ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Thanh Mai Trúc Mã

Ở một ngôi làng nhỏ ngoại ô một thành phố lớn có hai ngôi nhà của hai gia đình ở sát cạnh nhau. Cả hai gia đình thân thiết với nhau như người thân thật sự.

Vĩnh Thiên là con của cô Kim Thư từ nhỏ cậu đã không có bố, mẹ phải một thân một mình mà nuôi dưỡng cậu. Vì là đứa cháu đầu tiên mà còn là con trai nữa nên cậu được rất nhiều người bên ngoại yêu thương chìu chuộng. Tuy vậy cậu vẫn không có đứa em cùng lứa nào để chơi cùng cả, nhưng đổi lại cậu có một cô bạn thân tuy nói là bạn thân nhưng lại hơn cậu tới một tuổi và cả hai đã chơi thân thiết với nhau từ khi còn rất nhỏ, cô tên là Quỳnh Anh nhà của cô ở sát ngay bên nhà Thiên đi tầm hai ba bước chân là tới nên đã cho cả hai có rất nhiều dịp để qua nhà nhau cũng như quan tâm chăm sóc dần dần khiến tình cảm ngày càng thân thiết hơn. Quỳnh Anh thì không có em mà chỉ có một người chị khó ưa suốt ngày chỉ biết ăn hiếp mình nên Quỳnh Anh rất thương Thiên. Cả hai cứ ngày ngày sang nhà nhau chơi hôm thì chơi domino, hôm thì đọc truyện, có khi thì lại nặn đất sét. Mỗi khi Vĩnh Thiên chạy chơi về tay chân lắm lem bị mẹ la thì luôn là Quỳnh Anh sang năn nỉ cô Kim Thư cho Thiên. Có một hôm vì ham chơi mà Vĩnh Thiên đánh nhau với mấy đứa cùng xóm về tới nhà thì mặt mũi không chảy máu thì cũng bầm tím hết. Quỳnh Anh biết kiểu nào cậu cũng sẽ bị mẹ la nên đành xin cô Thư cho cậu ngủ qua đêm bên nhà mình để trị mấy vết thương cho cậu. Quỳnh Anh luôn tìm cách che chắn cho Thiên trước mỗi trận đòn của mẹ, còn nếu không làm gì được thì cũng là Quỳnh Anh thoa thuốc vào cho Vĩnh Thiên đỡ đau đi một chút. Mọi thứ diễn ra xung quanh khiến Quỳnh Anh dần trở thành một phần gì đó không thể thiếu trong cuộc sống của Vĩnh Thiên. Chị trở nên đặc biệt hơn biết bao người khác cũng là một người mà Vĩnh Thiên luôn dành cho chị một tình cảm lớn lao.

Cả hai bắt đi học cùng nhau ở cái trường tiểu học gần nhà. Ngôi làng này thì chỉ có đúng một trường tiểu học gồm 5 lớp duy nhất là 1 đến 5, trường lại không quá rộng cũng như không quá đông học sinh nên chuyện các anh chị lớp trên chơi chung với các em lớp dưới cũng không phải chuyện hiếm. Quỳnh Anh nhập học trước một năm sau đó mới tới Vĩnh Thiên nên khi Vĩnh Thiên vào rất được mấy chị cùng lớp 2 với Quỳnh Anh quan tâm, nhất là vì Quỳnh Anh làm lớp trưởng nữa. Mỗi ngày Quỳnh Anh đều cùng Vĩnh Thiên đi học, giờ ra chơi thì lại chạy qua lớp nhau chơi. Vĩnh Thiên lúc ấy thì còn rất nhát ai ăn hiếp gì thì cũng chỉ biết ôm mặt mà khóc thôi nên Quỳnh Anh phải luôn cố gắng bảo vệ cho cậu.

Một hôm Vĩnh Thiên có cái xe đồ chơi mới mang vô trường chơi, đang chơi được giữ chừng thì Vĩnh Thiên bị thằng Phương bự con giựt mất khiến Vĩnh Thiên phải chạy theo đòi lại mà còn bị nó thục cái cùi chỏ vô ngay bung đau điến người. Đến trước cửa lớp của mấy anh chị lớp hai bổng thằng Phương đó bị chặn lại giữa đường. Trước mặt nó là Quỳnh Anh đang cầm cây thước rất dài mà cô giáo cho chị khi làm lớp trưởng với hai anh trai ở đằng sau.

- Ê nhóc! Giựt đồ chơi của người khác là không hay đâu nha! Một trả hai là chị sách mày lên phòng mấy thầy cô để nới chuyện với cô chủ nhiệm mày.

- E...Em xin lỗi chị! –Mặt thằng Phương tái xanh không còn một giọt máu.

- Trả lại! –Quỳnh Anh quát lớn khiến cho ai nấy đều đứng cả mình.

Thằng Phương đó lúng túng trả lại cái xe cho Vĩnh Thiên rồi chạy một mạch thật nhanh về lớp. Còn Vĩnh Thiên thì được Quỳnh Anh đưa vào lớp lấy chai dầu cù là bôi lên cái chỗ bị thằng Phương thúc vào.

- Sao con trai gì mà yếu ớt thế không biết? Bị giựt có món đồ cũng phải khóc nữa! –Quỳnh Anh vừa thoa dầu vừa nói.

- Em không có mà tại tự dưng nước mắt nó trào ra thôi!

Quỳnh Anh đưa tay lên xoa đôi má nhỏ tròn trịa của Vĩnh Thiên

- Thôi! Có chị ở đây rồi không ai dám ăn hiếp em đâu ha! Về lớp học đi đánh trống rồi!

Từ đó Vĩnh Thiên là đứa có uy nhất lớp vì có chị học lớp trên cũng vì thế mà ngày một trở nên ỷ lại, cao ngạo xem thường mọi người. Bao lần mọi người đã cố khuyên ngăn những đứa bé này vẫn cứ như thế, Quỳnh Anh tuy biết Vĩnh Thiên hư nhưng không thể ngừng yêu thương cậu.

Mỗi lần ra về cậu lại được Quỳnh Anh đón ở trước lớp rồi dẫn cậu đi lang thang ngoài cổng trường mua đồ vặt nào là bánh tráng rồi cà rem bảy màu, kẹo kéo,...

Những năm tháng học cơ sở là khoảng thời gian mà tâm sinh lý của cả hai đều thay đổi, Vĩnh Thiên thì bắt đầu mạnh mẽ dần, cậu xin mẹ đi học võ đủ các loại võ rồi chơi bóng rổ, tập thể lực cố gắng ra dáng một cậu con trai trường thành, cũng từ lúc đó Vĩnh Thiên cảm thấy rằng bây giờ mình là con trai phải cứng cáp để bảo vệ cho Quỳnh Anh vì dù gì chị cũng vẫn là phái yếu chị luôn cần sự che chở từ một người con trai. Quỳnh Anh thì cũng đã tới tuổi dậy thì biết chăm chút bản thân hơn, biết làm đẹp mình, biết quan tâm đến phấn son quần áo, thời trang, Vĩnh Thiên nhận ra người chị Quỳnh Anh của mình đã không còn là cô nhóc mười mấy tuổi quần áo xộc xệch mà bây giờ chị đã trở thành một thiếu nữ từ khi nào rồi không hay, chị xinh đẹp nhất trường biết bao người vây xung quanh chị.'

Sự thay đổi tâm sinh lý cũng là lúc cả hai nhận ra tình cảm bản thân dành cho người kia là một loại tình cảm khác không như cái tình cảm chị em bình thường. Vĩnh Thiên đẹp trai hào hoa biết bao bạn bè đồng lứa đều rất thích cậu nhưng chẳng ai có được cái gật đầu của cậu mà chỉ nhận lại được sự khó chịu trước sự quan tâm của Vĩnh Thiên dành cho Quỳnh Anh.

- Quỳnh Anh! Em thấy dưới căn tin có cái bánh mới mua cho chị nè!

- Chị cảm ơn! ... À mà nè chị nghe nói hình như con tiểu thư của thôn mình nó thích em phải không?

- Em nghĩ chắc không đâu sao tự nhiên nó lại thích em được!

- Ai biết gu nó lạ! Nhưng chị nói chị không thích em yêu đương đâu nha!

- Chị sao thế? Em yêu ai là chuyện của em mà!

- Chị nói không là không?

- Hay là chị ... chị đang ghen phải không?

- Không có! Đừng có nghĩ bậy? - Mặt Quỳnh Anh đỏ ửng lên ngay khi bị Vĩnh Thiên nói trúng vào tim đen nhưng vẫn phải cố chối đi!

Không chỉ riêng Quỳnh Anh mà cả Vĩnh Thiên cũng thế ...

Đó cũng là lần đầu tiên Vĩnh Thiên cảm nhận được cái cảm xúc mới mẽ của tình cảm trai gái. Cậu bắt đầu có một cảm giác muốn lo lắng chăm sóc và bảo vệ cho Quỳnh Anh đồng thời cũng muốn chị là của mình và phải thuộc về mình. Những ngày đầu cái cảm giác ấy rất mờ nhạt khó cảm nhận được nhưng vào một ngày kia khi thấy chị bị vây quanh bởi những anh trai lớp trên người thì tặng đồ ăn thức uống người thì gấu bông cậu phát "ghen" đây là lần đầu tiên trong đơi cậu phải ghen vì ai đó. Vĩnh Thiên bực dọc, cấu gắt cả ngày, biết chuyện Quỳnh Anh cũng tự hiểu là đứa em nhỏ của mình đang khó chịu với những gì mình đang nhận được.

- Sao hôm nay khó chịu thế hả? Có gì không?

- Sao mấy nay em thấy mấy ông đó bu chị đông quá dạ?

- Thì người ta đi theo giờ chẳng lẽ đuổi?

- Chị cứ để mấy ổng bu lại tặng quà như kiểu đó nữa thì em không nói chuyên với chị nữa

- Không được! Chị khó xử lắm

Trong lòng Vĩnh Thiên bắt đầu bực dọc vô cùng vì suốt từ khi còn nhỏ cậu mà đòi thì chị không bao giờ từ chối cả, vậy mà hôm nay chị lại không chịu chìu ý cậu.

Thấy mặt cậu em hầm hầm, Quỳnh Anh cũng tự biết ý lấy tay xoa đầu cậu dịu dàng nói

- Thiên à! Em lớn rồi mà lớp 8 rồi sao cứ hở chút là hờn dỗi thế, chị chìu hư em rồi phải không?

- Em không thích chị cứ bị mấy anh đó vây quanh rồi còn cười với mấy ảnh nữa! Em không thích!

Quỳnh Anh nhìn Vĩnh Thiên bằng đôi mắt nghi ngờ

- Nè! Đừng nói với chị là đang ghen nha!

- Kh ... Không có! –vừa nói mặt Vĩnh Thiên vừa đỏ lên.

- Thôi được rồi nếu cục cưng của chị không thích thì chị sẽ cố gắng không cho mấy anh đó bu lại nữa ha!

Từ nhỏ Quỳnh Anh không bao giờ từ chối bất cứ yêu cầu gì từ Vĩnh Thiên cả, nên bây giờ cũng không thể từ chối. Nét ngây thơ với mấy cái cử chỉ giận hờn trẻ con đó của cậu em khiến Quỳnh Anh phải choàng lấy tay ôm hôn lên má Vĩnh Thiên. Gương mặt cậu cũng bắt đầu ửng hồng lên, cậu nghĩ rằng có lẽ chị đã hiểu được tình cảm của mình, cả hai có tình cảm với nhau nhưng không ai mở lời cả hai thật sự đã cảm thấy người kia đã thuộc vè mình nên cũng không nghĩ tới một mối quan hệ nghiêm túc với nhau. Cậu xem mình như đang sở hữu chị không muốn ai khác đụng tới, nhưng cũng chính cái sự kiểm soát này của Vĩnh Thiên khiến Quỳnh Anh ngày một khó chịu. Sự cưng chiều quá mức dẫn tới Vĩnh Thiên ngày một mất kiểm soát và trở nên hư hỏng, cao ngạo, nhưng nhân chi sơ tính bổn thiện trong trái tim kia vẫn là một cậu bé có thể tốt chỉ là không ai biết được mà thôi.

26

1

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.