Chương 1
Rời thôn
" Tạm biệt mọi người, con lên đường cầu đạo đây. "
Một thiếu niên ngây ngô đứng trước cổng thôn vẫy vẫy tay, miệng cười toe toét. Trên vai mang một bọc hành lý căng phồng, sau lưng đeo một thanh kiếm gỗ.
Trong thôn có một đám người, có già có trẻ, đứng đó vẫy tay tiễn biệt thiếu niên kia.
" Thiếu Sơ, con lên đường bình an. "
" Thiếu Sơ, lên đường mạnh khoẻ. "
Thiếu Sơ, nếu bị bắt nạt thì cứ quay về đây, thôn nhỏ nào vẫn luôn rộng mở đón con trở về. "
" Thiếu Sơ ca ca, A Cẩu sẽ nhớ huynh. "
Thiếu niên gọi Thiếu Sơ cúi chào một cái mọi người sau đó quay lưng bước đi xuống núi.
Bóng lưng hắn mờ dần theo đường xuống núi.
Mọi người thấy bóng dáng thiên niên kia đã khuất dưới chân núi, tất cả cũng lục cục rời đi.
Chỉ còn lại hai người vẫn đứng lại ở đó, nhìn về phía xa xăm cuối chân trời.
" Thiếu Sơn, con nói xem, trong vòng mấy năm nữa nó thực sự trưởng thành? "
Ông cụ râu tóc trắng xoá, tay chống gậy trúc, tay vuốt chòm râu dài của mình lập lờ hỏi người đứng bên cạnh.
Đại hán bên cạnh thân hình vạm vỡ, tay cầm một cái búa lớn, đập ngực bôm bốp cười ha hả.
" Chắc chưa đến năm mươi năm, nó sẽ đủ lông đủ cánh bay khắp thế gian này. Dù sao nó cũng là con của Bảo Khang. Là con của mãnh hổ, thì không thể là vật trong ao. "
Ông cụ gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Đại hán sau khi trả lời ông cụ, sau đó lại đăm chiêu suy nghĩ gì đó. Mấy giây sau gã vẫy tay một cái, từ trong thôn bay ra một gã trung niên áo đen. Người này mặt mày hung ác, mắt trái bị chém một đường sẹo dài.
Đại hán nhìn về dưới chân núi, hướng thiếu niên kia mới đi xuống, âm trầm chỉ phía đó nói với gã áo đen.
" Độc Nhãn Long, ngươi âm thầm đi theo bảo vệ Thiếu Sơ. Đến khi nó đạt đến Bách Biến cảnh, đủ lông đủ cánh hãy quay về. "
" Tuân mệnh đại nhân. "
Nói đoạn, gã áo đen gọi Độc Nhãn Long thân hình bỗng biến mất tại chỗ.
Ông cụ thở dài một hơi, chống gậy trúc đi vào trong thôn.
Đại hán vẫn đứng yên bất động thêm một lúc nữa, sau đó cũng lặng lẽ trở về trong thôn. Trên mặt gã bỗng nhiên trở nên hung ác vô cùng, lẩm bẩm nói một mình.
" Đến ngày nó tung hoành ngang dọc, khuấy đảo thiên địa, cũng là ngày mà cả thôn nhỏ này xuống núi. Toàn bộ đám mất nhân tính kia, chúng ta sẽ trả đầy đủ cả vốn lẫn lãi ân tình này. "
Thiếu Sơ nhảy chân sáo đi xuống núi, vừa đi vừa huýt sáo rất hưng phấn.
Hắn năm nay 15 tuổi, mồ côi cha mẹ từ nhỏ, được mọi người trong thôn nuôi dưỡng lớn lên. Mọi người trong thôn tất cả đều là họ Thiếu, nên hẳn tất cả đều là người thân của hắn. Thôn nhỏ của hắn ở trên đỉnh một ngọn núi, quanh năm sương mù bao phủ.
Từ nhỏ, hắn hiếu kì muốn biết bên ngoài thôn là cái gì, nhưng bị mọi người ngăn cấm, tuyệt không cho rời thôn xuống núi quá xa. Hắn từng hỏi trưởng thôn gia gia, sao lại không cho hắn xuống núi. Trưởng thôn cười xoa đầu hắn, hiền từ nói ngoài thôn quanh năm sương mù bao phủ, đi rất dễ lạc đường. Mà núi này rất cao, nếu không cẩn thận đi lạc xảy chân vào vách núi, chỉ có chết.
Sau đó hắn được trưởng thôn kể rất nhiều kiến thức trên đời.
" Thế giới này tên là Thông Thần thế giới, có yêu ma dị thú, cũng có kì hoa dị thảo, thần kì vô cùng. Mọi chúng sinh linh trên đời, đều có cơ hội gọi là tu hành, tu đến trường sinh, bất tử bất diệt…"
Mỗi lần trưởng thôn gia gia kể chuyện, hắn đều nghe say sưa ngon lành. Ở biển sâu phía Đông, có thần thú gọi Dạ Dương Ngư, một hơi có thể hút đi thế gian một nửa nước biển. Trên dãy thần sơn phía Bắc, có dị thú hình chim với rắn, sải cánh có thể che phủ ngàn dặm. Lại có chủng tộc sinh linh kì lạ, sinh ra đã to lớn vô cùng, đến khi lớn lên có thể đứng cao vài ngàn trượng, lực lớn vô cùng…
Hắn vô cùng hiếu kì, có lần muốn trưởng thôn dẫn đi ra ngoài thăm thú. Trưởng thôn chỉ nghiêm nghị nhìn hắn lắc đầu, thấy hắn buồn rầu cũng tặc lưỡi.
" Đến con mười lăm tuổi, sương mù tan đi thời điểm, ta sẽ cho con xuống núi, ra ngoài ngao du cầu đạo. "
Hắn bây giờ đã xuống núi, nhớ đến những lời kể của trưởng thôn, hào hứng vô cùng.
" Ta bây giờ xuống núi, bắt đầu khám phá thế giới rộng lớn này. Thế giới này quá rộng lớn, một đời người bình thường không thể nào đi hết, chỉ có tu hành người tu vi càng cao, tuổi thọ càng dài, mới có thể đi đến chân trời góc biển. Ta xuống núi phải tìm một tông môn nương tựa tu hành, sớm ngày đi khắp thế gian này. "
Thiếu Sơ càng nghĩ càng hưng phấn, bước chân càng nhanh.
Khi đi đã hơn trăm dặm mà vẫn chưa thấy đến chân núi, sắc trời cũng đã dần tối xuống, Thiếu Sơ đành phải dừng chân nghỉ ngơi. Hắn kiếm lấy một khoảng đất trống, chặt cây nhóm lửa, lại dựng tạm một cái lều nhỏ để nghỉ chân. Tranh thủ chút thời gian còn lại trời vẫn còn chút ánh sáng, hắn lùng sục bắt được hai con thỏ, bắt đầu nướng ăn.
" Thật là thơm! "
Đang ngồi chăm chú nhìn hai con thỏ nướng trên đống lửa, hắn giật mình khi nghe có tiếng người. Chỉ thấy từ nơi xa có bóng đen tiến đến phía hắn rất nhanh.
" Tiêu đại thúc. "
Người đến là một lão giả sắc mặt xanh xao có bộ râu dê, lưng đeo một cái giỏ lớn, bên trong chất đủ thú đồ. Đây là một tiểu thương thường hay lên núi bán đồ mỗi tháng, chủ yếu là đường muối. Mỗi lần đến cũng đều kể cho hắn một số tri thức bên ngoài, nhưng không kể hay hơn trưởng thôn.
Vị Tiêu đại bá này đến gần đống lửa ngồi xuống, ánh mắt kinh ngạc nhìn Thiếu Sơ.
" Tiểu tử, sao con lại ở đây, lạc đường hử? Đại thúc đang lên núi, để ta dẫn con về thôn. "
Thiếu Sơ vội vã lắc đầu, sau đó hưng phấn vỗ ngực.
" Trưởng thôn nói con giờ đã 15 tuổi, có thể xuống núi cầu đạo. Giờ con đang xuống núi, ra khám phá thế giới bên ngoài. "
Tiêu đại bá nghe xong thiếu niên kia nói ánh mắt phức tạp, sau đó thở dài một hơi. Lão bỏ cái giở lớn trên lưng xuống trước mặt, tay lục lọi trong giỏ một hồi, móc ra hai món đồ vật.
Một cái nhẫn kim loại màu sắc hoen gỉ, một miếng ngọc bội màu vàng nhạt, mặt trước khắc hai chữ Vạn Sơn, mặt sau khắc chữ Tiêu.
Tiêu đại bá đưa ngọc bội cho Thiếu Sơ, bảo cất kĩ trong người, lại lấy một con dao nhỏ, rạch một nhát trên ngón tay của thiếu niên, nhỏ vào trong chiếc nhẫn hoen ghỉ.
" Chiếc nhẫn này gọi là nhẫn không gian, bên trong có một không gian rộng lớn, có thể cất chứa đồ vật không hư hại, tiện lợi vô cùng. Ta giúp con nhỏ máu nhận chủ, sau này chỉ cần con còn sống, bất kì ai cướp đoạt nó cũng không thể sử dụng. "
" Còn miếng ngọc bội này, con cất kĩ. Sau này có dịp hãy tìm đến chỗ gọi là Vạn Sơn Thương Hội, đưa lệnh bài này ra, sẽ giúp ích cho con.
Nói xong ông bảo Thiếu Sơ rạch nhẹ một đường trên ngón tay, nhỏ máu vào chiếc nhẫn bắt đầu giúp hắn nhỏ máu nhận chủ.
Sau khi nhỏ máu nhận chủ xong, Tiêu đại bá cầm chiếc nhẫn trong tay lầm bầm một tràng chú ngữ vô cùng khó nghe. Thiếu Sơ chỉ thấy xung quanh thân thể của Tiêu đại bá bay quanh một đoàn văn tự màu vàng khó đọc, sau đó dung nhập vào chiếc nhẫn.
Tiêu đại bá đọc xong tràng chú ngữ, khi đoạn văn tự cuối cùng dung nhập vào, nắm lấy tay Thiếu Sơ đeo vào.
" Ta chỉ dùng chút mánh khoé, chồng lên chiếc nhẫn này vài đoàn cổ ngữ. Sau này sẽ giúp con trong tình huống sinh tử. "
" Cảm ơn Tiêu đại bá. "
Thiếu Sơ cúi đầu cảm ơn, sau đó bắt lấy một con thỏ nướng xé ra, mời Tiêu đại bá. Hai người ăn uống vui vẻ trò chuyện, Tiêu đại bá lại dặn dò hắn một ít sự tình, sau đó đeo lên giỏ lớn, tiến lên thôn nhỏ.
Thiếu Sơ sau khi ăn uống no say, cũng chui vào lều nhỏ bắt đầu ngủ.
Sáng hôm sau, khi trời vừa lờ mờ sáng, Thiếu Sơ tỉnh dậy tiếp tục lên đường. Hắn tiếp tục đi nửa ngày, cuối cùng cũng đến chân núi. Ở dưới chân núi là một đường bờ biển rộng lớn, sương mù bao phủ.
Hắn nhìn ngó xung quanh, thấy một cây trúc màu vàng óng cao hơn hai mươi trượng. Nhớ đến lời trưởng thôn dặn , hắn từ cây trúc đó đi thằng về phía nam hai dặm, có thể thấy được bến thuyền.
Nơi hắn sống là một ngọn núi ở giữa biển, tách biệt với thế giới bên ngoài. Thi thoảng chỉ có Tiêu đại bá lên bán hàng hoá, rất ít khi thấy người ngoài thôn khác.
Đi gần hai dặm, hắn đã thấy được bờ biển. Vì sương mù quá dày, hắn không thể xác định đúng phương hướng, sợ mình đi loạn lại sai lộ tuyến ban đầu.
" Hống!! "
Thiếu Sơ giật mình, nghe thấy một tiếng thú rống kinh thiên động địa. Đây là hắn lần đầu tiên nghe thấy tiếng dã thú, bình thường xung quanh thôn nhỏ đều rất yên tĩnh, không có động tĩnh gì. Vì sương mù quá dày, hắn không thể thấy được hướng phát ra tiếng rống kia là thứ gì, nhưng dám chắc hẳn là một hung thú vô cùng cường đại.
Hắn bối rối không biết làm gì, sợ đi lung tung gặp phải hung thú, chắc chắn sẽ gặp hoạ.
" Tiểu tử, ở đây. "
Một giọng nói khàn khàn vang lên, làm Thiếu Sơ kinh sợ. Chỉ thấy từ trong làn sương một cụ ông từ từ bước ra, đầu đội nón lá, thân khoác áo tơi.
" Là Nhân gia gia, người làm con sợ hết hồn. "
Thiếu Sơ vuốt ngực, thở phào nhẹ nhõm. Cụ ông này trưởng thôn gọi là Nhân Vân Tiên, là một thuyền phu thi thoảng lên đỉnh núi bán cá.
Nhân gia gia ngoắc tay, ra hiệu Thiếu Sơ đi theo mình. Hẳn Nhân gia gia là người sẽ đưa hắn vượt biển vào đất liền.
Đi hơn hai mươi mét cũng thấy một con thuyền nhỏ đang đậu trên bờ biển. Nhân gia gia cởi dây cột thuyền, bảo Thiếu Sơ lên thuyền.
Thiếu Sơ lên thuyền ngồi ổn định, nhìn vào mờ mịt sương mù biển lớn. Hắn quay người cúi chào về hướng ngọn núi mờ ảo sau lớp sương mù, sau đó ngửa mặt lên trời, tay siết chặt lại cười to.
" Thiếu Sơ ta cuối cùng cũng có thể ra ngoài nhìn trời đất rộng lớn. Thông Thần đại lục, bổn gia gia tới đây. "
0
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
