Chương 2
Vượt biển
Chiếc thuyền bé nhỏ nhẹ nhàng trôi nổi giữa biển lớn mênh mông. Thiếu Sơ ngồi giữa thuyền nhìn vào sương mù dày đặc xung quanh, phạm vi hai mét xung quanh thuyền không thể nhìn rõ.
" Nhân gia gia, chúng ta bao lâu có thể đến bờ? "
Thiếu Sơ nhìn cụ ông chèo thuyền, hưng phấn hỏi. Hắn muốn càng nhanh càng tốt đến bờ để nhìn thấy bầu trời rộng lớn ngoài kia.
Nhân gia gia liên tục khua tay chèo thuyền nhìn về phía trước, ôn tồn trả lời.
" Nhanh thì năm ngày tới bờ, chậm thì bảy ngày. "
Thiếu Sơ vui vẻ gật đầu lia lịa, chốc lát hát một bài hát đồng dao.
Qua một canh giờ trong biển sương mù, Thiếu Sơ vô cùng chán nản.
Quá buồn chán.
Hắn chán nản hết nhìn trời lại nhìn biển, lại lục ra một cuốn sách bìa xanh cham chú đọc. Đây là một cuốn bách thú đồ, ghi chép nhiều loại dị thú hung thú. Giờ chỉ có thể lật quyền sách nhỏ này đọc tới đọc lui giết thời gian.
Qua thêm một canh giờ Thiếu Sơ buồn chán đến cực hạn, hắn quen chạy nhảy xung quanh, không quen ngồi yên một chỗ như vậy. Nhân gia gia vẫn yên lặng chèo thuyền.
" Hống! "
Bỗng lúc đó, một tiếng thú hung tợn rống lên vang dội. Từng gợn sóng nhấp nhô va chạm vào làm chiếc thuyền lung lay.
Thiếu Sơ kinh hãi không thôi. Nó giống với tiếng thú rống mà hắn nghe thấy khi mới xuống chân núi. Hắn không biết hung thú kia là loại thú gì, nhưng xem dư chấn từ tiếng rống kia thì vô cùng cường đại.
Nhân gia gia khẽ nhíu mày, tay lão khua nhanh chóng chèo thuyền rẽ sóng lao đi. Chiếc thuyền nhỏ khẽ băng băng lướt nhanh trên mặt biển.
Thiếu Sơ nhìn thần sắc hờ hững của Nhân gia gia, dường như không sợ hãi, hiếu kì hỏi.
" Nhân gia gia, đó có phải là hung thú không? Nhân gia gia có biết nó tên là gì không? "
Nhân gia gia nhìn về hướng tiếng thú rống phát ra, chẳng quan tâm đáp.
" Nó tên là Nhật Nguyệt Ma Ngưu. "
" Trâu??? "
Thiếu Sơ sững sờ.
Là một con trâu, mà có thể rống lên một tiếng kinh khủng như vậy. Bát thúc trong thôn hắn cũng có nuôi trâu, nhưng con trâu đó là con trâu bình thường, tiếng kêu cũng không bằng một phần vạn như vậy. Hắn thường xuyên giúp Bát thúc dẫn trâu đi ăn quanh thôn, nên hắn rất tò mò con trâu kia là như thế nào mà có tiếng rống lớn như vậy.
" Nhân gia gia, con trâu kia có lớn không? "
" Lớn, không gì có thể tưởng tượng được. "
Nhân gia gia mỉm cười, nhìn Thiếu Sơ hỏi.
" Con có muốn nhìn xem con trâu kia như thế nào không? "
Thiếu Sơ nghe vậy rất vui mừng, nhưng cũng lo sợ.
Hắn vui mừng vì mình có thể nhìn thấy tận mắt dị thú bên ngoài thế giới. Ở thôn hay quanh thôn đều rất ít thú vật, có thì cũng là thú vật bình thường. Sợ vì hắn đọc bách thú đồ, trên đó viết hung thú vô cùng cường đại, bình thường hung thú có thể một mình địch mười người bình thường phàm nhân. Mà nghe tiếng rống của con trâu kia, từ trên đảo hắn cũng có thể nghe được. Sợ tới gần, con trâu kia nổi giận tấn công bọn họ.
Thấy biểu lộ khuôn mặt của Thiếu gia, Nhân gia gia mỉm cười. Lão thò tay vào trong áo mò mẫm, lấy ra một cái chuông bạc đưa cho Thiếu Sơ.
" Cầm lấy nó, nó sẽ bảo vệ con. Con trâu kia sẽ không phát hiện ra con. "
" Ta dẫn con đi xem dị thú. "
Thiếu Sơ kinh hỉ, đón lấy chuông bạc, nắm trong tay.
Nhân gia gia đổi hướng, chèo về tiếng rống của con trâu.
Trên đường đi, Thiếu Sơ thấy càng đến gần tiếng rống kia, càng cảm thấy một cỗ uy áp vô hình bủa vây lấy hắn, làm hắn tim đập bình bịch. Một cảm giác khó có thể diễn tả trong lòng, vừa hưng phấn, vừa lo sợ.
Đến một khoảng cách nhất định, Thiếu Sơ thấy lấp loé trong sương mù một ánh sáng màu vàng nhàn nhạt.
Càng tiến đến gần ánh sáng màu vàng kia, hắn càng thấy uy áp mạnh đè nén lên người, khiến hắn hô hấp dồn dập. Hắn có thể nghe thấy tiếng thở phì phò phát ra trong đó, gió thổi mạnh đến làm cho sóng xung quanh thuyền cũng nhấp nhô cao thấp.
Đến khi Nhân gia gia chèo đến dưới chân của con trâu kia, Thiếu Sơ nhìn con Nhật Nguyệt Ma Ngưu sững sờ, không thốt nên lời.
Con trâu này rất lớn, to lớn vô cùng, hắn không thể tả được sự to lớn của nó. Chỉ cái chân thôi cũng lớn non nửa ngọn núi mà thôn hắn ở.
Nhật Nguyệt Ma Ngưu vô cùng lớn, da của nó vàng óng, phát ra ánh sáng chói mắt. Hắn chỉ có thể nhìn thấy một chân của con trâu đó như trụ chống trời, thân hình lại có làn da màu đen lấp loé ánh sao, xinh đẹp vô cùng.
Thiếu Sơ chỉ thấy được nửa thân dưới của con trâu, còn nửa trên căn bản quá cao, hắn không nhìn tới được.
Thiếu Sơ nhìn cái chân của Nhật Nguyệt Ma Ngưu mà nghẹn họng. Hắn thử nghĩ, con tâu này có thể lớn đến bao nhiêu? Nếu con trâu này bước đi một cái thì sẽ tạo ra động tĩnh lớn như thế nào, sóng biển có thể cao bao nhiêu trượng?
" Thật lớn, thật mạnh… "
Thiếu Sơ thì thào nói.
Nhân gia gia thấy biểu hiện của hắn chỉ khẽ mỉm cười. Lão tiếp tục chèo thuyền, rất nhanh lướt đi. Thiếu Sơ thấy cái chân kia nhanh chóng biến mất, rồi lại một cái chân hiện ra, rồi lại biến mất. Hắn ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy hình ảnh con trâu kia từ từ biến mất trong sương mù.
" Trên thế giới này, dị thú rất nhiều, nhưng to lớn như Nhật Nguyệt Ma Ngưu rất ít. Nhưng không phải cứ to lớn là mạnh, có nhiều dị thú chỉ bằng nắm tay, nhưng ai ai cũng sợ. "
Nhân gia gia thấy Thiếu Sơ mải ngơ ngẫn nhìn hình ảnh Nhật Nguyệt Ma Ngưu đang biến mất, bật cười ôn tồn bảo.
Thiếu Sơ nghe vậy tỉnh lại, hiếu kì hỏi Nhân gia gia. Hẳn là Nhân gia gia có kiến thức vô cùng phong phú. Nhân gia gia chỉ lắc đầu cười không đáp.
" Vào trong thuyền nghỉ ngơi đi. Một lát nếu ta nhìn thấy dị thú nào nữa sẽ gọi con. "
Thiếu Sơ ngoan ngoãn chui vào trong thuyền, chỉ thấy không gian ở trong rất rộng rãi, như một căn nhà nhỏ.
Hắn lập tức biết, đây là một không gian do trận pháp tạo thành, gần như nhẫn trữ vật mà hắn đang có.
Thiếu Sơ nhanh chóng nằm lên giường, bắt đầu ngáy o o ngủ.
Ngoài thuyền, thấy Thiếu Sơ đã ngủ say, Nhân gia gia mới thở phào. Lão lấy mái chèo đánh vào mặt nước theo một tiết tấu nào đó, rất kì lạ.
Sau hơn một phút đồng hồ, ở bên trái mạn thuyền bỗng nổi lên gợn sóng. Một người thân vận đồ đen từ dưới nước từ từ nổi lên. Đó là Độc Nhãn Long, người được đại hán trong thôn Thiếu Sơ sai sử đi theo bảo vệ hắn.
Độc Nhãn Long nhảy lên thuyền, quỳ xuống ôm quyền nhìn Nhân gia gia.
Nhân gia gia chỉ khẽ gật đầu, nhìn Độc Nhãn Long một cái. Lão đưa tay vào cái túi đeo bên hông, lấy ra một thanh kiếm màu đen, ném về hướng Độc Nhãn Long.
" Cầm lấy đi. Đây là thanh Hắc Thủy Thiên Ma kiếm mà lúc trẻ ta sử dụng, giờ không còn dùng nữa. Tiểu tử kia khi vào đại lục sẽ dẫn dắt một ít lão quái vật kia ánh mắt, chỉ sợ ngươi sẽ rất vất vả để bảo hộ được hắn. "
Độc Nhãn Long tiếp nhận thanh kiếm, hiểu được ý trong câu nói của Nhân gia gia là gì. Hắn biết, nếu Thiếu Sơ đặt chân lên thế giới trong kia, rất nhiều sóng gió sẽ nổi lên, dù sao thân phận của thiếu niên kia là rất kinh khủng.
Mà thanh kiếm này lại là thanh kiếm mà Nhân gia gia lúc trẻ sử dụng, đánh nam dẹp bắc. Nhìn Nhân gia gia chỉ là một ông lão bình thường, nhưng thân phận của lão lại vô cùng khủng bố.
Độc Nhãn Long cất kiếm đi, thoáng cái lại nhảy vào trong nước biến mất không thấy tăm hơi.
Nhân gia gia nhìn vào mặt biển, nhìn vào sâu trong lòng nước.
" Đáng tiếc, một lòng trung thành, nhưng thiên gia lại không có mắt. "
Nhân gia gia thở dài một hơi, lại lấy mái chèo đánh vào mặt nước.
Hơn hai hơi thở, mặt nước lại rung động lần nửa.
Một con rùa từ dưới nước nhô đầu lên, nhìn lão một cái. Con rùa này toàn thân màu trắng, trên mai đầy những đường vân kì lạ, đầu mọc hai cái sừng nhỏ.
Nó bơi quanh thuyền hai vòng, sau đó dừng lại. Nước dưới thân nó dâng lên, nâng nó đối diện với Nhân gia gia.
Nó lắc đầu nhìn Nhân gia gia, sau đó há miệng ra, phun ra một hạt châu nhỏ màu tím.
Sau đoa con rùa lại từ từ chìm vào trong biển.
Nhân gia gia túm lấy hạt châu, thờ dài thườn thượt, ánh mắt lộ chút không nở. Sau đó lão dùng lực chấn vỡ hạt châu thành bột mịn, lấy ra một bát nước màu xanh ngọc bích hứng lấy bột mịn. Sau đó lão lại cẩn thận lấy ra một thanh gỗ màu đỏ tía, cẩn thận hoà tan bát nước kia.
……
" Nhân gia gia,người đang làm gì đó? "
Thiếu Sơ sau nửa ngày ngồi trong khoang thuyền, ngái ngủ chui ra, nhìn thấy lão đang ngồi nhìn trời đêm, tò mò hỏi.
Nhân gia gia không đáp, chỉ chăm chú nhìn trời đêm. Đầu lão gật gù như có gì hài lòng, bấm ngón tay, miệng lẩm bẩm. Sau hai phút đồng hồ, lão quay người lại nhìn Thiếu Sơ, cười mỉm lấy ra bát nước hồi nãy đưa tới.
" Uống cạn. "
Thiếu Sơ đón lấy bát nước, một hơi uống sạch. Sau đó hắn thấy Nhân gia gia vẫy tay, ra hiệu hắn tới gần.
Thiếu Sơ bước tới gần lão, thấy lão chỉ chỉ tay vào mặt nước, hắn kì quái cũng nhìn xuống mặt nước.
" Bình an. "
Thiếu Sơ chỉ cảm thấy một lực đẩy sau lưng làm hắn ngã nhào xuống biển.
Ùm một cái, hắn ngã vào mặt biển.
Thiếu Sơ không kịp hiểu cái gì, ngoi lên lại thấy Nhân gia gia đã chèo thuyền ra xa khỏi hắn. Dần dần, bóng hình con thuyền biến mất khỏi tầm mắt hắn.
" Nhân gia gia, người đùa không vui đâu. "
Thiếu Sơ gào to một tiếng, vô cùng sợ hãi.
Giữa biển lớn như vậy, lại chẳng thấy đất liền, Nhân gia gia tự dưng lại đá hắn xuống thuyền, bỏ mặc hắn như vậy mà đi. Lại nhớ đến hình ảnh của con Nhật Nguyệt Ma Ngưu, hắn rùng mình một cái, ở giữa biển thiếu gì dị thú như Nhật Nguyệt Ma Ngưu. Cái mạng nhỏ này coi như xong.
Hắn tuyệt vọng, lênh đênh trôi nổi giữa biển khơi, phó mặc cho số mệnh…
………
" Nhân Vân Tiên, ngươi đang làm cái gì? "
Độc Nhãn Long gào thét, cố gắng vùng vẩy thoát ra. Hắn lúc này đang bị trói lại bằng một sợi dây thừng màu tím, trên đó có những cổ ngữ khó hiểu. Ánh mắt hắn mang đầy phẫn nộ nhìn về phía Nhân gia gia.
Hắn luôn âm thầm đi theo chiếc thuyền từ xa, khi thấy Nhân gia gia tự nhiên đẩy Thiếu Sơ xuống biển, hắn kinh hoàng vội vàng lao tới. Nhưng Nhân gia gia nhanh chóng chặn đầu hắn, lấy ra một đoạn dây thừng, bắt hắn lại.
Mới một lúc trước, hắn còn nhận được vũ khí của Nhân gia gia, được ngài dặn dò đi theo bảo vệ Thiếu Sơ. Giờ phát sinh chuyện này, làm hắn đầu óc vẫn còn ngổn ngang khó hiểu.
Nhân gia gia chỉ nhìn liếc qua Độc Nhãn Long phẫn nộ gào thét, sau đó ông lấy ra điếu cày, đánh lửa rít một hơi. Khói trắng nhả ra bao phủ cả con thuyền, nó còn dày hơn cả sương mù trên biển, che đi mọi thứ.
" Nó có số mệnh của nó, không được chen vào. "
Nhân gia gia nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn về hướng xa xăm, bâng quơ nói.
" Không được đi theo nó, mệnh của nó là đế mệnh, phải đạp trên xương máu vạn người mới trưởng thành. Hung hiểm sẽ làm nó cứng rắn, suy nghĩ thông thấu mọi việc. Nếu cứ theo âm thầm bao bọc nó, nó sẽ chỉ là một người yếu kém. "
Nói đoạn, ông rút ra một tờ giấy, ném về phía Độc Nhãn Long. Tờ giấy lơ lửng trước mặt hắn, đó là một bức thư. Trên đó chỉ ghi nhanh mấy chữ: Rồng nhỏ, quay về, không nên cản trở hắn trưởng thành.
Độc Nhãn Long nhìn thấy bức tbue kia, nhận ra là chữ viết của trưởng thôn, tâm tình cũng lắng xuống.
Nhưng hắn vẫn còn lo lắng trong lòng.
" Về đi, nếu ngươi theo nó, chỉ có tử lộ. Đợi đến ba trăm sáu mươi tám năm nữa, hãy vào trong đó, trợ giúp nó. Khi đó số mệnh của nó đã vững vàng, không ai có thể ngăn nó quật khởi. "
Nói dứt lời, sợi dây đang trói chặt Độc Nhãn Long nới lỏng ra. Hắn đứng lên quay đầu, đã thấy ngọn núi của thôn nhỏ. Hắn tâm tình ảo não, cúi chào một cái, vội bay trở về.
Nhân gia gia vẫn tiếp tục nhả khói, nhìn về ngọn núi kia, tâm tình trầm xuống.
" Ba trăm sáu mươi tám năm sau, tất cả những người thôn dân " bình thường " kia sẽ vào trong đó, chỉ sợ muốn lật trời. Hi vọng khi đó mệnh đứa nhỏ đã đủ để chống đỡ số mệnh của đám người này. "
Nói dứt câu, Nhân gia gia đứng dậy chắp tay vái một cái, sau đó lặng lẽ chèo thuyền rời đi.
0
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
