Chương 6
Vân Mộng Kỳ
Sau khi chật vật với thân thể trần chuồng của mình, cuối cùng Dương Hạo cũng thành công trốn về tới nhà bằng cái hộp giấy, chê đi phần thân dưới của mình. Đang đinh mở cửa nhà thì hắn bắt gặp ngay một thiếu phụ xinh đẹp, cô cao 1m7, tuổi khoảng 25, mái tóc đen xỏa dài tới hông, đôi mắt ngập nước tạo cho ta cái cảm giác nhu tình mềm mại, chỉ thấy hôm nay nàng mặc đồ khá mát mẻ, chiếc áo thun ngắn tay bó sát người làm nhô lên đôi nhủ phong ngạo nghễ, làn da trắng không tì vết, cái quần đùi bóp chặt làm vểnh lên cái mông no đủ. Cả cái thân hình bốc lửa đủ khiến cho bất cứ thằng đàn ông nào đều trở thành thú vật, nhưng thằng nào ngán thở thì mới dám giở trò với nàng ta
Vân Mộng Kỳ được mọi người biết đến như huyền thoại, từng một mình solo với 1 đám dị năng gây rối, kết quả hơn trăm thằng bị chỉnh cho vêu mồm, trong đó có tên trùm thuộc dị năng hặng S,bị nàng cho đi bán muối đầu tiên, nên hiện tại không thằng nào rảnh rỗi sinh nông nỗi mà đi trêu vào bà la sát đó cả, trong suốt 2 năm qua nàng luôn chiếu cố tốt cho Dương Hạo, quan hệ thân thiết.
" Định mệnh!!!, cứ tưởng Lăng Thanh Sương đã rất đẹp rồi nhưng vẫn kém cô gái này ở chỗ lớn tuổi thành thục a ". Hắn ta có ý nghĩ muốn đem nàng đưa đi khinh bạc. nhưng nhờ cai kí ức kia nên biết sự đáng sợ của nàng, vì thế éo dám to mồm.
" hì hì, Chào chị Mộng Kỳ ". Dương Hạo tỏ ra thân thiện bắt chuyện với nàng.
" Hạo hả!! có chuyện gì vậy , đồ của cậu đâu mà ở trần chạy ngoài đường thế ". Nàng nhìn hắn như thấy sinh vật lạ, ở trần đi chân đất ở giữa có cái thùng giấy, ai mà không hết hồn cho được.
" À, tôi đi tắm sông bị gió thổi mất đồ ấy mà ". Nếu nói đi chơi gái bị gái lấy đồ, thì cmn nhục thôi rồi
Vân Mộng Kỳ khó hiểu nhìn hắn :" nhà có nước sao không tắm, lại đi ra ngoài "
" ahihi!! ". hắn ta cười tỏa nắng, lảng tránh trả lời.
" Lát nữa thay đồ, rồi qua đây ăn cơm với chị ". Vân Mộng Kỳ cười nói với Dương Hạo.
" Tất nhiên rồi! đồ ăn chị nấu, ai có phúc lắm mới được nếm thử a ". hắn nịnh nọt để lấy được cảm tình của người đẹp, nhưng đôi mắt hắn đang chăm chú vào cặp ngực khủng kia a, chỉ có hơn chứ không kém Lăng Thanh Sương à nha, chắc rất mềm đây hề hề. suy nghĩ tuy háo sắc nhưng hắn lại không dám biểu hiện ra.
" Hừ cậu học thói nịnh nọt từ bao giờ thế ". Nàng ném cho hắn cái nhìn quyến rũ, xong quay lưng lắc nhẹ cái mông mở cửa nhà, Dương Hạo nhìn vãi cả mồm.
Hắn cũng mở cửa bước vào nhà, thu vào mắt là căn phòng khá là gọn gàng ngăn nắp, nhìn cái đồ dùng trong nhà cũ nát thì biết bao năm qua hắn sống khó khăn cỡ nào, hắn bước thẳng vào trong nhà tắm mở nước, ngước đầu lên nhắm mắt dưỡng thần, từng suy nghĩ trôi qua trong đầu hắn, từng là một kẻ thất nghiệp bị xuyên qua thế giới này, dung hợp với linh hồn của thân xác này, mang trên vai mối thù không đội trời chung, lại gặp gỡ Lăng Thanh Sương, lại chịu ơn với Vân Mộng Kỳ, thề sẽ cố gắng trả ơn lại nàng.
Dương Hạo kẻ yếu đuối phế vật luôn bị người ta ăn hiếp ngày xưa đã chết rồi, Lăng Thanh Trúc, ta sẽ cho cô thấy chuyện ngu ngốc nhất trên cuộc đời cô là từ hôn với tôi. Đôi mắt hắn mở ra trên khuôn mạnh lạnh lùng với sự quyết tâm mãnh liệt.
" Thôi!!! tắm cái đã đi ăn cơm của mỹ nhân a ". hắn khôi phục vẽ mặt lạnh lùng, bước ra thay đồ xong, chạy nhanh qua hướng nhà Vân Mộng Kỳ.
761
12
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
