ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16
Ếch gọi mưa

Minh và Khoa hiện ra từ giữa hư không. Minh vẫn chiếc mặt nạ mặt trời, còn Khoa thì trông như chồng đĩa ăn. Nơi họ vừa dịch chuyển đến là một phòng triệu hồi, với bốn bức tường có các cánh cửa thép và mặt kính phía trên. Ở trong phòng, một gã đeo mặt nạ Tôn Ngộ Không đã đứng đợi:

“Gà trống trắng từ bộ ba phượng hoàng. Nghe danh đã lâu mà nay mới được gặp.”

Minh khẽ gật đầu đáp lại: “Xin chào”

“Hãy đi theo tôi, sếp của chúng tôi đang đợi hai anh”

Cánh cửa mà hắn dẫn họ đến nằm cuối một hành lang hẹp, trước cửa có hai tên đeo mặt nạ đang đứng gác. Một tên đeo mặt nạ hình quả chuông, lộ rõ vẻ tò mò và săm soi. Tên còn lại thì đeo mặt nạ đỏ với số 7 trắng trên trán, cũng lén lút nhìn Minh. Hắn dùng tay vận dòng huyền năng rồi đặt vào quả nắm cửa để mở khoá. Tiếng khoá lách cách như vỏ trứng vỡ, cánh cửa dần mở ra.

Đó là một văn phòng rộng với sàn lót đá giả gỗ, tường và trần được ốp thạch cao. Một mặt tường có những tấm cửa kính lớn, phủ rèm voan trắng, dịu dàng đón lấy vạt ánh nắng chiều hơi ngả đỏ từ ngoài trời. Mặt tường khác có biểu tượng đầu nai nằm trên một vòng tròn, chất liệu là kim loại với màu bạch kim. Nội thất căn phòng được bài trí theo phong cách tối giản với tông màu trắng đen chủ đạo, điểm xuyết sắc xanh từ một vài chậu cây cảnh.

Đằng sau bộ ghế sofa giữa phòng, một người đàn ông đang đứng khoanh tay. Ông ta đeo mặt nạ quỷ màu đỏ theo phong cách Nhật Bản, với cặp sừng và răng nanh màu trắng hếch ra bốn phía. Khoác một chiếc haori cách điệu màu xám phía trên áo thun trắng, đi kèm quần kaki tối màu. Trong vòng tay trước ngực, ông ta ôm một thanh katana màu đỏ. Người đàn ông đó đứng bảo vệ cho người phụ nữ ngồi trên sofa.

“Chào anh” - Người phụ nữ ấy đứng lên khi Minh và Khoa bước vào. Cô khẽ gật đầu với Minh, rồi quay qua phía Khoa - “Lâu rồi mới gặp nhỉ, Lệ Chi”

Cô ta là mẫu người phụ nữ mà mọi gã đàn ông sẽ ngoái lại khi bắt gặp trên đường. Mặc một bộ vest công sở với phần sơ mi xẻ sâu vào vùng ngực căng tràn. Bên dưới là váy chữ a ngắn, bó sát, tôn rõ lên những đường cong rất mực đàn bà của mình. So với chiều cao 1m8 của Minh thì cô chỉ thua một cái trán khi đi thêm cao gót. Thân hình tràn đầy nhựa sống, đẹp một cách khỏe khoắn, cái nét đẹp của việc tập luyện thể thao. Tỉ lệ chân kết hợp cùng váy ngắn, cao gót và làn da trắng nõn nà khiến ánh mắt ngượng ngùng của Lệ Chi phải đảo đi chỗ khác. Cô có mái tóc uốn nâu, dài ngang lưng, đeo một cái mặt nạ nửa mặt, chừa lại chiếc cằm nhỏ nhắn cùng đôi môi căng mọng. Chiếc mặt nạ ấy là mặt một con ếch hoạt hình, với bông hoa cúc gài trên đầu.

“Vâng, chào chị, Ếch gọi mưa” - Khoa đáp với ánh mắt có phần bối rối.

Duy chỉ có Minh là vẫn bình thản, lòng không một chút gợn, nhìn thẳng vào cô.

“Chào em, mới đi công tác về sao?”

“Vâng ạ, em và Oni Sama vừa dự cuộc họp hội đồng cấp cao của The Planet tại Thuỵ Sĩ”

= = =

Vài tiếng trước đó.

Minh bước ra từ căn nhà đề biển mát xa người mù. Trước mặt anh là Khoa đã đeo mặt nạ, nôn nóng đứng đợi. Thấy Minh bước ra, Khoa cuống cuồng cất lời:

“Trang không bị phía Q bắt đi. Chị Ếch vừa gọi cho em, Trang đang bị giam giữ tại cổng trung chuyển Dĩ An, Bình Dương của The Planet.”

“Anh biết Q không có liên quan rồi.” - Minh cúi chào bà cụ mù trước nhà rồi rời đi, anh nhét hai tay vào túi, bước chân mệt nhọc.

“Vậy là anh vẫn có liên lạc với Q? Em tức tốc chạy tới định ngăn anh lại nhưng anh đã vào bốt điện thoại rồi. Luật ở đó họ không cho em…”

“Anh biết mà, không sao đâu. Anh đã gọi cho Q rồi.”

“Vậy anh đã tiết lộ kế hoạch chuẩn bị chiến tranh của The Planet?”

“Ừ, những gì anh nắm được. Còn thông tin về Oanh Phong, phía Q bị mất manh mối khi chúng ta khử nhóm mà bọn chúng thuê. Và tất nhiên bọn chúng cũng không truy vết đến tận đây hay bắt giữ Trang.”

“Cuộc nói chuyện chỉ vậy thôi sao?”

“Nhiêu đó thôi. Bọn chúng còn muốn một cuộc gặp riêng với anh”

Khoa thận trọng lắng nghe.

“Q sẵn sàng trả bất cứ giá nào để anh đổi phe, ngay cả việc bảo đảm tính mạng cho anh khi hợp đồng với The Planet bị phá” - Minh thở dài.

“Anh trả lời sao?”

“Anh cảm ơn rồi cúp máy thôi.”

Con đường mù mịt cát bụi của những chiếc xe tải khai thác đá. Mấy căn nhà cấp bốn vắng người đóng cửa im ỉm vì sợ bụi vào nhà. Trên cửa kính, xe cộ và lá cây, bụi đóng thành một lớp áo bạc màu. Khoa đắn đo một lúc rồi hỏi:

“Anh có nghĩ những thông tin đã tiết lộ sẽ khiến The Planet thua trong cuộc chiến này không?”

Minh thẳng thắn:

“Cuộc chiến này không phải thứ mà anh quan tâm.”

Câu trả lời không nằm ngoài dự đoán của Khoa. Anh ta thở dài, vừa bất lực lại vừa chán nản.

= = =

Ếch, Minh và Khoa cùng ngồi xuống sofa, duy chỉ có gã đeo mặt nạ quỷ tên Oni Sama là vẫn đứng đó ôm thanh kiếm. Ếch mở hộp kẹo giữa bàn, bên trong là những viên kẹo dẻo rắc đường, mang hình dáng thú cưng dễ thương, đầy màu sắc. Rồi cô cúi người rót nước, đôi tay duyên dáng và cử chỉ điệu đà khiến Khoa có chút bối rối, phần xẻ của áo sơ mi quá sâu.

Phong thái mà cô toát lên đầy nét quyến rũ, vừa kiều diễm vừa phồn thực. Nó tỏa ra một cách hết sức tự nhiên, không hề chủ đích. Và chỉ nhiêu đấy thôi cũng đủ để cánh đàn ông xao xuyến khi đối diện với cô. Nhưng ngay lúc này, nó không chỉ đơn thuần là sự tự nhiên, vô tư. Ếch gài gắm những tín hiệu nhỏ nhắn, gợi tình, chết người trong từng ánh mắt, cách cúi người, cử chỉ tay, nụ cười. Chỉ có điều đối tượng mà cô hướng đến lại chẳng mảy may động lòng.

Cô rót cho mình và Khoa một ly trà đường có đá, còn riêng Minh thì đã chuẩn bị sẵn một ly trà măng cụt hoa đậu biếc.

“Anh vẫn thích uống trà măng cụt đậu biếc chứ?”

Minh gãi gãi đầu, nhìn lơ đãng vào mấy viên kẹo trên bàn.

“Lâu rồi anh không uống”

“Em với Oni vừa đi Thuỵ Sĩ về. The Planet quyết định mở rộng hoạt động ở vài quốc gia nữa. Một kế hoạch dự phòng trong trường hợp cuộc chiến ở đây thất bại. Tuy nhiên em nghĩ kiểu gì họ cũng sẽ làm, miếng bánh béo bở đó ai mà chẳng thèm khát. Còn cuộc chiến ở đây, họ sẽ gia tăng tuyển chọn và xây dựng lực lượng, có thể là thuê ngoài nữa. Nhìn chung lãnh đạo của The Planet vẫn lạc quan, một phần do họ rất tin tưởng vào anh.”

“Ừ. Anh thì trông đợi vào đám thuê ngoài.”

“Em biết anh không đặt tâm vào cuộc chiến này, nhưng lại phải gánh vác nghĩa vụ quá lớn. Hẳn là mọi thứ rất áp lực cho anh.”

Ếch nhìn Minh với ánh mắt chân thành, lộ rõ vẻ quan tâm.

“Nghĩa vụ mà, việc anh phải làm thôi.” - Minh kéo mặt nạ lên, để lộ phần miệng và cằm đầy tủn mủn râu. Anh nhấp một ngụm nước rồi đổi hướng câu chuyện - “Về Võ Nha Trang, thằng nhỏ bên em mới bắt được, anh đến đây để đưa nó về.”

“Nhưng thằng bé đó đã được nhập lên cơ sở dữ liệu của The Planet rồi. Chỉ có một con đường là gia nhập thôi, anh hiểu mà.”

“Anh biết, nó sẽ gia nhập, nhưng chưa phải lúc này. Anh muốn đào tạo nó thêm một thời gian nữa.”

“Anh định bao lâu nữa?”

Minh đánh mắt qua phía Khoa.

“Chắc khoảng 2 đến 3 tuần nữa thì Trang mới sẵn sàng.” - Khoa đáp lời.

“Vậy cả hai sẽ thay luôn phần huấn luyện của tổ chức?”

“Phải, bọn anh sẽ dạy cho Trang, khi nó đủ cứng cáp thì sẽ cho gia nhập sau.”

“Và Trang sẽ làm một ‘lao công’ ?”

“Phải! Trang sẽ làm một trục xuất sư, như anh và Lệ Chi!”

Ếch ngẫm nghĩ một lúc:

“Em thấy cũng được, bên em tuyển lứa này làm triệu hồi sư, nhưng nếu anh thấy Trang phù hợp hơn với diệt trừ ác quỷ thì hẳn là vậy rồi. Cái khó là bỏ qua phần huấn luyện của tổ chức, điều này trái với quy định. Về phần này, em có một cách.”

Ếch dừng lại để lấy được sự chú ý của Minh và Khoa.

“Đó là để Nha Trang ký hợp đồng thành người ở chỗ em, cổng trung chuyển Dĩ An, Bình Dương. Em sẽ yêu cầu lên bên trên để tự tổ chức khóa huấn luyện, trong lúc đó anh và Lệ Chi có thể luyện tập cho thằng bé. Sau nhiệm vụ đầu, Trang sẽ yêu cầu chuyển về địa bàn gần nơi ở, lúc đó anh muốn thằng bé làm chung địa bàn với anh cũng được.”

“Cách này có vẻ ổn. Lệ Chi, em thấy sao?”

“Em thấy được ạ.”

Ếch và gã đeo mặt nạ quỷ dắt họ đến phòng giam. Khi Minh đẩy cửa vào, trước mặt anh là Trang đang nằm co ro ở một góc, hai tay ôm chặt đầu sợ sệt. Áo thun thì bết lại, loang lổ những vệt máu. Trên bàn và sàn vương vãi hộp cơm cùng mấy vỏ chai nhựa.

Khi Khoa chạm vào Trang, cậu ta giật bắn người, hét toáng lên sợ hãi:

“Xin đừng giết em, xin đừng mà”

Lúc nhận ra Khoa và Minh, Nha Trang khóc ré lên, ôm chặt lấy chân Khoa.

Minh chậm rãi tiến lại, cúi xuống an ủi:

“Ổn rồi Trang à, không sao cả”

“Anh ơi, cứu em ra khỏi đây, bọn họ bắt em đến đây và định giết em”

Minh gật đầu, nhẹ nhàng chạm tay vào trán Trang, một dòng điện phóng ra khiến cậu ngã lăn xuống sàn, ngất lịm. Khoa lấy chiếc mặt nạ trắng đeo lên cho Trang, rồi khó nhọc cõng cậu. Minh nhận lấy cái balo của Trang từ gã Oni rồi khoác lên vai.

“Về chỗ em, anh nhỉ”

“Ừ, về chỗ em đi”

Kiến trúc của công trình này ngăn chặn khả năng dịch chuyển ở một số nơi nhất định, phòng giam giữ Trang không thể đi cũng không thể đến, vì thế gã đeo mặt nạ quỷ hướng dẫn Minh đi đến một khu vực khác. Trên đường đến nơi cho phép dịch chuyển, Ếch luôn chủ động bước gần bên Minh. Cô sát lại, thủ thỉ hỏi han người đàn ông gầy gò có phần lạnh nhạt này:

“Dạo này chắc anh vẫn chưa bỏ fastfood? Em thấy anh gầy hơn trước, lúc nãy kéo mặt nạ lên uống nước, hai má anh hóp đi trông thấy. Chắc mọi thứ khó khăn với anh lắm.”

“Anh ổn, không chết được đâu”

“Có lẽ anh cũng chẳng chịu ngủ, cứ lang thang ngoài đường cho đến sáng. Anh ngược đãi bản thân mình như vậy rồi sẽ có ngày gục mất.”

Minh không phản hồi gì, tay vẫn nhét túi quần, mặt hướng về phía trước. Ếch có chút chạnh lòng, xong vẫn theo sát Minh:

“Anh còn nhận nhiệm vụ hàng tuần không? Hay anh chuyển hoạt động qua chỗ em, em sẽ cử người đi làm thay, thời gian đó anh có thể nghỉ ngơi hay du lịch đâu đó, hồi phục lại sức khoẻ của mình. Em sẽ nấu ăn và chăm sóc cho anh. Em có một căn hộ trống…”

“Cảm ơn em, anh thích làm nhiệm vụ thôi, chẳng ai bắt ép được anh cả.” Rõ ràng là Minh hiểu thiện ý của người con gái bên cạnh mình, và sự khước từ của anh cũng tràn đầy lạnh nhạt một cách có chủ ý.

Ếch cúi mặt - “Dạ vâng…” - Cô vẫn lặng lẽ bước theo Minh nhưng không nói thêm gì nữa.

Gã đeo mặt nạ quỷ ra lệnh cho hai tên khác mở cánh cửa nơi hàng rào sắt, bên trong là một khoảng sân bê tông rộng, được chiếu sáng bằng đèn công suất lớn.

“Anh giữ gìn sức khoẻ nhé. Nếu có việc gì cần, hãy liên lạc em.”

Minh gật đầu, không hề ngoái lại. Anh ta cùng Khoa tiến vào giữa sân, bóng của họ đổ rõ nét dưới chân. Khoa kết ấn, miệng thủ thỉ:

“Mở cổng riêng tư, cho phép hai người đi cùng”

1

1

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.