Chương 2
Thụy Mộng La Hán
Khu trọ của Hà Tứ Hải thuộc một thôn ngoại thành xây lên trái phép, diện tích chỉ có mười mét vuông, một tháng 150 đồng.
Về đến trong phòng, đem bản bút ký vứt lên trên giường, móc tiền trong túi ra đếm.
Bán sách kiếm được 160 đồng, còn hai mươi đồng sẵn trong túi là 180, ăn với mua nước nên còn lại 174 đồng.
Hà Tứ Hải kiểm lại ba lần, xác nhận không sai. Xem ra còn cần nghĩ biện pháp kiếm thêm 26 đồng góp lại cho tròn, sau đó gửi vào thẻ ngân hàng.
Hắn cũng không dám để tiền trong căn phòng đi thuê, ở hai tháng đã bị trộm ghé thăm ba lần, lần cuối cùng còn để lại cho hắn nửa bao thuốc, đáng tiếc Hà Tứ Hải không hút thuốc lá, cuối cùng bị hắn cầm cho đốc công.
Hà Tứ Hải thuận tay cầm quyển sổ lên, lấy một cây bút bi trên bàn chuẩn bị ghi chép, nhưng chờ hắn lật bút ký ra, phát hiện phía trên lại có chữ.
Không, nói chính xác là có tranh!
Trên tờ thứ nhất có một hình người nhỏ, bày ra tư thế khá cổ quái. Người trong hình còn mặc một bộ quần áo kỳ lạ, nhìn qua giống như trang phục cổ đại.
“Thật đúng là võ công bí tịch sao?” – Hà Tứ Hải có hơi buồn cười.
Cái đồ chơi như này hắn đã gặp nhiều, tạp chí chủ đề võ lâm cũng rất nhiều. Dịch cân kinh, bát quái chưởng… đều là mấy động tác cùng loại.
Năm đó khi còn học cấp hai, hắn cũng nhìn sách báo luyện một thời gian, kết quả cái rắm cũng không luyện ra, không thể không bùi ngùi chấp nhận hiện thực.
“Bất quá, trước đấy làm gì có hình gì nhỉ?”
Hà Tứ Hải có chút nghi hoặc. Trước đó cũng bởi vì không có gì, mới để bản thân coi như bản bút ký, tưởng là Vô tự thiên thư đấy.
“Chẳng lẽ ta nhớ nhầm rồi?”
Sớm biết đã bán đi lấy 26 đồng, góp lại cho tròn 200, Hà Tứ Hải ảo não nghĩ.
Nhìn trang bìa này, nhìn hình vẽ võ công này, nói là bí tịch thất truyền ai mà không tin chứ.
Hắn đối với bản bút ký mất đi hứng thú, tiện tay đem sách với bút vất lên mặt bàn. Chuẩn bị ngày mai tan tầm, đem tới cổng trường học bán đi.
Hà Tứ Hải cởi ra bộ đồ lao động của mình, mặc quần cộc, cầm chậu rửa mặt đi ra vòi nước máy dùng chung, dội xuống một lượt nước lạnh, thuận tiện đem quần áo giặt giũ.
Sau khi tắm xong, cỗ khí khô nóng một mực kìm nén trong lòng Hà Tứ Hải rốt cuộc cũng nguội xuống. Cũng không biết do bản thân tắm nước lạnh, hay là do nguyên nhân nhiệt độ ngoài trời đã giảm rồi.
Nằm trên giường, tiện tay cầm lấy điện thoại lướt lướt.
Trước đây lúc mua cái này, hắn nghĩ muốn cái màn hình càng to càng tốt. Nhưng không nghĩ khi về dùng không khác cái túi chườm nóng.
Bởi vậy lướt mạng một lúc, cũng không dám chơi tiếp, để một bên cho máy nguội bớt, miễn cho nó nóng quá nổ mất…
Nhất thời ngủ không được, lại nhìn thấy “võ công bí tịch” trên bàn…
Thuận tay với mở ra xem.
“Đây là dạy Thụy mộng la hán sao?”
Hà Tứ Hải nhìn trên trang đầu, một người nhỏ nghiêng thân, tay nâng đầu, đặc biệt giống Chu Tinh Tinh luyện thụy mộng la hán trong Trạng nguyên Tô Khất Nhi.
Hà Tứ Hải trở mình thử một chút, phát hiện tư thế này làm theo còn thực thoải mái.
Vậy là tiện tay lật trang thứ hai, quả nhiên trang tiếp theo lại đổi một tư thế khác.
Toàn bộ bản bút ký có 72 trang, cũng chính là 36 tờ giấy, một tờ một động tác, mặt sau trống không.
Cho nên tổng cộng có 36 cái động tác.
Hà Tứ Hải thử từng cái một chút, phát hiện mỗi tư thế làm theo đều rất thoải mái.
Một lần tuần tự làm xong, cảm giác như vừa được massage, giãn gân giãn cốt, toàn thân nhẹ nhõm.
Ban đầu mỏi mệt sau một ngày bê vác lao động, phảng phất đều bay sạch.
.
Sáng sớm hôm sau, tinh thần Hà Tứ Hải tràn đầy phơi phới đi tới công trường.
Hắn có người sư phụ, tên gọi Lý Đại Lộ, là một thợ hồ, Hà Tứ Hải đang theo học xây trát tường cùng sư phụ.
Có Lý Đại Lộ chiếu cố, công việc của hắn trên công trường cũng không tệ, bình thường đều phụ trách trộn xi xách vữa dọn trạc cho sư phụ.
Khi Hà Tứ Hải mới tới đây làm công, sau ngày đầu tiên trên tay đều phồng rộp bong bóng, da cháy nắng bong từng tầng từng tầng.
Nhưng cho dù như vậy, Hà Tứ Hải cho tới bây giờ đều không nghĩ từ bỏ, bởi vì hắn rất cần tiền, vì công nhật một ngày 180 đồng.
Trên công trường rất ít có người tuổi tương tự như Hà Tứ Hải, nghe Lý Đại Lộ nói trước kia rất nhiều, những năm gần đây mới càng ngày càng ít, bởi vì người trẻ tuổi đều sợ chịu khổ.
Thời điểm Hà Tứ Hải tới công trường, Lý Đại Lộ đang ngồi ăn sáng trên một bao xi măng. Một túi bánh bao không nhân lớn, Lý Đại Lộ đơn giản hai miếng một cái, người lao động chân tay, đều ăn rất tốt.
Lý Đại Lộ sờ sờ bụng, quệt miệng một chút, chất phác cười hỏi:
- Tứ Hải, ăn sáng không?
- Sư phụ, cháu ăn rồi, chú không cần để ý đến cháu.
Thật sự là hắn đã ăn rồi, trên đường đi bộ đã ăn một nắm cơm trắng rất tiện nghi, chỉ mất hai đồng.
- Aiz… ~
Lý Đại Lộ thở dài đem túi bánh bao đưa tới trước mặt hắn:
- Ăn đi, tuổi trẻ thân thể là tiền vốn, đừng chà đạp mù quáng, về sau ngươi hối hận không kịp.
- Cảm ơn sư phụ.
Hà Tứ Hải không khách khí, bốc lấy hai cái. Lý Đại Lộ thì từ dưới mông rút ra một tờ giấy, đưa cho hắn.
- Đây là cái gì? – Hà Tứ Hải tò mò cầm.
- Tứ hải, ngươi làm việc trên công trường không hợp đâu, khu công nghiệp đang tuyển công nhân vào nhà máy lắp ráp ô tô, ngươi đi thử xem.
Nguyên lai đây là một tờ thông báo tuyển dụng.
- Ta không đi.
Hà Tứ Hải nhìn lướt qua, trực tiếp cự tuyệt.
- Tại sao?
- Bởi vì tiền lương quá thấp, một tháng mới trả hai ngàn đồng.
Hà Tứ Hải hiện tại công nhật một ngày được 180, cả tháng không nghỉ cầm 5400 đồng, chênh lệch quá lớn.
- Đây là lương thử việc, chờ sau ba tháng chuyển chính thức, một tháng đồng dạng cũng có thể cầm về bốn năm nghìn, còn được đóng bảo hiểm. Cái này so với lăn lộn bốc vác ở công trường vẫn hơn chứ.
- Cháu không đi, còn đòi ba tháng thử việc, có thể chuyển chính thức hay không vẫn chưa biết đâu.
Nhìn Hà Tứ Hải như hổ đói ăn hết hai cái bánh bao lớn, Lý Đại Lộ lấy cái cuối cùng trong túi ra cũng đưa cho hắn.
.
127
2
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
