ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Bắt cóc

Tôi đi theo hướng Quốc lộ 1K về Biên Hoà. Cảnh thành phố nhộn nhịp, hiện đại chậm rãi nhường bước cho vùng ngoại thành vắng vẻ khi đi qua cầu vượt Linh Xuân. Càng rời xa địa phận Thủ Đức thì đường càng bụi, nhiều xe container. Những quán nhậu cỏ dành cho dân lao động rải rác đây đó khắp dọc đường, tất cả đều vắng vẻ, nhiều khi tôi tự hỏi rằng chủ quán sẽ sống kiểu gì với thu nhập ít ỏi đó. Quán của mẹ tôi trong những năm đông khách quả là khá khẩm thật, nhưng đến khi nhiều quán nhậu xung quanh mở ra, khoảng sân bé không đủ gửi xe làm mất dần đi những khách quen lẫn khách mới đứng đợi, quán cứ thế mà vắng người đi. Và khi ít khách thì tiền bán còn không đủ bù tiền vốn, tiền đổ đi do đồ ôi hỏng, chứ chưa nói gì là tiền ăn học của hai anh em chúng tôi.

Gia đình Thư cũng không khá giả, bố mẹ cô dù đã quá tuổi lao động nhưng vẫn bươn trải hàng ngày. Bố cô lái xe ôm công nghệ, còn mẹ cô thì giúp việc nhà cho các gia đình giàu có trong khu phố. Có lẽ vì thế mà tôi và Thư thân nhau khá nhanh khi tôi mới vào làm ở cửa hàng tiện lợi. Hồi đó Thư được cửa hàng trưởng giao cho việc hỗ trợ tôi, Thư cũng chỉ vào làm trước tôi khoảng 2 tháng nhưng lại thạo việc rất nhanh. Thư đã dạy tôi bày hàng lên kệ, huỷ hàng tồn, sử dụng máy POS và đối phó với đám nhóc trộm vặt. Để đổi lại thì tôi hay mua đồ ăn sáng cho cô vào những hôm cô làm ca 1, ca 3, tôi cũng sẽ nhận thay ca khi cô bận học. Thư bằng tuổi tôi, nhưng quyết định theo hướng sư phạm nên học lên thạc sĩ.

Tôi và Thư nói chuyện với nhau khá hợp, khi nghe về hoàn cảnh của tôi thì Thư càng thêm quan tâm hơn. Cả hai thường dành những lúc giao ca để cùng ăn, bàn về một chủ đề ngẫu nhiên nào đó và đùa cợt về đủ thứ. Qua ánh mắt và phản ứng của Thư khi chúng tôi vô tình đụng chạm những lúc bê hàng, tôi biết Thư thích mình. Nhưng cô ấy chỉ giữ riêng nó trong lòng và tránh những gần gũi quá mức với tôi, cũng vì Thư biết tôi đang trong một mối quan hệ. Khi nhận ra điều này, tôi trở nên tự tin và dạn dĩ hơn trong những tiếp xúc với Thư, đó là cảm giác kèo trên mà mọi người thường cảm nhận khi biết đối phương thầm thích mình.

Đối diện với những đổ vỡ trong mối quan hệ, khi nhận ra có một kẻ khác trân trọng mình hơn, con người ta dễ rơi vào cái bẫy lệch lạc. Tôi vô thức (hoặc có chủ đích một cách bản năng) đối xử tốt với Thư hơn. Như một cách đối phó với cảm giác ghen tuông và bất lực khi bạn gái mình đã chán mình và măm me tiến đến vòng tay của một kẻ khác. Còn Thư thì liên tục phải vật lộn với những mâu thuẫn trong mình, một bên thì bị rung động bởi cử chỉ tử tế của tôi, một bên thì Thư luôn dặn lòng giữ khoảng cách bạn bè.

Đêm nhận được tin nhắn chia tay, lúc đó chúng tôi làm chung ca 2. Bạn gái tôi thú nhận rằng đã quen người khác được một tháng rồi. Khi tan ca, tôi đưa điện thoại cho Thư đọc rồi uống rất nhiều rượu, tuy trong lòng có đau đớn nhưng không đến mức vật vã, tôi chỉ muốn tỏ ra thật buồn bã nhằm nhận được sự thương hại mà tôi biết chắc rằng luôn sẵn sàng dành cho tôi. Lúc tờ mờ sáng, khi được ngỏ lời, cô ấy đã chấp nhận cho tôi về trọ cùng.

Những khi làm việc trên cửa hàng, Thư thường diện đồ oversize chẳng mấy tôn dáng. Nhưng lúc tôi gỡ bỏ nó xuống, đó là một thân hình gọn gàng và đẹp đẽ. Nó khiến tôi đang hừng hực ham muốn lại càng thêm phấn khích. Có vẻ như cảm giác bị đá cộng với men rượu là một chất xúc tác gợi dục mãnh liệt. Thư ban đầu có chút chống cự, nhưng sau đó lại buông thả với vẻ cam chịu. Khi đã xuất ra, tôi gục xuống giường, vẫn ôm Thư vào lòng nhưng có chút lạnh nhạt, phần vì vốn dĩ tôi không có cảm giác đặc biệt gì với cô ấy. Nhưng Thư thì khác, cô ấy ôm ghì lấy tôi vào cổ, đan từng ngón tay vào chân tóc và thủ thỉ những lời an ủi. Lúc đó tôi thấy ghê tởm mình, tôi nhận ra mình chẳng khác gì người bạn gái cũ tệ bạc. Và tệ hơn thế nữa, tôi vừa mới lên giường với một người mà mình không có tình cảm, chỉ để thoả mãn tình dục và khoả lấp đi cảm giác buồn bã của việc chia tay. Ít nhất thì bạn gái cũ của tôi còn lên giường với một gã mà cô ta yêu.

Sau đêm hôm đó, Thư nhắn tin và quan tâm tôi nhiều hơn, cô ấy rủ tôi đi chơi, nấu đồ ăn sáng và thậm chí là tỏ tình nữa, nó khiến tôi cảm thấy ghẻ lạnh xen lẫn tội lỗi. Thư cũng nhanh chóng hiểu được điều đó sau độ hai tuần. Chúng tôi đi đến quyết định là vẫn làm bạn, và không ai nhắc lại đêm hôm ấy nữa. Tuy cả hai vẫn nói chuyện, đùa cợt và cùng ăn nhưng không khí đã có phần sượng sùng đi trông thấy.

Tôi ghé vào một quán bún riêu lề đường khi thấy người lả đi, có lẽ cơn đói dữ dội này đến từ buổi luyện tập hôm nay. Tôi đã đốt một lượng lớn sinh mệnh đến suýt chết vào đầu ngày, sau đó học thiền để hồi phục lại, suốt quá trình này tôi liên tục tiêu tốn năng lượng để đốt thêm sinh mệnh của cơ thể lẫn sinh mệnh của tự nhiên nhằm tạo ra huyền năng. Dù muốn giữ bụng rồi về sớm để ăn cơm cùng mẹ và em gái, nhưng cơ thể tôi xuống sức nhanh đến bất ngờ.

Quán bún chỉ vỏn vẹn một chiếc xe đẩy bằng kính với bốn cái bàn nhựa. Nó nằm trên vỉa hè bên ngoài vách tường của một căn biệt thự. Tôi gọi một tô bún riêu không giò, nhiều tiết. Riêu ở quán này chủ yếu là thịt, đậu hũ và trứng, gần như không một chút vị cua, tôi tỏ ra thất vọng. Khi đến gần cuối tô thì phía xa có một bà cụ bán vé số đang mời chào từng người trên đường, mọi người đều phớt lờ như thể bà cụ ấy vô hình. Khi bà đến chỗ tôi và xòe xập vé số, tôi lưỡng lự hồi lâu nhưng vẫn mua một tờ, lòng dội lên một cảm giác nôn nao. Chưa đến một phút sau thì một chiếc Suzuki màu đen tiến đến chỗ tôi ngồi. Bước xuống xe là một gã đầu trọc, dong dỏng cao, đeo cà vạt chấm bi với áo sơ trắng. Gã đến chỗ bà chủ quán, mở ví và hất cằm về phía tôi:

“Tôi trả tiền cho thằng nhóc kia”

Khi gã dứt lời, hai tên đô con khác từ ghế sau bước xuống xe. Một tên cắt đầu đinh, mặt có vết sẹo lớn, giọng ồm ồm.

“Này nhóc, bọn này có ít việc muốn nói với chú mày. Còn cái xe kia…” Gã chỉ tay vào chiếc cup cà tàn của tôi “Lát sẽ có thằng đem gửi vào bãi xe gần đây nên đừng lo. Giờ theo bọn này lên xe đi bàn công chuyện một lát.”

Tôi chau mày:

“Bàn chuyện gì cơ, tôi không quen biết mấy anh.” Nói xong tôi đứng lên, toan rời đi thì bị túm áo lại.

“Bọn này không có ý làm hại chú mày. Để dễ cho nhau thì dành ra vài tiếng đi uống nước nói chuyện cái nào.”

Tôi lắc đầu xin lỗi. Gã đầu trọc mặc sơ mi hất tay:

“Nhanh nhanh lên nào!”

Thế là hai tên đó tóm lấy tôi xốc lên, mặc cho tôi vùng vằng, giãy dụa, bọn chúng thúc vào bụng một cái đau điếng và quăng vào xe. Tôi ú ớ hét, trân trân nhìn người khách bàn bên và bà chủ quán. Cả hai đều vô hồn, ngơ ngác như đang xem biểu diễn xiếc thú nhưng bầy thú bỗng nhiên biến mất. Tôi bị kẹp vào ghế sau giữa hai tên, tay khoá tay bằng một chiếc còng kim loại, mắt bị bịt. Cơn đau từ cú đấm bắt đầu thấm dần, đống bún riêu vừa nuốt xuống dưới bụng như trào lên tận gần cổ.

“Sao lại bắt tôi? Tôi không biết gì cả.”

“Đi bàn công chuyện một lát thôi, im lặng đi”

“Tôi cũng không giữ gì cả” - Tôi đoán rằng chúng muốn cục sắt mà Oanh Phong để lại cho tôi. “Thứ duy nhất tôi có được tôi đã…”

“Câm mồm” - Tên ngồi bên trái tát vào mặt tôi đau điếng. Tên bên phải xé băng dính, dán chặt miệng tôi lại.

Chiếc xe di chuyển, đảo làn, chốc chốc phanh gấp rồi tăng tốc. Tôi rợn người, cơn say xe liên tục hành hạ suốt 15 phút đồng hồ (ngắn hoặc dài hơn) trong trạng thái bị che kín mắt và miệng. Sau đó xe dừng ở một không gian mở, tôi được dắt trên một hành lang hẹp, cảm giác mất phương hướng khiến đầu tôi ong ong, chóng mặt. Bọn chúng lục soát khắp người để lấy đi điện thoại, ba lô và ví tiền. Sau đó ném tôi vào một căn phòng và gỡ bịt mắt cho tôi.

Đó là một căn phòng có ánh sáng trắng dịu. Trên tường có một biểu tượng đầu nai bằng kim loại nằm trên một vòng tròn. Tôi ngờ ngợ thấy giống logo một hãng mỹ phẩm hay bắt gặp trên đường. Hai bên của biểu tượng đó treo tranh thuỷ mặc Nhật Bản khổ dài. Mặt sàn được trải chiếu, ở giữa phòng có chiếc bàn gỗ với mấy cái đệm ngồi bệt xung quanh. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ thì trời đã tối om, chỉ lờ mờ thấy mấy tán cây sát mặt kính. Quá mệt mỏi, tôi nằm xuống và gối đầu lên đệm bệt, đợi cơn say xe qua đi.

Tầm một tiếng sau thì tên đầu trọc đeo cà vạt chấm bi bước vào cùng hai tên khác. Một tên đeo mặt nạ màu xanh dương có hình một con cá voi trắng giữa trán. Tên còn lại mặc một áo choàng màu trắng dài đến gót chân, đội một cái đầu nai. Tên cá voi đến gỡ băng dính cho tôi và vỗ vai:

“Anh bạn đã phải chịu cực rồi, đừng để bụng nhé, không có tư thù gì đâu!”

Hắn ra hiệu cho tôi ngồi lên tấm đệm bệt. Ở phía bên kia bàn, tên đội đầu nai cũng ngồi xuống. Tôi đoán rằng bọn chúng sẽ hỏi tôi về Oanh Phong. Như hai gã đã tấn công tôi mấy ngày trước, bọn chúng cũng muốn lấy thỏi kim loại kia. Tôi không biết nên giữ im lặng hay nói thẳng ra, trong đầu tôi xuất hiện muôn vàn viễn cảnh và câu hỏi, chân tôi run rẩy, phần tay bị còng cũng tê dại vì kim loại hằn lên da thịt.

“Thực lòng xin lỗi” Tôi nói lí nhí, thứ âm thanh phát ra từ cuống họng tôi nghe quá đỗi kì lạ. Tôi lấy hơi, giữ thanh quản phát ra thật rõ chữ và thành khẩn “Em không giữ thứ gì của anh Phong cả, chắc các anh cũng lục soát người em và ba lô rồi. Em nói thật đấy! Xin các anh hãy tha cho em.”

Tên đầu trọc và tên cá voi nhìn nhau. Một khoảng im lặng đáng sợ. Tôi thấy hối hận vì đã lỡ mồm nói trước, lòng tự trách không biết mình có phải vừa diệt đường sống của chính mình hay không. Nếu bọn chúng tin rằng tôi chẳng giữ gì cả, liệu bọn chúng có thả tôi về bình an vô sự? Tôi nuốt nước bọt, nhưng chẳng có nước bọt mà nuốt, cả cuống họng đều khô ran.

Tên đội đầu nai hắng giọng, một chất giọng đục và hơi trầm:

“Tôi không biết Phong là ai, lẫn chuyện cậu đang nói. Đừng hiểu lầm, chuyện đời tư của cậu chúng tôi không quan tâm, và nó cũng không liên quan gì đến việc chúng tôi đưa cậu đến đây đâu.”

Tôi ngớ người. Bọn họ không liên quan đến nhóm hai tên kia sao? Vậy rốt cuộc tại sao tôi bị bắt đến đây?

“Cậu tên là Trang nhỉ, Võ Nha Trang?”

Tôi gật đầu, không biết nên thấy nhẹ nhõm hay sợ hãi.

“Đây chỉ là một cuộc tuyển mộ thôi. Cậu đừng lo, chúng tôi may mắn phát hiện ra cậu, và món quà tuyệt vời mà cậu đang sở hữu. Đơn giản là muốn chiêu mộ cậu gia nhập với chúng tôi.”

“Em… Em không hiểu”

Hắn xoè lòng bàn tay lên mặt bàn, một luồng huyền năng phát ra từ tay hắn, bốc lên giữa không trung.

“Đó chính là khả năng nhìn thấy thứ này từ cậu.”

Bọn chúng đang nói đến huyền năng, tôi mím môi, giữ cho mình không bộc lộ bất kì phản ứng gì.

“Theo thông tin tôi thu thập được, cậu học design, đã rớt khỏi vị trí chính thức sau khi thực tập ở hai công ty. Hiện đang làm nhân viên ở một cửa hàng tiện lợi với thu nhập không quá 5 triệu. Hộ khẩu ở Biên Hoà, ba cậu mất sớm do tai nạn lao động, nhà còn mẹ già và một đứa em gái đang học lớp 9, chuẩn bị thi chuyển cấp. Mẹ cậu có một khoản nợ khoảng 200 triệu từ nhiều nguồn, tuy vẫn đủ sức trang trải tiền lãi nhưng nếu có chuyện gì hệ trọng thì chắc chắn không thể trở tay kịp. Tựu chung lại thì không khá giả, hoặc có thể nói là hơi khó khăn.”

Không sai nửa câu. Tên đội đầu nai đã kể rõ tường tận toàn bộ gia cảnh của tôi như học sinh thuộc lòng bài thuyết trình trước lớp.

“Căn phòng trọ mà cậu thuê là phía sau một quán nhậu gần làng Đại Học nhỉ Trang? Chia tiền phòng chung với một người nữa, có chật chội lắm không? Khu đó cứ đêm đến là chửi nhau rồi hát karaoke. Đi làm về mệt mà gặp cảnh như vậy thì khác gì tra tấn. Tôi đoán chắc là điều kiện phòng cũng tồi tàn lắm?”

“Cũng tương đối ạ”

“Tương đối cơ à?”

“Dạ cũng ẩm thấp, chật chội, nhiều chuột bọ”

“Thật lòng mà nói thì, với chuyện của cậu, tôi thực sự rất đồng cảm” Hắn khẽ ho “Gia cảnh của tôi cũng thuộc diện khó khăn, ba tôi bỏ nhà theo cờ bạc, quà sinh nhật 18 tuổi của tôi là khoản nợ đếm không xuể số 0. Mẹ tôi thì tai biến, chỉ trông chờ vào ít lương hưu. Nên trên ai hết, tôi rất hiểu hoàn cảnh khó khăn của cậu”

Hắn ngoái đầu và chỉ về tên đeo mặt nạ cá voi “Anh bạn đứng kia còn phải bán đi một bên thận để trả tiền viện phí cho mẹ nữa cơ. Thực lòng thì ở đây, người nào cũng từng rất khó khăn, rất cơ cực. Nhưng cậu biết đấy, ông trời vốn không triệt đường sống của ai cả. Chúng tôi cũng được ban cho món quà như của cậu vậy, đó là khả năng nhìn thấy những bí ẩn của thế giới này. Nhờ vào nó, chúng tôi đã vượt qua được những tháng ngày khốn khó trước đây, cuộc sống dần trở nên đủ đầy và ổn định, một số người còn giàu có nữa cơ.”

Tôi chỉ biết gật đầu lia lịa, tỏ vẻ hết sức lắng nghe. Bắt được sự khép nép và khúm núm của tôi, hắn như đạt được mục đích của mình:

“Để nói cho cậu dễ hình dung, chỉ trong vòng 4 tháng, cậu có thể trả hết số nợ của mẹ cậu. Đó chỉ là khởi đầu, sau đó tiền tài sẽ càng nhiều thêm nữa Trang à! Thuê một căn hộ chung cư loại sang, đổi con cup cà tàn lấy một chiếc tay ga. Đấy là còn ít, em gái cậu sẽ chẳng mảy may phải lo về học phí, thậm chí cô bé còn có thể học trường quốc tế hoặc đi du học. Và chắc chắn rồi, mẹ cậu sẽ không cần phải lọ mọ thức khuya dậy sớm để bán quán nữa! Tất cả, tin tôi đi, tất cả rất đơn giản! Chỉ cần cậu gia nhập với chúng tôi, chúng tôi sẽ chỉ cậu cách kiếm được bộn tiền từ thứ món quà của cậu.”

Ba cặp mắt đang dán ánh nhìn lên tôi. Lòng tôi lo sợ nhưng cũng xen lẫn hứng thú với viễn cảnh tên đầu nai vừa vẽ ra:

“Công việc mà các anh đang làm, ý em là, công việc mà em sẽ làm. Em có thể biết nó là gì không?”

Tên đội đầu nai khẽ cười, hất cằm với hai tên đứng sau, rồi quay lại phía tôi:

“Hứng thú rồi phải không? Công việc mà cậu sẽ làm chính là dùng thứ năng lực này để ban điều ước cho mọi người. Như thần đèn vậy, chúng ta biến những ước nguyện thầm kín, viển vông, lố bịch của mọi người thành sự thật.”

Hắn gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, như thể đang chỉ vào một thứ gì đó vô hình:

“Và họ sẽ trả tiền cho chúng ta, rất rất nhiều tiền!”

“Bằng cách nào cơ ạ? Làm sao để biến mong muốn của mọi người thành sự thật?”

3

1

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.