ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Tay trái tay phải

Râu trên mặt tôi như những mảng rêu xâm chiếm bức tường đổ. Tôi rửa mặt, dùng dao cạo không kèm kem tạo bọt, chậm rãi gọt đi phần động vật đang chiếm ưu thế.

Nhìn trong gương, cái mũi tẹt trước đó bị đấm gãy dẫu đã lành nhưng vẫn còn vết tích. Mắt và má trái có chút bầm tím. Cái răng cửa tưởng mất giờ cũng không còn lung lay nữa. Trông thoáng qua có lẽ khó nhận ra tôi vừa bị tẩn cho thừa sống thiếu chết. Nhưng khi để ý kỹ thì các vết tích vẫn còn ở đó, mờ nhạt như dấu chân trên mặt đất sau mưa.

Tôi không thuộc dạng điển trai nhưng có thể gọi là ưa nhìn, sáng sủa. Trán rộng, tóc mềm và xoăn tự nhiên, nếu chăm tạo kiểu thì mái tóc vớt vát được kha khá khuôn mặt. Sống mũi thì không cao, hơi tẹt, khuôn mặt thiếu nét góc cạnh, và có phần bầu bĩnh. Má còn có một vết sẹo mờ do ngày đi học mẫu giáo bị cào. Điểm ổn nhất trên khuôn mặt chắc là đôi mắt, mắt tôi có hai mí với lông mi cong và dài, phần lông mày cũng khá dày. Năm cấp hai, tôi được người em họ khen có đôi mắt đẹp, đó là lời khen đầu đời về ngoại hình tôi nhận được. Tôi bấu víu vào nó để xây dựng sự tự tin về ngoại hình cho mình, khi ta đã tự tin thì các lời khen cứ thế xuất hiện ngày một nhiều.

Chiều cao của tôi thuộc dạng trung bình ở Việt Nam, tầm 1m65. Tạng người đầy đặn, không quá nhiều mỡ thừa. Nhưng da hơi xanh xao, trắng kiểu kiểu mọt sắt, ít vận động, nên nhìn tổng thể thì có phần yếu đuối. Đứng trước gương, tôi nhìn ngực, sườn và bả vai, những chỗ hôm qua tưởng như gãy xương, khi đặt ngón tay nhấn thì vẫn còn hơi nhói.

Ngoài phòng khách nhà Khoa, ánh nắng buổi sớm dịu dàng, ấm áp, đang trườn bò, giãn người lười biếng trên sàn nhà và đồ nội thất. Minh thì đang ngủ trên sofa. Anh ấy gác tay lên mắt, miệng hơi mở. Khoa thì trong bếp nấu ăn, song song đó là nghe podcast về nghệ thuật thời kỳ phục hưng. Khoa luôn làm nhiều thứ một lúc như vậy.

Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế sofa rời, tránh làm Minh tỉnh giấc. Trong điện thoại có 3 cuộc gọi nhỡ và 1 tin nhắn chưa đọc từ em gái, 12 tin nhắn chưa đọc từ Thư. Trong tin nhắn với em gái, ai đó đã gửi bằng máy tôi, bảo rằng có việc bận nên ở lại thành phố cuối tuần này. Tin nhắn chưa đọc sau đó của Nhi là “Mẹ nấu cơm đợi anh về, anh chẳng chịu báo sớm gì cả”. Tôi vừa buồn vì khiến mẹ đợi, tôi vừa tức giận. Cái sự tức giận ấy được chuyển hoá từ sợ hãi, sau khi Khoa bảo rằng bọn chúng là chung một tổ chức mà tôi muốn tham gia, tôi tức giận vì mình không hiểu chuyện gì xảy ra, vì không có ai đứng ra chịu trách nhiệm cho những tra tấn mà tôi gặp phải.

Thư thì nhắn hỏi chuyện nghỉ làm và công việc mới của tôi. Cô ấy kể là có nhân viên mới chuyển lên làm toàn thời gian nên cửa hàng trưởng không cần tôi làm nốt tháng. Tin cuối cùng là Thư muốn hẹn đi ăn một bữa. Tôi đắn đo hồi lâu, không biết nếu đi ăn riêng với Thư thì không khí sẽ ngượng ngùng thế nào. Nhưng thấy mình không có lí do gì để từ chối, nên tôi bảo rằng trong tuần bận việc, hẹn cuối tuần sẽ gặp.

Bữa sáng Khoa chuẩn bị cơm trộn thịt bò kiểu Hàn Quốc và canh kim chi. Minh thức dậy khi Khoa đặt bát đĩa lên bàn, chẳng chút khó nhọc, như nãy giờ chỉ nhắm mắt nằm đó, anh ấy bỏ qua cơm và ăn mỗi canh. Chúng tôi ăn trong yên lặng, không ai nói với nhau câu gì, để lại một con voi to tướng trong căn phòng.

Khi Khoa đã dọn xong bàn ăn và ngồi xuống, Minh bắt đầu nói:

“Ổn hơn rồi phải không? Anh và Khoa có kiểm tra xương khớp, nội tạng và các vết thương hở, phần lớn đều đã được chữa trị trước khi bọn anh tới. Chắc sẽ vẫn còn ê ẩm và đau ở một số chỗ nhưng vài ngày là nó qua đi. Hiện tại hẳn em có rất nhiều câu hỏi: Tại sao mình bị bắt đi? Bọn chúng là ai mà có thể bắt cóc, giam giữ, tra tấn người khác? Anh và Khoa có liên quan không? Công việc mà anh, Khoa và Oanh Phong làm rốt cuộc là gì?”

Tôi gật đầu, hít sâu, cố lựa chọn ngôn từ và điều chỉnh giọng điệu sao cho không quá gay gắt: “Em thật sự không hiểu khi anh Khoa bảo bọn chúng và các anh đều chung một tổ chức. Chẳng phải các anh là những người đi diệt trừ ác quỷ sao? Và nếu chung tổ chức, tạo sao bọn chúng lại bắt và tra tấn em? Những ngày qua thật sự kinh khủng, em không biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình và liệu mình có còn sống nữa không? Em nghĩ mình nên được biết chuyện gì đang xảy ra.”

Minh nhấp một ngụm nước:

“Anh xin lỗi, chuyện em bị bắt hoàn toàn tránh khỏi được nếu bọn anh tính toán cẩn thận hơn… Để làm rõ mọi thứ cho em, có lẽ đã đến lúc bọn anh nói về công việc mà em sắp làm và thế giới đằng sau nó”

Như được truyền cho cây gậy trong cuộc thi chạy tiếp sức, khi thấy Minh gật đầu ra hiệu, Khoa bắt đầu giải thích:

“Công việc của tôi, anh Minh, Oanh Phong đúng như cậu nghĩ, là tiêu diệt ác quỷ, đẩy bọn chúng rời khỏi thế giới. Và cũng như cậu đã biết, những ác quỷ ấy xuất hiện ở đây, đi lại trên mặt đất này, là được triệu hồi bởi những gã đội đầu nai mà vài hôm rồi cậu gặp. Điều duy nhất cậu chưa biết hoặc hiểu lầm, đó là cả hai không phải các phe đối lập thiện ác, chiến đấu với nhau như trong phim anh hùng. Mà cả hai chính là tay trái và tay phải của một thể thống nhất, hai bộ phận của một tổ chức, hai quy trình quan trọng của một chuỗi cung ứng.

Để hiểu, cậu cần phải biết cách vận hành của tổ chức này.

Khi có một mong muốn mãnh liệt không thể đạt được, giả dụ như trúng thầu một dự án siêu chung cư. Chủ tịch đơn vị đấu thầu tìm đến tổ chức để trình bày mong muốn này. Phía bên tay trái, tức những kẻ triệu hồi sẽ cân nhắc mong muốn này xem có khả thi hay không, mức độ ảnh hưởng vi mô, vĩ mô ra sao và ác quỷ nào có thể thực hiện được mong muốn này. Những tên đó có cả một danh mục phân loại các mong muốn ứng với từng ác quỷ. Sau khi cân nhắc, bọn chúng sẽ ra giá cho dịch vụ. Cái giá này không phải là giá để thực hiện mong muốn, nó chỉ là giá để gặp được ác quỷ, loại ác quỷ phù hợp để thực hiện giao kèo cho mong muốn này. Nếu chủ tịch gật đầu, một hợp đồng sẽ được ký kết.

Khi tiền đã vào tay của tổ chức, vị chủ tịch này sẽ được đưa đến nơi mà cậu chứng kiến hôm trước - Phòng triệu hồi. Người thực hiện nghi lễ, tức triệu hồi sư sẽ dùng huyền thuật để gọi con ác quỷ lên. Lúc xuất hiện, ác quỷ sẽ hỏi mong muốn của chủ tịch:

‘Trúng thầu ư? Quá đơn giản’ - Ác quỷ nói

Và đưa ra cái giá cho mong muốn ấy. Nó có thể là từ bỏ đức tin, hãm hại người thân, giảm lương nhân viên, huỷ hoại môi trường,... đến những thứ không ai hiểu tại sao như di chuyển một chậu cây, dán một bức ảnh ở đâu đó, đổi quán ăn sáng,... Nhưng thường là mong muốn càng cao, cái giá càng đắt, cái giá đổ lên đầu chính kẻ thực hiện giao kèo và cả mọi người xung quanh. Nếu vị chủ tịch đồng ý thì giao kèo coi như được chốt.

Lúc này ác quỷ và vị chủ tịch sẽ rời phòng triệu hồi, tiến hành thực hiện điều khoản phía mình. Vài tuần sau lúc công bố kết quả dự án siêu chung cư, công ty đó trúng thầu trong sự ngỡ ngàng của mọi người, các đơn vị khác đều đồng loạt rút lui vì các lý do bí ẩn.

Và vì ác quỷ đã giữ kết nối với triệu hồi sư, chấp nhận xuất hiện khi được gọi lên, đồng ý thực hiện giao kèo với kẻ khác,... Nói chung là hỗ trợ cho thứ dịch vụ này diễn ra suôn sẻ. Khi hoàn thành xong giao kèo với vị chủ tịch kia, nó sẽ được một khoảng thời gian tự do trên mặt đất này để làm bất cứ điều gì nó muốn. Đó chính là giao kèo với triệu hồi sư…”

Khoa rót cho mình một cốc nước. Minh ở đối diện vẫn ngồi nghe, điệu bộ trầm ngâm, khó đoán được suy nghĩ. Khoa tiếp tục:

“Những ác quỷ này chính là xương sống của cỗ máy kiếm tiền, là con gà vàng trên ụ rơm. Nhưng số lượng ác quỷ mà tổ chức có kết nối là hữu hạn, so với vô hạn các mong muốn của loài người. Vì thế không thể để mất đi những ác quỷ này được. Khi khoảng thời gian tự do theo thoả thuận đã hết, những ác quỷ này cần phải bị đá khỏi mặt đất, đây là nhiệm vụ của tay phải, là các trục xuất sư. Bọn tôi nhận nhiệm vụ từ tổ chức: Ngày giờ này ở địa bàn này, có một ác quỷ như thế này đã hết khoảng thời gian tự do, cần bị trục xuất. Và vì bọn ác quỷ rất hùng mạnh và luôn muốn ở lại nhân gian, nên việc trục xuất cần phải bạo lực và người thực hiện cần có trình độ cao trong việc bạo lực. Tôi dạy cho cậu sử dụng huyền năng, tiếp đến là huyền thuật để cậu có thể giữ mạng mình khi trục xuất một ác quỷ.

Khi ác quỷ đã bị trục xuất, nó sẽ lại đợi chờ để được triệu hồi lên. Trong thế giới mà nhân loại mãi ngụp lặn dưới đại dương của những mong muốn, dòng chảy của chuỗi cung ứng này sẽ mãi mãi trơn tru, trường tồn. Thứ dịch vụ này gọi là ‘Devil Service’, nó đã tồn tại qua hàng nghìn năm, lớn mạnh, quyền lực, bành trướng trên mọi quốc gia và châu lục. Và The Planet mà tôi và anh Minh đang hoạt động là một tập đoàn đa quốc gia, chuyên cung cấp dịch vụ này. Chi nhánh của The Planet ở đây là một trong hai thế lực to lớn nhất Việt Nam, nắm gần như toàn bộ thị phần từ Nam Trung Bộ đến hết miền Nam. Từ phía Bắc Trung Bộ trở lên là thuộc về một tập đoàn khác tên là Q, đây là tập đoàn mà Oanh Phong tham gia, cũng chính là phe đối địch với The Planet trên miếng bánh thị phần này.”

Tôi ngả người ra sofa, tay ôm mặt, cố hệ thống lại tất cả những gì mình vừa nghe. Vậy ra tất cả chỉ là việc kiếm tiền. Ác quỷ xuất hiện, reo rắc muôn vàn tội ác cũng là do các tổ chức này muốn kiếm tiền. Rồi ác quỷ bị diệt trừ và biến mất, cũng chỉ để xuất hiện lại, tiếp tục cho vòng xoay kiếm tiền. Tôi nhớ lại cảm giác kinh khủng khi quan sát ác quỷ xuất hiện vài hôm trước và những yêu cầu độc ác của người phụ nữ mặc váy đỏ. Tôi cố hình dung cảm giác sẽ thế nào nếu mình tiếp tay cho những việc đó diễn ra.

Minh bằng giọng Bắc trầm của mình tiếp nối câu chuyện:

“Sự giành giật thị phần của các tập đoàn luôn diễn ra, thời điểm hiện tại là giai đoạn rất căng thẳng, cả Q và The Planet đều sẵn sàng cho một trận chiến bằng vũ lực. Và để củng cố lực lượng của mình, cả hai phe đều rất nỗ lực trong việc tuyển mộ thêm huyền sư. Trước khoảnh khắc những kẻ bắt em xuất hiện, em có nhìn thấy bất kỳ người nào kỳ lạ không? Như một người bán hàng rong chẳng hạn.”

“Có một bà cụ bán vé số trông khá kỳ lạ…”

“Đó chính là mồi câu của bộ phận tuyển người. Bà cụ ấy là một ác quỷ, chỉ hiện hình và tương tác được với kẻ có huyền năng nhưng chưa đạt được thường thuật! Nếu em có tương tác với bà cụ thì bọn chúng sẽ biết em có khả năng nhìn thấy huyền năng. Trước đây họ sẽ tiếp cận em lịch sự và đưa ra lời mời, nhưng vừa rồi thì không phải vậy nhỉ, họ bắt em giữa đường và đập em một trận nếu dám cựa quậy. Và sau đó mà em từ chối, một chuỗi tra tấn đến thừa sống thiếu chết sẽ đợi em. Tệ hơn nữa…”

Minh lắc đầu thở dài

“...Thay vì phế bỏ năng lực và ký ức của người từ chối rồi thả họ đi, bây giờ các tập đoàn ưu tiên việc giết thẳng tay. Vì việc phế bỏ năng lực và ký ức khá tốn công, trong khi bây giờ lượng người bắt về ngày một nhiều. Quan trọng hơn nữa là thế giới huyền năng còn muôn vàn ẩn số, có tin đồn rằng có thể khôi phục huyền năng bị phế, vậy nên các tập đoàn thà giết một mạng người còn hơn để kẻ đó có khả năng gia nhập phe đối thủ”

Minh xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay mình:

“Nhớ lúc đầu anh bảo năng lực này là một sự nguyền rủa chứ? Giờ em đã hiểu một phần rồi đấy. Khi em đồng ý gia nhập, em sẽ ký một hợp đồng mạng sống với tập đoàn. Hợp đồng này giúp họ có thể búng tay để em chết bất cứ khi nào. Điều đó có nghĩa là em luôn phải ngoan ngoãn nghe lời. Ứng với mỗi nhiệm vụ em được giao, luôn tiềm tàng khả năng em sẽ mất mạng bởi muôn vàn lý do. Nếu em có những người để yêu thương, để chăm lo, hãy hiểu rằng sợi dây thừng vô hình của áp lực luôn lơ lửng quanh cổ em.

Vì vậy, kế hoạch ban đầu của bọn anh là dạy em cho em sử dụng được huyền thuật để giúp anh mở thỏi sắt kia, sau đó anh sẽ phế bỏ năng lực và ký ức của em. Giữ em tránh xa khỏi thế giới tăm tối này.”

“Vậy thì em được gì? Anh mở được thỏi sắt kia còn em thì được cái gì?”

“Anh đã nghe Khoa nói về mục tiêu của em rồi, 2 triệu đô là một con số lớn không tưởng trong thời gian ngắn như vậy. Nó là bằng 6 năm lương của kỹ sư kỳ cựu trong Google đấy. Anh thì không có nhiều như vậy, nhưng anh sẽ để lại cho em một phần tài sản của mình. Và quan trọng hơn hết, em được an toàn và sống tiếp bình an để chăm lo cho người thân của mình.”

Tôi nhớ lại lời tiên tri của Oanh Phong, nó văng vẳng trong đầu tôi, “...Tương lai là một bi kịch không thể tránh khỏi…”. Những đòn đau do tra tấn vẫn còn vương vấn đâu đó trong tâm trí và thân xác này của tôi. Tôi vừa thấy sợ sệt, vừa thấy bối rối khi không thể lùi bước, chỉ có thể nhảy tõm vào vực thẳm trước mặt.

“Nhưng kế hoạch đó không thể thực hiện được nữa” - Khoa nói - “Dữ liệu của cậu đã có trong hệ thống của tập đoàn, cậu chỉ có thể tham gia thôi. Hoặc không họ sẽ tìm giết cậu.”

Minh gật đầu:

“Đó là sai lầm của bọn anh. Đáng lẽ bọn anh nên giải thích cho em rõ ràng từ đầu, giữ em không ra ngoài, hoặc thậm chí đi theo để bảo vệ. Vậy có lẽ em sẽ không bị ép vào và kế hoạch kia vẫn có thể diễn ra.”

Tôi bấu tay vào đầu gối, lòng bồn chồn như những ngày bé, đắn đo trước cửa nhà sau khi trốn đi chơi.

“Em vẫn giữ quyết định như lúc đầu nói với anh, em sẽ gia nhập và làm công việc này. Em cần phải kiếm được số tiền đó dù bằng bất cứ giá nào.”

“Dẫu sao cũng không còn đường lui nữa. Nhưng có điều gì khiến em kiên định với mong muốn đó thế?”

“Trước khi qua đời, anh Phong đã cho em thấy được tương lai. Em cần kiếm được số tiền ấy nếu không em gái của em… Con bé sẽ chết.”

Minh ngả người ra ghế, nhìn chằm chằm vào tôi và trau mày:

“Ra là vậy…Một lời tiên tri từ Oanh Phong sao?”

Sau một hồi nghĩ ngợi, Minh quay qua Khoa: “Em đã dạy Trang cách hồi phục huyền năng rồi phải không?”

Khoa gật đầu.

“Vậy tiếp theo em hãy dạy Nha Trang sơ thuật, tạm thời bỏ qua phần cải thiện khả năng tích trữ.”

1

1

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.