Chương 8
Bá Chủ Phong Lưu Vạn Giới
Chương 8. Vũ Trụ Lô Đỉnh
Thừa Dục bắt đầu luyện đan, ngày trước từng là một trong Thập Đại Đại Năng, các tạo nghệ chức nghiệp của hắn đã xa không phải nhân thường có thể nghĩ tới được.
Chỉ thấy lúc này, Thừa Dục không có lấy ra lò luyện đan. Viêm Diễm trong cơ thể hắn cuồn cuộn mà ra, ngay lập tức nó bao phủ lấy linh thảo, ngọn lửa màu vàng được sự điều khiển của Thừa Dục nóng hết mức độ, không cần ngần ngại vì nóng quá mà thiêu rụi cả tinh chất của linh thảo.
Không như người bính thường luyện đan là phải điểu chỉnh hỏa diễm sao cho vừa vặn để đốt cháy hết tạp chất, Thừa Dục khống hỏa một cách cuồng bạo hơn. Hắn lấy sức nóng khủng khiếp của Viêm Diễm đưa nó nóng lên đến nhiệt độ cao nhất có thể để nó nhanh chóng đốt lấy tạp chất trong linh thảo.
Miệng của hắn bắt đầu lẩm nhẩm những khẩu khuyết huyền bí mà không tài nào hiểu nổi. Bàn tay liên tục kết ấn.
Ngay lúc này, ở phía dưới ngọn lửa của vàng óng, một tiểu vũ trụ màu vàng đã được Thừa Dục tế ra từ cơ thể mình. Đây chính là tiểu vũ trụ hình thành hỏa hệ trong người của hắn, được hắn gọi là Vũ Viêm, hắn lấy chính nó làm lồ đỉnh luyện đan.
Phía bên ngoài Tôn lão lúc này đã trợn mắt há mồm, thủ đoạn luyện đan này từ trước đến này lão chưa từng nhìn thấy. Điều này càng làm cho lão tò mò mà quan sát đến Thừa Dục hơn.
Thừa Dục mặc kệ thiên địa, hắn lúc này tập trung vào lô đan đầu tiên này của mình. Chỉ thấy Vũ Viêm Trụ liên tục tỏa ra sức nóng vô cùng kia như một đan lô thực thụ, tinh chất từ linh thảo vừa được Viêm Diễm đốt cho còn sót lại ngay lập tức rơi vào lô đỉnh Vũ Viêm Trụ.
Tinh chất sau khi rơi vào Vũ Viêm Trụ không có ngay lập tức bị đốt thành cho bụi. Chúng nó bắt đầu phân giải chia thành từng viên đan dược đồng đều. Mỗi viên đan dược sau khi hoàn thành thì nó như tượng trưng cho một hành tinh quay xung quang Viêm Diễm. Một viên, hai viên, ba viền...
Bàn tay của Thừa Dục liên tục bấm pháp quyết nhanh đến không tưởng.
Mãi cho đến khi tinh chất từ linh thảo đã hình thành hết sạch, tổng cộng 19 viên Phục Thương Đan quay xung quanh Viêm Diễm như là 19 tiểu hành tinh, lấy Viêm Diễm làm thái dương. Soi sáng mọi ngóc ngách của 19 viên đan dược.
Đúng lúc này, Thừa Dục đang tập chung bấm pháp quyết bỗng quát lên một tiếng.
"Hợp".
Chỉ thấy từng tầng linh văn bắt đầu dung nhập vào từng viên Phục Thương Đan, 3 đường linh văn in vào từng viên đan cũng là lúc tiểu vũ trụ biến mất. Từng viên đan dược đều rơi vài tay Thừa Dục không trượt viên nào.
Cầm lấy đan dược còn nóng hổi, ánh mắt của Thừa Dục bỗng nhíu mày lại. Lô đan này đã hỏng. Thừa Dục đang chuẩn bị vứt đi luyện lô đan mới thì phía bên kia, Tôn lão đã không kìm hãm được bản thân mình mà đi vào phòng.
Có thể nói, sống bao nhiêu năm tuổi đời, thấy qua bao sự việc kinh thiên nhưng cảnh tượng hôm nay làm cho lão thấy thố nhất trong cuộc đời mình. Thủ đoạn luyện đan kỳ dị, không giống lẽ thường lại thành được 19 viên đan dược.
Phải biết với dược lực của mấy loại linh thảo cấp thấp này chỉ có thể luyện chế được cao nhất 10 viên mà thôi, lần này hắn nhìn thấy là gì. Là gấp đôi số đan dược dự kiến, tuy không biết tác dụng nó ra sao nhưng với thủ đoạn luyện đan kỳ dị vừa rồi của hắn Tôn lão tin đan dược tuyệt đối không kém.
Bước vào phòng, Tôn lão nhận thấy ngay một ánh mắt bực bội từ trong ánh mắt của Thừa Dục. Đầu lão hắn bắt đầu vận chuyện, một ý nghĩ có khả năng nhất lúc này hiện lên trong đầu lão.
'Lô đan nảy hỏng'.
Nhìn thấy Tôn lão đi vào, ánh mắt Thừa Dục càng bực tức hơn. Cho ngươi nhìn qua Chân Thực Không Trùng rồi còn chưa đã, còn muốn nhìn thấy tận mắt sao.
Bất quá Tôn lão cũng không nghĩ như vậy.
"Công tử, lô đan hỏng sao."
Thừa Dục không trả lời chỉ khẽ gật đầu một cái. Tôn lão lúc này cũng đã chắc chắn được chín phần suy nghĩ của mình, nhưng từ Chân Thực Không Trùng hắn nhìn thấy đã thành đan lại còn lên tận 19 viên Phục Thương Đan cơ mà. Lúc này lão vẫn phải kiểm trứng một lần.
"Công tử, có thể cho lão xem mấy viên đan hỏng của ngài được không ạ."
Thừa Dục lặng im không nói gì, bàn tay đang cầm 19 viên Phục Thương Đan đưa cho Tôn lão.
Tôn lão nhanh chóng nhận lấy đan dược, 19 viên Phục Thương Đan vẫn còn nóng hỏi chứng tỏ nó vừa mới ra lò. Cầm lấy một viên đan trong đó lên xem, chỉ thấy đập vào mắt Tôn lão lúc này một viên đan xanh biếc không có một chút dược lực nào tỏa ra, trên viên đan càng quái dị hơn xuất hiện ba đường linh văn không thể hiểu nổi.
Không ngửi thấy dược lực từ nó phát ra, Tôn lão cũng đã gần như chắc chắc lô đan này hỏng. Xong hắn vẫn còn muốn chắc chắn 100%, Tôn Lão lấy một viên đan nhét vào miệng mình.
Viên Phục Thương Đan vừa vào tới miệng, Tôn lão chưa kịp vận chuyển chân khí để luyện hóa nó thì dị biến phát sinh.
Toàn bộ dược lực từ trong Phục Thương Đan lập tức bùng nổ, thương thế trong người của Tôn lão ngay lập tức được trị khỏi, một cảm giác khoan khoái lan tràn toàn bộ thân thể như thể các lỗ trân lông được kị cọ, vuốt ve từng chút một.
Ăn một viên đan dược vào, Tôn lão vẫn hãi hùng chưa thể tin tưởng, lão lập tức lệnh cho Tiểu Mộng ra ngoài tìm kiếm một người bị thương để thử nghiệm,Tiểu Mộng ngoan ngoãn vâng lời đi tìm kiếm người bị thương, chỉ trong phút chốc nàng đã quay về cùng ba người.
Ba người kia vừa đến, cúi chào Tôn lão một cái rồi quay người dời đi, bỏ lại một tên nằm bị thương trên mặt đất. Tôn lão thấy vậy, bàn tay nhanh nhẹn nhét cho hắn một viên đan dược vào mồm. Cũng như lúc đầu, khi đan vào miệng, ngay lập tức toàn bộ thương thế của nam tử nằm đất lập tức hồi phục mà mắt thường chưa kịp nhìn thấy nó hồi phục như thế nào.
Lúc này, nam tử nằm đất đã có dấu hiệu tỉnh dạy, hắn nhìn mọi người ngơ ngác một chút, sau đó ý thức được chuyện gì xảy ra, kính chào mọi người một cái rồi cất bước ra ngoài.
Lần này, tận mắt mình chứng kiến và cảm nhận. Tôn lão hoàn toàn không thể nói lên lời, tạo nghệ đan thuật loại này là đẳng cấp gì, Thần Cấp chăng?.
"Công tử, đây là đan hỏng sao."
"Ừ".
Nhẹ nhàng trả lời một tiếng, như không có chuyện gì. Kiếp trước hắn luyện đan tuyệt đối sẽ không có tam linh văn xuất hiện, mỗi lần luyện đan đều đạt đến hoàn mỹ vô hạn, Thập Văn Đan.
Nếu bây giờ để mấy lão già đối thủ của hắn nhìn thấy tình cảnh này, lập tức sẽ cười hắn chết. Trong Thập Đại Đại Năng, ai ai cũng đều là đỉnh cấp chức nghiệp, mỗi người đều có tạo nghệ riêng của chính mình. Mà hắn, người có thể coi như đứng đầu trong Thập Đại Đại Năng đó, từ tạo nghệ cho đến sức mạnh.
Bây giờ mà để cho đám bạn già kia mà biết, từng là người đứng đầu Thập Đại Đại Năng mà bây giờ lưu lạc đến mức độ này có thể trở thành một câu truyện cười cười đến sang năm với bọn hắn.
Bất quá Tôn lão cũng không biết, lão lúc này chỉ toàn là kinh hãi đối với nam tử trước mặt này. Một nam tử tu vi mới chỉ có Nhân Cảnh Ngũ Tinh mà tạo nghệ đan thuật đã đến được mức độ này lão làm sao có thể không chấn kinh cho được. Đan dược loại này đối với Tôn lão có thể coi là chí bảo, thậm chí cho dù bán cả gia tài lão cũng không bán.
Ăn vào một viên có thể ngay lập tức khôi phục thương thế, có thể coi như một viên đan dược này là một cái mạng vậy. Loại đan dược này tuyệt đối không ở đâu kiếm được.
Dù là biểu hiện nó chỉ có Nhân Cấp đan dược nhưng Tôn lão tin nó phải đạt đến Trung Cấp, thậm chí Cao Cấp Đan Dược.
Thừa Dục lại nhìn về phía tôn lão với ánh mắt vô cảm, từ trong mắt hắn Tôn lão đã không thể đoán ra được điều gì nhưng biểu hiện ý nghĩa rất rõ ràng. Lão đang làm tốn thời gian của hắn.
Tôn lão thấy vậy cũng không có gì không vui, hắn lập tức cúi người rời đi. Lần này thái độ vô cùng cung kính.
Ra đến ngoài, Chân Thực Không Trung cũng đi theo lão, Tôn lão đã không còn lý do gì để quan sát Thừa Dục luyện đan nữa rồi.
Lúc này không biết Tôn lão đang nghĩ gì. Nhưng ngay lập tức hắn đã nhớ ra, hắn phải báo lên phía trên để kịp thời sử lý, để tôn phạt gia này chạy mất tuyệt đối là một tổn thất lớn cho Kim Tài Các.
Thừa Dục thấy Tôn lão đã rời đi, xung quanh không còn cảm giác bị theo dõi. Hắn lúc này đã nhận ra được sai sót trong quá trình luyện đan của chính mình. Đó là dùng lực lượng quá yếu, ngày trước dùng hắn dùng lực lượng Chưởng Khống để luyện đan cho nên đan dược đi ra hoàn toàn là hoàn mỹ.
Giờ hắn dùng linh lực để luyện mới khiến đan lô hỏng. Lần này hắn quyết định dùng Bá Viêm Lực để luyện đan.
Hắn lần này luyện chế vẫn là Phục Thương Đan Nhân cấp. Các cây linh thảo bay ra trước mặt hắn, Thừa Dục lập tức vận chuyển Viêm Diễm thông qua Vũ Bá Trụ chuyển hóa nó thành Bá Viêm Lực. Một ngọn lửa vàng rọi kết hợp với lực lượng bàng bạc từ Bá Lực tạo thành một ngọn lửa mang hai màu sắc bạc vàng pha lẫn khủng bố vô cùng. Nó có sự cuồng bạo của lửa lại có sự bá đạo đan xen. Bá Viêm Lực chính thức ra đời.
Thừa Dục điều khiển Bá Viêm Lực ngay lập tức khóa chặt linh thảo, sức nóng vô hạn kết hợp với sự bá đạo đốt cháy toàn bộ tạp chất từ linh thảo tinh lọc ra tinh chất từ nó.
Bá Viêm Lực dù bá đạo như vậy nhưng theo sự điều khiển của Thừa Dục nó lại không thiêu rụi tất cả mà bao bọc lấy tinh chất của linh thảo bên trong.
Từ trái tim của Thừa Dục, một vũ trụ bàng bạc lập tức xuất hiện. Vũ trụ này to lớn gấp vạn lần vũ trụ vừa được Thừa Dục tế ra. Đây chính là vũ trụ cung cấp bá lực cho Thừa Dục.
Tinh chất linh thảo ngay lập tức rơi xuống Vũ Bá Trụ, nó cũng nhanh chóng tách thành mười chín viên đan dược bằng nhau. Sau đó nó lại như các tiểu hành tinh liên tục xoay quanh Bá Viêm Lực.
Cánh tay Thừa Dục cũng không ngừng bấm pháp quyết, sau đó lại quát lớn một tiếng.
"Hợp"
Lúc này, các linh văn nhanh chóng dung hợp lại toàn bộ vào Phục Thương Đan. Một viên đan dược xanh miết không hề tỏa ra chút dược lực nào lại tràn trề mười linh đường văn bí tự.
19 viên đan rơi xuống tay, Thừa Dục lúc này mới mỉm cười, bất quá để hài lòng được hắn thì mấy viên đan dược này chưa đủ tư cách, cái hắn mỉm cười ở đây là sự khủng bố của Bá Lực mà thôi.
Hắn lại bắt tay tiếp tục luyện chế đan dược. Đúng tròn một tiếng, Thừa Dục đi ra khỏi phòng.
Vừa bước ra khỏi cửa, tiếp đón hắn không phải là Tôn lão nữa lần này là một vị nữ tử xinh đẹp tuyệt trần. Toàn thân nàng khoác lấy một bộ bạch sắc y phục, khí chất lại phiêu miểu như tiên nữ không nhiễm khói bụi trần gian.
Khuôn mặt cân đối trắng hồng, mái tóc xanh lục như thảo cỏ thiên nhiên. Mày liễu mắt phượng cao quý, đặc biệt là đôi đông tử Lục Bích trong veo như nước mùa thu càng tô điểm cho nhan sắc của nàng.
Mũi quỳnh nhỏ nhắn, đôi môi hồng hào căng mịn xinh đẹp vạn phần.
Bên dưới là cái cổ thiên nga trăng ngần, cùng hai hàng xương quai xanh xảo đoạt phách thiên công. Ấn sau lớp áo trắng ngần kia của nàng là đôi bồng đào no đủ như muốn phá áo chui ra. Mà dáng người nàng rất cao, Thừa Dục hắn cao mét tám mà chỉ có thể đứng ngang bằng nàng.
Thừa Dục nhận biết nàng, Phó Các Chủ Kim Tài Các Lương Khiết , Thiên Thần Ngũ Tinh cảnh cường giả, người có thể hô phong hoán vũ ở Nam Việt Tinh này. Là một người si mê luyện đan vô cùng, đến nay cũng đã là Thần Cấp Luyện Đan sư địa vị cao quý có thể sánh bằng Các Chủ Kim Tài Các.
Nhìn thấy nàng đứng đây tiếp đón hắn, Thừa Dục đã hiểu ra được điều gì.
"Không biết Phó Các Chủ tìm ta làm gì".
Một lời nói ra, Tiểu Mộng và Tôn lão lập tức ngây người, một câu này có thể đủ bằng số lượng từ ngữ mà bọn họ giao tiếp với nhau. Còn đâu là hình ảnh quý công tử cao lãnh, lạnh lùng, tiếc chữ như vàng.
Nhận thấy Thừa Dục gặp mình, ánh mắt hoàn toàn không biểu hiện một chút dục vọng, lại còn ngay thẳng giao tiếp, không xu lịnh hay tỏ ra kiêu ngạo. Đủ để cho nàng vừa ý mà bắt chuyện với hắn.
"Công tử cũng nhận biết ta, vậy được. Không loanh quanh lòng vòng, ta sẽ vào vấn đề."
"Ta muốn thỉnh giáo tạo nghệ luyện đan với công tử".
Đúng như hắn dự đoán, nàng ta đến đây là để so tài luyện đan cùng với hắn.
"Hiện tại không rảnh".
Không hề để chút mặt mũi nào cho nàng, dù nàng có là Thiên Thần Cảnh đi nữa.
Lương Khiết thấy hắn như vậy, cũng không có gì là không vừa lòng, trái lại còn có chút tán thưởng tính cách thẳng thắn của hắn.
"Được, đây là Truyền Tin Thạch, dù cách ức dặm cũng có thể nói chuyện, còn đây là Kim Tài Tạp, có nó ngài có thể ở bất cứ chi nhánh nào của Kim Tài Các mua bán miễn phí mọi vật phẩm, còn đây là 100 vạn Cực Phẩm Linh Thạch mong công tử không chê."
Có thể làm cho Phó Các Chủ Kim Tài Các kính nể như vậy, chắc chỉ có Thừa Dục mới có thể. Đơn giản Lương Khiết nàng quá mê luyện đan, chỉ cần tạo nghệ đan thuật cao hơn nàng thì nàng đều sẽ cung kính.
Mà không thể không nói, Thừa Dục tạo nghệ luyện đan thuật chính xác là cao hơn nàng rất nhiều lần, đây là lần đầu tiên nàng thấy người luyện đan thuật như vậy. Chưa kể đến kết quả lại vượt xa mức tưởng tượng của nàng.
Thừa Dục không khách sáo nhận lấy toàn bộ món đồ nàng đưa cho hắn, đầu tiên là Truyền Tin Thạch, chỉ thấy nó là cục đá đen ngòm không nhìn ra hình thái nhưng khi truyền linh lực vào trong đó có thể nói chuyện dù cách ức dặm. Tiếp theo là Kim Tài Tạp, đây là một tấm thẻ đen tuyền được làm bằng một kim loại cứng chắc vô cùng, trên đó có khắc lấy hình một con ếch ngậm đồng tiền, đây chính là Kim Tài Cáp, biểu tượng may mắn của Kim Tài Các. Còn chiếc nhẫn trữ vật kia là một chiếc nhẫn đạt tới Cao Cấp Cực Phẩm, không gian bên trong rộng rãi vô cùng, còn có một đống Linh Thạch Cực Phẩm chất thành một ngọn núi nữa.
Thừa Dục cũng không muốn nợ người ta ân tình, bàn tay phất ra, lập tức xuất hiện mười một bình đan dược. Trong mỗi bình đều có chưa mười viên đan dược, trên vỏ bình thì được đánh dấu rất rõ ràng Phục Thương Đan, Tinh Huyết Đan. Chỗ đan dược này thừa để cho Kim Tài Các kiếm bội gấp số tiền họ đưa cho Thừa Dục.
Còn một bình đan dược khác, loại này đặc biệt, đây là mười viên đan dược hoàn mỹ nhất. Phục Thương Đan Thập Linh Văn, cái này để cho Lương Khiết từ từ tìm tòi khám phá dù Thừa Dục biết nàng tìm cả đời cũng không thể nào biết được huyền ẩn trong đó.
Sau khi trao đổi đồ vật xong, Thừa Dục lập tức đi ra khỏi Kim Tài Các, hắn phải đi tìm lão bà Bạch Dạ Xoa của hắn nữa đây.
270
4
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
