ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16
Chọn Vũ Khí

Sau khi rời khỏi Lầu Hoa Hồng, Dương Hạo lại nhớ tới cái hình bóng mê người ấy, nhất là cặp ngực khủng đó, cỡ G chứ chẳng chơi.

“Chậc, hiệu ứng mê hoặc này kéo dài khá lâu đấy” lắc đầu, hắn đi thẳng vào một tiệm vũ khí, nhưng trước đó hắn phải kiểm tra cái nhiệm vụ ban nãy.

“Hệ thống mau chuyển phần thưởng nhiệm vụ đánh tên mặt đần thối kia cho ta”

“phần thưởng: 10.000 điểm 1 skill cấp A, 20 đá cường hóa đã được chuyển tới, ngoài ra còn có một nhiệm vụ ẩn vừa mới được hoàn thành: Đứng vững dưới áp lực của Xà Nữ 10 phút, thưởng: 1 skill cấp S, 5000 điểm, 50 đá cường hóa” giọng nói của hệ thống chợt vang lên.

“Đù hoàn thành cả nhiệm vụ ẩn luôn cơ, số mình có phải quá may mắn không” nhưng chắc là không rồi, đều nhờ thằng tác giả cả đấy.

“Hệ thống cường hóa toàn bộ cho cơ thể ta”

“Đã hoàn thành, hiện tại sức mạnh: 422, thể chất 87%, mức độ cảm xúc: 99%”

“Ồ mình cảm nhận mạnh hơn một chút rồi. Đù cả thể chất của mình sao hồi phục nhanh vậy, mới hồi chiều còn dưới 70% mà hiện tại lên tới 87% rồi” Dương hạo giật mình vì tốc độ hồ phục này, nếu là bình thường thì phải mất cả ngày mới hồi được 3% hay 4% thôi, cái tốc độ thật khủng khiếp.

“Này mở cái skill cấp S ra đi” Dương Hạo hiện tại thiếu nhất chính là kỹ năng, giờ khi đánh nhau hắn chỉ có thể dùng Lôi Điểu hay Cuồng Hóa, còn nếu bí quá thì liều mạng bật Tử Thần Nhãn lên trụ được vài ba phút. Nhưng đó chỉ là gặp vài tên đàn em thôi, nếu cỡ như Nữ Nhân trong phòng kia chắc chưa tới vài giây đã bị giết rồi.

“Tinh!! Ký chủ nhận được Skill cấp S: Bão Kiếm. lướt tới áp sát và bao phủ mục tiêu trong ngọn gió, gây ra sát thương mạnh mẽ liên tục, sát thương mạnh hơn khi ở trên không trung, yêu cầu: Cần dùng kiếm”

“Tinh!! Ký chủ nhận được skill cấp A: Thủ Hộ. Tăng phòng thủ gấp ba lần, yêu cầu: Không di chuyển”

“Ơ đù cái đầu còn được, chứ cái thứ hai có vẻ khó đây, đứng yên không di chuyển à, định làm tank team hử” Dương Hạo mở được hai kỹ năng mới nhưng chúng đều phải cần yêu cầu để sử dụng.

“Này có thể mua thêm đá cường hóa không” Dương Hạo hiện tại cần tăng sức mạnh nhanh chóng, sẵn tiện hắn còn 17k điểm chắc cũng đủ lên một ít sức mạnh nữa.

“Đá cường hóa có thể đổi 300 điểm 1 viên, ký chủ có muốn đổi”

“Ừm, 17k thì………….. đổi 50 viên, rồi sẵn cường hóa cơ thể cho ta luôn”

“Tinh!! Ký chủ đổi được 50 đá cường hóa mất 15.000 điểm, đã cộng tất cả vào cơ thể, hiện tại còn 2000 điểm”

“Dương Hạo 19 tuổi, sức mạnh: 472, Skill: Lôi Điểu, Cuồng Hóa, Bão Kiếm, Thủ Hộ. Trang bị: Tử Thần Nhãn. Vũ khí: Barrett Phoenix, 2000 điểm”

“Ha, tạm thời cứ như vậy là được” Kiểm tra trạng thái xong, Dương Hạo rời đi

Ở chợ đen, có nhiều loại vũ khí đa dạng, đa số toàn bị cướp bởi người khác hay lấy từ những kẻ bị giết, không cần biết, chỉ cần là vũ khí được mua lại bởi Khu này thì cho dù nó là hàng phạm pháp hay gì đó đều được cả, 1 trong 12 tội đồ, được mệnh danh là vua vũ khí.

“Tới rồi” Dương Hạo đứng trước một cửa hàng vũ khí nhìn có vẻ tồi tàn, hắn thở một hơi rồi bước vào, trong mắt hắn là một bầu không khí nặng nề, khắp nơi đều là vũ khí, dao, kiếm, súng,….. rất nhiều thứ. Nhưng toàn bộ điểm chung của bọn chúng làm người ta cảm thấy khó chịu, Sát Khí.

“Sát khí của cửa hàng này nặng thật” Hắn đang quan sát thì một giọng nói khỏe mạnh vang lên.

“Này nhóc, đi chổ khác đi đây không phải nơi mi nên đến” Xuất hiện là một người đàn ông to lớn, ông ta khoảng chừng hơn 50, tóc ông bạc trắng kể cả bộ râu quai nón cũng vậy, khuôn mặt ông nhiều nếp nhăn và điều đáng chú ý ở đây là con mắt trái của ông bị che bởi một miếng bịt mắt kèm theo một vết xẹo dài dọc xuống, ông đang ngậm một điếu xì gà, thở phì phì từng làn khói ra rồi nói bằng một giọng ồ ồ.

“Lão gia tử, tôi muốn tìm một món vũ khí vừa tay, tốt nhất dùng để giết người” Đôi mắt hắn dần trở nên sắc bén.

“Hử được thôi, cứ gọi ta là lão Hoàng được rồi, ngươi đi theo ta” người đàn ông, thờ ơ

Bước theo ông ta, Dương Hạo nhìn ngó xung quanh tìm kiếm món vũ khí hắn thích, nhưng nhìn tới nhìn lui bỗng cảm thấy chả có cái nào ra hồn cả, đang giữa lúc đó thì Tử Thần Nhãn của hắn đột nhiên có cảm biến, hắn quay lại, thấy một thanh kiếm katana đang nằm giữa đám bụi bẩn trong góc tường, Dương Hạo đi tới, càng gần Tử Thần Nhãn càng dao động mãnh liệt.

Thấy Dương Hạo có biểu hiện lạ, lão Hoàng nhìn hắn cảm thấy có gì đó, rồi nhìn theo hướng hắn đi thì gặp hắn đã cầm thanh kiếm đó lên, ông ta mới đầu còn thờ ơ nhưng khi nhìn kỹ lại thì lão từ từ mở to mắt, thanh kiếm đang rung động, một thứ gì đó bí ẩn đang chảy xung quanh thanh kiếm rồi truyền tới tay Dương Hạo, nhìn giống như thanh kiếm đang chọn chủ.

“Thằng ngu, đừng chạm vào thanh kiếm đó” lão Hoàng hét to

“Hả” Dương Hạo đang chăm chú thì nghe được giọng nói của lão Hoàng mới giật mình, thanh kiếm cũng trở lại bình thường.

“Sao vậy lão gia tử, lấy cho ta thanh kiếm này đi” không biết tại sao, từ khi cầm thanh kiếm này, Dương Hạo có cảm giác là lạ giống như nó là một phần cơ thể hắn vậy, nên hắn muốn lấy nó làm vũ khí của mình.

“……….!” Lão Hoàng im lặng nhìn Dương Hạo sau đó: “Không được, thanh kiếm này không bán”

“Hả không phải đây là cửa hàng vũ khí sao, lão tại sao không bán” Dương Hạo cau mày nhìn Lão Hoàng.

“Cái nào cũng có thể bán nhưng riêng thanh kiếm đó thì không”

“Tại sao” Dương Hạo thắc mắc hỏi.

“Ngu ngốc, ngươi có biết nguồn gốc của nó hay không, đây là thanh kiếm đã từng giết chết Baron Nashor một con dị ma thú cấp 10 đó thằng đần, lúc ngươi cầm lên không thấy gì lạ sao” Lão Hoàng trợn mắt

“Ý Lão là sao”

“Hừ để ta kể ngươi một câu chuyện, Ma thú như được biết chia ra làm 10 cấp, từ lúc bọn chúng tiến hóa lên cấp 8 là đã mở ra linh trí có thể suy nghĩ và nói chuyện như con người được rồi, nhưng khi tiến hóa đến max cấp 10 thì bọn chúng đã trở thành một thứ vũ khí siêu hủy diệt rồi, lần đó tổng cộng có 48 dị năng giả mạnh mẽ, 6 trong số đó đã trở thành cấp SSS, 17 người là cấp SS, 25 người là cấp S. Họ phát hiện nơi ẩn náu của một con Ma thú cấp 9 đang chuẩn bị tiến hóa, để ngăn chặn điều đó phía nhân loại cử ra một đội ngũ như vậy”

“Nhưng họ đã quá muộn” Lão Hoàng đang kể bỗng dưng đôi mắt chợt xa xăm mang vẽ giống như đang nhớ lại quá khứ.

“Lúc tới nơi, con ma thú đó đã tiến hóa thành công, và bọn họ bắt buộc phải chiến đấu với nó, trận chiến diễn ra suốt 4 ngày trời, tới chiều ngày thứ 4 họ cuối cùng cũng thành công hạ được thứ đó, phó chỉ huy của chiến dịch đã kết liễu nó bằng một thanh kiếm, và haha nhóc đừng nghĩ rằng trận chiến nào cũng không có cái giá của nó chứ, toàn bộ 48 người bị diệt gần hết, chỉ còn 11 người. 2 người cấp SSS, 4 người cấp SS và 5 người cấp S sống sót, trong đó có vài người đã bị thương hấp hối, do thiệt hại quá nhiều tên chỉ huy lại đổ lỗi cho gã phó chỉ huy là đã không nghe theo lệnh để rồi nhận lấy thiệt hại nặng nề, 9 người còn lại chia làm 2 phe, 3 người theo gã chỉ huy, 6 người còn lại thì cùng sống chết với tên phó chỉ huy kia”

“Cuối cùng do gia tộc của tên chỉ huy động tay động chân, nên lũ đó đã phán đám người phó chỉ huy là lũ phản bội liền đưa ra hành quyết, trong cơn giận dữ gã phó chỉ huy đã mất lý trí tàn sát khắp nơi, lúc lấy lại nhận thức tên phó chỉ huy đó mới biết mình đã bị điều khiển bởi năng lượng ma thú, người ra tay kết liễu nó đã nhận một lời nguyền, và thanh kiếm cũng vậy, nó giam giữ linh hồn con ma thú đấy, rất nhiều người đã từng sử dụng thử thanh kiếm này, hiện tại nó đã trải qua 13 đời chủ nhân rồi, nhưng bọn họ đều chết một cách bí ẩn” cuối câu chuyện Lão Hoàng trầm giọng

Sau khi nghe xong câu chuyện này, Dương Hạo chắc chắn lão Hoàng có thể là một trong những người tham gia chiến dịch năm đó, bằng chứng là ông ta kể một câu chuyện như thế này hoàn toàn lại là sự thật, bởi vì 15 năm trước hắn từng nghe cha kể lại rằng lúc đó có một nhóm người anh hùng đã đương đầu với một con quái vật khủng khiếp để bảo vệ lục địa phía nam này, và hơn hết hắn cảm nhận được nguồn năng lượng thần bí đằng sau miếng bịt mắt kia giống với cái cảm giác khi cầm thanh kiếm lên.

“Ồ vậy à, ta cảm thấy hứng thú rồi đó, thắc mắc tại sao một thứ nguy hiểm như vậy lại bị bỏ ở đây” Dương Hạo nhếch miệng.

“Điều này là bởi…….” lão hoàng chưa kịp nói hết câu thì, Dương Hạo đã rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, lão đứng hình, kiếm vừa rời vỏ liền tạo nên một cơn sóng năng lượng bí ẩn phát ra.

Trong một căn phòng : “Ồ có kẻ đã rút nó ra à, chuyện sau này sẽ rất thú vị đây hahaha” giọng nói của một người đàn ông bí ẩn vang lên rồi kết thúc bằng một tiếng cười.

Thanh kiếm này có vỏ sơn đen, chiều dài ở khoảng 120cm vành kiếm hình trong lỏm bốn góc trong như một ký hiệu hình thập tự, toàn thân thanh kiếm được bao phủ bởi hoa vân giống như một ngọn lửa màu tím, trong rất quỷ dị, lưỡi kiếm sắc bén có thể chém sắt như chém bùn,

Dương Hạo cười cười, ném thanh kiếm lên trần nhà, hắn nhắm mắt giơ tay ra trước mặt, lão Hoàng thấy cảnh đó liền mở to đôi mắt ra, điên thật rồi, thằng nhóc này điên rồi hắn không muốn giữ cánh tay nữa hả, thanh kiêm lộn vòng trên không sau đó rớt xuống nhắm thẳng cánh tay đang giơ ra, tưởng chừng như nó sẽ bị cắt đứt nhưng thanh kiếm đã lộn qua cánh tay và đâm thẳng xuống nền đất sâu gần 30cm, chứng kiến cảnh đó lão Hoàng trợn mắt há mồm.

“Ngươi ngươi may mắn, đúng vậy chắc chắn là may mắn” Lão ta cố chấn tỉnh lại nhưng khuôn mặt lộ rõ vẻ không tin.

“Ừ chắc vậy rồi” Dương Hạo cười mĩm.

“Này lão già, thanh kiếm này có tên không” hắn nhìn thanh kiếm đang ở trong tay mình.

“Tên sao, không có nó chỉ là một thanh kiếm vô danh bị nguyền rủa thôi”

“Thế à, vậy từ này mày sẽ tên là Quỷ Kiếm nhé” Dương Hạo trầm ngâm rồi thốt ra, nhưng trong lòng hắn lại ATSM : "Tử Thần phải cầm theo Quỷ Kiếm, nghe ngầu quá đê"

“Vậy ra nhóc quyết định lấy nó à, có chuyện gì là ta không chịu trách nhiệm đâu nhé” lão ra nhếch mũi nhìn

“Ừ nó sẽ cùng đồng hành vơi ta”

“Ồ giá của nó cũng không ít đâu, 20 triệu kim nhé, tiền trao cháo múc (Kim: đơn bị tiền tệ chung của toàn đại lục)” lão Hoàng hô quá chớp nhoáng, Dương Hạo khi nghe xong cũng choáng luôn, 20 triệu kim một con số không nhỏ rồi, hồi đó khi hắn bị bệnh chỉ được chu cấp một tháng 200 kim thôi.

“Cái này có thể giảm tí không lão già ta hiện tại.........đang có hơi” Dương Hạo đổ mồ hôi, lắp bắp.

“Vậy ngươi không có tiền, đm cút ngay cho lão tử, làm nãy giờ lão tử kể chuyện tốn biết bao nước miếng vô ích rồi” lão hoàng gầm lên điếc tai

“Này từ từ tuy ta không có tiền nhưng ta có cái này” Dương Hạo nói xong chạy ra ngoài cửa kích hoạt hệ thống lấy cây Barrett phoenix rồi đi vô lại đặt lại lên bàn.

“Đây là”

“Đây là vũ khí của ta, hiện tại không dùng nữa nên bán lại, bây giờ dùng nó đổi được không” Khi Dương Hạo nói xong liền nhìn qua Lão Hoàng thì, hai con mắt lão sáng lên lấp la lấp lánh, hắn toát mồ hôi: "Trời!! lão già tham lam"

“Tất nhiên là được, đây là lần đầu tiên ta thấy một cây Barrett lạ tới như vậy đó, thật là khó tin, nhìn kết cấu của nó người làm ra chắc chắn là thiên tài” lão hoàng trầm trồ khen ngợi cây sung mà khiến Dương Hạo nín cười sắp không nổi, thiên tài gì chứ, ta nói nó là cây đầu tiên trên thế giới do ta biến ra đó chứ.

“Tên của nó là Barrett phoenix, trong một lần tình cờ ta đạt được” hắn bắt đầu chém gió.

“Ngươi không được đòi lại đâu đấy” nghe Dương Hạo nói, lão Hoàng ôm cây súng như là người thân của mình sắp bị cướp đi vậy.

“Rồi rồi vậy ta đi đây, có dịp sẽ ghé lại” Có được vũ khí như ý rồi, Dương Hạo cần phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ hái hoa cho Nữ Nhân kia nữa, nên hiện tại sau khi đút thanh kiếm trở lại vỏ, hắn liền mua thêm vài dụng cụ cần thiết rồi ly khai.

Khoảng nữa tiếng sau khi Dương Hạo rời đi, Lão Hoàng đang ngồi nghiên cứu cây Barrett Phoenix thì đột nhiên một bóng người trung niên xuất hiện trước mặt, tuy vậy lão vẫn cứ chăm chú nhìn vào cây súng thôi.

“Haha lại tìm được món đồ chơi nào lạ nữa à Lão Hoàng à không phải gọi là vua vũ khí Hoàng Lão Tà mới đúng chứ” giọng nói đùa giỡn của người trung niên đối với lão hoàng, cũng làm rõ thân phận ông ta, 1 trong 12 tội đồ, Vua Vũ Khí.

“Ngài lại trốn công việc nữa rồi, tiểu thư lại tức giận lên nữa cho xem” Lão Hoàng vẫn không rời mắt khỏi cây súng mà nói.

“Chậc! con bé đó thật giống với mẹ nó, thật dữ dằng, ta thiệt là điên đầu luôn, muốn nhanh chóng tìm chồng cho nó mà tống đi ngay và luôn ” Giọng nói của người trung niên từ từ trở nên than thở.

“Vậy à, chúc ngài may mắn”

“À thanh kiếm bị lấy đi rồi sao”

“Ừm, đã bị lấy đi, thằng nhóc đó thật giống lão già kia, cái tật liều mạng đó, lúc thử kiếm………” Lão Hoàng nhớ lại lúc Dương Hạo ném thanh kiếm lên mà cười khổ.

“Hahaha cháu trai của người đó mà, thiệt tình tại nó bây giờ yếu quá thôi, nếu không ta đã bắt nó làm con rể rồi, nhưng không sao hắn sẽ mạnh lên sớm thôi, trực giác của ta là vậy” giọng nói của ngươi trung niên vừa hết thì tại chổ ông ta đứng hiện tại đã không còn người nữa rồi, Lão Hoàng đang ngồi thì ngẩn đầu lên, thì thầm.

“Trực giác của ngài có bao giờ sai đâu…………………………Boss!”

Dương Hạo không biết sau khi hắn rời đi, đã để lại phía sau đó là một cuộc trò chuyện bí ẩn, hiện giờ thứ gì sẽ chờ đón hắn ở khu Rừng Cấm Địa đây “RẸT!!! ẦM”.

“ĐM trời mưa”

845

8

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.