ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 61
Cân não

- Cậu… cậu… thật tởm lợm!

Thanh Hương không còn ngôn từ nào để diễn tả bản chất trơ trẽn không biết xấu hổ của Nguyễn Huy, sau một hồi uất nghẹn, nàng ấm ức buông một câu, trong lòng thầm quyết định về sau sẽ tránh xa, không bao giờ nói bất kỳ câu nào với gã ta nữa.

Mạnh Quân đột nhiên bước tới, lấy ra một cái bật lửa, cứ thế châm lửa đốt cháy lưới nhện, giúp Trúc Linh thoát ra ngoài. Nàng ta luôn miệng cảm ơn Mạnh Quân, đồng thời chủ động chạy ra sau lưng gã trốn tránh cái nhìn của bọn Nguyễn Huy, thái độ sợ sệt e dè.

Nguyễn Huy nghiêm sắc mặt, buông lời chất vấn:

- Mọi chuyện vẫn chưa ngã ngũ, sao anh lại giải thoát cho cô ta?

Mạnh Quân lãnh đạm:

- Tôi nói rồi, chuyện này tới đây nên dừng, không cần phải truy cứu nữa.

Nguyễn Huy cười phá lên, giọng sang sảng:

- Anh bảo dừng là phải dừng à? Anh nghĩ mình là ai, sếp của bọn tôi sao? Hay cho rằng đây là đồn công an, địa bàn của anh? Từ đầu đến giờ, khi Trần Phi bị đơn phương vu oan, chẳng một ai lên tiếng minh oan cho cậu ấy, nhưng khi tôi dùng lý lẽ bắt bẻ cô ta cứng họng thì các người đều câm như hến một lũ, không thừa nhận âm mưu đê tiện của cô ta, bây giờ lại muốn xí xóa mọi chuyện. Sao thế? Đố kỵ với Trần Phi nên muốn nhân cơ hội ném đá xuống giếng, hại chết cậu ấy à?

- Đố kỵ sao? Nực cười! – Lương Nhật hừ mũi – Cậu ta có gì mà bọn tôi phải đố kỵ thế? Không phải cũng chỉ hơn tôi được một cấp độ nhỏ thôi à? Đừng tưởng bở, đường còn dài lắm. Đường dài mới biết ngựa hay, chưa hẳn cậu ta may mắn xuất phát trước bọn tôi một đoạn thì sẽ chạy trước bọn tôi cả đời. Đừng quá đắc ý!

- Đắc ý con mẹ mày! Miếng cơm mày ăn của cậu ấy vẫn còn dính trên mép đấy, thằng tiểu nhân ba que xỏ lá! – Nguyễn Huy nổi khùng lên rồi, không thèm giữ mồm giữ miệng nữa, chỉ thẳng mặt Lương Nhật mà mắng – Thể loại sống chó vô ơn như mày tao còn lạ gì, chỉ chực chờ người khác không đề phòng là nhảy vào cắn lén, bất kể đó có là ân nhân của mày. Không có cậu ấy, hiện giờ mày đang nằm sâu dưới ba tấc đất rồi, thằng chó đẻ!

Mặt Lương Nhật đỏ rần tới tận cổ, trước giờ chưa có ai dám chửi thẳng mặt gã không chút nể nang như thế. Gã triệu hồi Dao Mổ Chó, lớn tiếng khích bác:

- So mồm mép coi như tao chịu thua mày! Quân tử động khẩu bất động thủ, tới đây, tao với mày chơi tay đôi, dám không?

Nguyễn Huy không dễ dàng trúng kế khích tướng, làm điệu bộ co đầu rụt cổ:

- Úi dà, bị tao nói trúng tim đen, cay quá không kiềm được thú tính rồi à? Muốn đấu chứ gì, chịu khó chờ vài hôm nữa đi, lúc đó không cần mày kêu gọi, tao cũng sẽ đạp cái đầu chó mày dưới giày thôi.

Lương Nhật cực kỳ tức tối, thế nhưng quan sát thấy Nguyễn Huy đang đứng cạnh Trần Phi, gã không dám vọng động. Gã thừa biết mình luôn là cái gai trong mắt Trần Phi, không dại tạo cơ hội cho hắn công kích mình, vì vậy chỉ còn cách ráng nhẫn nhịn.

Đoạn, Nguyễn Huy quay sang Mạnh Quân, lặp lại câu hỏi khi nãy:

- Anh chưa trả lời tôi đấy. Vì sao thả cô ta ra? Nếu đổi lại người bị vu oan là anh, có khi giờ này cô ta chỉ còn là cái xác không hồn nhỉ?!

Mạnh Quân khác Lương Nhật. Xưa nay chẳng ai dám coi thường lời gã nói, vậy mà Nguyễn Huy cứ liên tục cợt nhã, chẳng xem gã ra cái thá gì, bây giờ còn dám lên tiếng hạch hỏi. Cảm thấy uy quyền của mình đang bị khiêu khích, rốt cuộc Mạnh Quân không nhịn được nữa, lớn giọng gằn từng tiếng:

- Câm miệng! Ở đây chưa tới lượt cậu chất vấn tôi!

Soạt!

Cùng lúc, Đao Trảm Ma hiện ra trong tay gã, tùy thời động thủ.

Hành động của Mạnh Quân khiến tất cả đều giật mình, đồng loạt im bặt.

Nguyễn Huy cũng hơi bất ngờ trước động thái của tên thiếu tá cảnh sát, thầm nghĩ chỉ đùa giỡn vài câu thôi mà, làm gì căng thế?

Nếu Nguyễn Huy biết thêm một chút về Mạnh Quân, có lẽ gã sẽ không còn cảm thấy khó hiểu nữa.

Mạnh Quân xuất thân danh giá, trước ba mươi tuổi đã là thiếu tá cảnh sát, muốn tiền có tiền, muốn quyền lực có quyền lực, là nhân vật thét ra lửa một phương. Sau đại dịch, dù cuộc sống có chút chật vật nhưng gã chưa từng bị ai tỏ thái độ coi thường, tất cả đều xem trọng gã, chỉ có mình Nguyễn Huy không xem lời nói của gã ra gì, liên tục bỡn cợt như xếp ngang hàng ngay trước mặt mọi người, đặc biệt là trước mặt cô bạn gái Gia Mỹ, người luôn rất sùng bái gã, bảo sao Mạnh Quân nhịn nổi. Đó là chưa nói tới, có thể trước đó ít giờ, Mạnh Quân còn ngán ngại Trần Phi, nhưng giờ khác rồi, tuy không chắc có thể hạ được Trần Phi, nhưng gã tuyệt sẽ không dưới cơ.

Nguyễn Huy xua tay loạn:

- Ậy, tôi có làm gì đâu mà bỗng dưng anh nổi nóng. Chỉ thắc mắc vì sao anh thả cô ta trong khi tôi còn đang cố gắng phân tích sự việc vừa rồi cho mọi người cùng hiểu rõ thôi mà.

Mạnh Quân không thu đao về, giọng điệu thiếu kiên nhẫn:

- Không ai cấm cậu phân tích, nhưng đừng nói những lời dơ bẩn. Có mặt bạn gái của tôi ở đây, cấm cậu làm bẩn tai cô ấy. Còn nữa, tôi đã bảo chuyện này dừng ở đây, cậu cứ lải nhải mãi thế?

Nguyễn Huy nhún vai:

- Chuyện liên quan tới vấn đề tình dục mà anh cấm tôi không được nhắc đến những thứ tế nhị. Buồn cười thật đấy!

Ngừng một chút, gã nở nụ cười lạnh lẽo, chợt văng tục:

- Thế thì còn phân tích cái đéo gì nữa, kêu Trần Phi sớm nhận tội mẹ cho rồi, chắc vậy mới đúng ý ngài phải không, thưa ngài thiếu tá ngụy quân tử tự cho mình có cái quyền lãnh đạo?

Soạt!

Dao Mổ Chó hiện ra trong tay Nguyễn Huy, nói rõ gã chả ngán Mạnh Quân, không ngại đánh một chập nếu đối phương chủ động ra tay.

Ai cũng bất ngờ trước động thái của Nguyễn Huy, không nghĩ gã to gan tới vậy. Nhưng thứ khiến mọi người chú ý hơn cả vẫn là câu nói sau cùng kia, gã bảo Mạnh Quân là kẻ ngụy quân tử, chuyện gì nữa đây? Liệu còn có chuyện gì mà mọi người chưa được biết?

Trần Phi rời khỏi giường, bước tới cạnh Nguyễn Huy, ánh mắt không biểu lộ cảm xúc ngó về phía Mạnh Quân. Dù hắn chưa lấy vũ khí ra, song ai cũng biết chỉ cần Mạnh Quân dám lao đến, hai bên khó tránh khỏi một trận chiến. Nguyễn Huy là bạn thân của Trần Phi, chắc chắn hắn sẽ không để cho Mạnh Quân tùy ý chém giết hoặc nhục mạ khinh thường.

Sự việc đột ngột rẽ sang một hướng chẳng ai ngờ đến. Không khí trong phòng trở nên giương cung bạt kiếm, vô cùng khẩn trương.

Nhận thấy căng thẳng mỗi lúc một leo thang, Gia Mỹ kéo nhẹ cánh tay cầm đao của Mạnh Quân, nài nỉ:

- Anh, có gì từ từ nói. Mọi người đồng hành cùng nhau đã lâu, đâu có gì mà không thể giải quyết.

Mạnh Quân không thèm để ý thái độ Gia Mỹ, chỉ nheo mắt nhìn Nguyễn Huy:

- Cậu bảo tôi là ngụy quân tử? Nói rõ hơn được chứ?

Nguyễn Huy cười khẩy một tiếng, nhếch môi nói:

- Anh thực sự không biết, hay đang giả vờ không biết? Nếu tôi nói ra chân tướng, e rằng sẽ chẳng còn ai xem anh ra gì, kể cả cô bạn gái của anh, chắc cô ấy cũng không thể ngờ người mình yêu say đắm lại có bản chất đáng sợ đến vậy.

Mấy lời uy hiếp của Nguyễn Huy không hề có tác dụng với Mạnh Quân, gã lạnh lùng hất hàm:

- Cứ nói thoải mái. Tôi cũng đang rất thắc mắc, không biết mình đã làm gì để cậu bảo tôi là ngụy quân tử?

Trước ánh mắt mong chờ xen lẫn hiếu kỳ của cả nhóm, qua vài giây, Nguyễn Huy bỗng nhún vai:

- Mà thôi, tôi đổi ý rồi, thiết nghĩ không cần phải nói ra, anh cũng hiểu tôi đang nhắc đến chuyện gì.

Kẻ thông minh như Nguyễn Huy làm sao không biết hành vi Mạnh Quân truy sát Trần Phi trước đó vẫn chưa rõ ràng, tất cả cũng chỉ là suy đoán của gã và Trần Phi mà thôi, vì vậy không hề có đủ cơ sở để buộc tội Mạnh Quân. Vậy nên tốt nhất là không nói ra, cứ úp úp mở mở gieo vào trong đầu mọi người mối nghi ngờ dành cho Mạnh Quân, như vậy hiệu quả sẽ càng tốt hơn.

Mạnh Quân lõi đời đương nhiên hiểu rõ ý đồ của Nguyễn Huy, chỉ không ngờ tên này còn trẻ mà lại ranh ma thủ đoạn như vậy. Cơn phẫn nộ trong đầu gã vừa dịu đi đôi chút đã lại dâng lên, rít qua kẽ răng:

- Tôi bảo cậu nói! Chuyện này phải nói cho ra lẽ, đừng đặt điều bôi nhọ người khác rồi bày trò lấp lửng. Nói!

Kệ xác Mạnh Quân đang giận đến xịt khói lỗ mũi, Nguyễn Huy điềm nhiên:

- Anh lạ thật đấy! Nói hay không là quyền của tôi, anh chả có quyền hành gì ép buộc tôi phải nói cả. Thời đại nào rồi, bây giờ không phải giống như trước kia, dân đen gặp phải quỳ chào anh, thưa ngài thiếu tá ảo tưởng quyền lực ạ!

- Mày…

Mạnh Quân gầm lên dữ dội, bất đồ lao đến với tốc độ cực nhanh, Đao Trảm Ma xả xuống người Nguyễn Huy một nhát hung tợn, muốn đoạt mạng gã ngay tức khắc.

- Dừng tay!

Biết Nguyễn Huy nói cứng vậy thôi chứ khó lòng đương cự Mạnh Quân, Trần Phi liền vung Đao Trảm Ma, chém một nhát thẳng vào đà đao Mạnh Quân đang chém xuống.

Keng!

Tiếng đao va nhau chói tai. Tia lửa xẹt loạn ra tứ phía.

Sau một lượt giao thủ, Trần Phi vẫn bình chân như vại.

Phía đối diện, Mạnh Quân phải thối lui mấy bước mới có thể trụ vững cơ thể.

Chỉ sau một chiêu, ai mạnh ai kém đều lộ rõ trước mắt mọi người. Tuy rằng Trần Phi và Mạnh Quân ngang cấp độ, nhưng so thuộc tính cá nhân lẫn trang bị, dường như hắn vượt trội hơn. Ngoài ra, tất cả mọi người đều nhớ hắn vẫn còn thanh Katana vô cùng lợi hại vẫn chưa thèm lấy ra. Nếu vừa rồi hắn dùng Katana có lẽ đã chém gãy vũ khí trong tay Mạnh Quân, kết quả không chỉ đơn giản là đẩy gã ta thoái lui vài bước như vậy.

Đang ở trong cuộc, tự mình trải nghiệm lực tay của Trần Phi, Mạnh Quân đương nhiên hiểu rõ hơn ai hết. Tuy nhiên, với đầu óc tinh minh của gã, làm sao không tính toán trước được thực lực Trần Phi. Mọi thứ vẫn nằm trong dự liệu của gã, kể cả thanh Katana chưa lấy ra kia cũng thế. Một khi gã bung hết toàn lực, ai nằm xuống còn chưa biết được. Thế nên, gã đang rất tức giận là thật, nhưng bảo gã giận quá mất khôn, làm bừa thì không hề.

Mạnh Quân nhìn Trần Phi chằm chằm:

- Cậu bênh cậu ta, bất chấp cậu ta đang tìm cách chia rẽ mọi người sao?

Trần Phi lắc nhẹ đầu:

- Tôi chẳng thấy Nguyễn Huy chia rẽ ai cả. Nếu có kẻ muốn gây chia rẽ, đó chính là người mà anh vừa giải cứu, được anh cùng mọi người bênh vực từ đầu đến giờ.

Câu nói của hắn hướng ánh mắt mọi người tới chỗ Trúc Linh đang trốn kín sau lưng Mạnh Quân. Nàng ta run lên, hối hả nói:

- Mọi người đừng trúng kế cậu ta. Tôi bị oan thật mà! Nếu cần, tôi sẵn sàng thề độc!

Ánh mắt Mạnh Quân nhìn về Nguyễn Huy tóe lửa, cường liệt nói:

- Tốt nhất cậu mau nói ra tôi ngụy quân tử thế nào, bằng không tôi sẽ không bỏ qua. Đừng tưởng Trần Phi có thể che chở cho cậu an toàn!

Nguyễn Huy nhăn nhó tỏ vẻ khó xử:

- Uầy, chỉ là chuyện nhỏ nhặt. Có gì đâu mà anh cứ canh cánh mãi trong lòng như thế? Thôi, coi như tôi nói bậy đi, vậy được không?

Cách gã nói vô cùng tùy tiện, đại loại kiểu “tôi sai rồi, xin lỗi được chưa?”, không có chút tác dụng xoa dịu Mạnh Quân, ngược lại càng khiến gã thêm giận dữ.

Trần Phi vẫn luôn tập trung, chú ý từng động thái nhỏ nhặt của Mạnh Quân, cố gắng từ đó phân tích ra chỗ ỷ lại của gã. Sau một lúc, hắn chỉ có thể giữ nguyên suy đoán, rằng kỹ năng Mạnh Quân nhặt được trước đó rất có thể là quân át chủ bài của gã.

- Nếu muốn đùa giỡn thì cậu chọn sai đối tượng rồi. Bất kỳ ai dám động chạm đến danh dự của Mạnh Quân này đều phải trả cái giá thật đắt!

Soạt!

Bất thình lình, trên tay Mạnh Quân xuất hiện một vật đen trùi trũi nhằm thẳng vào Nguyễn Huy, hóa ra là một khẩu tiểu liên. Chẳng biết gã lấy được thứ đồ chơi này từ bao giờ.

“Súng tiểu liên PPK-20, trọng lượng 3 kg, có thể bắn 800 viên đạn/phút. Tốc độ đạn đạt tới 470m/giây và có khả năng xuyên thủng áo chống đạn.”

Nhờ kỹ năng bị động Học Viên Khí Tài, một dòng thông tin mau chóng lướt ngang đầu Trần Phi. Khẩu tiểu liên trên tay Mạnh Quân có thể nói thuộc dạng hiện đại bậc nhất, là cơn ác mộng của bất kỳ kẻ nào khi bị xạ kích từ khoảng cách gần.

Hắn không kịp nghĩ, lập tức triệu hồi khẩu AK, chĩa thẳng nòng súng vào Mạnh Quân. Chỉ cần Mạnh Quân dám bóp cò, hắn cũng sẽ không ngần ngại khai hỏa, tất cả cùng nhau chết chùm.

Nhìn Mạnh Quân và Trần Phi mỗi người cầm một khẩu súng gườm gườm chực nã vào nhau, đám Lương Nhật, Mai Hùng, Lửng Mật, Thiên Lôi đều âm thầm nuốt nước bọt khan, vội vàng lùi về sau, đến khi lưng chạm vào vách phòng mới chịu dừng lại, trong đầu vẽ ra viễn cảnh chẳng may hai tên điên kia bắn nhau thì chạy đường nào để toàn mạng thoát khỏi căn phòng chết tiệt này.

Mặc kệ Trần Phi chĩa súng về phía mình, nòng súng trong tay Mạnh Quân vẫn quyết liệt nhắm thẳng vào hai người bọn hắn, thanh âm lạnh lẽo tột độ như không cho phép đối phương chối từ:

- Mau nói rõ ràng, bằng không tôi sẽ bóp cò. Lấy một mạng đổi hai, tôi có lãi rồi.

- Đù mẹ, cái nhóm này toàn mấy tên điên. Chúng ta làm sao đây? – Mai Hùng lùi sát vách phòng rồi vẫn chưa tài nào yên tâm nổi, thì thào hỏi Lương Nhật.

Thần sắc Lương Nhật vẫn khá điềm tĩnh, chỉ bảo:

- Tranh thủ thời gian đọc kinh sám hối trước đi, kẻo lát nữa không kịp.

- Đậu phộng… - Mai Hùng chửi đổng một tiếng, vậy mà lầm rầm đọc kinh thật, bởi gã đang sợ tới nỗi sắp vãi cả ra quần rồi.

Mai Hùng sợ cũng đúng. Mạnh Quân và Trần Phi đều rất mạnh, chỉ cần một trong hai người đó nổi điên lên thì việc giết sạch cả nhóm chỉ là vấn đề vài cái nhấc tay, không đáng nhắc tới. Ai mà biết liệu bọn họ xử lý nhau xong rồi thì có muốn giết người diệt khẩu luôn hay không?

Đối mặt họng súng đen ngòm từ Mạnh Quân chĩa thẳng vào mình, Nguyễn Huy vô cùng điềm tĩnh, không có chút lo lắng hoảng loạn nào. Tuy nhiên, ít ra lời đe dọa của Mạnh Quân cũng có tí cân lượng, bằng chứng là Nguyễn Huy không còn nói năng hàm hồ nữa, thế nhưng gã cũng chẳng lên tiếng đáp lời, mà lại giữ im lặng tuyệt đối, mắt nhìn trừng trừng vào mắt Mạnh Quân như muốn đối nhãn.

Lúc này, Gia Mỹ và Thanh Hương chạy đến khuyên nhủ Mạnh Quân, trong khi Bạch Yến và Tiểu My cũng vội vã tìm cách can ngăn Trần Phi.

- Trời ơi, bọn anh điên hết rồi. Mau dừng tay lại, cất súng đi! Thứ này nguy hiểm lắm, đừng chĩa vào nhau như thế chứ? – Gia Mỹ nghẹn ngào.

Bạch Yến tái nhợt sắc mặt, nói như van xin Trần Phi:

- Bạn thu súng về đi, chẳng may cướp cò thì chết! Chúng ta chung nhóm mà, cần phải đoàn kết! Mỗi người nhịn một câu, bớt nóng giận đi!

Mấy cô gái ra sức khuyên can, song tuyệt nhiên không có ai động tay động chân vào người Mạnh Quân hay Trần Phi. Bởi bọn họ thừa hiểu song phương đang cạnh tranh nhau từng giây ngắn ngủi, chỉ cần một bên lơi là và bên kia quyết tâm hạ thủ, thì hành động cản trở của chính họ sẽ gián tiếp hại chết người phe mình.

P/s: Mn lên fb tìm kiếm từ khóa Sinh Tồn Ký để theo dõi fanpage của truyện sẽ được đọc nhiều và nhanh hơn nhé.

0

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.