ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 33
Trò chuyện

Cô gấp tập ảnh lại nhìn người đàn ông trước mắt. Không biết khi anh già đi sẽ như thế nào?

Thấy cô đảo mắt nhìn mình không rời. Anh tò mò.

“Sao vậy?”.

Cô khẽ lắc đầu cười, đưa tập ảnh cho anh.

“Đây là ảnh đại gia đình ở Viên Quý”.

“Đông như vậy”. Cô nhìn tấm ảnh lớn chớp mắt.

“Ừ”.

Anh tiến gần lại chỉ cho cô từng người trong ảnh.

“Ông bà nội, ông nội anh mất lâu rồi, giờ chỉ còn bà nội”.

“Họ đều mặc trang phục truyền thống, sang trọng quá”. Nhìn qua là biết gia đình gia giáo, thì ra phong thái của anh di truyền từ gia đình.

“Ừ, đây là bố mẹ anh, bên cạnh là hai anh trai. Lúc này anh chưa có trở về nhà”.

“Uhm”.

“Bên này là em của bố anh, gia đình chú ấy”.

“Cô anh, ông hai, ông ba, ông năm, hai người này là em gái ông nội, bà tư, bà sáu”.

“Ừ”.

“Đây là ảnh chụp gia đình bên ngoại, ông bà cũng mất lâu rồi, chỉ còn một chú một cô, đây là gia đình của họ. Đây là mẹ anh lúc gần 60 tuổi”.

“Còn lại đều là cháu, chắt… ảnh chụp lâu rồi, vật đổi sao rời. Giờ cũng khác xưa”.

Nhìn cả nhà hai bên nội ngoại của anh đều rất quy củ nề nếp, ai cũng một vẻ riêng. Như nhà quý tộc vậy. Gia đình như này liệu có chấp nhận mình không?. Gia đình kiểu này thường xem trọng môn đăng hộ đối. Cách biệt quá lớn sợ là không thể thành.

“Vâng, trẻ con trưởng thành, người lớn rồi cũng già đi”. Cô nói.

“Gia đình anh là làm nghề gì?”.

“Họ đa dạng lắm, mỗi người một ngành. Cũng là theo sở trường của từng người mà phát triển. Còn gia tộc chuyên nghề truyền thống”. Anh nhìn qua từng người.

“Năm anh bị bắt cóc bố mẹ đang đi công tác. Anh và hai anh đều bị bắt, để cứu anh, hai anh bị thương rất nặng. Trong đầu anh lúc đó chỉ có duy nhất một lời là chạy. Anh chạy suốt nhiều giờ, ngã rồi lại đứng lên chạy tiếp, có những lúc tưởng như bị bắt lại nhưng anh lại thoát. Mấy ngày sau đi lạc xuống núi, được ba mẹ nuôi nhìn thấy, thần trí anh lúc đó không tỉnh táo vừa nghe tới chạy, cảnh sát là bỏ trốn. Ba mẹ kể, họ chạy theo sau, mãi mới tìm thấy anh ở một góc tường. Đưa anh về Thẩm Nham, sau này còn bán cả nhà đưa anh lên thành phố điều trị. Tuy anh không còn nhớ gì nhưng may mà không sốt đến hồ đồ”.

Cô nhìn anh, càng nghe càng xót, một đứa trẻ nhỏ như vậy, làm sao để thoát được tay bọn bắt cóc di chuyển xuống núi. Lúc đó anh ấy sợ đến mức nào, trong rừng tối đen, vô cùng nguy hiểm. Phía sau còn có người đuổi bắt. Càng nghĩ cô càng sợ.

“Mà những người chủ mưu lại nằm trong số họ”.

Tay cầm ảnh của cô bất động, một cơn rét lạnh chạy khắp người. Cái gì cơ?.

Anh cầm lấy bức ảnh từ tay cô, nhìn thật kỹ.

“Chủ mưu…”.

“Họ là ai, vì sao họ lại làm vậy?”. Cô hỏi anh.

“Anh vẫn đang điều tra”. Thư Uyên lắc đầu.

“Gì cơ…”. Thời gian mấy chục năm, vẫn không tìm thấy.

“Em không hiểu”.

“Gia tộc anh có rất nhiều bí mật, nhưng họ làm vậy có lẽ liên quan đến tiền và danh lợi”.

“Họ điên rồi sao, vì những thứ đó mà họ muốn …”.

“…”. Anh ra hiệu cho cô đừng nói.

“Mọi chuyện rồi sẽ sáng tỏ, bởi vậy khi em đứng ở bên cạnh anh đồng nghĩa với việc em cũng sẽ phải đối diện với nguy hiểm giống như anh, Thanh Liên”.

Anh nhàn nhạt nói ra, trên nét mặt mang theo sự đau lòng, không cam chịu.

Cô thở ra tiến tới tựa đầu vào ngực anh, anh ở đây, ấm áp, kiên cường. Nhưng cũng rất xa cô. Anh vừa nói muốn ở bên cô, vừa muốn để cô rời xa mình. Anh là ai? Đâu mới là con người thật của anh? Người đứng trước mặt cô hay người không từ thủ đoạn để tồn tại?

“Thanh Liên, xin lỗi em. Nếu không thể bên nhau, anh cũng thấy rất hạnh phúc khi gặp được em, cảm ơn em”. Anh chạm nhẹ vào tay cô, nắm lại.

“Chúng ta làm bạn cũng không thể sao?”. Cô không ngẩng đầu, nhỏ giọng nói.

“Không thể, tất cả những người có liên quan tới anh đều có thể gặp nguy hiểm”. Anh nhẹ nhàng đẩy cô ra, lắc nhẹ đầu nói.

Cô thở ra, nhìn vào mắt anh. Nó tràn ngập tuyệt vọng, lo lắng. Con người này cô không biết nhưng sự dịu dàng của anh không giả dối.

“Anh không nên nói cho em biết tình cảm của anh, cũng không nên gặp em hết lần này tới lần khác. Quên anh đi, coi như chưa từng gặp. Người của anh sẽ xóa sạch mọi thứ về em. Hiện tại những kẻ kia chưa phát hiện ra em. Em vẫn an toàn. Đợi thời gian qua đi, chúng ta gặp nhau sẽ không còn quen biết nữa. Cảm ơn em đã làm bạn với anh lâu như vậy”. Đôi tay anh khẽ run, chậm rãi rời khỏi tay cô.

“Em đồng ý, chúng ta làm quen đi”. Môi cô khẽ run, đôi mắt ngập nước. Nếu không bước tiếp chính cô sẽ không có câu trả lời.

Anh càng run rẩy, mắt nhìn cô không chớp. Vừa mừng vừa sợ.

“Có thể anh sẽ..”.

“Em biết”.

“Em không sợ…”. Anh ngập ngừng, sự can đảm ban đầu đều đã tan biến.

“Có… nhưng em hình như cũng rất thích anh”. Nước mắt cô rơi xuống, mặt mếu máo.

Anh ôm chầm lấy cô, bất ngờ còn hơn cả khi anh biết kẻ thù của mình là ai. Hạnh phúc mang theo cảm giác muốn buông bỏ tràn ngập trong tâm trí. Phải làm sao với em đây? Nếu em đồng ý làm gì còn cơ hội quay đầu đâu Thanh Liên.

Thanh Liên tựa đầu vào cổ anh khóc.

“Xin lỗi em, xin lỗi em”. Anh sai rồi, tất cả là tại anh. Là anh không kiểm soát được chính mình.

“Đừng khóc, đừng khóc”. Anh vuốt mái tóc cô, cuống cuồng xin lỗi.

Hai người ôm nhau một lúc lâu, đến khi bình tĩnh lại mới xấu hổ buông tay.

“Xin lỗi em”. Anh chạm nhẹ lên má lại đi vệt nước mắt cho cô.

“Uhm”.

“Đợi anh một lát ”. Anh thấy lúc này tay chân hơi thừa thãi, chạy đi lấy khăn ướt cho cô.

Lúc anh rời đi, cô thở hắt ra nhìn tấm ảnh trong hộp. Một gia đình vui vẻ như vậy vì cái gì phải tranh đoạt đến mức sống chết. Tiền tài, địa vị rốt cuộc là gì? Điều gì khiến họ đánh đổi mọi thứ như vậy? Vừa đáng thương vừa đáng trách.

Anh đi tới thấy cô đang nhìn bức ảnh, bản thân khẽ cắn môi.

“Thanh Liên, anh mang khăn ướt tới”.

“Vâng”. Cô hít một hơi lau đi nước mắt quay lại nhận lấy.

“Uhm”. Cô cầm khăn lau sạch mặt, anh ở bên chờ nhận lại khăn bẩn.

“Đưa anh bỏ đi”.

“Uhm”.

“Uống chút nước”. Anh đưa cô ly nước ấm.

“Cảm ơn anh”. Thư Uyên gật đầu bỏ đồ bẩn vào sọt rác.

Cô nhìn chỗ đồ phía trước.

“Đồ ở đây đều anh tự mua à”. Cô hít hít mũi.

“Trong này có đồ được tặng có đồ anh mua”.

“Uhm”.

Cô tự mình đi lên tầng hai xem.

“Nhiều như vậy”.

“Ừ”.

Anh đi theo bước chân cô lên tầng hai, vừa đi vừa nói cho cô xuất xứ của các món đồ.

“Tranh chữ này là anh mua”.

Cô nhìn bức tranh lớn treo trên tường trước mắt. Họa cảnh núi non, đường nét uyển chuyển, màu sắc sinh động, rất đẹp.

“Một vùng quê êm ả”.

“Ừ”.

“Em thích sao”.

“Vâng”.

“Thực ra em muốn học vẽ kiểu như vậy, cảm giác nét bút đều muốn múa trên đó luôn, nhưng mà không làm được”.

“Nếu thích để anh dạy em”.

“Anh biết sao?”.

“Ừ, một chút”.

“Tốt quá”.

“Để hôm khác anh chỉ em, trong nhà có giấy mực sẵn rồi”.

“Được”.

“Bên này là đồ sứ, đồ gỗ cũng có”.

“Wow”. Tâm trạng cô thư thái hơn chút

“Đây là… ngọc thật sao?”. Cô nhìn hai khối ngọc đã cắt gọt trước mắt.

“Đúng vậy, anh mua hai khối, vẫn để đó chưa dùng. Ở đây có trang sức bằng ngọc, em xem”.

Thư Uyên mở hộp gấm dài bên trong cất bộ trang sức rất tinh xảo, màu sắc trong thuần vô cùng đẹp.

“Thử một chút”. Anh lấy vòng tay đeo cho cô.

Thanh Liên dơ nó lên cao nhìn ngắm, ngọc tự nhiên nhìn hay thật.

“Thích không?”.

“Có”.

“Thư Uyên nó có giá trị bao nhiêu vậy?”.

Cô hạ tay xuống nhấc cái khác lên xem.

“Cái này cũng đẹp, thợ nào làm vậy nhỉ?”.

“Không đắt, anh mua đá, yêu cầu thợ làm cho”.

“Không đắt là bao nhiêu, em thấy ngọc thật mà trong như này không rẻ đâu”. Cô quay lại nghiêm túc nhìn anh.

“Một… tỷ…”. Thư Uyên chớp mắt cười.

“Một tỷ nào?”.

“Uhm…thực ra rất đắt, gấp 5 lần số anh vừa nói”.

“Anh còn nói không đắt, sau này không thể lãng phí như vậy”. Cô thở ra, mỉm cười.

“Được”. Anh cong môi nhìn cô.

“Nhưng sau này bán đi được không?”.

“Được, anh có đầy đủ giấy tờ nhưng thứ này không bán”. Anh nhìn bộ trang sức trước mắt ý vị cười.

“Mẫu mã rất đẹp, anh làm là để tặng ai hay chỉ để bày”. Đồ này không bán thì để làm quà tặng bố mẹ à. Quá quý luôn. Hay giữ làm vật tích trữ.

“Tặng người đang đứng trước mắt anh”.

Cô bật cười không đáp, sao anh lại biết đùa rồi. Thứ này đâu phải nói tặng là tặng. Hơn nữa cô còn chưa gặp gia đình anh, liệu họ có chấp nhận chuyện này hay không? Đấy mới là điều quan trọng.

“Quá quý, đắt như vậy tặng em cũng chỉ dám cất trong két, trả được đeo trên người, đáng tiếc”.

Thư Uyên thấy cô giả vờ hờn dỗi bật cười.

“Anh làm lâu rồi chỉ đợi có cơ hội để đưa em”.

“Nhỡ em không đồng ý thì sao”. Cho mình thật sao, quý giá như vậy là chuẩn bị từ lúc nào.

“Vậy để làm kỉ niệm”.

“Em vô tình hiểu được mấy người mà anh nói. Xem ra anh rất có giá trị”. Rất giàu có, tranh được anh hình như có tiền.

“Có lẽ vậy”. Thư Uyên bật cười thành tiếng.

Thấy cô nhìn mọi thứ trước mắt cũng không tỏ ra vẻ gì đặc biệt vui vẻ, mà ngược lại mang theo vẻ đắn đo. Anh có chút phiền lòng.

Có giá trị với kẻ khác hay không thì anh không biết. Nhưng anh dường như chưa có giá trị trong mắt cô. Có phải cô sợ anh rồi, sợ mà vẫn đồng ý, là sợ quá sao. Thư Uyên nhìn qua cửa sổ thấy trời đã tối muộn, không biết mấy giờ rồi.

“Muộn rồi để anh đưa em về”.

“Vâng”.

Cô tháo chiếc vòng trên tay đặt về vị trí cũ.

“Vậy tạm để cho anh bảo quản vậy, sau này không thể thay đổi đâu”.

“Được, nó là của em rồi”.

“Ừm”. Cô gật đầu đi trước.

Một đường đi họ không nói gì thêm. Xe anh dừng lại trước cửa một căn nhà nhỏ, màu be đã xỉn.

“Đến rồi, đây là nhà ông bà nội em”.

“Ừ, vào đi, ngủ ngon”.

“Anh ngủ ngon”.

Anh hạ kính xe nhìn cô đi vào nhà rồi mới lái xe đi.

Hai người cả đêm đều suy nghĩ vẩn vơ không ngủ được.

Thanh Liên nằm trên giường xem tin nhắn của anh.

“Rốt cuộc mình làm vậy là đúng hay sai, có phải vội vàng quá không?”. Cô thở ra nhìn lên trần nhà thật lâu.

Thư Uyên ngồi trong thư phòng nhìn cô qua ảnh chụp. Thất thần.

0

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.