ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Khởi đầu

Trong một căn phòng gỗ dáng vẻ có chút cổ kính, một thiếu niên vừa thức dậy đang vươn vai. Vừa rời khỏi giường hắn liền chạy ra mở cửa sổ, cơn gió hơi se lạnh của mùa đông thổi vào mặt làm hắn cảm thấy có chút tỉnh táo.

Hắn cảm thấy vô cùng hồi hộp. Hôm nay chính là ngày Khai Khiếu đại điển của Thương gia. Mấy năm gần đây số lượng cổ sư trong Thương gia đang ngày càng giảm, vì vậy tộc trưởng đã ra quyết định chiêu mộ cả những thiếu niên không trong gia tộc tham gia Khai Khiếu đại điển, những người có tư chất cổ sư sẽ được Thương gia đào tạo.

Bình thường nếu chỉ là người ngoại tộc sẽ không bao giờ có cơ hội khai khiếu để có thể làm cổ sư. Phải biết rằng cổ sư chính là một tầng lớp khác hoàn toàn so với thường dân, họ có sức mạnh có thể rời sông lấp biển, bay cao như chim, chạy nhanh như gió,...

Nhưng được dự Khai Khiếu đại điển không có nghĩa là ngươi sẽ được trở thành cổ sư. Tỉ lệ có tư chất cổ sư của tộc nhân có huyết mạch Thương gia còn thấp huống chi là người ngoại tộc. Bình thường cứ mười Thương gia tộc nhân thì có lẽ sẽ được 3-4 người tư chất cổ sư, còn thường dân thì không cần nói cũng biết tỉ lệ thấp như nào.

Sau khi ăn sáng, thu dọn đồ đạc và tạm biệt cha mẹ xong, hắn được một chiếc xe ngựa đến đón, trên xe có khoảng hơn chục thiếu niên chạc tuổi hắn, vẻ mặt ai ai cũng vô cùng hào hứng và phấn khích.

Nhà hắn ở vùng ngoại ô của Thương gia thành. Nói là ngoại ô chứ thôn hắn cũng phải cách Thương gia thành ít nhất 20 cây số. Ngồi trong xe, nhìn quang cảnh chạy qua trước mắt, hắn mới hồi tưởng lại những năm qua của hắn tại thế giới này.

Hắn ban đầu chính là một thiếu niên đang sống tại Địa Cầu, ngày đó vì cứu một cô bé sắp bị xe tông mà qua đời. Nhưng ngạc nhiên là thay vì chết đi thì hắn lại tỉnh dậy và thấy mình đã xuyên không sang thế giới này.

Hắn xuyên vào một cậu nhóc vừa mới sinh, được cha mẹ đặt tên là Vương Quân. Hắn có một người anh trai tên Vương Cường làm nghề thợ săn cũng khá có tiếng trong thôn. Khi lớn, được anh trai kể về thế giới này hắn đã vô cùng ngạc nhiên khi nơi đây giống hệt thế giới trong một tiểu thuyết trên mạng mà hắn ta đã đọc tại Địa Cầu tên là Cổ Chân Nhân.

Đây là một thế giới có hàng ngàn hàng vạn loại cổ trùng. Chúng ở khắp mọi nơi từ trong khe đá, trong rừng sâu hoặc trong cả cơ thể dã thú

Trong quá trình phát triển, nhân loại khám phá ra sự kì diệu của những loài cổ trùng này, liền mở ra không khiếu, sử dụng chân nguyên để luyện hoá và sử dụng chúng. Người có thể sử dụng cổ trùng được gọi là cổ sư.

Cổ trùng và cổ sư đều được chia thành chín đại cảnh giới từ nhất chuyển, nhị chuyển,... đến cửu chuyển. Mỗi đại cảnh giới lại chia ra làm bốn phần sơ giai, trung giai, cao giai và đỉnh phong.

Khi Vương Quân đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì bỗng có một thiếu niên hô lên: "Đến thành rồi! Đến thành rồi kìa!". Tất cả mọi người kể cả Vương Quân đều đổ xô ra phía gần cửa sổ làm chiếc xe ngựa có chút nghiêng ngả. Đi từ sáng sớm đến quá trưa, cuối cùng cũng đến được Thương gia thành.

Thương gia thành được bao quanh bởi những bức tường cao chót vót, bên cạnh cổng vào là hàng tá những lính canh. Ngay khi xe ngựa vừa đến cổng họ liền vây quanh xe ngựa để tra hỏi. Hỏi tới hỏi lui một hồi họ mới chịu mở cổng cho xe đi vào thành.

Ngay khi vừa vào trong thành, lũ trẻ liền "Ồ" lên một tiếng. Ngay cả Vương Quân người đã chứng kiến qua vô số toà nhà cao tầng tại Địa Cầu cũng phải ngạc nhiên với sự đồ sộ của Thương gia thành.

Vừa vào thành, đập vào mắt họ là những toà lầu các xây sát nhau được tạo bởi một loại đá màu đỏ nhìn giống như nham thạch. Đường chính ở trong thành thì vô cùng rộng rãi, có lẽ tầm hơn chục chiếc xe ngựa đi ngang nhau cũng không có vấn đề gì.

Ở trên đường tấp nập người qua lại, hầu hết mọi người đều đeo trên eo hoặc trên đầu một chiếc đai có ghi con số nào đó. Chiếc đai đó chính là thứ thể hiện cảnh giới của một cổ sư.

Trên đường hầu hết là cổ sư nhất chuyển, lác đác vài cái nhị chuyển và thường dân còn tam chuyển thì nãy giờ Vương Quân chưa thấy ai.

Trong thành có ít thường dân như vậy vì phí vào cổng khu vực của Thương gia thành là 100 nguyên thạch. Đó là một con số vô cùng lớn đối với một thường dân. Một người dân bình thường một tháng sinh hoạt phí có lẽ cũng chỉ 2-3 nguyên thạch mà thôi. Vì vậy ngoại trừ có việc gì quan trọng, còn không dân thường ở ngoại thành rất ít khi vào trong thành.

Nói đến nguyên thạch, đây chính là tiền tệ chính ở thế giới này. Chúng phổ biến như vậy cũng vì chúng có thể được sử dụng để giúp khôi phục chân nguyên cho cổ sư. Chân nguyên là thứ giúp cổ sư sử dụng cổ trùng, nhưng chân nguyên trong mỗi cổ sư lại có hạn, vì vậy nguyên thạch vô cùng được ưa chuộng.

Khi đi lại trong thành được một lúc, cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại tại một khu biệt phủ vô cùng rộng lớn. Trên cổng lớn ghi bốn chữ: "Thương gia học viện". Những thiếu niên xuống xe và được đi vào trong.

Bên trong có sẵn khoảng 20-30 thiếu niên khác chạc tuổi hắn đang đứng tập trung trong sân chính của học viện. Nhìn trang phục có chút rách rưới của chúng là có thể đoán ra ngay chúng cũng là những đứa trẻ ngoại tộc giống như hắn. Trên mặt đứa nào cũng đều hiện ra sự phấn khích trên khuôn mặt.

Đứng đợi một lúc thì từ trong học viện bước ra một ông lão tầm tám mươi tuổi, râu tóc lão dài đến ngang ngực và hầu hết đều đã bạc phơ. Hắn nhìn qua một lượt các thiếu niên, mặt đăm chiêu suy nghĩ một hồi rồi cất tiếng nói.

Ông lão có giọng nói trầm đục nhưng khi nói lại vô cùng vang vọng: "Chào mừng các ngươi đến với Thương gia học viện. Có lẽ các ngươi cũng đã biết ngày mai chính là Khai Khiếu đại điển của Thương gia, cũng là lần đầu tiên chúng ta chấp nhận cho người ngoại tộc tham gia do số lượng cổ sư giảm sút. Vì vậy ta rất mong chờ vào kết quả của năm nay. Vậy nên mong các ngươi cố gắng hết sức để không phụ lòng của chúng ta. Giờ các ngươi hãy đi nghỉ trước và chuẩn bị tâm lí cho việc khai khiếu ngày mai đi."

Ngay khi nói xong, ông lão liền quay ngoắt dời đi, để mặc bọn trẻ đứng bơ vơ giữa sân. Một lúc sau có vài người hầu xuất hiện dẫn bọn trẻ vào sâu trong học viện. Đến một nơi gọi là ký túc xá, họ liền phân phó cho bọn trẻ vào từng phòng rồi rời đi.

Ngay khi nhận được phòng nghỉ của mình, hắn liền đóng cửa chặt cửa phòng rồi ngủ say như ngất trên chiếc giường gỗ. Chuyến đi đến thành vừa rồi tốn cả nửa ngày, thật sự quá mệt mỏi. Hắn cứ ngủ như vậy cho đến khi bị đánh thức bởi những tiếng gõ cửa của người hầu. Họ chỉ đến để đưa thức ăn rồi rời đi ngay lập tức.

Hắn cũng không nghĩ nhiều mà ăn ngấu nghiến rồi sau đó ngồi suy nghĩ. Hắn vẫn chưa xác định được tương lai hắn như thế nào. Ngày mai khi khai khiếu liệu hắn có tư chất cổ sư hay không? Giờ nghĩ lại thì hắn bắt đầu vô cùng lo lắng.

Không có tư chất đồng nghĩa với việc trở thành một tên thường dân. Có lẽ nếu theo anh hắn đi săn thì chắc vẫn ăn đủ no nhưng hắn không muốn sống một cuộc sống như thế. Nhưng việc này hắn cũng không quyết định được, vì vậy hắn lại nằm xuống mà ngủ tiếp, hắn muốn cơ thể trong tình trạng tốt nhất cho việc khai khiếu ngày mai.

36

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.