ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 107
Bách Quỷ Dạ Hành

Khi bước qua cánh cổng thông đạo, Kira và nữ nhân khiển rối ngay lập tức bị choáng ngợp bởi bối cảnh trước mắt. Không gian trước mặt dường như thuộc về một thời kỳ khác, tựa như Nhật Bản thời Edo ở đỉnh cao của sự phát triển. Đường phố trải dài, hai bên là những ngôi nhà gỗ truyền thống với mái ngói uốn cong duyên dáng, những chiếc đèn lồng treo cao phát ra ánh sáng ấm áp, tô điểm thêm cho khung cảnh về đêm đầy sống động.

Phía trước họ, dòng người đông đúc chen chúc hai bên đường, ánh mắt của mọi người sáng rực niềm vui, hân hoan như đang chờ đón một sự kiện trọng đại. Tiếng cười nói, reo hò vang lên không ngớt, tạo nên bầu không khí sôi động hiếm thấy. Những người bán hàng rong đang nhanh tay bán các món ăn đường phố, mùi thơm của bánh nướng, xiên nướng và rượu sake lan tỏa trong không khí.

Kira đứng yên trong chốc lát, ánh mắt lạnh lùng quét qua cảnh tượng trước mặt. Cô nhanh chóng nhận ra rằng, để tránh sự chú ý, cả hai cần phải hòa vào dòng người. Kira đưa tay lên, một luồng ánh sáng mờ nhạt lóe lên xung quanh họ. Trong nháy mắt, bộ trang phục hiện đại trên người cô và nữ nhân khiển rối đã được thay thế bằng những bộ yukata truyền thống đầy tinh tế, hòa hợp với phong cách của thời kỳ này.

Kira nghiêng đầu ra hiệu:

"Đến đó xem sao."

Nữ nhân khiển rối cúi đầu đáp:

"Vâng, tiền bối."

Cả hai ngay lập tức tiến về phía đám đông bên đường, hòa mình vào dòng người mà không gây chút nghi ngờ nào.

---

Sau một lúc chen chân trong đám đông, từ phía xa, một đoàn người hộ tống bắt đầu xuất hiện, di chuyển từ từ qua con phố đông đúc. Ban đầu chỉ là những bóng hình lờ mờ, nhưng càng tiến lại gần, khung cảnh càng hiện rõ hơn. Tuy nhiên, điều kỳ lạ nhanh chóng khiến Kira chú ý: đó không phải là con người.

Kira nheo mắt, giọng nói khẽ cất lên:

"Bách Quỷ Dạ Hành…"

Đoàn người thực chất là một nhóm quỷ đang tiến hành nghi thức diễu hành qua phố. Những con quỷ với đủ hình dạng và kích thước khác nhau, từ những yêu quái nhỏ nhắn, tinh nghịch đến những thực thể cao lớn, hung tợn với đôi mắt đỏ rực và những chiếc sừng uốn lượn, đang bước đi trong tiếng reo hò phấn khích của người dân hai bên đường. Khung cảnh này hoàn toàn trái ngược với những truyền thuyết đáng sợ về Bách Quỷ Dạ Hành mà Kira từng biết. Thay vì sợ hãi, dân chúng nơi đây lại tràn đầy sự kính ngưỡng, hô hào vui sướng như đang chào đón một vị thần thánh.

Ở phía cuối đoàn diễu hành, những con quỷ to lớn đang khiêng một chiếc kiệu lớn sơn son thếp vàng, chạm trổ hoa văn tinh xảo. Từ xa, bóng dáng hai người trên kiệu dần hiện rõ trong ánh sáng của đèn lồng và lửa đuốc. Một trong hai người chính là nữ nhân đã bắt cóc Băng Tử Huyên.

Băng Tử Huyên ngồi ngay cạnh cô ta, nhưng trạng thái của hắn khiến Kira khẽ nhíu mày. Trên người hắn mặc một bộ hoàng bào rực rỡ, ánh lên vẻ uy nghiêm của một vị hoàng đế, nhưng rõ ràng hắn không tự nguyện. Ánh mắt của hắn tràn đầy bất mãn, nhưng cơ thể lại cứng đờ, như thể bị một lực lượng vô hình khống chế.

Bên cạnh hắn, nữ nhân kia ung dung tựa lưng vào kiệu, tay cầm tẩu thuốc bằng ngọc bích, khẽ nhả ra những làn khói trắng. Làn khói thơm uốn lượn quanh mặt Băng Tử Huyên, khiến hắn khẽ nhíu mày khó chịu nhưng không thể phản kháng.

Nữ nhân kia khẽ cười, giọng nói đầy vẻ châm biếm và khinh miệt:

"Ngươi nên biết thân, biết phận đi. Cố kháng cự cũng chỉ là vô ích mà thôi."

Cô ta khẽ liếc nhìn xung quanh, ánh mắt mơ màng như đang hoài niệm:

"Khung cảnh này đúng thật là hoài niệm quá… Đã lâu rồi ta chưa được cảm nhận bầu không khí này… cũng đã mấy trăm năm rồi."

Lời nói của cô ta nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo cảm giác ma quái, như thể đang đứng giữa quá khứ và hiện tại.

---

Hai bên đường, dân chúng đồng loạt quỳ xuống, miệng đồng thanh hô lớn:

"Hoàng đế vạn tuế! Hoàng hậu vạn tuế!"

Tiếng hô vang dội khắp cả con phố, như một điệp khúc không ngừng nghỉ. Những ánh mắt ngưỡng mộ, sùng bái của dân chúng khiến không khí càng thêm phần huyễn hoặc.

Kira đứng trong đám đông, ánh mắt sắc lạnh khóa chặt vào kiệu lớn.

Trên chiếc kiệu lớn, giữa khung cảnh huyền ảo của đêm tối và tiếng hô hào vang vọng của đám đông, nữ nhân ngồi bên cạnh Băng Tử Huyên vẫn giữ vẻ điềm tĩnh đầy uy quyền. Ánh sáng yếu ớt từ những chiếc đèn lồng dọc con đường phản chiếu lên gương mặt cô ta, tạo nên một vẻ đẹp kỳ dị, vừa ma mị vừa quyến rũ. Bàn tay thon dài của cô ta nâng lên, trên đó là một miếng táo nhỏ được gọt tỉa tinh xảo, tựa như viên ngọc quý, tỏa sáng dưới ánh sáng mờ nhạt.

“A...” – cô ta khẽ lên tiếng, giọng nói dịu dàng như dỗ dành, đưa miếng táo về phía miệng Băng Tử Huyên với điệu bộ ân cần đầy giả tạo.

Băng Tử Huyên mím chặt môi, ánh mắt lạnh lẽo nhưng đầy bất lực khi nhìn thẳng vào cô ta. Hắn không nói một lời, nhưng hành động từ chối ấy đã nói lên tất cả. Thấy sự phản kháng cứng rắn này, nữ nhân khẽ nghiêng đầu, nụ cười trên môi thoáng chút ngượng ngạo nhưng nhanh chóng chuyển sang lạnh lẽo.

“Ngươi càng từ chối, ta lại càng ép ngươi phải ăn. Ăn đi, ăn nó cho ta!” – Giọng cô ta chợt trầm xuống, mang theo sự áp bức đầy quyền uy.

Nói rồi, bàn tay nhỏ nhắn nhưng đầy sức mạnh của nàng siết chặt cằm hắn, ép buộc hắn phải há miệng. Miếng táo nhanh chóng được nhét vào miệng hắn một cách thô bạo. Băng Tử Huyên cố gắng vùng vẫy, ánh mắt lóe lên sự phẫn nộ, nhưng với tình trạng bị áp chế, hắn chẳng thể làm gì. Khi hắn cố ý dùng lực để nhổ miếng táo ra, ngay lập tức bàn tay mềm mại nhưng như gọng kìm thép của cô ta bịt chặt lấy miệng hắn.

“Nuốt xuống! Nuốt nó cho ta!” – Giọng nàng nhỏ nhẹ nhưng đầy uy hiếp, tựa như không cho phép hắn có bất kỳ sự lựa chọn nào.

Dưới áp lực đó, sau một hồi giằng co, Băng Tử Huyên buộc phải giả vờ ngừng phản kháng. Thấy hắn giường như đã nuốt xuống, nữ nhân mới hài lòng thả tay, nụ cười trở lại trên gương mặt như một bức tượng sáp hoàn mỹ. Cô ta nhẹ nhàng tự lấy một miếng táo khác, bàn tay trắng ngần khẽ vén cổ áo, để lộ chút xương quai xanh tinh tế dưới ánh sáng. Với động tác đầy quyến rũ, cô ta đưa miếng táo lên đôi môi đỏ mọng của mình, khẽ há miệng cắn một miếng nhỏ, nét mặt đầy vẻ tự mãn.

---

Bên trong tâm trí, Băng Tử Huyên gắng sức kìm nén cảm giác phẫn nộ. Khi hắn định nuốt miếng táo xuống, bất ngờ, một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu hắn, rõ ràng và mạnh mẽ:

“Không được ăn! Ngậm lại!”

Đôi mắt hắn lập tức mở to, nhận ra đó chính là giọng của Kira. Ý thức dường như được đánh thức, hắn nhanh chóng nhận ra rằng cô đang ở rất gần, có lẽ đang âm thầm quan sát và tìm cách giải cứu hắn. Hắn cố gắng điều khiển ánh mắt, nhìn thoáng qua hai bên đường, nơi những người dân đang quỳ sát đất, hô vang trong sự mù quáng và sùng bái tuyệt đối.

Nhận thấy vẻ mặt bất thường của hắn, nữ nhân bên cạnh khẽ cau mày, nghiêng đầu hỏi:

“Có chuyện gì sao?”

Không trả lời, Băng Tử Huyên đột ngột quay mặt sang hướng khác, ánh mắt như đang cố tìm một tia hy vọng giữa đám đông. Thấy hành động này, nữ nhân khẽ nhếch môi, giọng điệu mềm mỏng nhưng ngấm ngầm uy hiếp:

“Giận ta chuyện ban nãy ép ngươi ăn miếng táo đó sao? Nhưng giờ ngươi đã ăn rồi, để ta nói cho ngươi biết một điều…”

Cô ta ngừng lại một chút, ánh mắt sắc bén như một lưỡi dao đâm thẳng vào hắn, giọng nói trở nên lạnh lùng hơn:

“Một khi đã ăn đồ ăn của nơi đây, ngươi vĩnh viễn không thể trở về thực tại được nữa. Linh hồn ngươi sẽ mãi thuộc về thế giới này, trở thành một phần của nó. Vì vậy, tốt nhất là ngoan ngoãn đi, biết đâu ta sẽ đối xử tốt với ngươi một chút.”

Nói xong, cô ta ngả lưng vào kiệu, đôi mắt khép hờ, dáng vẻ đầy tự mãn. Trong khi đó, Băng Tử Huyên vẫn ngồi im lặng, ánh mắt tràn ngập sự bất mãn nhưng không biểu lộ thêm gì, cố giữ bình tĩnh và chờ đợi một cơ hội phản kháng.

Bầu không khí vốn đã huyễn hoặc nay lại càng trở nên rùng rợn khi đoàn diễu hành của Bách Quỷ bất ngờ dừng lại giữa con đường đầy ánh đèn lồng đỏ rực. Tiếng trống, tiếng sáo ma mị vốn đang vang lên cũng lặng đi, chỉ còn lại tiếng xì xào của gió đêm len qua những dãy nhà cổ kính, như muốn báo trước một điều gì đó sắp xảy ra.

---

Bất thình lình, mặt đất phía trước đoàn quỷ bắt đầu rung chuyển dữ dội. Những vết nứt xuất hiện, lan ra tựa như mạng lưới rắn bò, kéo dài về phía trước. Đất đá bắn tung tóe, từng mảnh vỡ lộ ra, để lộ một ánh sáng đỏ u ám từ dưới lòng đất hắt lên. Một khối hình khổng lồ chậm rãi trồi lên từ sâu bên dưới, từng chút, từng chút một, để lộ hình dáng của một cánh cổng Torii đỏ thẫm khổng lồ, mang nét uy nghi lẫn ma quái. Những ký tự cổ đại khắc trên cổng tự phát sáng, tỏa ra hào quang đỏ rực như máu. Phía trên, những chiếc sừng quỷ khắc họa ở đỉnh cổng như muốn nhấn mạnh sự hiện diện đáng sợ của quyền uy bóng tối.

Phía sau, màn đêm đột ngột bị nhuốm đỏ, khi ánh trăng trên cao không còn là vầng trăng tròn bình thường nữa. Huyết nguyệt xuất hiện, đỏ rực và đáng sợ, tựa như đang nhỏ từng giọt máu xuống mặt đất. Màn đêm không còn đơn thuần là bóng tối mà như một bức màn đỏ khủng khiếp, bao phủ toàn bộ không gian.

Theo một cái phẩy tay nhẹ của nữ nhân ngồi trên kiệu, đoàn Bách Quỷ lại bắt đầu chuyển động. Tiếng bước chân đều đặn của những bóng hình kỳ quái vang lên, từng nhịp chân nặng nề bước về phía cánh cổng Torii khổng lồ. Đoàn diễu hành ngày càng gần, áp lực từ khí thế của chúng khiến mặt đất dường như rung động, và những kẻ quỳ hai bên đường chẳng dám ngẩng mặt lên.

---

Ở phía sau, trong đám đông dân chúng, nữ nhân khiển rối thấp giọng nói:

“Tiền bối... Bây giờ chúng ta làm sao đây?!”

Kira, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn về phía cánh cổng, lặng im trong giây lát trước khi nói dứt khoát:

“Ngậm thứ này vào!”

Nói rồi, cô đưa tay ra, lấy từ trong áo một viên đan dược nhỏ màu xanh lục, ánh sáng từ viên thuốc le lói như viên ngọc quý. Nữ nhân khiển rối không chút do dự, nhận lấy viên thuốc và ngậm ngay theo lời chỉ dẫn.

Kira lập tức thi triển Thuật Khí tạo ra một lớp quang mang mỏng bao phủ cả hai. Lớp ánh sáng này nhạt nhòa nhưng lại có một năng lượng kỳ lạ khiến cho cả hai như hoàn toàn vô hình trước ánh mắt của những kẻ khác. Từ trong đám đông quỳ rạp, Kira chậm rãi đứng dậy, toàn thân vẫn bao trùm trong khí thế lạnh lẽo.

Nữ nhân khiển rối cũng hiểu ý, nhanh chóng đứng dậy theo sau, cẩn thận không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Hai người tiến nhanh về phía trước, hòa mình vào đoàn diễu hành của Bách Quỷ, bước đi ngay phía sau lưng chúng, từng bước từng bước băng qua cánh cổng Torii khổng lồ.

---

Khi đoàn diễu hành cuối cùng cũng hoàn toàn đi qua, cánh cổng Torii bắt đầu rung chuyển. Từng âm thanh gầm rít vang lên, như tiếng thét của đất trời. Những ký tự cổ trên cổng phát sáng rực rỡ hơn bao giờ hết, rồi dần dần nhạt đi. Mặt đất lại rung chuyển, cánh cổng khổng lồ từ từ chìm xuống dưới lòng đất, như chưa từng tồn tại.

Cánh cổng đã biến mất, và cùng với đó là sự hiện diện của Kira và nữ nhân khiển rối.

0

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.