ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Phạm Thảo -5

Giảng đường chật ních các bậc phụ huynh, người thân và bạn bè, chăm chú theo dõi các học sinh theo tiếng nhạc đệm từ hai chiếc dương cầm lớn ở hai bên sân khấu. Bà Netturova đứng tránh sang một bên, đếm nhịp rất to trong khi bọn trẻ cố thu hút sự chú ý của bố mẹ lũ trẻ.

Một số ít học sinh đặc biệt duyên dáng và tỏ ra thực sự có tài. Còn những em khác thì diễn bằng cả lòng nhiệt tình thay thế cho phần tài năng còn thiếu.

Chương trình thông báo ba tiết mục : múa, hát, biểu diễn nhạc cụ . Đặc biệt sẽ có tiết mục múa đơn, hát đơn và biểu diễn nhạc cụ đơn mà lúc đó mỗi em sẽ được hưởng một khoảnh khắc vinh quang, một mình.

Đằng sau cánh gà, Thảo đang ngập chìm trong sự sợ hãi. Nàng không ngừng liếc ra phía khán đài và mỗi khi nhìn thấy ba mình ngồi ở chính giữa dãy thứ hai nàng lại nghĩ mình thật là dại dột khi đề nghị ba đến đây. Trong suốt buổi trình diễn Thảo hát không tài nào bắt kịp nhạc đệm và nàng luôn phải nấp sau các bạn khác. Nhưng rồi thì đoạn độc diễn nhạc cụ của nàng cũng đã đến. Nàng cảm thấy tay chân mình run rẩy , chiếc váy của nàng được thiết kế riêng nhưng nàng cứ nghĩ nó như một đồ vật trong rạp xiếc. Nàng chắc rằng tất cả mọi người sẽ cười ồ lên chế giễu khi nàng đơn độc bước ra sân khấu - và nàng đã mời ba đến xem sự bẽ bàng của mình. Điều an ủi duy nhất của Thảo là màn độc diễn của nàng chỉ dài có vài phút. Bà Netturova luôn tỉnh táo. Nó sẽ kết thúc rất nhanh để không ai kịp bình phẩm nàng. Tất cả những gì ba của Thảo phải làm là liếc qua trong một vài phút và tiết mục của nàng sẽ kết thúc.

Thảo ngắm nhìn các cô gái khác trong lúc họ múa, từng người một, đối với nàng thì họ chẳng khác gì Markova, Maximova, hay như Anna Pavlovna. Nàng bỗng giật mình vì một bàn tay giá lạnh nắm vào cánh tay trần của mình, và bà Netturova nói .

- Thả lỏng đi , em là người tiếp theo.

Thảo cố nói "Vâng, thưa cô" nhưng cổ họng nàng khô khốc đến độ không một lời nào được thốt ra. Nàng run rẩy , khoảng cách đi tới chỗ chiếc dương cầm dài như cả cây số . Màn diễn của Thảo bắt đầu . Nàng đứng đó như bị đóng băng, bất động và bà Netturova thì thầm "Ra ngoài đi!", rồi Thảo cảm thấy lưng bị đẩy mạnh và nàng ở trên sân khấu, gần như trần trụi, trước mắt hàng trăm cặp mắt xa lạ không thiện cảm. Nàng không dám nhìn bố mình. Tất cả những gì nàng muốn là mau mau chóng chóng thoát khỏi thử thách này và bỏ chạy thật xa.

Nàng bắt đầu vào các bước đi nặng nề , đến bên chiếc dương cầm, nàng ngồi như một bức tượng . Đôi tay run run đặt nhẹ lên từng phím đàn, nàng hít sâu một hơi, tâm trí luôn nghĩ : - cố lên, cố gắng lên. Rồi tiếng đàn vang lên, có lẽ ảnh hưởng từ cụ cố, nàng cố gắng tập trung vào bản nhạc. Khi tiết mục của nàng kết thúc, có tiếng vỗ tay lịch sự nhưng rời rạc vọng lên từ phía khán giả. Thảo nhìn xuống hàng ghế thứ hai, và ở đó là ba nàng, đang mỉm cười tự hào và vỗ tay - vỗ tay cho nàng và lòng nhiệt tình trong Thảo chợt trỗi dậy. Tiết mục đã kết thúc, nhưng Thảo vẫn tiếp tục đánh , ngón tay đã không còn run rẩy, vẫn lướt nhẹ nhàng trên phím đàn, trong đầu trống rỗng , như đang trong trạng thái vô thức. Đằng sau sân khấu, bà Netturova ra dấu cho Thảo một cách cuồng loạn, gương mặt tràn đầy sự tức giận. Nhưng Thảo đã không nhận biết được gì hết vì quá sung sướng, cứ tự mình nhảy đánh đàn. Điều duy nhất đáng kể với nàng là nàng đang ở trên sân khấu, biểu diễn cho ba nàng xem.

- Tôi chắc rằng ông hiểu, ông Nguyên , rằng ngôi trường nầy không thể nào tha thứ cho kiểu thái độ đó. - Giọng bà Netturova rung lên vì giận dữ. - Con gái của ông đã không thèm để ý đến ai khác và hành động như… như thể em ấy là một thứ ngôi sao vậy.

Thảo có thể cảm thấy ba quay sang nhìn mình và nàng sợ phải thấy ánh mắt của ông. Nàng biết rằng điều nàng vừa làm là không thể tha thứ nhưng nàng đã không tài nào kiềm chế được bản thân. Trong một khoảng thời gian ngắn trên sân khấu nàng đã cố tạo ra một cái gì đó thật đẹp cho ba nàng, cố gây ấn tượng với ông, làm ông quan tâm đến nàng, tự hào vì nàng. Và yêu thương nàng.

Còn bây giờ thì nàng nghe thấy ông nói:

- Cô Netturova, cô hoàn toàn đúng. Tôi sẽ xem xét để trừng phạt con gái tôi một cách đích đáng.

Bà Netturova ném cho Thảo một cái nhìn đắc thắng và nói:

- Cám ơn ông, ông Nguyên . Tôi xin giao việc này cho ông.

Thảo và ba nàng đứng ngoài trường học. Ông không hề nói nửa lời từ lúc rời khỏi văn phòng của bà Netturova. Thảo cố gắng sáng tác ra một lời xin lỗi - nhưng nàng có thể nói gì đây? Làm sao nàng có thể giải thích cho ông hiểu tại sao nàng lại làm cái điều mà nàng vừa làm? Ông là một người xa lạ và nàng sợ ông. Nàng đã được nghe chuyện ông trút những cơn giận khủng khiếp lên đầu những người khác vì lỗi lầm của họ hoặc vì họ không nghe lời ông. Bây giờ nàng đứng đây chờ đợi sự tức giận tột cùng của ông đổ xuống đầu.

Ông quay sang nàng bật cười và nói:

- Thảo à, tại sao chúng ta không tới chỗ nào đó uống một cốc sôcôla sôđa nhỉ?

Và Thảo oà lên khóc.

Đêm đó Thảo nằm trên giường thao thức, không ngủ được vì quá kích thích. Nàng ôn lại sự việc xảy ra lúc tối. Và nàng gần như không chịu được sự kích động mà nó gây ra với mình. Bởi vì đây không phải là mộng mơ giả tạo. Nó đã xảy ra, nó có thật. Nàng có thể thấy mình và ba ngồi trong quán Caffe , xung quanh là lũ gấu, voi, sư tử, ngựa vằn nhồi bông lớn vàng sặc sỡ. Thảo gọi một cốc kem chuối và khi nó được mang tới thì nàng mới thấy là nó thật sự vĩ đại nhưng ba nàng không hề phê bình gì. Ông đang nói chuyện với nàng. Không phải là việc học hành của con ra sao rồi vẫn tốt, Cảm ơn ba, không có vấn đề gì chứ, không ba ạ, tốt.. Mà là nói chuyện thực sự.

Ông kể cho nàng nghe về chuyến đi gần đây đến Tokyo và người chủ tiệc đã đặc biệt mời ông món sôcôla đầy châu chấu và kiến ra sao và ông đã phải ăn hết để khỏi làm ông ta mất mặt như thế nào.

Khi Thảo đã xử lý xong thìa kem cuối cùng, ba nàng bỗng nói:

- Cái gì đã khiến con làm như vậy ?

Nàng biết mọi việc giờ đây đang sắp sửa hỏng hết, rằng ba nàng chuẩn bị trách mắng nàng, nói với nàng ông thất vọng về nàng biết bao nhiêu.

Nàng trả lời:

- Con muốn giỏi hơn bất cứ người nào. - Nàng không thể kìm được lời nói thêm, - Cho ba thấy.

Ông nhìn nàng, dường như là lâu lắm, rồi phá lên cười:

- Chắc chắn là con đã làm cho đến cả quỷ thần cũng phải ngạc nhiên. - Có chút gì kiêu hãnh lộ ra trong giọng nói của ông.

Thảo cảm thấy máu dồn lên má và nàng nói:

- Ba không giận con sao?

Cặp mắt ông ánh lên một vẻ lạ kỳ mà nàng chưa bao giờ được thấy.

- Vì con muốn trở thành người giỏi nhất hay sao? Tất cả người của dòng họ Phạm đều như vậy.

Nhưng ý nghĩ cuối cùng của Thảo trước khi nàng chìm vào giấc ngủ là: Ba mình thích, ông thật sự thích mình. Từ giờ trở đi, hai ba con sẽ luôn được ở bên nhau. Ông sẽ đưa mình đi theo ông. Hai người sẽ nói với nhau nhiều chuyện và sẽ trở thành đôi bạn thân thiết.

Buổi chiều hôm sau, thư ký của ba nàng thông báo cho nàng biết mọi việc đã được lo liệu để gửi Thảo sang học ở một trường nội trú tận đất nước Thuỵ Sĩ xa xôi.

Thảo được đăng ký vào học ở ICL (International Chateau Lemand) trường dành riêng cho nữ ở làng Sainte - Blaise, nhìn ra hồ Neuchatel.

Tuổi của các cô gái học trong trường là từ mười bốn đến mười tám. Đây là một trong những trường tốt nhất trong hệ thống giáo dục tuyệt vời ở Thuỵ Sĩ.

Thảo căm ghét mọi giây phút ở đó.

Nàng có cảm giác mình bị đi đày. Nàng bị đưa đi xa nhà, nó giống như sự trừng phạt về một tội lỗi mà nàng không hề phạm phải. Vào buổi tối kỳ diệu duy nhất đó nàng đã cảm thấy mình sắp đạt được điều tuyệt diệu, khám phá được ba nàng, và ba nàng khám phá được nàng, và họ đang trở nên thân thiết.

Nhưng giờ đây nàng đã cách xa ba hơn bao giờ hết.

Thảo vẫn có thể theo dõi các hoạt động của ba nàng qua các tờ báo hàng ngày và tạp chí. Trên đó thường xuyên có những bài viết và ảnh về cuộc gặp gỡ của ông với thủ tướng hoặc tổng thống, khánh thành một nhà máy dược phẩm mới ở Bombay, về cuộc leo núi, ăn tối với giáo chủ Iran. Thảo dán tất cả những tin tức đó vào một quyển vở và nàng thường xuyên giở ra ngắm nghía. Nàng giấu nó bên cạnh Quyển sách về cụ cố Phạm Minh.

Thảo luôn tìm cách xa rời các sinh viên khác.

Một vài cô gái ở chung phòng với hai hoặc ba cô khác nhưng Thảo đã yêu cầu được ở một mình một phòng. Nàng viết cho ba nàng nhiều bức thư dài, rồi xé nát những bức nào bộc lộ tình cảm của mình. Đôi khi nàng cũng nhận được những bức thư ngắn của ba và vào ngày sinh nhật là nhiều món quà bọc giấy hoa mua ở các cửa hàng sang trọng, được người thư ký đích thân đưa đến. Thảo thấy nhớ ba mình kinh khủng.

Nàng sắp được gặp ông tại biệt thự ở Đà Nẵng vào lễ Noel, và trong lúc thời gian ngày càng đến gần thì sự chờ đợi thật là không thể chịu đựng nổi. Nàng phát ốm vì kích động. Nàng lập ra một danh sách những việc quyết tâm làm và cẩn thận viết chúng ra:

- Không gây phiền phúc

- Tỏ ra quan tâm

- Không phàn nàn về bất cứ chuyện gì, đặc biệt là chuyện ở trường.

- Không cho ba biết là mình đang cô đơn.

- Không ngắt lời khi ba đang nói.

- Ăn mặc chỉnh tề vào bất kỳ lúc nào, kể cả bữa sáng.

- Cười thật nhiều để cho ông biết mình đang hạnh phúc thế nào.

Những lời ghi chú như cuốn kinh cầu nguyện, lời cầu xin của nàng với các vị thần. Nếu nàng thực hiện tất cả những điều này, có thể… có thể… những quyết tâm của Thảo sẽ trở thành kỳ cục. Nàng đã điều tra nghiên cứu về thế giới thứ ba và mười chín nước đang phát triển, và ba nàng sẽ nói, "Ba không ngờ là con lại quan tâm đến vậy. "Con là cô gái xuất sắc, Thảo à". Sau đó ông sẽ quay sang người thư ký và nói: "Tôi không nghĩ rằng con gái của tôi cần trở lại trường. Tại sao tôi không giữ nó ở đây với tôi?”

Một lời cầu nguyện.


Một chiếc Learjet của tập đoàn đón Thảo ở Zurich và đưa nàng đến sân bay ở Đà Nẵng , nơi có một chiếc limousine đã chờ sẵn. Thảo ngồi vào băng sau của xe, im lặng, ép chặt hai đầu gối vào nhau để cho đỡ run. Dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, nàng quả quyết nghĩ, không được để cho ông thấy mình khóc ông phải không được biết mình nhớ ông thế nào.

Chiếc xe lướt qua xa lộ dài và quanh co dẫn đến bờ biển Sơn Trà rồi rẽ vào con đường nhỏ chạy vòng quanh lên đỉnh đồi. Con đường nầy luôn làm Thảo sợ hãi. Đây là đoạn đường hẹp và dốc, bên nầy là núi cao và bên kia là vực sâu hàng chục mét .

Chiếc xe dừng lại ở trước nhà, và Thảo bước ra khỏi xe, đi về phía ngôi nhà, và rồi nàng chạy, chạy với hết sức lực của mình. Cửa trước mở ra và Yang , bà quản gia người Trung Quốc đứng đó, mỉm cười:

- Chào tiểu thư .

- Ba tôi đâu? - Nàng hỏi.

- Ông chủ có việc gấp phải đi Úc. Nhưng ông ấy đã để lại rất nhiều món quà xinh đẹp cho cô.

Nàng không nói gì, một giọt nước mắt từ từ lăn xuống. Một mùa Noel dễ thương lại sắp đến rồi.

….

Thảo đã cầm Quyển sách theo. Nàng đứng trong phòng lớn của toà biệt thự ngắm nhìn chân dung của cụ cố Phạm Minh , và bên cạnh, Tina, cảm thấy sự có mặt của họ, như thể họ đã sống lại. Một lúc lâu sau, nàng quay lại và đi lên căn phòng áp mái, lấy Quyển sách. Mỗi ngày nàng bỏ ra nhiều giờ ở trong căn phòng đó, đọc đi đọc lại, mỗi lần đọc lại có cảm giác gần gũi hơn với Minh và Tina, và thời gian một trăm năm ngăn cách họ cũng đang dần biến mất…

167

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.