Chương 2
Đan điền của ta là Địa Cầu!
Mẫu thân Diệp Sinh là thánh nữ Luân Hồi tông
Luân Hồi tông lập tông tại lúc Đại Tần trước khi lập quốc, dạo chơi tại khu Tây Bắc địa, thế lực cực kỳ khổng lồ, lúc đó có tam thánh địa, thập đại môn phái, danh xưng tứ đại tông, Luân Hồi tông chính là một trong tứ đại tông, thuộc về thế lực đỉnh tiêm.
Nhưng theo Đại Tần lập quốc, Diệp vương phủ quật khởi, trăm vạn đại quân tiêu diệt Luân Hồi tông, trận chiến kia đánh rất khốc liệt, Luân Hồi tông chủ lực tử chiến mất chín phần, còn lại đào tẩu, mà thánh nữ thì bị Diệp Vương gia bắt về phủ, phế bỏ tu vi, nạp làm tiểu thiếp.
Sau đó không lâu, sinh hạ Lân nhi, cũng chính là Diệp Sinh, nhưng vào thời điểm Diệp Sinh 5 tuổi, nàng đã buông tay nhân gian.
Diệp Sinh hồi ức lại một đoạn ký ức, mẫu thân hắn sau khi chết, phụ thân của hắn căn bản không có tới, chỉ là để quản gia qua đây hỏi thăm một cái.
Mẫu thân Diệp Sinh là tiểu thiếp, tại bên trong Diệp Vương phủ không có một chút địa vị nào, cộng thêm nàng là thánh nữ của Luân Hồi tông, không được lão thái thái chào đón, mỗi ngày đều sẽ điều động nô tỳ đến đây gây khó dễ, cũng không cho tiến đến thỉnh an, thẳng đến khi sinh hạ Diệp Sinh, mới đình chỉ lại một chút, nhưng cũng chẳng quan tâm đến nàng hay Diệp Sinh.
Đại Tần quốc luật chấp hành trong hôn nhân chính là một vợ chính, hai bình thê, bốn tiểu thiếp, thiếp địa vị mười phần thấp, giữa quan viên thường xuyên tặng tiểu thiếp để vui đùa, mà hạ thiếp sinh hạ hài tử không có quyền kế thừa gia sản, có thể nói Diệp Sinh ở bên trong Diệp Vương phủ, không có chút địa vị hay chỗ dựa nào a.
Đem những ký ức này đều sắp xếp lại như ý, Diệp Sinh sắc mặt âm trầm như nước, hắn phát hiện tình cảnh bây giờ của mình rất nguy hiểm a.
Diệp Thanh, cũng chính là Thập Tam thiếu gia, buổi trưa hôm đó, Diệp Thanh lôi kéo hắn nói đệ với huynh luận bàn một trận, còn nói cái gì ca ca nhất định so với đệ đệ lợi hại hơn, cho nên hắn sẽ không lưu tình, một quyền đánh xuống, đem Diệp Sinh chân chính đánh chết, bị hắn hiện tại may mắn xuyên không nhập vào cỗ thân thể này a.
“Diệp Thanh biết rất rõ ràng phụ thân không cho phép ta học tập võ đạo, còn lôi kéo ta luận bàn, hắn là cố ý, muốn nhục nhã ta, nhưng không nghĩ tới một quyền liền đem Diệp Sinh chân chính đánh chết, làm hại mẫu thân hắn xuất ra Thiên Sơn Tuyết Liên, chính mình lại đau lòng.” Diệp Sinh vừa nghĩ như thế, không khỏi cười lạnh.
Nguyên lai hắn còn tưởng rằng là tình cảm thân nhân, bọn họ mới bỏ được xuất ra Thiên Sơn Tuyết Liên, nhưng hiện tại xem ra, bất quá là vì tương lai của Diệp Thanh, không cho hắn gánh lấy ô danh giết ca ca mà thôi a.
Đêm đã khuya, bọn nô bộc biết Diệp Sinh không có chuyện gì, toàn bộ rời đi, bên trong gian phòng, chỉ còn lại hắn một thân một mình.
Diệp Sinh từ trên giường đứng lên, sờ vết tích ở trên ngực, một mảnh huyết hồng, đặc biệt là phần bụng, làn da một mang lớn đỏ thấm, máu tươi thẩm thấu ra, nội tạng thụ thương không nhẹ.
“Diệp Thanh giống như ta, 16 tuổi, tháng ra đời cũng giống như vậy, càng là cùng một ngày, ta bất quá so với hắn ra đời sớm hơn hắn mười tức, liền thành ca ca hắn, cho nên hắn không phục lắm, một mực không ngừng tìm ta gây phiền phức, lần này càng là quá phận đến nước này a.” Diệp Sinh cắn răng nói.
Hắn đi lại mấy bước, cũng cảm giác toàn thân đau đớn, tựa như trăm ngàn cây kim đâm xuống cùng một lúc.
“Trên cái thế giới này võ đạo hưng thịnh, từ hậu thiên thập trọng, đến tiên thiên thập trọng, chênh lệch to lớn, một tôn tiên thiên liền có thể trấn áp một cái thế lực nhị lưu, mà nhất lưu đại thế gia, lại cần võ giả đột phá tiên thiên.” Diệp Sinh hồi ức võ đạo.
Võ đạo hưng thịnh, đây là một cái thế giới tiêu chí.
Tu hành võ đạo, phá vỡ hư không, phi thăng tới một cái thế giới khác nên có rất nhiều người truy cầu.
Như Phật môn Thích Ca Mô Ni, Đạo môn Tam Phong tổ sư, còn có tán tu Mộc Kiếm Đạo Nhân, các loại, đều là người trong vòng 500 năm phi thăng
Cho nên thế giới này, võ đạo rất hưng thịnh, cao thủ nhiều như mây, bí tịch nhiều như lông vũ.
“Ta nhất định phải tiến hành tu luyện.” Diệp Sinh kiên định nghĩ, hắn hiện tại thê thảm như vậy, cũng là bởi vì không biết võ công, Diệp Thanh bất quá là hậu thiên lục trọng, liền có thể không kiêng kỵ gì mà nhục nhã hắn, nếu như hắn trở thành Tiên Thiên cao thủ, liền có thể hung hăng trả thù những người trước đó nhục nhã hắn.
Diệp Sinh đang nghĩ ngợi lung tung, bỗng nhiên mắt tối sầm lại, ngã nhào trên đất, vậy mà đau quá mà ngất đi a.
Diệp Sinh nằm ở dưới đất, bỗng vùng đan điền bốc lên quang mang chói mắt, chiếu sáng rạng rỡ cả căn phòng.
Mà giờ khắc này, linh hồn của Diệp Sinh vậy mà đi tới một viên tinh cầu màu xanh lam.
“Đây là, Địa Cầu?” Diệp Sinh ngẩn người, nhìn xem bốn phía vũ trụ vô tận, nội tâm rung động tột đỉnh.
“Đây chính là đan điền của ta sao?” Diệp Sinh lẩm bẩm nói.
Hắn vừa mới tiếp xúc với Địa Cầu, toàn bộ linh hồn trong khoảnh khắc nháy mắt hóa thành bản thể Địa Cầu, trong chốc lát toàn bộ hắn có thể nhìn rõ mọi sự việc diễn ra ở Địa Cần a.
Giờ phút này, hắn chính là Thần của Địa Cầu!
Nhất niệm động, núi kêu biển gầm a.
Nhị niệm động, ban ngày biến thành đêm đen.
Mà người của Địa Cầu này thì nhao nhao thi nhau kinh hoảng, lực lượng thần bí của các quốc gia điều tra không ngừng, lại tra không được mảy may động tĩnh.
Diệp Sinh thì lại sợ ngây người.
“ Sao bên trong đan điền của ta lại có một viên Địa Cầu?”
Viên Địa Cầu này hiện tại biến thành Diệp Sinh, chỉ cần Địa Cầu tiếp tục mạnh lên, hắn liền sẽ cũng mạnh lên theo a.
Trên Địa Cầu này một người tu luyện một ngày, tương đương với Diệp Sinh tu luyện một ngày.
Mười người tu luyện một ngày, tương đương với Diệp Sinh tu luyện mười ngày.
Mà hắn truyền xuống công pháp, bị mười người học được, Diệp Sinh cũng tự động học được, mà bị trăm người học được, Diệp Sinh tự động nhập môn.
Cái Địa Cầu này, chính là lực lượng của Diệp Sinh.
“Có viên Địa Cầu này, ta thì sợ cái gì chứ a?” Diệp Sinh hai mắt tỏa sáng, kinh hỉ vạn phần.
Đồng thời hắn cũng đem ánh mắt chuyển dời đến Hoa Hạ, muốn nhìn người nhà của mình.
Nhưng cũng đáng tiếc, thế giới này không phải là Địa Cầu mà Diệp Sinh từng sinh sống.
Không có người nhà của hắn, không có bạn bè của hắn.
Hắn triệt để tuyệt vọng rồi.
“Nhưng không sao, có viên Địa Cầu này, chờ ta bước lên đỉnh của võ đạo, ta sẽ tự đi tìm đường về nhà của mình a.” Diệp Sinh tự an ủi chính mình.
Hắn mở mắt tỉnh dậy, mặc dù thân thể vẫn còn vô cùng đau đớn, nhưng hắn không quan tâm.
“Bí tịch, võ học bí tịch, ta nhớ hình như ta có thì phải.” Diệp Sinh bắt đầu lục tung mọi thứ mới tìm ra được mấy cuốn.
Hắn nhớ kỹ mẫu thân mình có một ít võ học bí tịch cơ sở lưu giữ ở đây, đều giống như là mấy cuốn sách nát, cho dù tặng người nhưng trong vương phủ cũng sẽ không có mấy người muốn a.
Diệp Sinh rất nhanh tìm kiếm ra được
Cổn Thạch Quyền Pháp! Lạc Diệp Kiếm Pháp! Tật Phong Bộ!
Ba môn công pháp này, đều thuộc về hạ đẳng công pháp, xuất ra bán đi, cũng không đáng giá một kim tệ, nhưng ở trong mắt Diệp Sinh, liền là bảo vật vô giá a.
“Mẫu thân của ta sau khi qua đời, đại phu nhân điều động quản gia vơ vét đi tất cả những vật phẩm của mẫu thân ta, không có lưu lại cho ta một cái gì hết, nếu không phải mấy môn công pháp hạ đẳng cũ kĩ này. Chỉ sợ bọn họ cũng sẽ không lưu lại một thứ gì cho ta, hiện tại toàn bộ Diệp Vương phủ, thật đúng là không ai tốt với ta a.” Diệp Sinh cười lạnh nói a.
Cầm ba môn công pháp, Diệp Sinh trở lại trên giường, cẩn thận nằm, nhắm mắt lại, tiến vào Địa Cầu.
Trong một ý niệm, bầu trời địa cầu bỗng nhiên giáng xuống mấy ngàn khối cự thạch, ầm ầm nện ở các nơi trên thế giới, gây nên toàn bộ thế giới chấn kinh cùng khủng hoảng.
“Người trên Địa Cầu nghe đây, ta chính là thần, nay truyền pháp, cho các ngươi một chút hi vọng sống.” Toàn bộ bầu trời, vang lên tiếng vang ầm ầm, ầm ầm, nện ở trong lòng của mỗi người.
Mà nương theo cự thạch rơi xuống, ba môn công pháp bị Diệp Sinh khắc trên cự thạch, cự thạch đáp xuống phía dưới Địa Cầu, công pháp này Diệp Sinh không có nhìn, bởi vì hắn hiện tại thân thể cực kỳ hư nhược, nhìn cũng vô dụng.
Người trên Địa Cầu không tin, hoài nghi, giận dữ mắng mỏ, kẻ giả thần giả quỷ.
Những dân chúng kia cho là có kẻ lừa gạt nên không ai đến xem, tiếp tục làm việc cần làm, nhưng cũng có không ít người ôm thử một lần hi vọng, đem những đồ án cùng chữ viết ở trên cự thạch ghi lại, sau đó về nhà yên lặng bắt đầu tu luyện.
Mà Diệp Sinh im lặng chờ đợi, chỉ cần một môn công pháp có mười người nhập môn, hắn liền cũng nhập môn.
22
0
3 tuần trước
13 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
