Chương 62
Rời đi trong đêm
Song phương cứ thế gườm gườm giương súng vào nhau hồi lâu, không bên nào chịu nhường bên nào.
Không khí căng thẳng cực độ. Thần kinh mọi người đều căng ra như dây đàn, nội tâm vô cùng lo lắng, cứ sợ chẳng may Mạnh Quân hoặc Trần Phi nổ súng trước thì khó tránh khỏi cảnh thương vong.
Hai mắt Nguyễn Huy nhìn Mạnh Quân chằm chằm, trong lòng âm thầm cân nhắc lợi hại. Kỳ thực, trước khi dẫn dắt sự việc đi đến mức này, gã đã có tính toán kĩ lưỡng và lên phương án đối phó Mạnh Quân. Bất chấp tên thiếu tá cảnh sát đã bổ sung thêm một kỹ năng lợi hại, Nguyễn Huy vẫn tự tin mình đủ khả năng hỗ trợ Trần Phi diệt trừ Mạnh Quân, thế nhưng điều gã không ngờ nhất là Mạnh Quân lại có súng, còn là một khẩu tiểu liên chỉ nhìn thôi đã biết rất nguy hiểm.
Sau một hồi cân nhắc, Nguyễn Huy lên tiếng:
- Tôi thấy thế này đi. Nếu mọi người đã không còn nhìn chung một hướng thì chúng ta tách ra, ai đi đường nấy, chẳng việc gì phải đánh giết nhau cả.
Súng trên tay Mạnh Quân vẫn chĩa thẳng vào bọn Trần Phi, hừ mũi:
- Định lừa tôi hạ súng xuống sao?
- Tôi lừa anh làm quái gì? Không hợp thì chia tay, thế thôi. Giết anh, bọn tôi được gì nào? – Nguyễn Huy nghiêm túc nói, hiếm lắm mới thấy gã trưng ra vẻ mặt nghiêm nghị thế này – Bây giờ tôi đếm đến ba, hai bên cùng lùi lại và hạ súng xuống. Gia Mỹ, chị giữ hờ báng súng của anh ta, còn bên này thì nhờ Tiểu My cũng làm như vậy với súng trên tay Trần Phi, đảm bảo một trong hai người không có ai động thủ.
Gia Mỹ và Tiểu My gật đầu ưng thuận, chia ra làm đúng theo lời Nguyễn Huy căn dặn.
Nguyễn Huy cao giọng:
- Hai bên cùng lùi lại, chầm chậm thôi. Đúng rồi. Tôi bắt đầu đếm đây, một, hai, ba. Hạ súng!
Có lực tác động từ phía sau của hai cô gái, Mạnh Quân và Trần Phi chậm rãi hạ súng xuống. Mọi chuyện diễn ra êm đẹp, không ai lật lọng phút chót.
Chờ khi song phương đều thu hồi súng vào trong nhẫn không gian, mọi người mới dám buông ra một tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Trần Phi đảo mắt ngó quanh một vòng, buông gọn:
- Đi thôi.
Dứt lời, không chờ ai kịp phản ứng, hắn xoay người đi ngay, bước thẳng ra khỏi phòng.
- Hầy dà, cậu ta là vậy, lúc nào cũng khẩn trương. – Nguyễn Huy cười hì hì, trước khi đuổi theo Trần Phi, ném lại một câu – Ai muốn theo bọn tôi thì ra nhé. Mọi người có một phút để cân nhắc.
- Cho bọn tôi theo với, hai người vẫn chưa đưa bọn tôi thuốc giải độc đấy!
Lửng Mật và Thiên Lôi chẳng kịp nghĩ, lật đật kéo nhau chạy theo bóng lưng Nguyễn Huy đã khuất sau cửa.
Ít giây trôi qua, không khí trong phòng sau khi bọn Trần Phi đi rồi vẫn còn rất nặng nề u ám, không ai nói với ai lời nào.
- Xin lỗi!
Tiểu My bỗng vùng chạy khỏi phòng, chỉ để lại vài lời e ngại.
Thanh Hương nắm chặt tay Bạch Yến, biết nàng đang muốn đuổi theo Trần Phi liền ra sức khuyên nhủ:
- Mặc kệ bọn họ, cậu ở lại đây với tôi, đừng đuổi theo! Hắn ta có quan tâm gì đến cậu đâu, việc gì phải làm thế!
Đúng là trong tâm trí Bạch Yến đang có hàng trăm ý nghĩ đan xen, đấu tranh không ngừng. Mấy lời Nguyễn Huy nói trước đó, dù chỉ là phân tích để bào chữa cho Trần Phi nhưng đã khiến nàng bị tổn thương sâu sắc, lại thêm lời của Thanh Hương tác động, đồng thời lòng tự trọng quá cao cũng đang ra sức ngăn cản không cho phép nàng làm thế. Giá như trước khi rời đi, Trần Phi kêu nàng một tiếng thôi, Bạch Yến sẽ bất chấp tất cả mà đi theo hắn. Thế nhưng…
Tâm trạng Bạch Yến lúc này trống rỗng, liên tục bị giằng xé giữa hai ý nghĩ đi hay ở, cực kỳ khổ sở. Nàng đứng chôn chân tại chỗ, hai bàn tay nắm lại, mắt đỏ ửng lên, đôi môi mím chặt cố ngăn không để mình bật khóc. Sâu trong thâm tâm, nàng vẫn nuôi một tia hi vọng nhỏ nhoi rằng biết đâu Trần Phi sẽ nhớ ra vẫn còn có nàng ở đây, sẽ quay lại gọi nàng cùng đi.
Chỉ tiếc là, Bạch Yến đợi mãi đợi mãi vẫn không hề thấy bóng dáng hắn trở lại. Bên tai nàng đã nghe được tiếng nổ máy xe.
Hai tai Bạch Yến chợt ù đi, biết rằng hắn đã rời đi thật rồi.
Hai người cứ thế chia tay nhau, không một lời từ biệt, cũng chẳng biết cuộc đời này còn có cơ hội gặp lại nữa hay không.
…
Trần Phi và Nguyễn Huy đứng tần ngần cạnh chiếc xe bảy chỗ, nhận ra có một nan đề mà bọn họ quên mất. Nguyễn Huy hỏi:
- Ai lái xe đây?
Trần Phi ngó gã:
- Cậu.
- Đừng đùa! Tôi làm gì biết lái. – Nguyễn Huy giật bắn, hối hả xua tay.
Trần Phi mở cửa, ngồi vào ghế cạnh chỗ tài xế, thản nhiên nói:
- Tôi có xem thao tác của bọn họ rồi, cũng dễ. Cậu cứ lái đi, một chút sẽ quen thôi.
Nguyễn Huy chỉ còn biết kêu trời, mặt nhăn như khỉ ngồi vào ghế lái:
- Mẹ nó, có tông xe chết cũng đừng trách tôi đấy!
Gã đang loay hoay vặn khóa, mò mẫm tìm chỗ đề máy thì đám Lửng Nhật chạy ra, còn chưa tới nơi đã vội vàng kêu to:
- Chờ đã, cho bọn tôi đi với!
Nguyễn Huy cười hì hì, nói với Trần Phi:
- Phải thế chứ, có đàn em rồi.
- Hai tên giang hồ du đãng đấy, cậu định cho theo thật à? – Trần Phi nhíu mày.
- Tôi thấy chúng cũng không đến nỗi nào, có thể giáo dục được. Chuyện đó cứ giao tôi. - Nguyễn Huy vỗ mạnh vào bộ ngực lép kẹp – Nhóm đông người dù sao cũng lợi hơn, có người lái xe, có người phụ lo cơm nước.
- Vậy cũng được. Tùy cậu.
Thế là Lửng Mật vinh dự được Nguyễn Huy giao nhiệm vụ lái xe, Thiên Lôi ngồi bên cạnh. Còn Nguyễn Huy cùng Trần Phi ngồi ở hàng ghế sau.
Xe sắp sửa lăn bánh, Tiểu My từ trong khách sạn chạy nhanh ra, rụt rè bắt tay làm loa:
- Cho tôi đi cùng có được không?
Trần Phi thoáng thất vọng, trong lòng hắn đang mong đợi một người khác, nhưng có lẽ nàng ta cho rằng hắn là người xấu nên không muốn tiếp tục đồng hành. Chả sao, hắn sống không thẹn với lương tâm là được. Hắn nhìn Tiểu My, mỉm cười:
- Được chứ, bạn vẫn còn lời hứa với tôi chưa thực hiện mà. Lên xe đi!
Tiểu My nhoẻn miệng cười vui vẻ, mau chóng leo lên ngồi cạnh Trần Phi.
Lửng Mật hơi ngoảnh mặt lại hỏi:
- Chúng ta đi được chưa? Hay còn chờ ai nữa không?
Trần Phi thoáng đưa mắt nhìn vào khách sạn, không thấy có thêm người nào xuất hiện, hắn nhếch môi:
- Đi.
Bọn họ rời đi ngay trong đêm. Hiện tại chỉ mới 12 giờ khuya, đang là nửa đêm không tiện đi xa, vậy nên sau khi chạy được vài chục cây số, áng chừng đã tách xa nhóm Mạnh Quân, Trần Phi bảo Lửng Mật tìm một khách sạn khác rẽ vào. Tiếp theo, cả nhóm chia ra ai về phòng nấy nghỉ ngơi, chờ sáng hôm sau lên đường sớm.
…
Một đêm sóng gió cứ vậy trôi qua.
Sáng ra, mọi người tiếp tục gấp rút di chuyển.
Kể từ khi khởi hành, thỉnh thoảng Lửng Mật cứ liếc nhìn ra sau, như có điều muốn nói mà lại sợ. Trần Phi thấy vậy hỏi:
- Có chuyện gì à?
Gã đầu vàng chóe giật mình, không nghĩ Trần Phi nhạy cảm như vậy, gãi đầu gãi tai nói:
- Chuyện… viên thuốc độc ấy mà. Không biết khi nào anh mới cho bọn tôi thuốc giải độc?
Trần Phi thản nhiên đáp:
- Đó chỉ là thuốc bổ thôi. Các cậu không cần phải uống thuốc giải.
Dù đã mơ hồ đoán được từ trước, nhưng khi chính tai nghe hắn xác nhận, bọn Lửng Mật mới thở ra mừng rỡ. Thiên Lôi méo xệch miệng trách móc:
- Anh chơi vậy thì chết tụi em! Sau này đừng đùa thế nữa...
Nguyễn Huy cười khoái trá:
- Hề hề, giang hồ mà cũng sợ chết à? Hai chú em thật là...
- Sợ chứ. - Gã đầu vàng làu bàu - Mỗi người chỉ có một cái mạng thôi, tôi vẫn còn nhiều dự định chưa hoàn thành.
- Dự định gì? Chơi thật nhiều gái à? – Nguyễn Huy cợt nhả.
- Ha ha, cậu thật là… chỉ được cái nói đúng ý tôi! – Tư tưởng lớn gặp nhau, Lửng Mật phá lên cười dâm.
Mặt Tiểu My hơi nhăn lại, dõi mắt nhìn ra hai bên đường, cố không để ý đến câu chuyện của lũ đàn ông trong xe.
Trần Phi nói:
- Sau này cậu hạn chế đừng nói chuyện kiểu đó, trong nhóm có phụ nữ không tiện. Còn nữa, tối qua đúng là cậu rất có lý lẽ, nhưng những lời như vậy cực dễ chọc điên người khác, sẽ rước thiệt hại về phần mình.
Nguyễn Huy nhăn nhở:
- Hề hề, không phải cậu đã có ý tách nhóm từ trước rồi sao? Tôi chỉ thuận nước đẩy thuyền, thêm vào chút mồi lửa cho vui thôi mà.
Trần Phi buồn cười:
- Tôi không nói cậu sai, nhưng cần tiết chế. Suýt chút đôi bên cùng ôm nhau chết rồi, đâu phải cậu không thấy.
- Ok ok, biết rồi. – Nguyễn Huy lắc đầu ngán ngẩm – Ai mà ngờ tên thiếu tá kia thủ sẵn một khẩu tiểu liên cơ chứ, ém hàng kinh thật!
Bỏ qua thái độ Nguyễn Huy, Trần Phi chợt cao giọng cho bọn Lửng Mật nghe thấy:
- Về phần hai cậu, nếu muốn đi theo tôi, cũng cần hiểu rõ quan điểm của tôi. Chỉ có hai điều. Một, không được hại người vô tội. Hai, không ám hại anh em trong nhóm. Đơn giản vậy thôi. Nếu cảm thấy không làm được, bây giờ hai cậu cứ rời xe, thoải mái ra ngoài kia tung hoành. Còn như đã ở lại thì coi như mặc nhiên đáp ứng quy định do tôi đặt ra, nếu về sau để tôi phát hiện hai cậu vi phạm, chắc chắn tôi sẽ xử lý không bỏ qua.
Giờ phút này, có cho vàng thì Lửng Mật và Thiên Lôi cũng không dại rời đi. Sau một thời gian lăn lộn chật vật trong đại dịch, bọn gã thừa biết muốn sống tốt trong thời đại này thì cần phải sinh hoạt theo nhóm, hơn nữa còn phải là nhóm có thực lực mạnh mẽ, bằng không sẽ chẳng kéo dài được mấy hơi tàn, không bị thây ma tiến hóa ăn thịt thì cũng bị những kẻ mạnh khác giết như giết gà mà thôi. Vậy nên Trần Phi vừa nói xong, cả hai liền vâng vâng dạ dạ liên hồi, cơ hồ chỉ muốn mổ bụng phơi bày tất cả ruột gan phèo phổi ra cho hắn thấy mình trung thành thực tâm đến mức nào.
Sau khi quán triệt tư tưởng xong xuôi, Trần Phi đưa Dao Mổ Chó cho tất cả thành viên trong nhóm. Đường về nhà còn rất xa, còn vô số khó khăn và nguy hiểm chờ đợi phía trước, nếu chỉ dựa vào sức hắn và Nguyễn Huy sẽ rất khó an toàn đi xa, vậy nên trước mắt cần phải nhanh chóng tìm biện pháp tăng cường thực lực cả nhóm lên.
Tiểu My và Nguyễn Huy đang kẹt ở Nghiệp Dư sơ cấp, chưa thể hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp, sắp tới có cơ hội Trần Phi sẽ hỗ trợ họ. Đồng thời, hắn cũng cần giết thêm 3 Người Chơi Mới cao cấp để lên Nghiệp Dư cao cấp. Cân nhắc một chút, Trần Phi quyết định việc dễ làm trước, tạm thời ưu tiên giúp bọn Lửng Mật giết thây ma cày cấp, thăng lên Nghiệp Dư sơ cấp. Khi đó, chỉnh thể lực lượng cả nhóm bao gồm một Nghiệp Dư trung cấp và bốn Nghiệp Dư sơ cấp, Tiểu My lại còn sở hữu năng lực trị thương hiếm có, xem ra cũng là một tổ đội khá mạnh rồi.
Đáng tiếc, kế hoạch này phải tạm gác sang một bên, vì sau khi rời xa thành phố dân cư đông đúc, bọn họ lại lần nữa di chuyển tới vùng đồi núi hoang vắng. Mấy nơi này mật độ dân cư thưa thớt, chẳng có bao nhiêu thây ma, muốn luyện cấp sẽ tốn rất nhiều thời gian, vậy nên Trần Phi bảo Lửng Mật tranh thủ phóng nhanh, chờ đến khu vực thành thị tiếp theo sẽ dừng lại luyện cấp sau.
Lửng Mật vô cùng nghe lời, Trần Phi bảo sao làm vậy, hiếm khi thắc mắc hay ý kiến gì, tóm lại là biểu hiện rất tốt. Chiếc xe chở cả nhóm cứ thế phóng vèo vèo trên đường đèo vắng vẻ, bất chấp nắng mưa.
Đến gần trưa, khi mọi người đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Nguyễn Huy đột ngột kêu lên:
- Này, vừa rồi có ai thấy gì lạ không?
Trần Phi mở mắt ra, nghe thanh âm Lửng Mật từ phía trước vọng xuống:
- Hả? Ý cậu là cái gì mới được?
- Ánh sáng bảy màu tựa như cầu vồng mới xẹt ngang mắt tôi. Cứ tưởng mọi người đều phải nhìn thấy chứ? – Nguyễn Huy lẩm bẩm, đảo mắt nhìn ngó xung quanh qua lớp kính xe.
Thực ra, trên xe trước đó chỉ có Nguyễn Huy và Lửng Mật thức, còn lại đều tranh thủ chợp mắt. Lửng Mật chăm chú lái xe nên không nhìn ngó lung tung, chỉ mình Nguyễn Huy phát hiện chuyện lạ, mà cũng có thể gã trông gà hóa quốc.
Lúc này, cả nhóm cùng dõi mắt nhìn ra bên ngoài song nào thấy cầu vồng như Nguyễn Huy bảo. Gã xoa xoa cằm lún phún vài sợi râu, ra chiều nghĩ ngợi:
- Ánh sáng đó lạ lắm, không phải cầu vồng, chỉ là có bảy màu giống thôi. Lửng Mật, cậu cho xe quay ngược trở lại vài trăm mét xem nào, tôi cam đoan mình không nhìn lầm đâu.
Không thấy Trần Phi có phản ứng gì, Lửng Mật liền làm theo ý Nguyễn Huy, cho xe vòng ngược trở lại. Đường đèo khá hẹp, phải nói tay lái gã đầu vàng rất tốt nên mới có thể quay xe mà không xảy ra sự cố gì.
Chiếc xe bảy chỗ chạy thật chậm, rà theo hướng Nguyễn Huy chỉ điểm. Lát sau, gã kêu lên:
- Tới rồi. Dừng xe! Kìa, tất cả mau nhìn xem, có phải trên kia chớp lên ánh sáng bảy màu hay không?
Hướng Nguyễn Huy chỉ tay là một ngọn núi rất cao, tít trên chóp núi đầy mây mù lờ mờ ẩn hiện một ngôi chùa cổ kính.
Mấy người Trần Phi nheo mắt nhìn theo và chờ đợi.
Mấy giây sau, quả nhiên có ánh sáng bảy màu rực rỡ chớp lên thật. Nó chỉ chớp một cái rồi tắt ngấm rất nhanh, nếu không để ý sẽ rất khó thấy, tần suất cũng không quá liên tục, tầm 30 giây mới xuất hiện một lần. Vừa rồi xe chạy ngang qua đây, không hiểu bằng cách nào Nguyễn Huy lại phát hiện ra, chỉ có thể nói gã rất có duyên với thứ này.
Nguyễn Huy xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau, liếm môi nói:
- Tôi coi qua không ít truyện tiên hiệp, huyền huyễn, đây chính là dấu hiệu bảo vật sắp xuất thế. Phi, còn chờ gì nữa, chúng ta mau lên trên đó đoạt lấy nó, kẻo bị người khác cướp mất đấy.
Trần Phi mắc cười, toan bảo gã đọc truyện nhiều quá ấm đầu rồi, nhưng hắn chợt nhớ, thế giới hiện giờ có khác gì trong mấy đầu truyện đó chứ? Hệ thống, trò chơi, kỹ năng các thứ, chẳng phải đều rất vô lý nhưng vẫn đang diễn ra ngay trước mắt hắn đó sao, vậy thì mấy thứ báu vật xuất thế như Nguyễn Huy vừa bảo biết đâu có thể thực sự tồn tại. Cho dù đó không phải báu vật gì đi nữa, hắn cũng đang rất hiếu kỳ muốn biết đây là thứ gì.
Trần Phi gật đầu:
- Được. Để xe lại đây, mọi người cùng nhau lên núi.
Mọi người lục tục nhảy khỏi xe, nối đuôi nhau phóng lên trên núi.
Ngọn núi này cao và thẳng đứng, xuyên qua mấy tầng mây. Có lẽ nhờ có ngôi chùa cổ kính xây trên đỉnh núi, quanh năm được nhiều khách thập phương vãng lai hành hương nên người ta xây một con đường bằng những bậc thang đá xanh trải dài từ đỉnh xuống tận chân núi, muốn leo lên cũng không quá khó khăn.
Bọn Trần Phi đều là Người Chơi, thể lực phi thường, dưới địa hình này không mất bao nhiêu sức lực, vùn vụt lao lên, chỉ ít phút đã đi gần nửa đường. Từ chỗ này phóng mắt nhìn lên càng thêm thấy rõ ngôi chùa kia. Mái chùa cong cong ẩn hiện trong lớp mây mờ mờ ảo ảo, thoạt nhìn cực kỳ thoát tục, cảm tưởng như đó là nơi cư ngụ của thần tiên hoặc các bậc chân tu.
Lẫn vào trong ngôi chùa cổ kính rêu phong, ánh sáng bảy màu kỳ lạ kia thỉnh thoảng chớp lên càng thêm rực rỡ chói mắt, dường như đang thôi thúc bọn họ mau nhanh chân đoạt lấy nó, kẻo rơi vào tay kẻ khác.
P/s: Mn lên fb tìm kiếm từ khóa Sinh Tồn Ký để theo dõi fanpage của truyện sẽ được đọc nhiều và nhanh hơn nhé.
0
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
