ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 19
Sự thật

“Ba, mẹ, hai người tới chơi”. Nay anh nghỉ sớm về nhà.

“Chúng ta còn không đến thì không biết bao giờ mới được gặp con“. Mẹ Lý nói.

“Mẹ à”. Anh nhẹ giọng gọi bà.

Anh cất đồ sang bên cạnh đi lại gần chỗ họ.

“Uyên con lại không chú ý ăn uống đầy đủ phải không, sắc mặt kém đi rồi”. Ba Lý đặt đĩa thức ăn trên bàn nói.

“Không có ba, trả phải ba mẹ cài trợ lý bên con rồi sao”. Anh nhướn mày giả bộ.

“Con ấy, bản thân con không phối hợp cậu ấy làm gì được”.

“Ba mẹ hai người đừng lo, con tốt lắm”. Anh nói.

“Có thời gian thì về nhà ăn cơm cùng mọi người, con sớm tối đều vùi mình trong công việc”. Mẹ anh đáp.

“Vâng”. Anh vui vẻ gật đầu.

“Nào ăn thử món này, mẹ con đặc biệt làm cho con”. Ba gắp đồ ăn vào bát cho anh.

“Uhm… ngon lắm mẹ”.

“Nào ăn nữa đi, đây nữa…”.

“Ba mẹ hai người cũng ăn đi… đừng gắp cho con mãi”.

“Bọn ta thấy con ăn ngon là cũng lo rồi”. Ba mẹ nhìn anh tủm tỉm cười, lâu rồi mới ở riêng với đứa lớn. Càng nhìn càng thương con vất vả. Mong sao thằng bé ngày ngày đều vui vẻ như này thì tốt biết bao.

Một nhà ba người ăn xong bữa tối, nói thêm vài câu chuyện. Đến muộn ba mẹ Lý mới ra về.

Thư Uyên thả mình nằm trên giường, muốn cầm quyển sách đang đọc dở nhưng sau đó lười, không muốn động tới. Cứ nằm im lặng như thế suy nghĩ.

Tuần vừa rồi anh quả thật quá bận. Chạy đi chạy lại hai ba nơi, hầu như không có thời gian về nhà. Bà nội bất ngờ đổ bệnh, nằm viện mấy ngày. Anh lúc đó đang ở Tĩnh gia, phúng viếng cha Tĩnh Thế Kiệt bạn anh.

Gia chủ Tĩnh gia đổ bệnh, cầm cự được mấy năm thì qua đời. Thế Kiệt dù vô cùng oán hận người làm cha này nhưng cậu ấy vẫn trở về. Sắp xếp chu toàn trên dưới Tĩnh gia, sau đó không bao giờ trở lại. Tĩnh gia nợ cậu ấy quá nhiều, dù có đền mạng cả nhà họ Tĩnh cũng không đủ.

“Thế Kiệt”.

“Thư Uyên, cảm ơn cậu đã tới”.

“Ừ”.

“Bây giờ cậu tính thế nào”.

“Mình mang cho cốt của mẹ và anh trai về Trấn Hắc Thuỷ. Đó là nơi mẹ con mình đã sống trước đây. Để họ an nghỉ ở đó. Mình cũng về đó sinh sống bầu bạn với họ”.

“Ừ”.

“Sau này gặp lại”.

“Sau này gặp lại”.

Thư Uyên tiễn Thế Kiệt ra xe, nhìn chiếc xe chậm rãi lăn bánh rời đi. Trong lòng vô cùng ngổn ngang nhưng rất an tâm. Thế Kiệt chắc chắn sẽ không bao giờ quay trở lại nữa. Lần này đi không biết đến bao giờ gặp lại.

Chuyện của mẹ và anh trai cậu ấy bị Tĩnh gia giấu đi quá kỹ. Những người biết chuyện đều biến mất bí ẩn. Hai người họ điều tra suốt 5 năm cũng không hề tìm ra chút manh mối nào.

Nhưng trời không phụ lòng người, một người phục vụ năm đó vậy mà còn sống. Bao năm qua đều là người này âm thầm tế bái cho mẹ và anh trai cậu ấy. Thế Kiệt lúc đó còn chút hy vọng mẹ và anh trai vẫn còn sống nhưng khi nhìn thấy hai ngôi mộ im lặng nằm bên cạnh nhau. Cậu ấy điên cuồng hét lên tuyệt vọng, cậu ấy muốn cả Tĩnh gia phải chôn cùng họ.

“Không, không thể nào…sao lại như vậy, mẹ.. anh, hai người sao lại như vậy, làm sao đây, phải làm gì đây….”.

“….”.

Anh lúc đó cũng chỉ đứng bên để mặc cậu ấy la hét.

“Thế Kiệt….”.

“Thư Uyên, hết rồi, mình mất hết rồi…. ”.

Thế Kiệt lúc đó như ngựa hoang, cậu ấy điên cuồng trả thù Tĩnh gia không màng đến bản thân. Lúc cậu ấy nằm viện là anh một mình chăm sóc.

“Thư Uyên….Mình thấy mẹ và anh trai”.

“Ừ”.

“Mình mệt rồi, mình đúng là không thể nhẫn tâm như những kẻ lang sói đó”.

“Ừ”.

“Giúp mình báo cảnh sát”.

“Được, cậu nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại tớ sẽ giải quyết”.

“Ừ, cảm ơn cậu”. Anh vỗ nhẹ tay cậu ấy.

Chứng cứ họ thu thập bao năm qua đủ để dồn cả Tĩnh gia vào chỗ chết. Nhưng không ngờ tới người chủ mưu năm đó ngoài người vợ hai của gia chủ Tĩnh gia, còn có chú hai.

Hơn nữa người Tĩnh gia đều biết chuyện nhưng không một ai ngăn cấm hay đòi lại công bằng cho mẹ và anh trai Thế Kiệt. Để mặc họ chôn cất nơi hoang vu mười mấy năm trời.

Mọi chuyện sáng tỏ, cả Tĩnh gia trong phút chốc liền sụp đổ. Tĩnh lão gia chủ bệnh nặng, qua một năm Tĩnh Hào cha Thế Kiệt cũng bệnh nặng nằm trên giường. Con cháu Tĩnh gia mỗi người một ngả.

Chỉ đến khi qua ba năm Thế Kiệt mới trở lại nhìn ông ta một lần. Ông ta lúc đó chỉ cầu xin tha thứ không dám nói gì. Thế Kiệt im lặng không đáp.

Cậu ấy giúp người em trai cùng cha khác mẹ xoay sở cho Tĩnh gia, qua hai năm, Tĩnh Hào qua đời, mọi chuyện đi vào quỹ đạo. Cậu ấy cũng quay lưng rời đi.

Vừa tiễn Thế Kiệt đi thì ba anh gọi tới.

“Alo ba”.

“Tiểu Uyên, bà nội bệnh nặng con về nhà một chuyến được không”.

“Được ba, con sẽ về luôn”.

“Được, ba sẽ bảo quản gia đón con”.

“Vâng”.

Trong nhà thời gian trước có đám tay chân làm loạn. Trong quá trình theo dõi người của anh đã sớm phát hiện, đợi đầy đủ chứng cứ thì báo cảnh sát.

Họ làm giả mấy lô hàng bán phá giá, muốn cho việc làm ăn của người trong tộc gặp bất lợi. Lúc lấy lời khai thì đều bảo là muốn kiếm lợi cá nhân, không nghĩ tới hậu quả.

Nhưng đâu dễ thoát như vậy, bằng chứng tố giác đầy đủ. Từ lời hàng giả trở thành buôn lậu. Án cũng lớn. Chặt bớt được phe cánh râu ria của đám người đó. Gia tộc vì vậy xảy ra tranh cãi. Bà nội vì giải quyết chuyện này tranh chấp với họ hàng. Lâu ngày thành bệnh.

Anh trở về trong buổi chiều, tối muộn thì đến Viên Quý, sau đó đi thẳng tới bệnh viện.

“Cậu ba”.

“Cậu ba”. Người thân tín thấy anh liền chào.

“Chào mọi người”.

Anh đi vào phòng bệnh riêng.

“Ba, mẹ, chú hai”.

“Về rồi, cháu vào đi, bà tỉnh rồi, muốn gặp cháu”.

“Con vào đi”.

“Vâng”.

“Bà nội, cháu là Thư Uyên”.

“…”. Bà chỉ khẽ chớp mắt tay động nhẹ ý bảo anh tới gần.

“Vất.. vả cho con”.

“Không sao, bà nội”. Anh mỉm cười, ánh mắt lo lắng đau lòng nhìn bà.

Bà nhắc nhẹ tay, anh hiểu ý liền nắm lấy tay bà.

“Ta và ông nội con… gặp nhau do gia tộc… sắp đặt, gia thế nhà ta không lớn nhưng hợp mệnh”.

“Ông ấy đối với ta rất tốt”.

“Ông ấy có ba người em trai, hai em gái”.

“Khi chuyện xảy ra, ông con đã biết… cho người đi tìm kiếm các con… khắp nơi. Nhưng khi tìm thấy hai anh của con thì con lại biến mất”.

“Vâng ạ”.

“Khi đó không ai biết con ở đâu… cũng không tìm được người đứng sau… chúng ta đã từng nghi ngờ… nhưng không có kết quả…”.

“Con hiểu”.

“Trời xanh an bài… bảo hộ con..bình an trở về… lúc nhìn thấy con chúng ta… tưởng như trong mộng… khi chạm vào con mới thấy chân thực”. Bà mệt nhọc nói từng lời ngắt quãng.

“Ta biết… con vẫn luôn không buông được chuyện năm đó… là chúng ta nợ con… không phải lỗi của con… Trước lúc ông con qua đời có nói lại với ta về chuyện năm đó. Ông ấy biết ai là kẻ chủ mưu nhưng mà… không nhẫn tâm đẩy người đó vào con đường chết”.

Bà gõ nhẹ vào lòng bàn tay anh ra hiệu. Anh ngầm hiểu ý, chớp mắt.

“Ông muốn tìm con trở về…muốn bồi tội với con, muốn giao lại sản nghiệp Mặc gia cho con”.

“Thư Uyên… ta thay ông nội, nói lời xin lỗi với con”.

“Bà nội”. Đôi mắt bà mệt mỏi, ánh nước.

“….”.

“Được cháu nhận”.

“Cháu ngoan…”. Bàn tay bà nắm chặt tay anh, giọt nước mắt lăn dài xuống khuất vào mái tóc bạc trắng. Bà nội đã già mất rồi. Thù hận sẽ đi đến đâu.

Lão phu nhân Mặc gia vì bệnh tuổi già mà nhập viện, qua vài ngày cấp cứu thì mới có chút khởi sắc. Qua bốn ngày thì đưa về nhà, gọi bác sĩ riêng đến chăm sóc.

“Hôm nay con sẽ về Diệp Thành phải không”.

“Ba, bên kia có dự án con cần phải về”.

“Ừ bà nội cũng tốt hơn rồi con cứ về lo công việc đi”. Lần này mẹ ông ốm con trai cũng ở nhà nguyên tuần.

“Vâng”.

“Ban ngày anh hai con nói căn nhà của con xây cũng sắp hoàn thiện rồi”.

“Đội thi công đang làm những chi tiết còn lại và lắp ráp, phần thô con muốn làm kiên cố cho nên kéo dài thời gian”.

“Như vậy cũng tốt nhà mình ở không thể qua loa”. Ông nói.

“Vậy chuyện xây dựng công ty thì sao”. Anh khẽ hỏi.

“Ba biết rồi ạ”. Anh cười.

“Là mẹ con kể bà ấy ép trợ lý của con trả lời”. Ông cười.

“Là con đồng ý cho cho cậu ấy nói ra, nhưng còn chưa quyết định, cũng chưa muốn nói lại với mọi người”.

“Ừ”.

“Con quyết định sẽ ở Diệp Thành sao”.

“Vâng ba”. Anh đáp.

“Ừ”. Ông mím môi gật đầu.

“Có thời gian con sẽ về thăm nhà”. Anh quay sang nhìn ông.

“Được”.

“Ba chú ý sức khỏe”.

“Được, yên tâm”. Tay ông vỗ nhẹ vai anh, chuyện vừa rồi may mà con trai phát hiện sớm. Nếu không tổn thất về uy tín Mặc gia là rất lớn. Thôi nơi này hiểm ác để thằng bé rời đi là tốt nhất.

——————

Thư Uyên thở hắt ra mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, anh dậy muộn, ăn sáng xong thì đọc tin tức. Vừa ngắm khung cảnh bên ngoài vừa chạy bộ.

Thư ký gọi điện bảo đã chuyển thông tin dự án mới cho anh. Thư Uyên vươn vai thả lỏng bắt đầu quay trở lại với công việc.

Cuối tuần anh mua ít đồ ngon về nhà, cùng ăn bữa cơm với ba mẹ Lý.

“Ba nghe mẹ Mặc báo bà nội con bệnh nặng”. Sáng nay họ mới biết tin.

“Vâng, con có về mấy ngày, hôm nay ba con gọi bảo là sức khỏe của bà đã tốt hơn rồi”.

“Thế thì tốt người già rồi cũng không thể tránh khỏi”.

“Con có thời gian hãy thường xuyên về thăm nhà bố mẹ đẻ”.

“Con biết rồi ba”.

“Ba uống trà”. Anh rót trà đưa tới.

“Trà này rất thơm nước trà hồng sắc rất đặc biệt”.

“Vâng, là trà ba con đưa”.

“Ba Mặc con lần nào tới chơi cũng gửi cho chúng ta không ít đồ, ba dùng cũng luyến tiếc, hương vị đều rất ngon”. Ông cảm thán.

“Ba cứ dùng, nếu thích con mua thêm cho”. Anh nói.

“Ây, không cần, thích một thứ cũng không cần nhất định phải có được. Lâu ngày thưởng thức cũng là một thú vui”. Ông vui vẻ xua tay với anh.

“Vâng”. Ba lúc nào cũng vậy, tính tình rất dễ chịu.

“Ba có xem qua căn nhà con đang xây thực sự không tồi, rất đẹp”.

“Dạ vâng”.

“Thiết kế rất mới lạ đặc biệt chắc chắn. Nhưng khu vườn con để trống nhiều như vậy”.

“Con chưa nghĩ ra sẽ làm gì tiếp, muốn để đất trống sau này xây dựng gì khác cũng tiện”.

“Ừ, làm tốt căn nhà đã, khu đất đó rộng rãi cứ từ từ sau này thích gì thì làm thêm”.

“Vâng”.

Mẹ Lý đi ra.

“Hai cha con còn chưa chịu đi ngủ”.

“Ha ha ha đã muộn vậy rồi sao mải nói chuyện tôi cũng quên mất”.

“Ông ấy để cho con nó nghỉ ngơi chứ làm việc cả ngày trời”.

“Đúng vậy, đúng vậy là tôi không tinh ý”.

“Con đi ngủ sớm đi ba mẹ cũng đi ngủ đây”.

“Ba mẹ ngủ ngon ạ”.

“Ừ, ừ, ngủ đi con”.

“Dạ”.

Anh mỉm cười nhìn ba mẹ nuôi giả bộ giận dỗi nhau đi về phòng. Chắc mẹ không muốn anh mệt, bây giờ mới 9h tối mà.

Anh dọn ấm trà rửa sạch, rồi cũng quay về phòng.

Căn phòng này là nơi anh đã ngủ từ khi còn bé. Mới đầu gia đình họ chỉ sống ở ngôi nhà nhỏ do đơn vị của ba cấp. Về sau mẹ Lý sinh cặp song sinh ba mẹ anh mới mua căn nhà này.

Trong phòng vẫn còn hình của anh từ lúc còn nhỏ cho đến lớn, cả những thành tích đạt được trong bao nhiêu năm học, ảnh lúc tốt nghiệp đại học khi anh thành lập công ty, những dự án đầu tiên tất cả mọi thứ ba mẹ Lý đều lưu giữ ở đây.

Anh nhìn qua từng khung hình nhớ lại những năm tháng đó. Dù lúc nhỏ gặp biến cố nhưng nó cũng đem lại cho anh cuộc sống nhiều màu sắc, tốt đẹp. Đối với anh đó chính là may mắn.

0

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.