Chương 50
Muốn xây dựng xã hội chủ nghĩa cần phải có những con người xã hội chủ nghĩa
Phiên họp lần thứ hai của Hội đồng Dân bang Tối cao diễn ra trong không khí căng thẳng khi vấn đề giáo dục chính thức được đưa vào chương trình nghị sự. Đây là một chủ đề thiết yếu nhưng đã bị lãng quên trong thời gian dài. Sau khi giải phóng, chính phủ cách mạng lâm thời tập trung vào phát triển kinh tế và củng cố quân sự, vô tình bỏ qua nền tảng quan trọng nhất để xây dựng một quốc gia vững mạnh – giáo dục.
Mặc dù các phong trào xóa mù chữ như Bình dân học vụ, Biết chữ để bỏ phiếu đã giúp khoảng 60% dân số biết đọc, biết viết, nhưng như vậy là chưa đủ. Một quốc gia không thể phát triển nếu chỉ dừng lại ở mức biết chữ, mà còn phải có tri thức. Ngoài ra, trẻ em chiếm từ 15% đến 20% dân số, trong khi cha mẹ lao động bên ngoài, việc có nơi để chăm sóc và giáo dục trẻ trở thành một nhu cầu cấp thiết. Xã hội cũ có mô hình "nam làm nữ giữ nhà", nhưng xã hội mới đã thay đổi, phụ nữ có quyền bình đẳng như nam giới, và trẻ em cũng phải được tiếp cận giáo dục công bằng.
Khi đề xuất này được đưa ra, cuộc tranh luận bùng nổ trong hội trường. Tư tưởng Nho gia đã ăn sâu vào xã hội, nhưng nó cũng bị biến tướng bởi hệ thống phong kiến, khiến các quan điểm trở nên đối lập. Hội đồng nhanh chóng chia thành ba phe tranh luận gay gắt.
Phe thứ nhất, những người theo tư tưởng Nho gia cố hữu, lập luận rằng dù nam nữ bình đẳng, nhưng thân nam nhi đại trượng phu sao lại để phụ nữ ra ngoài làm việc? Việc trông coi con cháu có thể chia ra tự trông hoặc giao cho thầy đồ. Việc mở trường học không chỉ tốn kém mà còn không cần thiết khi có những giải pháp khác.
Phe thứ hai, những người ủng hộ mạnh mẽ chính sách giáo dục phổ cập, cho rằng nữ giới hoàn toàn có thể làm việc như nam giới, đặc biệt trong lĩnh vực công nghiệp, nơi đòi hỏi sự khéo léo. Họ mong muốn con cái được đến trường không chỉ để học kiến thức mà còn để giảm gánh nặng cho gia đình, giúp xã hội vận hành hiệu quả hơn.
Cuối cùng là phe trung lập, những người cho rằng nếu có thì tốt, nhưng nếu không có cũng không ảnh hưởng nhiều.
Tranh luận kéo dài suốt các phiên họp đến ngày thứ ba của kỳ đại hội. Khi không khí căng thẳng lên đến đỉnh điểm, lúc này, Trần Vi An mới ra mặt đứng dậy phát biểu.
"Thưa các vị đại biểu, liên bang chúng ta là một quốc gia tự do và bình đẳng, trong đó cũng có nam nữ bình quyền. Nhất là trong thời đại này, khi công nghệ đã thay đổi bản chất lao động, sự khác biệt về thể chất giữa nam và nữ không còn là rào cản. Nếu muốn đất nước phát triển, chúng ta cần một nền chính trị ổn định, một nền kinh tế bền vững, và quan trọng nhất, một hệ thống giáo dục toàn diện."
Ngừng lại một chút, ánh mắt anh quét qua hội trường, rồi tiếp tục.
"Mà đất nước như vậy, chính là một quốc gia xã hội chủ nghĩa. Xã hội chủ nghĩa ở đây có nghĩa là gì? Chính là một chủ nghĩa mà chế độ ở đó đặt lợi ích chung lên trên hết. Một xã hội không có bóc lột, nơi ai cũng được tiếp cận tri thức và cơ hội ngang nhau. Nhưng để xây dựng xã hội chủ nghĩa, chúng ta cần những con người xã hội chủ nghĩa, những người có đạo đức, có tri thức, có ý thức công dân, có tư tưởng chính trị vững vàng. Mạnh Tử có câu, "Nhân bất học, bất tri nghĩa" nghĩa là, nếu không học, làm sao biết đạo lý? Cũng có nghĩa, nếu không học, làm sao có thể xây dựng một quốc gia vững mạnh?"
Lời phát biểu vang vọng khắp hội trường, khiến nhiều đại biểu trầm ngâm. Một số người khẽ gật đầu đồng tình.
"Do đó, người người, nhà nhà đều phải học. Trẻ em thì tiểu học, người trưởng thành thì đại học, các nhà khoa học thì nghiên cứu cao học. Chúng ta không chỉ dạy kiến thức, mà còn dạy đạo đức, dạy tư tưởng, dạy trách nhiệm công dân. Chỉ khi làm được điều đó, đất nước mới có thể vững mạnh như một bức tường thép."
Tiếng vỗ tay vang lên khắp hội trường, từ những hàng ghế phía sau đến tận khu vực lãnh đạo. Cuối cùng, nghị quyết số 52/02/QH01 đã được thông qua với tỷ lệ tán đồng cao nhất trong lịch sử – 99%.
Nghị quyết gồm những điểm chính:
Xây dựng ít nhất một trường học tại mỗi thị trấn hoặc khu vực trong thành phố.
Áp dụng chương trình học tiểu học 2 năm, đại học 1 năm và cao học 1 năm để phổ cập tri thức nhanh chóng.
Ngay sau khi nghị quyết được thông qua, Bộ Giáo dục đã phối hợp cùng các địa phương bắt tay vào thực hiện. Các khu đất trống trước đây chưa có mục đích sử dụng nay trở thành nền móng cho những ngôi trường mới, mở ra một kỷ nguyên giáo dục mới cho liên bang.
...
Tại tứ hợp viện, Trương Sinh đã cẩn thận chuẩn bị mọi thứ cho Trương Tư Du trước ngày đến trường. Chiếc đồng phục mới tinh, được là phẳng phiu, được đặt ngay ngắn trên bàn. Những cuốn vở trắng tinh, chưa một nét mực, xếp gọn gàng bên cạnh. Chiếc cặp sách chắc chắn, với quai đeo điều chỉnh vừa vặn, được kiểm tra kỹ lưỡng từng ngăn để chắc chắn rằng không thiếu thứ gì. Ánh mắt anh ánh lên niềm hy vọng khi nhẹ nhàng vuốt lại mép sách, tự nhủ rằng một hành trình tri thức mới đang chờ đón đứa trẻ.
Anh ngẫm lại lời của Trần Vi An, "Nhân bất học, bất tri nghĩa",
"Phải, người không học, sao biết đạo lý, chính phủ đã bỏ tiền ra cho con ta đi học đạo lý làm người tại sao ta lại không cho đi."
Sau đó anh hét lên,
"Du nhi mau lên, ta chuẩn bị đồ đi học cho con rồi..."
"Vâng... cha đợi con lát..."
Con bé sau khi ăn sáng xong thì rửa mặt, sau đó, chạy tới lấy đồng phục và vào phòng thay đồ. Sau khi con bé đi ra, Trương Sinh đi lại chỉnh cho vuông vắn.
"Tốt rồi... con gái ta xinh lắm... haha... cố gắng học nha con..."
Đứa bé liền tò mò hỏi,
"Đi học tại trường sẽ như thế nào hả cha?"
"Ừm... thì cũng giống thầy đồ như cha dạy mấy đứa trẻ bên cạnh thôi... haha... Nào đi thôi..."
Sau đó, hai cha con lên đường tới trường học trong ánh bình minh chiếu rọi, cũng là một bình minh mới trong cuộc đời của Trương Tư Du.
9
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
