất chính là trung tâm của Thương gia thành, cũng là khu chuyên dùng để bàn chính trị và quân sự sự việc.

Khu thứ hai là khu cho các đệ tử nội môn và Thương gia tộc nhân sinh hoạt.

Khu thứ ba hoàn cảnh tao nhã, không khí mát mẻ thoáng đãng chính là xa hoa khu, là nơi dành cho khách từ những nơi khác về đây nghỉ dưỡng.

Khu thứ tư và thứ năm lần lượt chính là bình thường và loại kém khu.

Để đi vào khu thứ tư cần nộp ra 200 nguyên thạch, khu thứ ba cần 600 nguyên thạch. Vì vậy khi vào đến khu thứ ba, Vương Nhị thấy trên đường vô cùng ít cổ sư nhị chuyển đổ xuống, hầu hết là tam chuyển và tứ chuyển.

Còn để vào khu thứ hai thì không phải là vấn đề về nguyên thạch nữa mà phải có lệnh bài của Thương gia phát cho thì mới có thể ra vào được.

Hắn tiến vào khu thứ hai được một lúc thì đặt chân đến nơi Khai Khiếu đại điển được tổ chức. Đó là một cái hang đá với cửa vào cao đến hơn 10m được vây quanh bởi những hộ vệ canh cửa. Ngoại trừ lễ khai khiếu, còn lại ngày thường thì không ai được phép vào trong hang đá này.

Khi đến cửa hang những đứa trẻ được lần lượt đi vào hang đá để lại những người hầu ở ngoài cửa. Ngay sau khi tất cả bọn trẻ vào trong thì ánh sáng bỗng chợt biến mất, chỉ để phía xa xa một chấm sáng nhỏ.

Khi đi về phía ánh sáng đó thì không gian trong hang dần dần hiện ra. Trong hang là một khu vực rộng lớn được một mạch nước chia cắt thành hai nửa, nửa phía cuối hang chính là một mảnh đất tối tăm và u ám.

Ở trong hang đã có sẵn khoảng 20-30 đứa trẻ và vài lão già râu tóc bạc phơ nhưng nhìn rất có khí chất. Vừa nhìn trang phục sạch sẽ bóng bẩy của họ thì Vương Quân đoán ra ngay đấy chính là các thiếu niên và trưởng lão của Thương gia.

Lão già hôm qua mà hắn gặp tại học viện khi nhìn thấy bọn hắn vào liền đứng ra thông báo: "Nhìn có vẻ đủ rồi đấy nhỉ. Hãy bắt đầu lễ khai khiếu thôi. Giới thiệu với các ngươi ta chính là trưởng lão học đường của Thương gia học viện. Bây giờ khi ta đọc đến tên ai thì người đó hãy bước qua mạch nước này mà đi sang vùng đất bên kia. Hãy cố hết sức của các ngươi, đi được càng xa thì càng tốt. Rõ chưa ?".

Sau khi tiếng "Rõ!" đồng thanh của lũ trẻ, lão già bắt đầu đọc từng cái tên.

"Thương Hồng Quang" - cái tên đầu tiên được trưởng lão gọi tên. Hắn là một Thương gia tộc nhân có cả cha và mẹ đều là cổ sư vậy nên hắn khá tự tin rằng mình sẽ có tư chất để trở thành một cổ sư, nhưng trong thời khắc này hắn cũng không thể che dấu được sự lo lắng từ sâu trong ánh mắt.

Hắn bước đôi chân có chút run rẩy tới mạch nước chỉ ngập tới mắt cá chân. Ngay khi bước vào vùng đất thì cơ thể hắn bỗng nhiên bị khựng lại như thể có bức tường nào đó đang chặn trước hắn.

Hắn cố rướn về phía trước thì bất ngờ từ không gian xung quanh vốn tối đen như mực xuất hiện những đốm sáng nhỏ. Đó chính là hi vọng cổ, thứ cổ trùng có thể giúp cổ sư khai mở không khiếu. Hắn càng cố tiến về phía trước thì càng nhiều đốm sáng xuất hiện, chúng cứ bay lơ lửng rồi sau đó tiến sâu vào trong cơ thể của hắn.

Ngay khi những đốm sáng đó tiến vào, cơ thể hắn bỗng nhiên nhẹ bẫng, bức tường chặn lại hắn lúc trước cũng đã biến mất. Hắn cũng vì vậy mà tức tốc tiến nhanh về phía trước. Một bước, hai bước, ba bước,... rồi dần dần vượt qua đến mười bước. Trên mặt hắn lộ ra vẻ vui sướng đến cùng cực. Tiến được mười bước, cũng có nghĩa là hắn đã có đinh đẳng tư chất, đã có thể trở thành cổ sư.

Cổ sư được chia làm bốn đẳng cấp từ cao đến thấp lần lượt là giáp, ất, bính, đinh. Đi được mười bước chính là đinh đẳng, hai mươi là bính đẳng, ba mươi ất đẳng còn trên bốn mươi bước chính là giáp đẳng.

Hắn tiếp tục bước đi trong niềm vui sướng nhưng niềm vui đó đã không kéo dài lâu. Hắn lại giống như bị bức tường nào đó chặn lại ở bước thứ mười ba. Sau khi cố gắng vận sức một hồi nhưng không thành công, hắn đành phải quay lại. Trưởng lão học đường một tay viết lên cuốn sổ nằm ngay cạnh, miệng hô lên: "Thương Hồng Quang - đinh đẳng tư chất".

Các trưởng lão nghe thấy đành lắc đầu trong thất vọng. Phải biết rằng đinh đẳng cổ sư đào tạo nhiều năm cũng sẽ chỉ có thể trở thành được một cổ sư nhất chuyển cao giai hay cùng lắm là đỉnh phong. Cổ sư bính đẳng thì đào tạo vài năm có lẽ sẽ trở thành được một nhị chuyển cổ sư. Ất đẳng có thể trở thành một vị tam chuyển còn giáp đẳng chỉ sau vài năm liền có thể trở thành một vị tứ chuyển hay thậm chí là ngũ chuyển cổ sư.

Sau thiếu niên đó, một vài người được gọi tên, trong đó quá nửa chính là không đi nổi mười bước - cũng chính là không có tư chất cổ sư. Ngoại trừ số đó ra thì phần lớn đều là đinh đẳng và bính đẳng, may mắn có 3 người có tư chất ất đẳng.

Sau khi đã gọi gần hết các thiếu niên trong hang, cuối cùng trưởng lão cũng gọi đến tên của Vương Quân.

Hắn bắt đầu bước qua mạch nước, trên cơ thể hắn cũng bắt đầu cảm thấy áp lực như bị một thứ gì đó đè lên, khi muốn tiến lên phía trước thì cảm giác như có một bước tường chặn trước mặt.

Nhưng cảm giác đó không tồn tại lâu, ngay khi hắn bắt đầu tiến lên, ngay sau mỗi bước chân của hắn lại xuất hiện những điểm sáng nho nhỏ, chúng bay xung quanh vài vòng sau đó đi vào trong người hắn khiến áp lực trên cơ thể giảm nhẹ rất nhiều.

Hắn cứ tiếp tục bước đi, trên miệng thì thầm đếm: "Mười,.. hai mươi,.. hai mươi tư, hai mươi năm,...". Đến bước thứ hai mươi sáu, hắn cảm thấy những đốm sáng trong cơ thể hắn đang bay loạn xạ bỗng nhiên tụ họp lại một điểm ngay dưới vùng rốn, sau đó nổ "đoàng" một tiếng. Ngay tại khoảnh khác hắn cảm nhận thấy, ở khu vực đó bỗng xuất hiện một quả cầu được bao quanh bởi một lớp màng ánh sáng, ở bên trong quả cầu chứa thứ nước màu xanh đồng. Đó chính là chân nguyên của cổ sư nhất chuyển.

Hắn khá bất ngờ và vui sướng khi mình có tư chất để trở thành một cổ sư, nhưng nghĩ kĩ lại thì người xuyên không như hắn mà đến cả tư chất cũng không có thì mới thật buồn cười.

Hắn quay trở về chỗ những thiếu niên khác đang đứng. Một lúc sau, tất cả đều đã hoàn thành xong lễ khai khiếu. Mọi người đều quay trở ra khỏi hang.

Trên mặt các trưởng lão là nỗi thất vọng tràn trề. Năm nay khai khiếu không chỉ không có một người giáp đẳng tư chất mà thậm chí số người ất đẳng cũng ít đến đáng thương. Có lẽ hiện giờ ai cũng có thể nhìn ra sự sa sút trầm trọng về lực lượng của Thương gia.

Những người không thể khai khiếu được cho một ít nguyên thạch rồi liền bị trả về nhà. Còn những người đã khai khiếu như Vương Quân thì quay trở lại Thương gia học viện để tiếp tục học tập.

15

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.