ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 65
Tâm Nguyện Của Huyên Huyên

Hà Tứ Hải đưa tay tắt đèn tắt đèn trong phòng.

Căn phòng rơi vào tăm tối, chỉ có thể nghe vài tiếng ếch kêu và tiếng hít thở bình ổn đều đều của Đào Tử.

Hà Tứ Hải dựa vào đầu giường, mở to hai mắt, dần dần thích ứng với bóng tối.

Ánh trăng yếu ớt lấp ló từ cửa sổ chiếu vào mang đến chút ánh sáng.

Con người ta sống đến cùng là vì điều gì?

Hà Tứ Hải tâm tình nhất thời hơi sa sút.

- Hì hì…

Bỗng nhiên Đào Tử đang trong giấc mộng, phát ra tiếng cười vui vẻ.

Hà Tứ Hải cúi đầu hôn một cái lên trán nó.

Đem tâm tình hậm hực vứt ra sau đầu.

Trong lòng khẽ động, cuốn bút ký xuất hiện trong tay.

Dựa vào ánh trăng mở cuốn sổ ra nhìn, vẫn không có thông tin ghi chép của Lưu Nhược Huyên.

Không biết đây là có chuyện gì.

Hà Tứ Hải cũng không quan tâm, đang chuẩn bị cất sách qua một bên, mượn ánh trăng hắn chợt phát hiện có một người đang đứng cạnh giường, dọa hắn giật mình một cái.

Vội vàng đưa tay che con mắt Đào Tử, sau đó bật đèn lên.

Chỉ thấy Lưu Nhược Huyên đứng bên cạnh giường, cả khuôn mặt đẫm nước mắt, lách tách lách tách rơi xuống.

- Em đây là làm sao rồi? - Hà Tứ Hải ngạc nhiên khẽ hỏi.

Cô bé không phải cùng về nhà với Lưu Vãn Chiếu sao?

- Mụ mụ khóc, em thật khó chịu.

Lưu Nhược Huyên nghẹn ngào trả lời.

Hà Tứ Hải không biết phải an ủi cô bé như thế nào, cuối cùng suy nghĩ một chút, chỉ ôm nó rồi khẽ vỗ về.

- Được rồi, đừng khóc, nếu mẹ em biết em thương tâm như vậy thì nhất định sẽ càng đau buồn hơn.

- Anh có thể giúp em ôm mẹ một lần được không? Em muốn nói với mẹ là bà ấy không cần phải xin lỗi, mẹ rất ngoan, em rất muốn ôm ôm mẹ, nói chuyện với mẹ...

Lưu Nhược Huyên nghẹn ngào.

- Được, anh đáp ứng.

- Tạ ơn anh.

- Không cần cảm ơn.

Hà Tứ Hải phát hiện tiểu cô nương này kỳ thực rất hiền lành, lễ phép.

- Em không khóc, em muốn đi tìm tỷ tỷ, em hứa với chị ấy đêm nay sẽ ngủ cùng nhau.

Lưu Nhược Huyên buông Hà Tứ Hải ra.

- Được, vậy em...

Hà Tứ Hải vốn tính nói ‘vậy em đi đường cẩn thận một chút’.

Lời còn chưa kịp ra khỏi miệng mới chợt nhớ, nó là quỷ có cái gì phải cẩn thận.

- Tạm biệt anh.

Lưu Nhược Huyên dùng tay áo của mình lau nước mắt trên mặt rồi vẫy vẫy tay với Hà Tứ Hải.

- Hẹn gặp lại.

Sau đó liền thấy thân ảnh cô bé mờ dần rồi biến mất.

Hà Tứ Hải trong lòng hơi động.

Cầm lấy quyển bút ký trên bàn.

Quả nhiên bên trong xuất hiện ghi chép mới.

Tính danh: Lưu Nhược Huyên.

Ngày Sinh: năm Đinh Sửu - tháng Kỷ Dậu - ngày Giáp Dần - giờ Dần tám khắc.

Tâm nguyện:

1, Ôm mẹ một cái, nói với mẹ rằng con rất muốn trở thành người như mẹ, con rất rất yêu mẹ.

2, Nói với ba không nên hút thuốc lá nữa, mẹ nói hút thuốc không tốt cho sức khỏe, ba phải nghe lời, làm đứa trẻ ngoan.

3, Chị từng nói sẽ dắt mình đi mua kẹo bông, vậy khi nào chị mới dắt mình đi đây, có phải chị quên rồi không? Ai nha, thật lo lắng, có nên nhắc nhở chị ấy hay không đây?

4, Mẹ đã hứa sinh nhật sẽ mua cho mình một chiếc bánh gato thật lớn, bao giờ mẹ mới mua? Đã lâu lắm rồi, sinh nhật mình bao giờ đến nhỉ?

5, Ông nội thổi sáo thật tuyệt, nghe rất thích, ông đã hứa dạy mình thổi sáo, lúc nào mới dạy mình đây?

6, Bà nội làm bánh hoa quế ăn thật ngon, mình rất muốn ăn lại lần nữa.

7, Tất cả mọi người sẽ cùng nhau ăn cơm tối và trò chuyện, mình rất muốn nói chuyện cùng tất cả mọi người, thật vui vẻ nha.

8, Chị ơi, em lạnh quá, nước thật lạnh, chị mau tới kéo em lên đi.

Thù lao: ???

.

Nhiều tâm nguyện như vậy?

Hà Tứ Hải cực kỳ kinh ngạc.

Hơn nữa vì sao thù lao lại toàn dấu chấm hỏi.

Cái quyển bút ký này thực sự là càng ngày càng không đáng tin cậy.

Hơn nữa nhiều tâm nguyện như vậy, cô bé định lấy cái gì để làm thù lao đây?

Hà Tứ Hải vô cùng hiếu kì.

Bất quá nếu như bây giờ Lưu Nhược Huyên còn sống, nhất định cô bé sẽ giống với chị gái của mình lớn lên xinh đẹp, có cuộc sống hạnh phúc.

Nhưng đôi khi, vận mệnh hoàn toàn không thể nào đoán trước được.

Hà Tứ Hải gấp cuốn sổ lại rồi tắt đèn, căn phòng lần nữa chìm vào bóng tối.

Aiz~

...

- Ba ba.

- Ừm, sáng sớm cứ vui vẻ như vậy a.

Buổi sáng rời giường, Hà Tứ Hải thấy Đào Tử mặt đầy tươi cười, hạnh phúc giống như muốn trào ra ngoài.

- Con hôm qua mơ thấy bà nội đấy. - Đào Tử cười nói.

Hà Tứ Hải đang mặc quần áo cho nó không khỏi ngừng một chút, sau đó mới hỏi:

- Phải không? Bà nội nói gì với con rồi?

- Bà nội nói với con rất nhiều rất nhiều, còn hát ru con ngủ, dặn con phải nghe lời ba ba, ngoan ngoãn lớn lên, bà nội còn làm chè trôi nước cho con ăn, rất ngọt nha.

Đào Tử liếm liếm môi của mình, giống như nhớ lại dư vị ngọt ngào trong giấc mộng.

- Thật sao? Con mèo tham ăn này, sao lại không phần ba ba một chút.

Nhìn bộ dáng vui vẻ của Đào Tử, Hà Tứ Hải nhẹ nhàng thở ra, đưa tay điểm nhẹ lên mũi nó.

- Con có phần ba ba, thế nhưng mà sau khi tỉnh dậy không thấy nữa.

Đào Tử giang hai tay, khuôn mặt bất đắc dĩ.

- Ha ha, cảm ơn Đào Tử còn nhớ đến ba ba, tối nay chúng ta ăn chè trôi nước được không? Loại siêu ngọt ấy. - Hà Tứ Hải bế nó lên nói.

- Được!

Đào Tử vui vẻ hôn một cái lên mặt hắn.

Mặc dù chưa ăn chè trôi nước mà Hà Tứ Hải đã cảm thấy vị ngọt.

.

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!

57

4

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.