Chương 2
Thay Đổi
Chưa gì thì Quỳnh Anh cũng đã lên cấp ba phải đi xa hơn một chút lên Thành phố học. Từ đó thì có lẽ Quỳnh Anh bỗng xa cách với Vĩnh Thiên hơn một chút vì khác trường nhưng đó cũng là khoảng thời gian mà Vĩnh Thiên phải học tự lập một mình. Cậu được mẹ sắm cho một chiếc xe máy rất xịn xò, chạy khá tốt nên việc đi học cũng thuận lợi hơn nhưng Quỳnh Anh lại khác ngày nào cũng đi nhờ xe một ngươi hàng xóm cũng có con học cùng trên thành phố rồi chiều phải tự bắt xe ôm về. Thành phố là một nơi không hề an toàn Vĩnh Thiên cảm nhận được điều đó, mỗi lần Quỳnh Anh đi học cậu đều lo. Từ khi chiếc xe của cậu được gắn biển số cậu đã quyết định sẽ đón Quỳnh Anh về sau mỗi giờ học. Hôm đó cậu quyết định tạo một bất ngờ cho chị bằng cách chạy tới trường chờ chị trước cổng. Sẵn đó cậu đi mua thêm cái bánh tráng nướng với ly trà chanh là những món khoái khẩu của chị. Vĩnh Thiên ngày trước là một đứa rất ít khi quan tâm đến người khác nhưng từ khi thích chị cậu thay đổi hẳn lên, cậu có thể nhớ hết tất cả cách ăn uống của chị cả những món chị thích.
Quỳnh Anh trong tà áo dài bước ra khỏi cổng trường đã thấy Vĩnh Thiên chờ ở đấy, gương mặt rạng rỡ vẫy tay gọi mình. Chị vui vô cùng lật đật chạy tới
- Sao lại lên đây? Tan học sao không về nhà?
- Em lên đây đón chị, chở chị về!
- Mẹ có biết không đó!
- Có! Em có xin mẹ rồi! Lên ngồi đi! –Cậu đưa cho chị bịch bánh tráng nướng với ly trà chanh mà cậu đã mua.
- Cảm ơn cục cưng nha! Nay học mệt ra gặp cục cưng là hết mệt liền.
- Chị thích thì ngày nào em cũng lên đây đón chị được mà đỡ phải tốn tiền xe! Với đỡ nguy hiểm nữa!
- Thương tui quá vậy?
- Em thương chị đó giờ!
Vĩnh Thiên đèo Quỳnh Anh về giữa một buổi chiều cùng ánh chiều tà vô cùng bắt mắt như một bức tranh thơ mộng có cô cậu học trò vừa đi vừa trò chuyện vô cùng vui vẻ khiến ai nhìn cũng muốn quay về cái tuổi trong trẻo, hồn nhiên ấy.
Từ khi thương Quỳnh Anh, Vĩnh Thiên khác đi trông thấy. Từ một đứa lười biếng hay ngủ nướng lại bỗng nhiên trở nên tự giác ngủ sớm, giậy sớm rồi loay hoay trong chiên cơm cho Quỳnh Anh vì biết chị ngày nào cũng chỉ toàn mì với gói. Rồi món cơm chiên cũng quá nhiều. Cậu tới chỗ mẹ nói nhỏ:
- Chỉ con làm mấy món được không?
Cô Kim Thư cảm nhận được con trai mình nó đang lớn lên, ngày xưa dạy cho thì không chịu học giờ thì lại năn nỉ mình dạy cho còn học rất nghiêm túc. Cô biết người trong lòng nó là Quỳnh Anh chứ không ai cả đâu nhưng cô quyết định im lặng cho nó có thể tự nhiên không phải ngại ngần khó chịu.
Ai cũng nhìn ra những thay đổi của Vĩnh Thiên, nhưng ngặc nỗi những điều Vĩnh Thiên muốn gửi tới lại không tới được trái tim Quỳnh Anh...
Hôm ấy là một hôm đầy xui xẻo, Vĩnh Thiên tay ôm trái banh bóng rổ tay vác cái cặp chạy hết tốc đến bãi gửi xe vì mãi chơi mà quên mất phải đi đón Quỳnh Anh. Cậu phóng như bay leo lề rồi lạng lạch mới tới được trường của Quỳnh Anh nhưng đã trễ mất 5 phút cậu tới tiệm kem thấy chị và vài người bạn đang ngồi nói chuyện, cậu để ý trong đám bạn ấy có một tên cứ quàng tay qua sau lung của Quỳnh Anh suốt buổi tuy là không đụng chạm nhưng cậu vẫn cảm thấy rất khó chịu liền gọi lớn:
- Quỳnh Anh! –Quỳnh Anh nghe thấy liền nhìn qua trước mắt là đứa em khù khờ của mình, đầu tóc thì rối bù mặt thì chằm dằm
- Gửi xe đi vô đây ngồi với chị!
- Không về à?
- Vô ngồi chơi chút đi!
Vĩnh Thiên đi vào ngồi ngay kế bên Quỳnh Anh mắt cứ đăm đăm vào cái tên đang gác tay qua sau lưng chị.
- Sao mồ hôi mồ kê không vậy nè? –Chị hỏi xong rồi lấy miếng khăn giấy chặm lên lau cho cậu, ánh mắt của chị dành cho cậu vẫn như ngày nào đầy tình cảm quan tâm,
- Em chơi bóng rổ đó mà không sao đâu!
- Mê chơi mới đón chị trễ phải không?
Cậu ấp úng biết mình sai nhưng chắc rằng Quỳnh Anh sẽ không trách cậu nên trong lòng cũng chả lo lắng gì mấy. Nhìn thấy tên kia cứ gác tay qua sau lưng chị hoài cậu liền nghĩ ra được một thứ rất hay. Vĩnh Thiên vòng tay qua vai Quỳnh Anh ôm chị lại trước mặt mọi người
- Chị gọi kem cho em đi! Chị biết em thích ăn vị gì mà!
- Ừ! Để chị gọi cho!
Ánh mắt của cậu hướng về tên kia thì thấy mặt hắn đã khó chịu lên trông thấy, ngay khi ly kem được bưng ra không chần chờ gì cậu liền "a" một tiếng Quỳnh Anh nghe được liền múc muỗn kem lên cho Vĩnh Thiên ăn khiến tên kia nhìn tuy điềm tỉnh nhưng Thiên có thể thấu được là hắn đang khó ở đến thế nào.
Cả hai vừa về đến nhà đã thấy mẹ Vĩnh Thiên đang đứng ngoài chờ cả hai
- Mẹ chờ tụi con hả?
- Ừ! Vô rửa tay rồi ăn súp đi! Nay nhà mình làm súp ba mẹ Quỳnh Anh với chị qua hết rồi đó con cũng vô ăn đi là vừa
Bàn ăn đã đông đủ mọi người, Quỳnh Anh và Vĩnh Thiên là hai người duy nhất mới về. Cả hai ngồi kế nhau trên bàn, như mọi khi Quỳnh Anh đang chuẩn bị lấy súp vào tô cho Vĩnh Thiên thì bỗng ông ngoại cậu đập tay rất mạnh lên bàn:
- Thằng Thiên hôm nay không được ăn gì hết!
- Ơ! Sao vậy ông? –Vĩnh Thiên ngạc nhiên trước lời quát của ông.
- Mày coi lại mày đi mẹ mày phải nai lưng ra nuôi mày ăn học cho tới bự con như bây giờ vậy àm học hành không ra gì là như thế nào?
- Ông phải nghe con nói...
- Tao không muốn nghe gì hết! Cút ra khỏi bàn ăn cho tao!
Quỳnh Anh có ý lên tiếng thì lập tức bị ông đưa tay ngăn lại
- Ông vô lí vừa thôi! Ông phải nghe con giải thích chứ!
- Học ngu là tại mày chứ giải thích gì nữa!
- Ông đừng có nhục mạ con kiểu đó! Con không có ngán ông đâu! Không biết gì thì đừng nói!
Cô Kim Thư đứng lên tát Vĩnh Thiên một cái rất đau khiến Quỳnh Anh phải giật mình đứng phắt dậy mà ôm lấy cậu.
- Con cưng nó quá rồi Quỳnh Anh à! Con để cho cô đánh nó! Lần này cô không cho con xin cho nó nữa! Nó mất dạy lắm rồi!
- Cô để con nói em! Lần nào con nói nó cũng sửa mà cô tin con đi! Bao nhiêu lần cô cũng đã thấy con nói nó nghe mà!
- Vậy con nói nó sao cho nó xin lỗi ông nó đi!
Quỳnh Anh nhìn Vĩnh Thiên
- Em sai rồi! Nội trách thì cũng phải từ từ nói! Không có được hỗn như vậy! Xin lỗi ông đi Thiên!
Tuy không muốn nhưng vẫn phải cầm lòng nhượng bộ bước ra xin lỗi ông. Nhưng bữa ăn ấy cũng không trọn vẹn nữa cả Quỳnh Anh và Vĩnh Thiên cả hai đều không ăn được bao nhiêu.
- Chị có giận em không?
- Có! Chị giận lắm! Nhưng chị không chấp nhất đâu!
Cậu biết những gì cậu cố gắng suốt hơn mấy tháng trời qua đều gần như tan biến. Cả hai cũng bỗng nhiên dần bớt nói chuyện cười đừa với nhau. Thay đổi thật rồi ...
Khoảng thời gian sau, Quỳnh Anh cứ cắm mắt vào điện thoại rồi lâu lâu lại cười khúc khích. Chị ăn diện hơn trước, đôi lúc lại không cho Vĩnh Thiên tới đón còn về trễ. Vĩnh Thiên đã linh cảm được gì đó không hay nhưng mãi vẫn không điều tra ra được gì.
Cậu bỗng chốc nghĩ tới một điều vô cùng xấu rằng Quỳnh Anh đã yêu ai đó. Nhưng cậu cũng nhanh chóng gạt bỏ đi cái suy nghĩ ấy mà lạc quan lên.
Cho đến một ngày kia, trong một lần Vĩnh Thiên tới đón Quỳnh Anh ngồi ở quán kem vô tình nghe được cái trò chơi không hay mà cái tên lần trước khoác tay ra sau lựng Quỳnh Anh muốn lôi chị vào.
- Giờ cá không?
- Thằng Hùng cưa được con Quỳnh Anh thì hùng lại cho nó 8 củ, không cưa được thì thằng Hùng chung 8 củ cho tụi mình chia!
- Chơi luôn! Mấy nay nhỏ đó dính rồi chỉ cần tao lấn tới chút là được. Nếu bây muốn tao quay clip t chịch nó luôn còn được!
Vừa nghe thế cậu không chần chừ mà lao vô đánh tên đó nhừ tử tên đó cố đánh trả cũng không đánh nổi vì Vĩnh Thiên có võ và còn rất mạnh nữa. Quỳnh Anh từ trong trường chạy ra thấy vậy nên đã vào cang:
- Thiên! Em làm cái gì vậy sao lại đánh người ta?
- Hắn muốn bày trò dụ dỗ rồi lợi dụng chị.
Tên đó tuy đau vẫn cố gượng chống trả
- Không có đâu Quỳnh Anh đừng tin nó!
Mọi thứ ở đó rất hỗn loạn Vĩnh Thiên chạy lại muốn nói cho Quỳnh Anh sự thật thì ... Chát. Chị đã cho cậu một cái tát rất đau khiến cậu sốc toàn tập.
Tên đó được đưa vô bệnh viện, Vĩnh Thiên đi theo , nhìn thấy Quỳnh Anh rất sốt sắn lo cho hắn. Bác sĩ đi ra báo hắn không sao Quỳnh Anh liền chạy ào vào
- Hùng có sao không?
- Hùng không sao!
- Quỳnh Anh thay em xin lỗi Hùng nha!
Vĩnh Thiên giận dữ:
- Em không có làm gì sai cả tên đó muốn ...
- Em câm miệng lại đi Thiên em sai rồi! Và lần này chị không thể bênh vực em nữa! Bao nhiêu lần chị đã bênh vực em, tha thứ cho em, giờ chị lại nhận lai điều này từ em sao?
- Chị phải nghe em!
- Không! Chị không muốn nghe! Em cút ra khỏi đây cho chị chị chướng mắt em lắm rồi!
- Chị...
- Từ đây chị không muốn nói chuyện với em nữa! Em làm chị mất mặt lắm rồi! Sao em có thể hung hang đánh người như vậy? Với chị coi như chị chưa từng có đứa em như em! Đi đi!
- ... Em chỉ đang cố gắng giúp chị thôi! Vậy mà...
Quỳnh Anh chỉ tay ra phía cánh cửa ý muốn Vĩnh Thiên đi, cậu cũng chỉ đành biết quay lưng đi. Cậu đi lang thang ngoài thành phố trong sự buồn bã và uất ức vì mình làm vậy đều là muốn giúp chị thế mà chị lại đối xử với mình như thế. Chẳng lẽ chị chưa bao giờ hiểu lòng mình? Hàng ngàn câu hỏi cứ hiện lên trong đầu của Vĩnh Thiên cho đến khi cậu lê bước về nhà...
7
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
