Chương 36
Hoạch định của người chiến thắng
[Ngày 12 tháng 12 năm Khai Nguyên 01]
Hoàng đô Vĩnh Kinh nhanh chóng hồi sinh, những con phố tấp nập người qua lại. Tây Hoa Môn đứng sừng sững như biểu tượng chiến thắng, trong khi các tường thành và cổng thành bị phá bỏ, mở lối cho giao thông và sự mở rộng của thành phố trong tương lai gần. Trên khắp các con đường ngõ phố, bầu trời ngập tràn trong sắc đỏ của cờ cách mạng tung bay trong gió.
Hoàng Thành và Tử Cấm Thành không còn những bức tường cao ngăn cách, không gian rộng lớn của hoàng đô giờ đây thuộc về tất cả. Những cung điện từng là nơi xa hoa của hoàng đế và hậu cung nay mở cửa, trở thành chứng tích của một thời đại đã qua.
Chính phủ cách mạng xem sự xa hoa đó là minh chứng cho sự bất công. Khi dân nghèo còn không được ăn một bữa no đủ, đói rét không có quần áo mặc, thì đám người hoàng tộc lại sống trong nhung lụa, hưởng thụ trên mồ hôi xương máu của nhân dân. Giờ đây, sự lãng phí đó chỉ còn là tàn dư của một chế độ mục nát, bị bêu xấu và chỉ trích.
Nhờ những đợt tuyên truyền mạnh mẽ, người dân dần hiểu rõ sự cần thiết của cách mạng, xóa bỏ hoàn toàn chế độ phong kiến và tàn dư của nó là chính đáng. Nếu một kẻ tự xưng thiên tử, xem mình là bậc tối cao, ép muôn dân quỳ phục, thì hắn không cần thiết phải tồn tại trên đời này nữa.
Ngoài ra, chính phủ cách mạng lâm thời, với kinh nghiệm từ các vùng giải phóng trước, nhanh chóng triển khai sắc lệnh phân chia ruộng đất và phát triển công thương nghiệp. Nhờ đó, bần nông có đất canh tác, tiểu thương được tạo điều kiện kinh doanh, càng củng cố niềm tin vào chính quyền mới.
Ngoài ra, vẫn còn vô số vấn đề cần xử lý, đặc biệt là vùng lãnh thổ hoàng đô nhạy cảm này.
Ngày 21 tháng 12 năm Khai Nguyên 01, quan chức cấp cao từ các vùng giải phóng đổ về thành phố Tự Do tham dự phiên họp chính phủ ngắn gọn. Cơn mưa phùn lạnh buốt do ảnh hưởng của khối không khí lạnh từ phương Bắc tràn xuống không thể dập tắt bầu không khí căng thẳng, khi những cái đầu nóng do căng thẳng đang miệt mài bàn bạc về vận mệnh quốc gia mới ở kỷ nguyên mới.
"Kính chào các đồng chí lãnh đạo các bộ ngành và chính quyền các thành phố giải phóng. Hôm nay, chúng ta tụ họp tại đây để định hướng tương lai của toàn thể nhân dân Đại Võ. Trước khi bắt đầu thảo luận, xin mời đồng chí Trần Vi An, lãnh tụ đảng cách mạng và chủ tịch chính phủ lâm thời, phát biểu khai mạc phiên họp."
Một thư ký cuộc họp thông báo.
Trước ánh nhìn của toàn bộ người tham dự, Trần Vi An đứng dậy phát biểu ngắn gọn,
"Xin chào các đồng chí, cuộc họp hôm nay tôi có vài lời muốn nói thế này, trước hết, tám phần lãnh thổ Đại Võ cùng với hoàng đô Vĩnh Kinh đã được giải phóng. Do đó, trên danh nghĩa, Đại Võ đã độc lập, vậy thì giờ chính là lúc chúng ta bàn bạc về việc xây dựng một chính phủ mới – vững mạnh hơn, hiệu quả hơn, công bằng và có lợi nhất cho nhân dân."
"Đồng thời chúng ta phải thành lập quốc gia mới, đại diện cho tinh thần tự do, công bằng và đoàn kết của nhân dân Đại Võ. Một quốc gia nơi mà khi con người ta sinh ra cũng đều có quyền tự do mưu cầu hạnh phúc, được sống, làm việc và phát triển theo năng lực của mình mà không bị áp bức hay phân biệt."
"Ngoài ra, chúng ta còn phải đối mặt với một vấn đề nhạy cảm – xử lý tàn dư chế độ cũ, bao gồm hoàng tộc và quan lại. Nếu để mặc họ tự do không quản, nguy cơ chúng gây loạn trong tương lai sẽ không thể tránh khỏi. Nhưng nếu quản, chính phủ phải hao tài hao của lãng phí nguồn lực của nhân dân. Vì vậy, tôi mong rằng hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau đi đến một quyết định thống nhất, giải quyết tất cả các vấn đề này."
"Tạch... Tạch... Tạch..." - Một tràng pháo tay của toàn bộ người trong hội trường.
Sau đó, cuộc họp tiếp tục tranh luận sôi nổi. Ngay từ khi bắt đầu cách mạng, mục tiêu của Đảng cách mạng là giải phóng toàn bộ giai cấp bị áp bức bóc lột, mang lại độc lập, tự do và bình đẳng cho nhân dân. Vì vậy, hai vấn đề đầu tiên mà Trần Vi An đã đề ra, họ nhanh chóng quyết định sẽ thành lập một chính thể liên bang gồm các Dân Bang. Và cuộc họp dần chuyển sang thảo luận về việc ấn định ngày tổ chức lễ thành lập quốc gia và thời điểm tiến hành tổng tuyển cử để bầu ra Hội đồng Dân Bang Tối Cao (quốc hội), cơ quan quyền lực cao nhất của nhà nước mới.
Đồng thời, về thể chế chính trị mới, sẽ theo nguyên tắc tam quyền phân lập, nhằm đảm bảo sự giám sát và cân bằng quyền lực giữa ba nhánh: lập pháp do Quốc hội nắm giữ, hành pháp do Chính phủ điều hành, và tư pháp do Tòa án Tối cao đảm nhiệm. Việc bầu cử sẽ diễn ra theo nguyên tắc dân chủ, từ dưới lên, với nhân dân cử tri trực tiếp bầu ra Hội đồng Dân Bang, cơ quan lập pháp cấp bang. Hội đồng Dân Bang sẽ bầu ra Chủ tịch Dân Bang và các quan chức hành pháp địa phương.
Hội đồng Dân Bang Tối Cao, cơ quan lập pháp cao nhất của liên bang, sẽ được bầu cử thông qua tổng tuyển cử toàn quốc. Hội đồng này sẽ có thẩm quyền bầu ra Chủ tịch Liên Bang, đồng thời phê chuẩn các vị trí cấp cao như Hội đồng Bộ trưởng và Chánh án Tòa án Tối cao. Cơ cấu này đảm bảo quyền lực được phân bổ hợp lý giữa các cấp chính quyền, duy trì sự giám sát và minh bạch, theo nguyên tắc tập trung dân chủ dưới sự theo dõi của toàn thể nhân dân.
Đến đầu giờ chiều, cuộc họp tiếp tục với nội dung quan trọng nhất cũng là chủ đề gây nhiều tranh cãi nhất trong toàn thể cuộc họp.
"Tôi đề nghị đưa ra tòa án công khai xét xử tất cả chúng với mức án cao nhất, suy cho cùng chúng cũng toàn thân nhuốm máu của người vô tội, tôi tin chắc số lượng phạm nhân tử hình sẽ là chín phần..." Triệu Vân Tiêu, bộ Trưởng Bộ Công An, liền lên tiếng phát biểu, khi anh vừa nói, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía anh.
Suy cho cùng, những người lãnh đạo ở đây đều là những nghĩa sĩ trong loạn khăn Lam được anh mời đi theo con đường cách mạng do Trần Vi An mở lối. Và chính họ là những võ tu, là người có thâm thù đại hận với hoàng đế và hoàng tộc nhiều nhất.
"Lời đồng chí Triệu nói rất hay, chúng ta nên phải làm mạnh mẽ, như vậy càng chiếm được lòng tin của nhân dân nhiều hơn về phía cách mạng."
Thượng Quan Nguyệt Dao đứng dậy hùng hổ tán thành.
"Ừm... Nếu số lượng tử tù nhiều như vậy, tôi thấy khá vô nhân đạo... Tuy biết, chúng đã nhuốm máu, tuy nhiên, là con người, nếu chúng ăn năn hối cải thì nên chừa một con đường sống."
Một người đàn ông trung niên đứng tuổi, tóc màu xám nhẹ, là chánh án tối cao của cơ quan tư pháp của chính phủ cách mạng lâm thời, hoài nghi và phản bác.
"Nếu nói vô nhân tính, chúng còn không bằng súc sinh... Đồng chí đã quên những gì mà chúng đã làm sao?" Triệu Vân Tiêu tức giận đập bàn mắng tới...
"Không... Tôi chỉ là bày tỏ quan điểm của mình, đề nghị đồng chí tôn trọng quan điểm của người khác... Chúng ta làm cách mạng chứ không phải những kẻ thất phu vô tổ chức vô kế hoạch... Không thể hở tí là dùng vũ lực để giải quyết vấn đề..." Đồng chí trung niên ngay lập tức đứng dậy đáp trả.
Hai người liền nổi cáu, lời qua tiếng lại, nhưng trong khuôn khổ từ ngữ không xúc phạm quá đáng. Thấy vậy, một nữ đồng chí thị trưởng thành phố Đô Lương liền mở lời can ngăn.
"Xin hai đồng chí hãy bình tĩnh, Vậy cho tất cả vào trại tập trung thì sao? Vừa giải quyết được vấn đề vô nhân đạo, vừa có thể để chúng sản xuất chuộc tội cho bản thân của mình, cũng vừa tiết kiệm công chức chính phủ phải phân bổ theo dõi chúng."
Đồng chí thị trưởng thành phố Tự Do liền nói ra nhược điểm của nó và tỏ ý không tán thành.
"Tuy có thể tập trung vào một chỗ, nhưng địa điểm nào, tập trung trong bao lâu, nếu chúng tập trung lại thì số lượng sẽ là một con số khổng lồ, diện tích của trại sẽ rất lớn, còn nữa, nếu không thả họ và giam họ vĩnh viễn, thì khác nào tử hình họ, thậm chí còn tệ hơn."
Cuộc họp dần đi đến hồi bế tắc, ai cũng khăng khăng khẳng định đề xuất của mình mới là hiệu quả, và họ moi móc vào từng điểm yếu của đối phương để từ chối. Cuối cùng phải đến Tiểu Mễ ra mặt mới giải quyết được vấn đề này.
Một hình chiếu được chiếu lên, một cô gái mini cao bằng lòng bàn chân, mặc bộ váy thư ký sexy đẩy nhẹ kính phát biểu.
"Được rồi, các vị lãnh đạo, đừng tranh cãi nữa, tôi có thể phát biểu đôi lời chứ."
Các lãnh đạo liền ngừng công kích lẫn nhau và ngồi xuống, chú ý vì với họ cô gái đang nói cũng chính là vị lãnh tụ thứ hai của họ giống như Trần Vi An.
"Tốt lắm, vậy tôi bắt đầu đây."
"Theo như những gì các vị tranh luận, tôi đã tổng hợp đưa ra các phân tích như thế này. Mời các vị xem qua."
Sau đó trước mặt bọn họ là từng màn hình xanh lam nhạt, chứa các hình ảnh, biểu đồ, bản đồ, số liệu được tính toán chi tiết và cả lời kết luận đánh giá về từng phương án mà họ đã đề xuất. Sau khi thấy họ đã, đọc xong, màn hình được thu hồi lại, sau đó một bản đồ 3D hiện ra trên bàng họp. Cô thư ký tí hon đi đến giữa vị trí,
"Đây là đề xuất của tôi sau khi tổng hợp lại các đề xuất của mọi người, đầu tiên, chúng ta sẽ xét xử công Khai, tất nhiên, cần rà soát danh sách những kẻ đối kháng có nguy cơ phản cách mạng, gây tổn hại nghiêm trọng đến quốc gia mới, những kẻ đó đáng bị kết án tử không cần phải bàn cải."
"Nhưng tôi đề xuất tổ chức phiên tòa xét xử công khai sau tổng tuyển cử. Điều này không chỉ tạo tiếng vang trong lòng nhân dân mà còn là một thắng lợi quan trọng cho chính thể mới."
"Tiếp đến là những kẻ còn lại, nhất là hoàng tộc, chung ta phải để họ qua một mùa cải tạo đặc biệt, trong đó chúng ta sẽ chỉ ra những gì họ nên làm và không nên làm, đôi khi là lôi kéo họ tin vào con đường cách mạng, việc này có lợi hơn là giam giữ họ."
"Sau khi cải tạo, chúng ta không thể để họ tự do như người bình thường, đặc biệt là hoàng tộc. Chưa kể, một số kẻ có thể lợi dụng quan hệ huyết thống để chống đối cách mạng. Vì vậy, cần phân tán họ đến các khu vực khai hoang, đồng thời thúc đẩy quá trình hòa nhập với dân thường, sao cho huyết thống của họ dần lu mờ, từ đó triệt để xóa bỏ tàn dư tư tưởng phong kiến hủ bại."
Sau khi, cô thư ký tí hon này cuối chào kết thúc phát biểu của mình, cả hội trường phòng họp đều vang lên tiếng vỗ tay không ngớt.
"Tốt lắm, tiểu Mễ.... không cần đến tôi phải ra tay... cô đã đưa ra phương án vẹn toàn..."Trần Vi An mỉm cười cảm thán,
"Quá khen rồi... haha... dù gì tôi cũng là trí tuệ nhân tạo toàn năng ở Tera đấy, ở đây không chỉ có mình ngài là giáo sư top 10 của liên bang đâu..."
Tiểu Mễ cười đắc ý đáp trả, nếu bạn tưởng tượng, có thể hình ảnh là mũi cô ấy dài ra và nhọn lên, đứng chống nạnh.
"Hơhơ... Được rồi... trở lại cuộc họp đi..."
Trần Vi An chỉ mỉm cười lấy lệ, chuyển nhanh qua chủ đề khác.
Sau đó, cuộc họp chuyển sang các chủ đề quan trọng khác như kế hoạch tổ chức tổng tuyển cử, địa điểm làm lễ lập quốc, kế hoạch về cơ quan quản lý tù chính trị,.... Cuối cùng, một Sắc lệnh hành chính (SL-88) được ban hành nhằm xác lập nền tảng pháp lý cho nhà nước mới.
9
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
