ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 66
Dậy Sớm

Đón ánh bình minh, Hà Tứ Hải dẫn theo Đào Tử đến công trường.

- Mặt trời gọi: dậy sớm, dậy sớm, dậy sớm chiếu đại địa…

Đào Tử ở phía sau hát ngao ngao.

Bài hát “Dậy sớm” này là trên sách tranh, nghe Hà Tứ Hải đọc qua vài lần nó liền nhớ kỹ.

Bởi vì nó mỗi ngày đều dậy sớm nha.

Hai người không biết, khi họ rời đi không lâu, một nhà Lưu Trung Mưu đã tìm đến chỗ ở của hắn.

- A? Sáng sớm như thế, người đã đi đâu rồi?

Lưu Trung Mưu xuyên qua khe cửa sổ nhìn vào trong nhà.

Gian phòng trống rỗng, nhìn một chút là thấy hết.

Vốn trong lòng ông có chút nghi ngờ Hà Tứ Hải là tên lừa đảo, hiện tại lại hơi hoài nghi liệu có phải mình nhầm rồi không.

Lừa đảo cũng phải để ý xây dựng hình tượng, không thể nào sống ở cái nơi chết tiệt này chứ?

- Làm sao không có ai? Không có khả năng sớm như vậy liền ra ngoài bày quầy bán hàng?

Tôn Nhạc Dao hai mắt sưng đỏ, trên khuôn mặt đều là nôn nóng cùng không kiên nhẫn.

Bà cả đêm hầu như không ngủ, trời vừa sáng liền kéo gia đình đến muốn gặp Hà Tứ Hải.

Không, nói chính xác là muốn gặp con gái.

Bà đã chờ quá lâu rồi.

Dù cho có thật như chồng suy đoán, bà không quản dùng thuốc hay bị thôi miên, chỉ cần có thể giúp bà được gặp con gái, bà đều không để ý.

- Hẳn là... hẳn là hắn đến công trường rồi?

Lưu Vãn Chiếu suy nghĩ một chút, mơ hồ nhớ lại Đào Tử đã từng nói ba ba làm việc ở công trường.

Hơn nữa cô nhiều lần thấy Hà Tứ Hải mặc loại bảo hộ lao động thường thấy trên công trường kia.

- Công trường?

Lưu Trung Mưu và Tôn Nhạc Dao đều hơi kinh ngạc.

Nếu thật sự là kỳ nhân, hẳn là một người rất bản lĩnh? Không nên lao động tay chân trên công trường chứ?

Nhưng ngược lại, dạng người như vậy không phải càng đáng giá để kính nể sao.

Hơn nữa hắn còn mang theo đứa bé.

Vừa nghĩ như thế, Lưu Trung Mưu trái lại không tiện đánh giá Hà Tứ Hải này nữa.

- Người đã không ở đây, chúng ta đi về trước đi. - Lưu Trung Mưu suy nghĩ rồi nói.

- Không, ta liền ở đây chờ. - Tôn Nhạc Dao nghe vậy lập tức lắc đầu.

- Ở đây?

Lưu Trung Mưu kinh ngạc. Nơi này sập xệ rách rưới, khi họ lái xe đến đã khiến rất nhiều người để ý rồi.

- Mẹ, Hà Tứ Hải hẳn là sẽ về rất trễ. - Lưu Vãn Chiếu khuyên nhủ.

- Trễ cũng phải chờ, như vậy mới thể hiện được thành tâm. - Tôn Nhạc Dao kiên trì.

- Nếu vậy thì chúng ta cùng lên xe ngồi chờ. - Lưu Trung Mưu suy nghĩ một lát rồi nói.

Cũng không thể đứng trước cửa nhà người ta chờ cả ngày được.

Tôn Nhạc Dao nghe vậy, không phản đối.

Thế là ba người trở lại xe, sau đó lái xe đến dưới một bóng cây ven đường.

Nếu Hà Tứ Hải tan tầm trở về, liền có thể nhìn thấy.

Ba người ngồi trên xe không nói, chỉ ngơ ngác nhìn ra bên ngoài.

Mỗi người không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Lúc này Tôn Nhạc Dao chợt nhớ tới chuyện gì đó, hỏi:

- Hai người nói xem, có phải hiện giờ Huyên Huyên cũng ở trên xe hay không?

Tôn Nhạc Dao ngồi ghế sau lập tức sờ chỗ ngồi trống không bên cạnh.

Phảng phất như con gái nhỏ thật sự đang ngồi bên cạnh nàng.

Lưu Trung Mưu từ kính chiếu hậu liếc nhìn dáng vẻ si ngốc của vợ mình.

Quay đầu nói với Lưu Vãn Chiếu ngồi ở ghế lái phụ:

- Con kể lại cho ba lần nữa về người tên Hà Tứ Hải này đi, càng tỉ mỉ càng tốt.

Tuy rằng tối hôm qua Lưu Vãn Chiếu đã kể lại mọi chuyện lớn nhỏ cho ông rất nhiều lần rồi.

Nhưng Lưu Trung Mưu vẫn như cũ hy vọng, có thể từ trong lời của Lưu Vãn Chiếu phát hiện, liệu mình có bỏ sót hay hoặc là coi nhẹ ở đâu hay không.

.

- Chẹp… mlem… mlem…

Đào Tử đứng ở phần để chân phía trước của xe điện, vui vẻ liếm kẹo que trong tay, khuôn mặt đầy vẻ hài lòng thỏa mãn.

Kẹo que là ban sáng Lý Đại Lộ mua cho.

Không phải ở những tiệm tạp hóa thông thường, mà mua trong siêu thị lớn, nghe nói là hàng Nhật Bản, Hà Tứ Hải cũng không hiểu lắm.

Nhưng nhìn bảng thành phần thì hẳn chất lượng khá tốt, Hà Tứ Hải cho rằng trong phối liệu nếu có càng ít ít phụ gia, chất lượng sẽ càng tốt hơn.

Đương nhiên đây cũng chỉ là phán đoán chủ quan của hắn.

- Được rồi, cần phải phát ra tiếng lớn như vậy khi ăn sao?

Hà Tứ Hải có chút không biết nói gì.

- Hì hì, ba ba có muốn ăn không? - Đào Tử quay đầu ra sau hỏi.

- Đừng quay đầu, nhìn đằng trước.

Hà Tứ Hải dùng cằm đẩy đẩy đầu nó.

- Vậy ba ba có muốn ăn hay không? - Đào Tử tiếp tục truy vấn.

- Không muốn.

- Vì sao vậy nha? Ăn rất ngon mà?

Thì ra nhóc con ăn mlem để khiến Hà Tứ Hải thèm.

- Ba ba không muốn ăn, ăn ngọt nhiều, răng sẽ rụng sạch.

Đào Tử nghe vậy liền sửng sốt, suy nghĩ một chút rồi hỏi lại:

- Giống như bà nội sao?

- Đúng, giống như bà nội vậy, không có răng, con sẽ biến thành một cụ già nhỏ không răng.

- Rắc… kẽo kẹt~

Đào Tử trực tiếp cắn một cái.

- Còn ăn, con không sợ rụng răng sao?

- Sợ nha, cho nên thừa dịp răng chưa rụng nhanh chóng ăn hết. - Đào Tử nói.

- ...

Hà Tứ Hải không nhịn được cười phá lên.

Đào Tử không biết ba ba cười cái gì.

Nhưng cũng toét miệng ngây ngô cười theo.

- Ba ba, bà nội không có răng cũng vì ăn ngọt nhiều sao?

- Không phải, vì bà nội đã già rồi.

- Vậy tại sao ăn nhiều ngọt lại bị rụng răng?

- Bởi vì ăn nhiều ngọt sẽ bị sâu răng.

- Sâu răng là cái gì?

- Sâu răng là răng bị sâu, bị bệnh.

Rất nhiều người nói với trẻ con răng sâu là có con sâu trong răng, bị nó đục răng, điều này không đúng.

Đào Tử như có 10 vạn câu hỏi vì sao, hỏi liên tục vấn đề nối tiếp vấn đề.

Nếu Hà Tứ Hải biết sẽ ngay lập tức trả lời.

Nếu như không biết hoặc khó trả lời thì hắn sẽ trực tiếp nói với nó rằng hắn không biết, cần trở về tra một chút.

Không giống rất nhiều người lớn, ra vẻ hiểu biết rồi truyền thụ rất nhiều quan niệm sai lầm cho trẻ con.

...

58

1

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.