Chương 10
Thập Đại Mỹ Nhân
Sáng hôm sau, Dương Hạo đang ôm Vân Mộng Kỳ trong lòng, đêm qua hai người mây mưa bão táp quá độ, ngay cả Vân Mộng Kỳ khúc cuối phải xin tha, 7h sáng chủ nhật, hắn tỉnh dậy lại nhìn về người đẹp đang nằm trong lòng hắn cảm khái vạn lần, từ khí hắn tới đây chỉ vỏn vẹn một ngày thôi mà hốt được hai nữ nhân nhủ hoa như ngọc, cái tốc độ này còn khủng hơn mấy anh được buff trong truyện a.
Vân Mộng Kỳ đã tỉnh dậy nhưng vì hôm qua điên long đảo phượng nên giờ vẫn còn ngượng ngùng, đành nhắm mắt giả ngủ trốn hắn, nhìn nàng như vậy Dương Hạo cảm thấy mắc cười, liếm môi tiến sát lại gần nàng, người ngọc mặt ửng hồng mị hoặc.
“Hắc hắc, lão bà đại nhân không tỉnh là ta xơi tiếp đấy nhé” vừa nói vừa xoa bóp cái mông mềm mại của nàng, làm phía dưới của nàng lại tiết nước xuân.
“Ưm, chàng là tên bại hoại, tối qua làm lâu vậy rồi còn chưa đủ” nàng nhìn hắn làm nũng, đôi mắt lộ vẻ ủy khuất khiến người ta thương.
“Lớn rồi mà con làm nũng với lão công à, ta phải phạt nàng” nói rồi đưa tay vuốt nhẹ vùng bí mật bên dưới của nàng, Vân Mộng Kỳ run lên dâm thủy từ từ chảy ra.
“Chàng, chàng không thương thiếp” nàng bĩu môi đáng thương nhìn hắn, Dương Hạo rất yếu lòng khi nhìn nữ nhân khóc, nhất là nữ nhân của mình, trong lòng hắn chỉ cần là nữ nhân của mình luôn luôn là nhất.
“Ai nói nà!! Ta thương nàng còn không hết ấy chứ” hắn nhẹ nhàng vuốt mũi nàng, hôn lên má một cái cười cười nói.
“Hứ! rõ ràng là lần đầu của thiếp mà chàng làm mạnh như vậy, hiện tại sưng hết rồi nè” nàng sờ lên cái cánh hoa đang sưng đỏ mà làu bàu.
“Ngoan nào, không phải tối qua đang muốn ta mạnh hơn mà” hắn xoa cánh hoa đang sưng của Vân Mộng Kỳ, rồi suy nghĩ lớn mật, không biết sử dụng lôi điểu kích thích nàng thì sẽ thành cái dạng SM gì nữa ta, nhưng cái suy nghĩ như vậy chỉ lóe cái rồi biến mất.
“À chết rồi, thiếp hôm nay phải đi làm, nhanh dậy, ui da” hôm nay chủ nhật nhưng Vân Mộng Kỳ phải đi ra tiệm bánh sớm để mở cửa, nhưng vừa đứng lên lại ngồi xuống, lần đầu phá thân nên nàng hơi khó di chuyển, thấy thế Dương Hạo đỡ nàng.
“Đợi ta nữa tiếng, rồi ta đi cùng với nàng ra cửa hàng, lão bà bị thương nên để lão công giúp đỡ a hắc hắc” hắn cười tà vài tiếng bóp nhẹ ngực nàng rồi đứng lên về nhà.
“Hừ!! đồ háo sắc, thiếp hỏi chàng ngoài thiếp ra chàng còn có ai khác” một câu bất chợt làm Dương Hạo đỗ mồ hôi
“Cái….nàng hỏi cái này làm gì, ngoài nàng ra ta còn có ai chứ ha ha” đùa nhau chứ hỏi cái này làm gì
“Chàng gạt thiếp đi, thiếp biết hết rồi, hôm qua thiếp để ý thân thể chàng có vết cắn, trên người còn có mùi hương nữ nhân để lại, chối nữa đi hừ hừ” nàng vừa nói vừa nhìn Dương Hạo để xem hắn giải thích thế nào.
“Xin lỗi nàng ta…thật ra ta..”
Chưa kịp nói hết câu đã bị Vân Mộng Kỳ cắt ngang : “Ta không quan tâm chàng làm gì, nhưng chàng lại gạt ta” nước mắt trong mắt chảy ra, nhìn rất thương tâm.
“này này, bình tĩnh nào Mộng Kỳ à, nghe ta nói đây thật ra chuyện là vầy…” mất một lúc mới giải thích cho nàng biết mọi chuyện trừ chuyện hệ thống ra.
“vậy cô gái đó tên là Lăng Thanh Sương à, thiếp biết cô ta” Sau khi biết chuyện tối hôm kia thì hòa hoãn lại không ít nhưng vẫn còn oán giận với Dương Hạo vì dám gạt nàng.
“Nàng biết??” hắn ngạc nhiên nhìn Vân Mộng Kỳ 'nàng biết' cơ mà thế ếu nào mà nàng lại biết.
“Thì cô gái Lăng Thanh Sương đó vốn là sát thủ trong thế giới ngầm mà, nàng nỗi tiếng rất ghét đàn ông là một trong thập đại mỹ nhân, hoa hồng có gai đó, không nghĩ chàng thu được nàng ta vô hậu cung nhỉ hihihi” nàng sau khi nói lai lịch của Lăng Thanh Sương mặc kệ cho Dương Hạo đang ngơ ngác lại nói tiếp.
“Thập đại mỹ nhân là mười nữ nhân được bình chọn là xinh đẹp nhất, mỗi hai năm thì tổ chức một lần, mọi nữ nhân xinh đẹp đều được tham gia, bất kể thù hay bạn vào ngày đó chỉ có bình chọn cho những người đẹp nhất không quan tâm mọi thứ, kẻ nào dám gây rối sẽ bị Băng Cung trừng trị, hiện tại đã gần tới thời hạn rồi, chỉ còn 2 tháng nữa là lần tuyển chọn 10 mỹ nhân đẹp nhất a” Dương Hạo thì quen với Băng Cung này rồi, được thành lập hơn bởi Vân gia, có lịch sử hơn 300 năm, hằng năm thu nhận rất nhiều dị năng giả và người bình thương, ở đây tất cả mọi người có thể học được các kỹ năng chiến đấu thông thường hay kiến thức để ra chiến trường,…vv, Là trường hắn đang học chứ đâu, rồi cái mười đại mỹ nhân này hắn chỉ được nghe chứ không được nhìn, hầu hết thời gian đều bị bệnh tạt dày vò.
“Chàng đó sướng nhất rồi, hai trong mười người bị chàng hốt mất rồi, hừ sao này để coi chàng còn dám ra ngoài lăng nhăng nữa không”.
“Cái gì!! Nàng cũng có trong mấy người đó luôn à mà đúng òi, lão bà ta đẹp như vậy không tham gia cho phí của trời à, mà thứ hạng hai người đứng bao nhiêu?” hắn ngạc nhiên vì cả hai nữ nhân xinh đẹp của mình lại nằm trong danh sách những người mà người ta mong được làm bạn trai của mấy nàng nhất.
“Hừ xem chàng kìa háo sắc tới nước miếng chảy đầy mồm” nàng khinh bỉ nhìn Dương Hạo, hắn chỉ biết gãi mũi cười trừ.
“Xếp hạng thì như thế này, đứng thứ 10: Lâm Như Nguyệt, thứ 9: Cố Nhã Chi, thứ 8: Tú Nhi, Thứ 7: Lăng Thanh Sương, Thứ 6: Lăng Thanh Trúc, Thứ 5: Dương Tố Tố, Thứ 4: Thái Diễm, Thứ 3: Vân Mộng Kỳ, Thứ 2: Lục Vô Song, thứ 1: Vân Băng” nàng kể một loạt cái tên nhưng người ở số thứ 6 là hắn khó chịu, dù gì nàng ta cũng từng là hôn thê hắn a. hiện tại hắn đã hiểu vì sao nàng lại từ hôn rồi hazz.
“Hừ năm ngoái ta thua Lục Vô Song một điểm nên đứng hạng 3, còn chàng nghe nói có một vị hôn thê Lăng Thanh Trúc kia phải không”.
Nghe Vân Mộng Kỳ nhắc tới Lăng Thanh Trúc, mặt Dương Hạo tối sầm lại, sự nhục nhã khi đó tái hiện, thấy vẻ mặt hắn lạnh tanh, Vân Mộng Kỳ đành phải lảng tránh đề tài.
“Nếu được chàng thu hết mấy vị mỹ nhân làm lão bà luôn đi haha”
“Thật ra Mộng Kỳ à, ta không phải người tùy tiện” Dương Hạo từ trong suy nghĩ vô thức phát ngôn làm nàng cười sặc sụa.
“haha xem chàng kìa, chàng muốn nạp thêm hậu cung thì thiếp không có ý kiến, nhưng vẫn phải hỏi Thanh Sương muội muội kìa, xem nàng có đồng ý hay không đã” Vân Mộng Kỳ vừa mới nói xong khiến Dương Hạo há hốc mồm, cái quái gì nàng ta cho mình tạo hậu cung, ôi mẹ ơi quá xá đã, có lão bà như vậy còn đòi gì bằng, nhưng dù sao cũng thấy tội cho nàng, cũng là nữ nhân a đâu ai muốn chia sẽ người đàn ông mình cho người khác.
“Nàng làm vậy có được không” .
“ha, xem chàng thích chưa kìa, hazz nếu được thì thiếp cũng không muốn vậy đâu, nhưng chàng là đặc biệt, trong người chàng mang huyết mạch Dương gia, nên phải thế thôi” nàng thở dài mà nói với hắn.
“Hả lý do gì vậy, ta bị đuổi khỏi Dương gia lâu rồi, sao mà liên quan được ” hắn hơi khó hiểu nhìn nàng.
“Chàng chỉ cần biết Dương gia này khác với đám đã trục xuất chàng, khi chàng có đủ thực lực thì tự nhiên biết thôi, hiện tại thì không được” nàng nghiêm túc dặn dò Dương Hạo.
“Nàng làm ta rối quá cái gì mà khác, mà tại hiện tại làm gì có nổi thực lực” hắn gãi đầu suy nghĩ những lời Vân Mộng Kỳ nói nhưng vẫn không hiểu cái quái gì hết.
“Bệnh tình chàng hiện tại đã hết, mặc dù ta không biết chàng làm thế nào nhưng có lẽ chàng có được thứ gì đó, ta cũng không nói nhiều đợi sau khi chàng mạnh lên rồi thì sẽ biết mọi chuyện”.
“Thôi binh tới tướng ngăn, nước tới xây thành, tới đâu tới” dù Dương Hạo có nhiều điều không hiểu nhưng cũng không hỏi, cứ để thời gian trả lời một cách tốt nhất.
“thôi trể rồi chàng mau về thay đồ mau, rồi đi ra cửa hàng nữa”
“À ta đi ngay” hắn đứng dậy mặc lại đồ, rồi rời khỏi nhà Vân Mộng Kỳ.
Nàng nhìn theo hướng hắn đi lẩm bẩm : “Sẽ có một ngày chàng sẽ vượt qua người đó”.
989
15
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
