Chương 3
Cổ Mộ
Lúc này tốp năm tốp ba công nhân đi tới chuẩn bị bắt đầu làm việc, toàn bộ công trường đã bắt đầu huyên náo.
Trộn xi, xách vữa, bê gạch, xúc cát…
Công việc máy móc lặp lại như thế, khiến nhiều người cũng trở nên máy móc, không có tư tưởng.
Hà Tứ Hải biết, nếu còn tiếp tục như vậy thời gian dài, một đời của hắn coi như xong. Hắn muốn cải biến, muốn đi ra ngoài, thế nhưng hắn không có tiền, cũng không thành thạo nghề nào hết…
.
- Đào được đồ!!
Bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm công nhân hô to.
Âm thanh này giống như có ma thuật, nguyên bản cả công trường tiếng máy móc oanh minh ầm ầm bỗng lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người bỏ lại công việc trên tay, chạy tới hóng hớt.
Có thuần túy hiếu kỳ, có tham gia náo nhiệt, đa phần lại muốn phát tài, công việc trên công trường thực tế quá tẻ nhạt…
Hà Tứ Hải cũng không ngoại lệ.
- Đào được mộ.
Không đợi Hà Tứ Hải tới gần, liền nghe nhóm công nhân phía trước nghị luận ầm ỹ.
- Có cần gọi cục văn hóa khảo cổ không?
- Hẳn là phải gọi cho phóng viên, đây là tin tức lớn.
- Các ngươi đều bị ngu à, nói không chừng phía dưới chôn kho báu đấy.
…
Nhóm công nhân đông đảo tất cả đều không có chủ ý.
Phải tới công trường lao động đều một nghèo hai trắng, cũng không có văn hóa gì, ý thức pháp luật mờ nhạt, chỉ cần không liên quan đến mạng người, tại trong tư tưởng của họ đều không phải chuyện gì lớn.
Huống chi là đồ vật chôn dưới đất, tới trước được trước, thiên kinh địa nghĩa.
Hà Tứ Hải đi qua liếc nhìn, chỉ thấy phía dưới hố đất lộ ra mái vòm gạch nửa hình cung.
Đây là một ngôi mộ lớn, Cổ Mộ!
Trong đầu Hà Tứ Hải toát ra lời kịch trong phim, sau đó tự mình vui vẻ.
Bất quá nếu thực sự là đồ cổ, móc một hai kiện ra ngoài bán, bản thân có phải sẽ không cần khổ cực làm việc như vậy nữa hay không?
- Đều tụ tập ở đây làm gì, đi làm việc, đi làm việc nhanh lên! Chậm tiến độ các ngươi đừng mong cầm được tiền!
Lúc này một người trung niên mập mạp mang theo mũ bảo hộ đi tới, xua mọi người trở lại làm việc.
Hắn chính là chủ thầu ở đây.
Mọi người tự nhiên không ai muốn đắc tội ông chủ, nhao nhao trở lại công việc của mình, mà mảnh đất có mộ địa kia rất nhanh liền được quây rào lại.
Thời gian làm việc tiếp theo, mặc dù nhìn như bình thường, nhưng Hà Tứ Hải vẫn phát hiện ánh mắt của mọi người thỉnh thoảng lại đưa về hướng bên kia.
Bất quá đây không phải chuyện liên quan đến hắn, chờ tới lúc tan ca, từ chối sư phụ rủ đi uống rượu, hoàn toàn giống như thường nhật lại đi bộ về phòng trọ.
- Chàng trai chàng trai, còn cần sách không? Hôm nay ta đặc biệt giữ lại cho cậu đây.
Một thanh âm đánh gẫy suy nghĩ vẩn vơ trong đầu Hà Tứ Hải.
Hắn quay đầu nhìn lại, nguyên lai là ông lão buôn ve chai hôm qua, thế là vội vã nở một nụ cười thật thà, gãi gãi sau gáy nói:
- Cháu cần, cảm ơn ông.
- Khách khí với ta làm gì, ai không phải người từng trải chứ, ha ha…
Ông lão cười, đem xích lô dừng sát ven đường.
- Ông hôm nay thu hoạch nhiều thế. – Hà Tứ Hải nịnh một câu không để lại dấu vết.
Ông lão nghe vậy quả nhiên đắc ý.
- Nhìn xem, những cái này là ta đặc biết giữ lại phần cậu đấy.
Chú lão ve chai vừa nói vừa từ trên xe lôi xuống một xấp tạp chí xanh xanh đỏ đỏ.
- Cảm ơn ông. – Hà Tứ Hải vội vàng tiếp lời rồi nhận lấy:
- Ông ơi, cháu lại chọn thêm mấy quyển nữa nhé, đương nhiên cháu sẽ gửi tiền.
- Được, ta nhìn cậu thuận mắt, lấy bao nhiêu cũng được, cứ năm đồng một cân.
Ông lão rất sảng khoái nói, nhưng Hà Tứ Hải âm thầm nhếnh miệng, bởi vì những sách báo này đại lý phế liệu tối đa cũng là dựa theo giá năm đồng một cân để thu mua.
Nhưng hắn cũng không nhiều lời, mà lập tức cẩn thận lựa chọn một phen.
Một bản nhạc lý cơ bản.
Một cuốn từ điển tiếng anh.
Còn có mấy quyển tạp chí thời trang nam.
Tất cả vừa đúng năm đồng, ông lão tặng mấy quyển xanh đỏ không lấy tiền.
.
Hà Tứ Hải tự nhiên cũng giống hôm qua, ôm đống sách báo đi tới vị trí cũ.
Chỉ là bất ngờ vừa ngồi xuống, sách còn chưa bày ra liền thấy một đôi chân dài trắng bóng đập vào mắt.
Hà Tứ Hải ngẩng đầu nhìn lên… nữ nhân “tâm hồn” to quá.
Bất quá nhìn tướng mạo, có lẽ còn là học sinh, hiện tại học sinh đều quá thừa dinh dưỡng như vậy sao???
- Bạn học, muốn mua sách gì?
Chỉ cần là khách hàng, mặc kệ nam nữ, mặc kệ đẹp xấu, Hà Tứ Hải đều đối đãi tất cả bình đẳng.
- Hôm qua ngươi ở đây bán sách đen phải không?
Chỉ thấy cô gái trước mặt một tay chống nạnh, một tay cầm quyển tạp chí bikini quơ quơ, dùng khí thế hung hăng chất vấn.
Cô gái này có làn da đặc biệt trắng, giống như lòng trắng trứng tràn đầy nhựa sống, phảng phất thổi qua liền tan, lúc này lại vì kích động, gương mặt tức đến đỏ bừng.
- Bạn học, không thể nói lung tung được! Cái gì gọi là sách đen? Đây chính là tạp chí quốc gia cho phép xuất bản, không bán chui không in lậu, là sách báo chính quy. Đều đã làm học sinh cấp ba, sao lại có thể thuận miệng vu khống người khác?
Hà Tứ Hải mặt âm trầm chất vấn. Dáng dấp đẹp hơn nữa, cũng tuyệt đối không thể đoạn tài lộ của hắn.
- Cái này của ngươi rõ ràng chính là sách đen, ngươi xem một chút, nữ nhân trong đây đều mặc bại lộ cả đây này. – Cô bé kích động lung lay tạp chí trên tay.
- Chỗ nào bại lộ? Ngươi đi biển bơi lội không phải cũng mặc áo tắm sao? Cái này có thể gọi là bại lộ? Nếu như vậy cũng là bại lộ, bạn học, ngươi cũng đang mặc rất bại lộ đấy chứ.
Hà Tứ Hải nhìn đối phương từ trên xuống dưới, cười nói hì hì.
Bởi vì thời tiết oi nóng, cho nên cô bé mặc một chiếc quần short bò ngắn, bên trên là áo phông ngắn tay rộng cổ.
.
101
2
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
