ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Thổ Lộ

Cơn gió nhẹ nhẹ thổi qua cửa sổ, khẽ nhìn bên trong là một đôi nam nữ với tư thế mập mờ đánh xấu hổ, bốn mắt nhìn nhau cả hai đều có thể cảm nhận được nhịp thở của đối phương. Dương Hạo nuốt nước miếng nhìn chằm chằm vưu vật đang nằm dưới thân, lắp bắp.

“Chị Mộng, tôi…tôi….cái này “ thấy Vân Mộng Kỳ ảm đạm, tình cảnh này thì biết nói éo gì nữa đây, hazz thôi xong, bả sắp nổi điên rồi, đời giai tới đây là chấm hết, các lão bà tương lai, lão công đi trước híc.

Nhưng câu tiếp theo khiến hắn trợn mắt, há hốc mồm :” Ưm!! Đây là lần đầu của chị, nhớ nhẹ nhàng thôi nhé, đôi mắt đầy tình ý nhìn vào Dương Hạo.

“oắc đờ heo, đùa nhau à” hắn toát cả mồ hôi, bà chị này đùa hơi lố rồi à.

“này Chị có đẹp không” Vân Mộng Kỳ vuốt nhẹ vùng ngực, làm cho đôi nhũ phong rung động, kích thích thằng em của Dương Hạo.

“ực!! Đẹp lắm!!! à mà cái câu sao nghe quen quen zậy ta” Á đù đây éo phải là câu Lăng Thanh Sương từng hỏi hắn hả, chẳng lẽ muốn hai đứa bàn chuyện nhân sinh sao.

“Cậu có muốn chị không nà”

Con mẹ nó khiêu khích, khiêu khích trắng trợn, hắn nuốt nước miếng :”Chị Mộng à, em chưa muốn chết”

“Hừ cậu cũng giống cha cậu, háo sắc mà cứ tỏ ra thánh thiện à” nàng bĩu môi liếc hắn bằng đôi mắt khinh bỉ.

“Chị….chị vừa mới nói cha tôi, tại sao chị là biết cha tôi” hắn ngơ ngác nhìn Vân Mộng Kỳ, không ngờ người này lại biết cha hắn, đừng nói là tiểu tình nhân của ổng nha, chết cmnr. Phải công nhận trí tượng tượng của hắn lại phong phú đến vậy.

“Hừ!! cha cậu nhờ tôi chắm sóc cậu, mà cậu đừng nghỉ bậy về tôi nhá, tôi vẫn còn là xử nữ đấy” một câu nói trúng nghe điểm yếu của Dương Hạo, hắn chỉ biết cười gượng, ha ha suy nghĩ quá nhiều rồi.

Không chờ hắn nói tiếp :” Thật ra!! Tôi đã thích cậu từ lâu rồi, mà tên đầu gỗ cậu lại không để ý ấy chứ” nói xong hai má nàng đỏ ửng đến mê người, Dương Hạo nhìn ngây ngốc, một lát sau mới lấy lại được bình tĩnh.

“Chị nói thích tôi, giỡn hoài tôi lúc đó là một phế vật lại bệnh tật đầy người, chị sao có thể thích tôi được” Dương Hạo tuy rất mê gái nhưng hắn vẫn rất có lý trí, không như kiểu hắn thấy gái đẹp là ngu ngu bị dụ đâu chết như chơi đó.

“Hừ đồ đầu gỗ, cậu có nhớ cái lần cậu chuyển tới đây không, lúc đó tôi bị đám giang hồ bao vây đó, cậu tưởng chúng làm hại tôi nên ngu ngốc lao lên mà chẳng để ý cái gì cả” Vân Mộng Kỳ nói một hồi làm cho Dương Hạo nữa tin nữa ngờ, lát sau khi tra lại kí ức mới biết được lúc đó thằng trẩu này muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân ai ngờ lại được mỹ nhân cứu anh hùng, nhọ quá nghĩ lại hắn đỏ mặt xâu hổ.

“Hì lúc đó nhìn tên ngốc không có chút sức mạnh tới cứu mình, mới đầu chị có hơi bất ngờ đó nha” nàng nở nụ cười nhớ lại quá khứ, nụ cười khuynh thành.

“Lúc đó….lúc đó tôi hơi ngơ ngơ ấy mà ha ha” cười gượng vài tiếng, thấy Vân Mộng Kỳ thâm thúy nhìn hắn

“Sau đó, chị tìm hiểu được anh chàng đó sống kế bên mình lại sức khỏe không tốt nên thường chăm sóc hắn, không biết từ bao giờ lại thích hắn, chị lớn tuổi rồi nên không thể nói ra được, nhiều lần nhắc khéo nhưng cái tên ngốc đó cứ đần mặt ra” giọng nói nhỏ nhẹ thì thầm, làm Dương Hạo cảm thấy xấu hổ và ấm áp trong lòng, cô gái có sức mạnh đáng sợ, lại vì một thằng phế vật mà thay đổi luôn ôn nhu chăm sóc hắn từ đó giờ, khiến hắn thiếu nợ nàng, có lẽ đã nợ nàng cuộc đời này.

Dương Hạo nhìn chân thành vào Vân Mộng Kỳ :”tôi tuy không mạnh mẽ, không đẹp trai, không giàu sang không hứa cho em được cuộc sống tốt. Nhưng!! Chỉ cần tôi còn sống, ai cũng không thể đụng tới em, dù cho hắn có là thần thánh ta cũng thông chết cmn hắn” vừa thổ lộ thật lòng liền hôn lấy đôi môi ướt ái của nàng.

“Ưm…Dương Hạo, em yêu chàng, yêu chàng rất nhiều” nàng kích động hai đôi môi cuốn lấy nhau, trao nhau tình ý, mới đầu nàng rụt rè, sau đó lại mạnh mẽ tiếp nhận, hắn bế nàng lên phóng thẳng vào phòng, đặt nàng lên giường, lột sạch quần áo, hai cơ thể trần chuồng đối diện nhau, Dương Hạo kéo cánh tay nàng, hôn khắp người, bàn tay không nhịn được nhẹ nhàng nắn bóp đôi nhủ phong ngạo nghễ thành rất nhiều hình thù, Vân Mộng Kỳ run run xuân tình tràn ra tiết đầy đùi trắng nõn, Dương Hạo lại tách cặp đùi nàng ra sau đó hôn lại cái miệng đang rỉ nước này.

“Đưng, chỗ…đó ưm…dơ… lắm” nàng nhắm mắt hưởng thụ cái khoái cảm mà hắn mang lại, nước mắt hạnh phúc chảy ra, Dương Hạo khẽ liếm nước mắt nàng.

“đừng khóc, ta không muốn thấy người phụ nữ của mình khóc, không bao giờ” hắn nhu tình nhìn nàng,

“Thiếp vui lắm, hihi cuối cùng cũng có thể tìm được một người đàn ông gửi gắm cả đời rồi”

“Nàng ngốc lắm, bên ngoài có nhiều người tốt hơn ta mà” kích thích một hồi, Dương Hạo xách côn ra trận, khẽ ma xát với âm hộ nàng.

“Ta vào đây, lần đầu có hơi khó chịu, đau nhớ bảo ta nhé” Hắn mĩm cười yêu thương nhìn Vân Mộng Kỳ, sau đó nhích nhẹ mông đưa cái dương vật nóng hổi vào bên trong nàng.

“A” một tiếng đau đớn, hai dòng nước mắt lăn dài trên má, say good bye với màng xử nữ.

Bởi vì lần đầu Dương Hạo rât ôn nhu với Vân Mộng kỳ, lấy tay kích thích ngực mới mông nàng để nàng đỡ đau hơn, sau một khoảng thời gian hai người bắt đầu mưa gió.

“Aaa…uu…..ưm nhẹ chút hauuu” hắn nhấp mông đẩy nàng liên tục, dâm thủy lần lộn cùng máu trinh chảy ra theo từng lần nhấp với dương vật, đôi nhũ phong đàn hồi bị hắn ngậm hạt anh đào, làn da trắng nõn nà khiến hắn sờ vào không thể cưỡng lại.

“Auuu….ưm….a mạnh nữa lên” nàng rên rỉ xung sướng, quen luôn cái cảm giác đau đơn vừa mất trinh, mông tròn kết hợp vong eo mảnh mai tạo thành đường cong đầy mê người.

“A….ai….a” từng tế bào của nàng đang đón nhận sự trùng kích của Dương Hạo, dâm thủy chảy như suốt, Hắn thích cảm giác này, cảm giác dương vật được bao phủ bởi âm hộ ấm áp khiến hắn càng hăng mà húc mạnh vào.

“Ư…. A… thoải mái quá” Vân Mộng Kỳ rên khẽ, nhắm mắt hờ hưởng thụ đừng đợt sóng đưa đẩy.

“Nàng thật xinh đẹp” hắn vô thức nói thầm bên tai nàng với gương mặt si mê.

“A… ư…aaa ….chàng là tên…. Dâm tặc ….aaa” Vân Mộng Kỳ mắng yêu hắn, rồi đẩy mông hòa theo từng nhịp đẩy.

“Dâm tặc thế này nàng thích không hắc hắc” Hắn vừa nói xong húc mạnh một phát vào trong khiến cho cả người nàng run rẫy, lấy tay vuốt cái mũi nhỏ nhắn của nàng.

“Ưm…. Thiếp thích” Vân Mộng Kỳ thẹn thùng nói nhỏ.

Dương Hạo cười một tiếng đem Vân Mộng Kỳ đang trong cơn khoái cảm mà ôm mà hôn trong tư thế đối diện nhau.

“Uhm….uhm ….. Aaa…. Thoải mái quá…” Nàng chìm đắm trong cảm giác cái vật nóng hổi ra vào bên trong mình.

Hai tay hắn xiết chặt mông nàng, ra sức đưa đẩy mạnh hơn.

“Á…. Aa….aaa … thoải mái chết mất.

Sau nữa tiếng, Dương Hạo hét lên một tiếng, đâm sâu vào bên trong âm hộ Vân Mộng Kỳ, bơm tất cả tinh hoa vào bên trong nàng, nàng rên một tiếng rồi nằm thở dốc, nàng nhìn lại cái thứ còn cương lên của hắn,hai người nhìn nhau tình tứ cười một tiếng lại mây mưa gió bão tới tận hôm sau mới tỉnh dậy.

866

16

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.