Chương 106
Trảm Không
Bên ngoài chính điện nơi nữ nhân bí ẩn cùng Băng Tử Huyên vừa rời đi là một khu vực rộng lớn, mang phong cách cổ điển đậm chất Nhật Bản nhưng lại toát lên sự xa hoa và giàu có hiếm thấy. Những dãy hành lang gỗ kéo dài được trang trí bằng những chiếc đèn lồng giấy mềm mại, ánh sáng dịu nhẹ hắt xuống nền đá hoa cương sáng bóng. Dọc theo khuôn viên, từng cây cổ thụ cao lớn vươn mình sừng sững, tán lá rậm rạp được cắt tỉa hoàn hảo, như một bức tranh sống động từ thời kỳ Heian huyền thoại.
Những hồ nước nhân tạo rải rác quanh khu vực, mặt nước phẳng lặng như gương phản chiếu ánh trăng bàng bạc. Các cây cầu đỏ rực vắt ngang qua mặt nước, uốn lượn như những dải lụa mềm mại, điểm tô thêm sự tinh tế cho toàn bộ không gian. Trong khung cảnh yên bình này, thấp thoáng bóng dáng của những ninja trong trang phục đen tuyền đang canh gác cẩn mật, từng bước đi của họ không phát ra một tiếng động, tựa như những bóng ma bảo vệ nơi đây.
Tuy nhiên, sự tĩnh lặng của không gian này bị phá vỡ trong chớp mắt.
---
Những bóng đen của Băng Sát xuất hiện như những cơn gió lướt qua trong đêm.
Dưới sự dẫn dắt của Kira, các thành viên của Băng Sát di chuyển nhanh như chớp, từng bước đi mang theo sự chuẩn xác chết chóc. Những ninja canh giữ nơi đây, dù được huấn luyện bài bản, lại chẳng có cơ hội phản ứng.
Khi họ kịp nhận ra điều bất thường, lưỡi kiếm sắc bén của những sát thủ từ Băng Sát đã kề sát cổ họng. Từng người gục xuống không một tiếng động, máu thấm đỏ nền đá nhưng cũng nhanh chóng bị che lấp bởi bóng tối của màn đêm. Sự nhanh nhẹn và tàn nhẫn của Băng Sát khiến khu vực trước chính điện trở nên yên ắng lạ thường, tựa như chưa từng xảy ra cuộc đột kích nào.
Khi toàn bộ ninja canh giữ đã bị hạ gục, các thành viên của Băng Sát nhanh chóng tiến đến cửa lớn của chính điện. Những bóng đen nhanh nhẹn như loài báo, di chuyển không chút chần chừ. Từng người xếp thành hai hàng ngay ngắn, tạo ra một lối đi chính giữa. Hai sát thủ đứng đầu hàng tiến lên, đồng loạt mở cánh cửa lớn, để lộ không gian u ám bên trong chính điện.
---
Kira xuất hiện từ trong bóng tối, thân ảnh cô uy nghi và mạnh mẽ như một vị nữ chiến thần. Bước chân cô chậm rãi nhưng đầy uy lực, mỗi bước đi đều toát lên vẻ tự tin và sát khí lạnh lẽo. Khi Kira tiến vào, toàn bộ thuộc hạ đồng loạt cúi mình, thể hiện sự kính cẩn tuyệt đối trước người lãnh đạo của họ.
Một trong những thành viên bước lên, cúi đầu báo cáo:
“Thưa Kira đại nhân, chúng tôi đã xử lý toàn bộ người trong khu vực này. Nhưng... vẫn không phát hiện được dấu vết của mục tiêu mà ngài đang tìm kiếm.”
Nghe vậy, sắc mặt Kira thoáng trầm xuống. Đôi mắt sắc bén của cô ánh lên vẻ khó chịu, chân mày khẽ nhíu lại đầy bất mãn. Rõ ràng, cô đã chậm mất một bước.
Kìm nén cơn giận trong lòng, Kira đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn thuộc hạ, giọng nói sắc bén vang lên, mang theo mệnh lệnh không thể chối từ:
“Tiếp tục tìm kiếm. Bằng mọi giá, phải tìm ra tung tích của hắn. Không được bỏ sót bất kỳ manh mối nào.”
“Vâng, thưa Kira đại nhân!” Tất cả thuộc hạ đồng thanh đáp lời, thân thể lập tức tan biến vào màn đêm, nhanh nhẹn rời khỏi khu vực để thực hiện nhiệm vụ.
---
Khi chỉ còn lại một mình, Kira bước sâu hơn vào trong khu vực chính điện. Đôi mắt cô lướt qua từng góc khuất, từng dấu vết nhỏ nhất trong không gian, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó có thể dẫn cô đến với Băng Tử Huyên.
Bàn tay của cô khẽ siết chặt lại, hơi thở dần ổn định. Kira cảm nhận rõ ràng nơi này vẫn còn lưu lại khí tức của hắn. Đây là nơi mà Băng Tử Huyên đã từng ở, nhưng giờ hắn đã bị đưa đi.
Kira bước chậm rãi về phía trước, ánh mắt sắc lạnh quét qua từng chi tiết trong căn phòng rộng lớn. Mọi thứ ở đây đều im lặng đến lạ thường, chỉ còn lại vài dấu vết nhỏ của trận hỗn loạn trước đó. Khi tới gần, nơi nữ nhân kia hay ngồi, cô cúi xuống, đôi tay chạm nhẹ vào một vệt máu còn sót lại dưới nền đất. Vệt máu đã khô đi phần nào, nhưng vẫn lưu lại một chút hơi ấm.
Kira khẽ nhíu mày, đầu ngón tay chấm nhẹ lấy vệt máu rồi đưa lên môi nếm thử. Đôi mắt băng lãnh ánh lên sự tập trung cao độ khi cô cảm nhận. Một tia nhận thức vụt qua.
“Đây là máu của ân nhân... Có lẽ rời đi chưa lâu.” Giọng cô trầm thấp nhưng lạnh lùng vang lên, tựa như một lời tự nhủ.
Thế nhưng, ngay khi Kira vừa dứt lời, một cơn gió sắc lạnh bất ngờ lướt qua từ trên trần. Năm bóng đen từ phía trên lao xuống như mãnh hổ, vũ khí trên tay sắc bén lóe lên ánh kim, nhắm thẳng vào Kira với ý định kết liễu trong một chiêu chí mạng.
Những ninja này không phải hạng tầm thường. Thân thủ nhanh nhẹn, từng động tác gọn gàng và dứt khoát, phối hợp ăn ý tựa như đã luyện tập cả ngàn lần. Chúng di chuyển như những cơn gió lướt qua màn đêm, hòng tận dụng yếu tố bất ngờ để áp đảo đối phương.
Nhưng Kira không phải kẻ dễ đối phó.
Không chút hoảng loạn, đôi mắt sắc lạnh của cô lướt qua từng bóng đen đang lao tới, như đã nhìn thấu toàn bộ ý đồ của đối phương. Đôi môi khẽ nhếch lên, một nụ cười lạnh thoáng hiện. Tay cô nhẹ nhàng giơ lên, năm ngón tay thon dài khẽ kéo nhẹ vào không trung.
“Ngân Tuyến Tỏa Võng.”
Ngay lập tức, những sợi cước mỏng như tơ nhện nhưng sắc bén hơn lưỡi dao từ bốn phía căn phòng bật ra. Hóa ra, chúng đã được Kira giăng sẵn từ trước, chỉ chờ kích hoạt. Trong một tích tắc, toàn bộ những sợi cước căng ra, như lưới trời bủa vây không lối thoát.
Những ninja kia hoàn toàn không có cơ hội tránh né. Cơ thể chúng va chạm vào lưới cước, lập tức bị chia cắt thành từng khúc. Máu tươi phun ra thành dòng nhưng không một tiếng thét đau đớn nào thoát ra. Tất cả gục xuống nền đất, lặng lẽ như chính cách chúng xuất hiện.
Khi mọi thứ trở lại yên tĩnh, Kira đứng giữa căn phòng, ánh mắt không chút dao động. Bàn tay cô vung nhẹ, những sợi cước lập tức thu lại, biến mất vào hư không như chưa từng tồn tại.
“Ngươi ra được rồi.'' Giọng nói sắc lạnh của Kira vang lên, vọng về một góc tối trong căn phòng.
Từ trong bóng tối, một bóng dáng mảnh khảnh bước ra. Là nữ nhân khiển rối. Trông cô ta có vẻ dè chừng, nhưng vẫn giữ sự cung kính, hai tay chắp lại cúi đầu chào:
“Tiền bối...” Giọng cô ta nhỏ nhẹ nhưng lộ rõ sự kính cẩn.
Ánh mắt của Kira dừng lại trên người nữ nhân khiển rối, tia lạnh lẽo ẩn hiện trong đôi mắt sâu thẳm. Cô không đáp lại ngay, chỉ khẽ nhếch môi, rồi trầm giọng nói:
“Ngươi đến đây... không sợ ta giết ngươi sao?”
Lời nói của Kira như một lưỡi dao sắc bén, khiến nữ nhân khiển rối không khỏi run rẩy. Nhưng cô ta cố gắng giữ bình tĩnh, nén lại sự sợ hãi trong lòng, giọng nói run rẩy nhưng vẫn cẩn trọng đáp:
“Tiền bối, nếu ngài thực sự muốn giết ta vì chuyện này, e rằng ta đã không sống được đến bây giờ. Chỉ là... ta đến đây là để giúp ngài tìm được tiểu tử đó.”
Nghe vậy, đôi mắt của Kira thoáng ánh lên sự cảnh giác nhưng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ quan sát động tác của nữ nhân trước mặt.
Nữ nhân khiển rối thấy Kira không phản ứng, liền hít sâu một hơi, hai tay từ từ đặt lên trán. Một luồng sáng đỏ hiện lên nơi ấn đường của cô ta, rồi dần ngưng tụ lại thành một giọt tinh huyết.
“Huyết Ảnh Kính Tượng!”
Giọt tinh huyết tách ra, lơ lửng giữa không trung, theo động tác của nữ nhân mà bay về phía vết máu dưới nền đất. Giọt tinh huyết dung hòa với vết máu, từ từ tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Ngay sau đó, không gian trước mặt hai người như bị xé rách, một hình ảnh mờ ảo dần hiện lên.
Trong hình ảnh, Băng Tử Huyên được một người đàn ông đưa đến đây, rồi sau đó bị nữ nhân bí ẩn kia dùng thuật pháp mang đi. Toàn bộ diễn biến được tái hiện rõ ràng như một thước phim quay chậm. Kira chăm chú theo dõi từng chi tiết, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy sát khí.
Khi hình ảnh tan biến, nữ nhân khiển rối khẽ quỳ xuống, cúi đầu nói:
“Tiền bối, đây là tất cả những gì ta có thể làm được.”
Kira không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Đôi mắt cô vẫn dán chặt vào không gian trống rỗng trước mặt, nơi mà hình ảnh vừa biến mất. Trong lòng cô, sát khí càng lúc càng bùng lên, như một ngọn lửa chuẩn bị thiêu rụi tất cả.
Kira đứng yên lặng giữa căn phòng, đôi mắt trầm ngâm nhìn vào khoảng không trước mặt. Một luồng khí lạnh từ người cô tỏa ra, bao trùm cả không gian xung quanh. Nữ nhân khiển rối vẫn cúi đầu, không dám ngẩng mặt lên, chỉ lặng lẽ chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.
Sau một lúc lâu, Kira cất giọng, trầm thấp nhưng đầy uy nghi:
"Theo ta..."
Lời nói tuy ngắn gọn nhưng mang theo áp lực không thể kháng cự. Nghe thấy vậy, nữ nhân khiển rối lập tức đáp lời:
"Vâng, tiền bối!" Giọng cô ta run rẩy nhưng không hề chần chừ, cơ thể ngay lập tức di chuyển theo sau Kira như một cái bóng.
Kira khẽ nâng tay, lòng bàn tay mở ra trước mặt. Từ hư không, một luồng sáng mạnh mẽ bùng lên, ngưng tụ thành hình dạng của một thanh bảo kiếm tuyệt đẹp. Thanh kiếm tỏa ra ánh sáng màu xanh nhạt, lưỡi kiếm sắc bén như có thể chém đứt cả không gian.
Không chút chần chừ, Kira vung kiếm.
"Không Gian Trảm!"
Một đường kiếm ngang được chém ra, kiếm ảnh bùng lên tựa một ánh chớp sáng rực, quét ngang qua không gian trước mặt. Vết chém không tạo ra âm thanh, nhưng toàn bộ không gian rung chuyển mạnh mẽ, tựa như một tấm gương lớn vừa bị rạn nứt.
Khi động tác kết thúc, thanh bảo kiếm trong tay Kira dần tan biến thành những hạt sáng nhỏ, bay lơ lửng rồi biến mất hoàn toàn. Không gian trước mặt cô bỗng xuất hiện một vết nứt lớn, từ đó một cánh cổng thông đạo từ từ mở ra. Ánh sáng từ cánh cổng lan tỏa, tựa như dẫn lối vào một thế giới khác.
Kira không nói thêm lời nào, chỉ sải bước tiến vào cánh cổng. Bóng dáng của cô uy nghiêm, không chút do dự. Nữ nhân khiển rối lập tức theo sau, hai tay vẫn chắp lại trước ngực, ánh mắt lộ vẻ kính sợ.
Khi cả hai vừa biến mất qua cánh cổng, không gian bỗng trở nên tĩnh lặng đến nghẹt thở. Nhưng chỉ một giây sau, vết nứt từ kiếm ảnh của Kira bắt đầu lan rộng, kéo theo những tiếng nứt vỡ như sấm động.
"ẦM!"
Toàn bộ khu vực, từ căn phòng rộng lớn cho đến những bức tường kiên cố, bắt đầu sụp đổ từng mảng. Những cột trụ bằng đá nặng nề đổ xuống như những con thú khổng lồ gầm thét, tạo thành những tiếng vang rền vang trời. Mái nhà, từng được trang trí bằng những hoa văn tinh xảo, giờ đây cũng không thể chống lại sức mạnh khủng khiếp từ đường kiếm của Kira, vỡ tan thành từng mảnh vụn.
Chỉ trong chớp mắt, nơi từng là một khu vực xa hoa, lộng lẫy, nay đã hóa thành một đống đổ nát hoang tàn. Bụi đất cuồn cuộn bay lên, che phủ cả một vùng rộng lớn. Ánh trăng từ trên cao chiếu xuống, phản chiếu lên những tàn tích còn lại, tựa như đang tiếc nuối cho một nơi từng tồn tại sự thịnh vượng nay đã tan biến.
Trong đống đổ nát, không còn gì ngoài sự im lặng chết chóc. Đường kiếm của Kira không chỉ phá hủy không gian vật chất, mà dường như còn xóa sạch mọi dấu vết của những gì từng tồn tại nơi đây.
0
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
