Chương 18
Gặp lại
Cuối tuần vừa rồi công việc ở trường học bắt đầu bận rộn hơn, cô không thể thường xuyên nghe những cuộc điện thoại của mẹ gọi tới, cho nên cũng tránh né mấy ngày.
Tối cô đang xem phim thì bất ngờ bố cô gọi về .
“Tiểu Liên”.
“Alô ba”.
“Thế nào dạo này công việc có tốt không con?”.
“Mọi chuyện vẫn ổn ạ, ông bà ở nhà cũng khỏe công việc của ba mẹ có thuận lợi không ạ”.
“Không vấn đề gì, ba nghe mẹ con nói có giới thiệu cho còn rất nhiều người nhưng mà vẫn chưa đâu vào đâu”.
“Vâng ba ạ”.
“Sao vậy có phải không vừa mắt mấy người họ”. Ông từ tốn hỏi chuyện.
“Con… chỉ là không có chủ đề nói chuyện, cũng chỉ nói vài câu rồi không còn nói chuyện nữa, với cả người ta cũng không vừa ý với con”.
“Chuyện này không vội được, người ta chủ động một chút thì vẫn hay hơn”.
“Vâng ba”.
“Nếu con không thích người làm kinh doanh cũng có thể tìm hiểu những đồng nghiệp ở trường hoặc là bạn bè xung quanh con. Con gái à, ba mẹ ở bên ngoài nhiều năm không thể hiểu hết tâm tư của con được nhưng mà ba mẹ vẫn rất yêu thương con”.
“Nếu những người mẹ con và ta giới thiệu cho con, mà con cảm thấy hợp lý là điều tốt nếu không cũng không có sao, quan trọng vẫn là ở con”.
“Vâng ạ”. Là biết chuyện Nhất Minh lên ba mẹ suy nghĩ lại à.
“Được rồi ba không nói nhiều nữa, nghỉ ngơi sớm đi”.
“Ba, ba ngủ ngon”.
“Được”.
Cô tắt điện thoại, cũng không còn tâm trạng để xem phim, ngồi thẫn thờ ngoài cửa sổ. Đến lúc cả người không chịu nổi mới đi ngủ.
Lời ba nói là muốn để cô tự quyết hay muốn làm dịu mối quan hệ của họ vì chuyện khác. Họ cũng từng hỏi về Nhất Minh nhưng khi cô nói xong họ cũng không biểu đạt ý kiến gì. Chả biết thế nào. Không ngờ động tới vấn đề này lại mệt như vậy.
———
Buổi chiều anh lái xe về tiểu khu. Mấy công nhân đang xây dựng thấy anh tới thì đùa mấy câu.
“Cậu mà không tới chúng tôi còn không biết ai là chủ nhà luôn”.
“Ha ha, hôm nay mọi người thế nào”. Anh bật cười hỏi.
“Khá ổn, thời tiết tốt, tiến độ xây dựng cũng nhanh, xem ra sắp phải tìm công trình mới rồi ha ha”.
“Rất nhanh là cậu sẽ có nhà mới để ở”.
“Vậy thì phải cảm ơn công sức của mọi người”. Anh đáp.
“Nào có, nào có là cậu trả tiền mà”.
“Ha ha”.
Một người đi tới.
“Cậu Lý cậu tới rồi”.
“Chào anh”.
“Cậu hai có gọi điện tới, yêu cầu chúng tôi, cậu yên tâm”.
“Tôi biết”. Anh gật đầu.
“Tôi đi xem xung quanh một lượt”.
“Để tôi đưa cậu đi”.
“Cám ơn anh”.
“Mọi người tiếp tục làm việc, tôi đi xem nhà một lát”.
“Vâng vâng”.
Anh đi theo nhân viên giám sát mà anh hai cử đến xem xét một lượt các khu vực đang xây dựng.
Nhân viên giám sát quan sát người đàn ông trước mắt. Một người không uy mà nghiêm, từng hành động cử chỉ lưu loát nhịp nhàng, toát lên khí chất ôn thuận, rất khó đoán định.
Xưa nay trong thương thường ai cũng biết đến Mặc gia trang ở Viên quý, là đại gia tộc rất lớn nắm trong tay nguồn tài nguyên dồi dào. Người trong gia tộc ai ai cũng là nhân tài hiếm thấy.
Thế hệ sau chỉ hơn không kém. Nhưng họ làm ăn rất kín tiếng. Chỉ cần một lần làm ăn với họ thì sự nghiệp của bạn cũng vì vậy mà lên hương. Có tài có lực còn sợ sẽ không thể thành công sao.
“Anh Khải”.
“Vâng cậu ba”.
“Chỗ này anh chỉnh giúp tôi, chau chuốt thêm, cho nó mềm mại”.
“Được tôi đã hiểu”. Cậu ta ghi chép lại yêu cầu.
“Hơn nữa công trình này cũng không được làm gấp, cứ theo trình tự đúng kỹ thuật, không được có lỗi sai nào”.
“Cậu ba yên tâm, nó là chức trách tôi phải làm”.
“Vậy vất vả rồi”. Anh dừng bước nói.
“Không vất vả, không vất vả”. Cậu ba cười lên rất ưa nhìn, người giám sát nghĩ bụng.
“Chúng ta sang kia xem một chút”.
“Vâng”.
Anh cùng nhân viên đi xem một lượt thấy không có gì muốn trao đổi thì để anh ta đi làm việc của mình. Bản thân tự đi quanh quanh.
Nhìn căn nhà đang xây dựng trước mắt và khuôn vườn xung quanh đang dần hoàn thiện. Anh khẽ mỉm cười. Lấn lá ba năm anh mới quyết định xây căn nhà này. Ban đầu cũng không cảm thấy có gì đặc biệt nhưng bây giờ nhìn lại cảm giác đúng là không tồi.
Nhà thực sự là một thứ gì đó rất kỳ lạ.
Anh lướt mắt nhìn ra ngoài cổng, nhìn đến cây hồng đang xanh tốt mơn mởn.
Qua thêm hai tuần nữa, thời tiết cũng nóng bức hơn hẳn. Tường xây khô nước trở thành màu sáng hơn, nhăn nheo xù xì. Toàn bộ phần thô đã hoàn thiện xong, bây giờ mọi người bắt đầu vào làm chi tiết.
Nhà thiết kế và đội giám sát thi công mà anh hai cử đến làm việc rất hiệu quả.
Thậm chí còn tốt hơn mong đợi của anh. Phần thô của căn nhà được họ xây dựng rất chắc chắn, mỗi một chi tiết đều tinh tế uyển chuyển.
Anh nhìn vào cũng thấy rất bất ngờ, quả nhiên là người Mặc gia trọng dụng.
Thư Uyên hôm nay ở lại khá muộn, đang nhàn nhã nhìn bức tường ở cổng thì thấy mấy đứa trẻ con nháo nhào chạy qua. Vừa chạy vừa đùa, rất nhanh đã khuất sau bức tường bên cạnh. Anh chợt nhớ là đi qua đó có một khu phố lâu đời, lần trước có cùng cô đi dạo. Cất bước đi tới.
Anh mặc tây trang từ lúc đi làm, mái tóc bới cao, để lộ vầng trán sạch sẽ, cả người đều mang đến cảm giác thong dong, không pha tạp. Khiến không ít người nhìn tới.
Con phố này náo nhiệt thật lại còn rất dài, anh nhìn qua con đường lần trước đã mua đồ ăn với cô, hôm nay cũng náo nhiệt như vậy. Ngoài con đường lớn, xung quanh còn có các nhánh nhỏ chạy ngang, đều bày hàng quán.
Mọi người đi lại rất đông. Còn có một khu công viên ngoài trời lớn hơn chỗ hôm trước họ ngồi ăn, ở đây lại chủ yếu là người đi thể dục buổi tối, những hàng ghế quanh đây đều có người ngồi. Một số ít còn mang theo tấm thảm nhỏ trải trên nền cỏ thư giãn.
“Nơi này quả là thích hợp đi dạo buổi tối, muốn chơi thì chơi, đói thì cũng có đủ cái ăn”.
Lúc này điện thoại anh vang lên.
“Alo”.
“Cậu ba, cậu có ở gần đây không, tôi có chút chuyện cần trao đổi trước với cậu”.
“Tôi có, ngay khu bên cạnh thôi, anh đợi một lúc tôi đi bộ về”.
“Vâng”.
Anh cất điện thoại vào túi áo, quay lại đường cũ, đi qua một tiệm bán trái cây mua một túi cho mọi người cùng ăn.
“Cậu ba, cậu về rồi”.
Anh gật đầu đáp.
“Anh đưa cho mọi người cùng ăn”.
“Vâng”.
…..
“Là ở chỗ này, cậu xem”.
Anh ta mở máy tính đưa anh em phần thiết kế ở tầng ba. Lúc nói chuyện với anh hai, anh có nhắc đến muốn để tầng ba làm khu ngoài trời trên cao, muốn tạo nơi đó thành một không gian lãng mạn.
Vừa ngắm nhìn toàn cảnh căn nhà, vừa có thể tận hưởng không khí buổi sáng nhưng cũng muốn đó là một không gian riêng tư. Ngắm nhìn một lúc anh khẽ mỉm cười.
“Anh hai dụng tâm rồi”.
“Cậu cứ làm như bản này giúp tôi”.
“Vâng”.
“Được rồi tôi cũng về đây, mọi người nghỉ sớm đi”.
“Vâng”.
Anh lên xe lái ra ngoài cửa tiểu khu, trên đường đi ra vậy mà bất ngờ gặp một bóng dáng quen thuộc.
“Là cô ấy”.
Anh thấy cô đang nhàn nhã đi bộ trên vỉa hè, hôm nay cô mặc bộ đồ phổ thông đơn giản, tóc buộc gọn phía sau, xe của anh chậm rãi lướt qua nhưng thấy cô đi vòng vào khu công viên của tiểu khu mà không phải đi về phía ngõ.
Anh thả chậm tốc độ nhìn cô. Chỉ thấy cô ngồi ngay cạnh hàng ghế ven đường, nơi đó có một hàng đèn sáng rõ, chiếu lên cả người, làm anh mơ hồ nhìn thấy bình bóng.
Thư Uyên đỗ xe vào lề, nhìn cô gái yên lặng ngồi đó một lát sau đó mới xuống xe.
Thanh Liên nhìn vào mặt hồ nhỏ trước mặt. Một làn gió thổi qua mang theo hơi ẩm tươi mát tới, cũng thổi bay đi chút khó chịu trong lòng cô lúc này. Một bản nhạc nhẹ nhàng vang lên từ chiếc điện thoại trên tay. Bầu không khí có chút yên lặng.
Tiếng gót giày ma sát chậm rãi vang lên, cô biết có người đang đi tới, nhìn lại quan sát. Người kia từ nơi hơi tối đi tới, hình dáng này có chút quen thuộc. Cho đến khi anh ta đi gần lại, cô mới biết người tới là ai.
“Đã lâu không gặp”.
Người đàn ông cao lớn đứng dưới ánh đèn, ngũ quan của anh chỗ sáng chỗ tối, hàng mi và đôi mắt bị đèn chiếu xuống nhìn có chút mơ hồ, khoé môi khẽ động tạo lên một độ cong nhỏ.
Hoà vào nét mặt vô cùng đẹp trai. Anh còn đẹp hơn lúc cô nhìn anh lần đầu tiên. Người này sao có thể đẹp đến vậy. Cô sững sờ một lúc rồi mới đáp.
“Lâu rồi không gặp”.
Anh chậm rãi di chuyển giữ khoảng cách ngồi vào chỗ bên cạnh cô.
“Hôm nay em không đi bộ sang khu phố à”.
“Vâng”.
“Hôm nay anh về sớm ạ”.
“Ngôi nhà đang hoàn thiện, không bận lắm thì anh chỉ tới xem một lát rồi về”.
“…”. Ra là vậy, bảo sao cô lâu rồi không gặp anh.
“Vừa nãy anh có đi bộ trong khu phố đó, tìm mua ít trái cây cho mọi người ăn”. Anh chỉ tay về ngõ nhỏ.
“Vâng ạ, bên đó bán nhiều lắm”.
“Ừ”.
“Căn nhà của anh đến bao giờ thì xong”.
“Dự kiến qua đến mùa thu sẽ hoàn thiện nhưng có lẽ sẽ sớm hơn”. Anh nhìn về phía xa nói.
“Em đi qua thấy trong vườn trồng rất nhiều cây”.
“Ừ, nó là tiểu cảnh, hôm nay nhìn cũng không tồi, đợi một thời gian mọi thứ hoàn thiện em ghé vào xem, phía sau bức tường cũng trồng nhiều loại lắm”.
“Vâng”. Cô khẽ cười.
“Em thích cây hồng trong vườn của anh”. Cô nói.
“Nó sao”. Anh nhìn về tán cây thấp thoáng sau tường nhà mình.
“Thật ra lần đầu em thấy nó, chính là lúc quả đang chín đỏ cả cành, rất đẹp”. Thanh Liên nhớ về khung cảnh đó mỉm cười.
“Anh mua nó về trồng ba năm trước, nó được tỉa cành thường xuyên nhưng nhìn từ ngoài vào vẫn thấy tán cây thấp thoáng phía sau”.
“Em thích ăn quả của nó không”.
“Em có”. Cô nhìn về phía trước nói.
“Sau này chín sẽ để lại cho em ăn”.
“…”. Cô nhìn anh khẽ gật đầu cười, anh giãn nét mặt nhẹ cong khoé mắt nhìn cô.
Sẽ để cho em ăn. Chỉ là một câu nói khách sáo nhưng lại đặc biệt dịu dàng.
Một cảm giác mềm mại như đang buộc họ vào với nhau, khiến cho đối phương đều luyến tiếc không muốn rời đi.
Cô nhìn vào ánh mắt sáng ngời, ôn thuận của anh, trong mắt anh cũng phản chiếu lên hình ảnh cô.
Thật tốt, giá như mọi thứ có thể an tĩnh như lúc này. Để cô nhìn anh lâu một chút, ngắm trai đẹp cũng là một loại giảm mệt mỏi.
“Hôm đó… lần anh nhìn thấy em, là em đang nhìn về phía cây hồng”. Anh nhìn cô nói, anh mắt không rời.
“Hả”. Cô giật mình trước câu hỏi của anh, hôm nào hôm đó… cái hôm ôi… là lúc mình nhìn trộm người ta ư, hay là lúc nào, anh ấy phát hiện lúc nào.
“Là hôm căn nhà còn chưa xây, lúc đó chỉ có bức tường cũ phủ rêu, anh nhớ cây hồng cũng còn có quả chín, anh có nhìn thấy em nhìn về hướng căn nhà khá lâu”. Anh nhìn thấy sự hoảng hốt trong mắt cô, trả lời.
“A.à… em.. em à vâng”. Cô sao có thể thừa nhận lúc đó ngắm anh đến thất thần chứ.
“…”. Anh khẽ cười nhìn vẻ ngượng ngùng của cô, mấy giây trước còn thấy cô có chút suy tư, giờ cô lúng túng buông lỏng cảm xúc, rất đáng yêu.
“Trong lòng có chuyện không thoải mái sao”.
“Dạ…”. Cô khẽ thở ra.
“Anh cảm nhận được tâm trạng em không tốt”.
“Uhm…”. Cô khẽ cười ra tiếng nhỏ nhìn đi hướng khác thì ra cô không giỏi che dấu cảm xúc.
“Dẫu sao, cuộc sống cũng nhiều vấn đề phải đối diện”. Cô chớp mắt, nói bâng khua.
“Đúng vậy, có rất nhiều chuyện khiến chúng ta luôn khó xử, không biết phải giải quyết thế nào”. Anh nhìn về phía trước, ngay cả anh cũng vậy.
“…”. Cô chỉ cười nhạt, trong lòng cảm thấy hoang mang.
“Nhưng mà mọi chuyện thực sự…chỉ là thời gian, nó cần thời gian để thử thách chúng ta, đợi khi chúng ta kiên trì tiếp tục hoặc từ bỏ thì nó sẽ trả lời”.
“Uhm”. Cô gật đầu mỉm cười nhìn anh.
“Muộn rồi để anh đưa ra bãi xe, ngồi ngoài gió lạnh”.
“Vâng”.
“Đi thôi”.
Hai người cùng lên ô tô rời đi, mấy người bảo vệ cũng theo sau.
0
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
