Chương 18
Sáu tháng
Minh đã ở lại hàng giờ trong phòng thí nghiệm của bác sĩ Will, giúp đỡ ông pha chế thuốc mỡ và thuốc uống, nghiên cứu các tác động của chúng. Và đằng sau luôn là Tina xinh đẹp, quyến rũ. Chỉ cần thoáng bóng của Tina cũng đủ giữ giấc mơ một ngày nào đó nàng sẽ thuộc về anh sống mãi. Minh và bác sĩ Will rất hợp nhau nhưng với mẹ của Tina thì không. Bà là một phụ nữ miệng lưỡi độc địa, hay gây gổ, hợm mình và bà ghét Minh. Và anh cố tránh xa bà.
Minh bị mê hoặc bởi nhiều loại thuốc Tây y có thể chữa khỏi bệnh cho con người.
Một quyển sách giấy cói được tìm thấy, trong đó liệt kê 811 toa thuốc được người Ai Cập sử dụng vào năm 1550 trước công nguyên. Tuổi thọ trung bình vào thời đó là mười lăm và Minh có thể hiểu được khi anh đọc một vài toa: Phân cá sấu, thịt thằn lằn, máu dơi, nước dãi lạc đà, gan sư tử, chân ếch, bột kỳ lân. Dấu hiệu Rx trên mỗi toa thuốc là lời cầu nguyện xa xưa cho thần Horace, vị thần chữa bệnh của người Ai Cập Thậm chí từ "chemistry"(Hóa Học) cũng xuất phát từ tên cổ của nước Ai Cập, vùng đất của Kahmi hay Chemi. Những tu sĩ - thầy thuốc được gọi là các thầy tế tự, điều mà Minh mới được biết.
Các nhà thuốc Tây y trong thành phố Sài Gòn đều rất thô sơ. Đa số các chai lọ được đổ đầy các dược phẩm chưa qua thử nghiệm, một số thì vô dụng còn một số thậm chí có hại. Minh trở nên quen thuộc với tất cả những thứ đó. Có dầu thầu dầu, caloment, đại hoàng, iôt, codeine, ipecac. Bạn có thể mua thuốc bách bệnh để chữa ho gà, đau bụng, sất thương hàn.
Bởi vì không có biện pháp phòng ngừa vệ sinh nào được thực hiện nên trong thuốc mỡ và thuốc súc họng đầy những xác sâu bọ, gián, phân chuột và lông động vật. Phần đông các bệnh nhân uống thuốc đã chết vì bệnh hoặc vì thuốc.
Có vài tờ báo thường đăng các tin tức về dược phẩm và Minh đọc hết tất cả. Anh thảo luận ý kiến của mình với bác sĩ Will.
- Hợp lẽ là, - Minh nói, giọng rung lên vì tin tưởng, - phải có cách điều trị cho tất cả các loại bệnh tật. Sức khoẻ là tự nhiên và bệnh tật là phi tự nhiên.
- Có thể, - bác sĩ Will trả lời, - nhưng đa số các bệnh nhân của bác thậm chí còn không chịu cho bác thử các loại thuốc mới với họ. - ông lạnh nhạt nói thêm, - Và bác nghĩ rằng họ rất là khôn.
Minh đọc ngấu nghiến tủ sách về dược phẩm nghèo nàn của bác sĩ Will. Và khi anh đã đọc đi đọc lại những quyển sách đó, Minh lại thấy thất vọng bởi quá nhiều những vấn đề chưa được làm sáng tỏ trong đó.
Minh bị thôi thúc bởi cuộc cách mạng đang diễn ra. Một số nhà y học tin rằng có thể chống lại nguyên nhân gây bệnh bằng cách tạo nên sức đề kháng nhằm tiêu diệt cơn bệnh. Bác sĩ Will cũng đã thử qua một lần. Ông lấy máu của một bệnh nhân bị bệnh bạch hầu và tiêm vào một con ngựa. Khi con ngựa chết, bác sĩ Will đã bỏ cuộc thí nghiệm. Nhưng chàng trai Minh lại tin chắc rằng bác sĩ Will đã đi đúng đường.
- Bác không nên ngừng lúc này, - Minh nói. - Cháu biết việc này sẽ có kết quả.
Bác sĩ Will lắc đầu.
- Đó là vì cháu mới mười bảy tuổi, Minh. Khi nào cháu bằng tuổi bác bây giờ, cháu sẽ không còn chắc chắn một điều gì nữa. Quên nó đi.
Nhưng Minh không bị thuyết phục dễ dàng như thế. Anh muốn tiếp tục thí nghiệm của bác sĩ Will, vì vậy mà Minh phải cần nhiều thú vật, nhưng anh không biết kiếm ở đâu ra ngoại trừ lũ mèo hoang và chuột anh có thể bắt được. Dù liều lượng có nhỏ đến đâu thì sau khi bị Minh tiêm, chúng đều chết. Chúng quá nhỏ, Minh nghĩ. Mình cần một con vật lớn hơn. Một con ngựa, hoặc bò, hoặc lợn . Nhưng phải đi đâu mới tìm được đây.
Một buổi chiều muộn khi Minh về đến nhà, anh thấy một con ngựa già và một chiếc xe hai bánh đứng trước cổng. Một bên chiếc xe là dòng chữ "Phạm Thị " được viết một cách sơ sài. Minh như không tin vào mắt mình, chạy vào nhà tìm ba mình .
- Con… con ngựa ngoài đó, - anh nói, - Ba lấy nó ở đâu?
Ba của anh mỉm cười kiêu hãnh.
- Ba mới mua. Chúng ta có thể đi nhiều nơi hơn với con ngựa này. Có thể trong bốn, năm năm nữa chúng ta sẽ mua được một con nữa. Con cứ suy nghĩ đi. Chúng ta sẽ có hai con ngựa.
Đó là phạm vi tham vọng của ba anh, làm chủ hai con ngựa ốm kéo xe qua những con đường đông đúc, bụi bặm của khu ngoại ô dành cho người nghèo ở Sài Gòn . Điều này làm Minh muốn khóc.
Đêm ấy, khi mọi người đã ngủ say, Minh đi ra ngoài chuồng ngựa và kiểm tra con ngựa mà họ gọi là Nâu. Không cần hỏi cũng thấy ngay con ngựa thuộc loại gầy yếu nhất. Nó là một con ngựa già, lưng võng khớp sưng. Không hiểu nó có thể đi nhanh hơn ba của Minh hay không. Nhưng tất thảy những chuyện đó không quan trọng. Điều quan trọng là Minh đã có trong tay một vật thí nghiệm ưng ý. Anh không cần phải vừa làm thí nghiệm vừa lo nghĩ chuyện bắt chuột và mèo hoang nữa. Dĩ nhiên là anh sẽ phải hết sức cẩn thận. Ba anh sẽ không bao giờ biết được con trai mình đang làm cái gì. Minh ve vuốt cái đầu con ngựa già:
- Mày sắp bước vào ngành kinh doanh dược phẩm rồi đấy. - Anh thông báo cho nó.
Minh tạo ngay cho mình một phòng thí nghiệm riêng, ở ngay trong góc chuồng ngựa nơi con Nâu bị nhốt.
Anh nuôi vi khuẩn bạch cầu trong một cái đĩa đựng đầy nước thịt luộc. Khi nước trở nên đục, anh san một ít qua một cái đĩa khác rồi làm cho nó yếu đi bằng cách pha thêm nước và đun nóng lên một chút.
Anh rút đầy một ống tiêm và đến gần Nâu.
- Mày nhớ những gì tao nói đấy chứ? - Minh thì thầm. - Tốt, hôm nay là ngày đặc biệt với mày đấy!- Minh bơm tất cả nước trong ống tiêm vào chỗ thịt mềm trên vai con ngựa như cách mà anh từng thấy bác sĩ Will làm. Nâu quay lại nhìn anh trách móc và nó suýt nữa đã đá trúng người anh.
Minh ước lượng rằng cũng phải 72 giờ sau vi khuẩn mới phát triển trong cơ thể Nâu. Vào cuối thời gian đó Minh sẽ tiêm thêm vào nó một liều lượng lớn hơn. Rồi lại một lần nữa. Nếu lý thuyết về kháng thể đúng, mỗi lầm tiêm sẽ tạo một sức đề kháng mạnh hơn với cơn bệnh. Minh sẽ thu được vaccine. Sau này, anh sẽ phải tìm một người để thử, dĩ nhiên, và chuyện này sẽ khó khăn lắm. Một nạn nhân của căn bệnh chết người sẽ vui lòng thử loại thuốc có thể cứu sống mình.
Hai ngày đó Minh luôn ở bên cạnh Nâu khi nó thức dậy.
- Ba chưa thấy ai lại yêu thương một con vật nhiều như vậy, - ba anh nói. - Con không thể xa nó được hay sao?
Minh lẩm bẩm một câu trả lời không thể nghe rõ. Anh có cảm giác tội lỗi về việc mình đang làm, nhưng anh biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh đề cập nó với ba. Tuy nhiên ba anh không cần phải biết chuyện gì. Tất cả việc Minh phải làm là trích từ Nâu một lượng máu đủ để làm một hoặc hai lọ nhỏ huyết thanh và anh sẽ là người tài giỏi hơn tất cả.
Sáng ngày thứ ba và cũng là ngày quyết định, Minh bị đánh thức bởi tiếng la hét của ba anh ở phía trước căn nhà. Minh vội vàng ra khỏi giường, chạy đến cửa sổ và nhìn ra ngoài. Ba anh đang đứng với chiếc xe, gào thét điên dại. Không thấy con Nâu đâu cả.
Minh mặc quần áo và chạy vội ra ngoài.
- Cho chết - Ba anh gầm lên. - Đồ lừa đảo? Đồ dối trá! Quân ăn cướp.
Minh lách qua đám đông đang bắt đầu tụ tập trước cửa nhà anh.
- Nâu đâu rồi ba? - Minh hỏi.
Ba anh rên rỉ. - Nó chết rồi. Nó chết gục ngoài đường như một con chó.
Tim Minh nhói lên.
- Ba và nó đang đi như thường lệ. Ba đi bán hàng, không thúc giục nó, con biết mà, không đánh nó, không hành hạ nó như vài người bán rong khác . Và nó đã tỏ đúng giá trị như thế nào? Nó lăn quay ra chết. Khi nào ba tóm được thằng ăn cắp đã bán nó cho ba, ba sẽ giết hắn.
Minh quay đi, ngực như thắt lại. Khủng khiếp hơn cả việc Nâu chết. Giấc mơ của Minh cũng đã chết. Cùng với đó là việc ra khỏi khu ổ chuột , tự do, căn nhà xinh đẹp cho Tina và các con của họ, tất cả đã trở thành mây khói.
Nhưng một tai hoạ lớn hơn lại đổ ập xuống.
Một ngày sau cái chết của Nâu, Minh được biết bác sĩ Will và vợ đã thu xếp gả Tina một giáo sĩ đang truyền giáo ở mấy tỉnh Nam Kì.
Minh không thể tin được chuyện đó. Tina phải thuộc về anh? Minh chạy đến nhà bác sĩ Will. Anh tìm thấy hai vợ chồng ông trong phòng khách. Anh đi về phía họ, hít một hơi thở sâu và thông báo:
- Có một sự nhầm lẫn, sự nhầm lẫn của Tina, Tina định lấy cháu kia mà.
Họ nhìn sững anh, kinh ngạc.
- Cháu biết là cháu không xứng với cô ấy, - Minh vội nói tiếp, - nhưng cô ấy sẽ không có hạnh phúc nếu lấy bất cứ một ai khác. Vị giáo sĩ đó quá già…
- Dơ dáng! Cút! Cút! - Mẹ Tina hét lớn bằng tiếng Pháp và Minh có thể hiểu .
Một phút sau, Minh thấy mình đứng ngoài phố, bị cấm bước vào nhà bác sĩ Will mãi mãi.
Vào nửa đêm, Minh đã ngồi thẫn thờ rất lâu .
- Trời ơi… Người muốn gì ở con? Nếu con không có được Tina tại sao Người lại bắt con yêu nàng? Người có cảm giác gì không? - Anh cất cao giọng đầy tuyệt vọng và gào lên, - Người có nghe thấy con nói gì không?
Và tất cả mọi người trong ngôi nhà nhỏ đông đúc gào lên trả lời cậu, “ im đi và để cho bọn tao được ngủ “.
Buổi chiều hôm sau bác sĩ Will cho người đến tìm Minh. Anh được dẫn vào phòng khách, nơi ông bà Will và cả Tina đang chờ.
- Hình như là chúng ta đã gặp vấn đề, - Bác sĩ Will bắt đầu. - Con gái chúng tôi quả thật là rất bướng bỉnh. Vì một lý do nào đó nó lại có cảm tình với cháu. Bác không thể gọi đó là tình yêu được, Minh, bởi vì bác không tin là các cô gái trẻ hiểu được tình yêu là gì. Tuy nhiên, nó đã không chịu lấy giáo sĩ Rabinowitz. Nó nghĩ rằng nó muốn lấy cháu.
Minh lén liếc Tina và thấy cô mỉm cười với mình, anh gần như phát điên lên vì sung sướng.
Bác sĩ Will tiếp tục:
- Cháu bảo cháu yêu con gái bác?
- Vâ… vâng, thưa bác, - Minh lắp bắp. Anh cố lặp lại với giọng nói mạnh mẽ hơn, - Vâng, thưa bác.
- Thế thì để bác hỏi cháu vài điều, Minh. Cháu có muốn để Tina sống hết phần đời còn lại để làm vợ một gã bán rong không?
Minh thấy ngay cạm bẫy, nhưng đã không có cách nào thoát khỏi. Anh nhìn Tina lần nữa và chậm rãi trả lời:
- Không, thưa bác.
- À vậy là cháu đã nhìn thấy vấn đề rồi. Không một ai trong chúng ta muốn Tina lấy một gã bán rong cả. Và cháu là một gã bán rong, Minh.
- Cháu sẽ không mãi như thế, thưa bác sĩ Will. - Giọng Minh trở nên mạnh mẽ và quả quyết.
- Vậy cậu sẽ làm gì? - Bà Will gằn giọng. - Cậu xuất thân từ một nhà bán rong và cậu sẽ vẫn ở trong gia đình bán hàng rong đó. Tôi không cho phép con gái tôi lấy một người như thế.
Minh nhìn cả ba người, lòng tràn ngập bối rối. Anh đã đến đây trong tâm trạng hỗn loạn và tuyệt vọng, rồi bay bổng lên tột đỉnh hạnh phúc, và bây giờ lại chìm xuống tận đáy đau khổ. Họ muốn gì ở anh?
- Chúng tôi có một sự nhượng bộ, - bác sĩ Will nói.
- Chúng tôi sẽ cho cháu sáu tháng để chứng tỏ rằng cháu không phải chỉ là một gã bán rong. Nếu hết thời hạn mà cháu không thể mang lại cho Tina cuộc sống mà nó quen thuộc, thì nó sẽ phải lấy giáo sĩ Rabinowitz.
Minh nhìn ông chằm chằm, kinh ngạc:
- Sáu tháng!
17
0
3 tuần trước
9 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
